CHƯƠNG 6
Một mùa hè nóng bức lại đến và đây là mùa mà công việc làm ăn tiến triển chậm chạp. Nhưng không phải đối với ngành thời trang mùa này là mùa làm ăn. Tôi có một kế hoạch hay, đó là đưa Lanyu đi Đông Nam Á và HongKong, kết hợp giữa công việc và giải trí. Thậm chí tôi đã nói chuyện với những người ở phòng xuất nhập cảnh, họ cũng đã hứa sẽ làm hộ chiếu cho Lanyu trong vòng ba ngày mà không cần đến xác nhận của trường. Nhưng thật đáng buồn cho tôi, cậu bảo rằng cậu tìm được một việc làm thêm trong hè ở công trường xây dựng.
Thời tiết nóng như là đang phải gánh chịu một cơn mưa lửa. Tôi không muốn ra ngoài, cả ngày chỉ ở trong phòng. Dự báo thời tiết trên đài báo rằng nhiệt độ là 38 độ nhưng thực tế phải hơn 40. Lanyu vẫn hàng ngày đi làm ở công trường, từ 10 giờ sáng đến 10 giờ đêm. Cậu bảo sắp hết hạn nên mỗi người phải làm hai ca. Da cậu chưa bao giờ trắng. Sau vài ngày làm việc ở công trường, mặt trời làm cậu trông như một người da đen. Tôi không chịu nổi điều này và chúng tôi lại xảy ra bất hoà.
“Sao em lại làm việc này ? Em nghĩ là em sẽ trở thành một công nhân xây dựng à ?”
“Biết thêm những điều ở công trường cũng tốt mà”.
“Em kiếm được bao nhiêu ?”
“Một nghìn dollar cho hai tháng”.
“Ha ! Một nghìn dollar !” Tôi móc mỉa, “những tên *** trong khách sạn cũng đòi ít nhất hai nghìn”. Tôi nói mà không suy nghĩ. “Hơn nữa, đó đâu phải là công việc cho con người? Mười hai tiếng đồng hồ ở ngoài trời trong cái thời tiết nóng thế này”. Tôi thấy cậu không nói gì, và hỏi tiếp.
“Anh đã đưa cho em hai mươi nghìn. Đúng không nhỉ ? Thế vẫn chưa đủ sao ?”
“Em định sẽ trả lại anh khoản đó. Anh không nghĩ rằng với hai mươi nghìn đó anh có thể chơi bời với em trong vài tháng chứ ?” Cậu quá nhạy cảm.
Tôi muốn đánh cậu một cái. Sao cậu có thể ngây thơ chất phác như thế ? Tôi thực sự nổi giận. “Em muốn ăn đòn à ? Em đang tự hạ thấp mình đấy”.
Cậu im lặng trong một lát, rồi ngước mắt lên nhìn tôi. “Anh vẫn còn đi lại với rất nhiều những kẻ bán thân trong khách sạn, đúng không ?”
Chúa ơi ! Cậu vẫn không thể bỏ cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. “Không phải việc của em”. Tôi nhìn cậu một cách giận dữ. Nhưng sự thật là hơn một tháng qua tôi đã không gặp Cheung Chian.
“Vậy anh cũng đừng nhúng vào việc của em”.
Vậy đó. Cậu nói cậu muốn tiếp tục làm việc ở công trường. Tôi nói vậy thì đừng có quay lại nữa. Nhưng hàng ngày cậu vẫn quay lại Temporary Village. Cậu thường về lúc gần mười một giờ khuya, trông cực kì mệt mỏi. Điều đó lại làm cho tôi thấy thích thú vì cậu không thể chống lại tôi được. Sau khi tắm gôi, tôi bắt đầu vuốt ve và quấy rối cậu. Dù rất mệt, nhưng cậu có sức trẻ và nhanh chóng bị kích thích. Nhưng sau khi bắt đầu cậu lại muốn kết thức một cách nhanh chóng. Và cậu chìm luôn vào giấc ngủ chỉ vài giây sau đó. Nhìn cậu say ngủ, tôi không thể chắc chắn là tim tôi đang đau vì cậu hay là tôi đang ghen tị với cậu.
Một hôm khi về nhà, tôi thấy một quyển sổ tiết kiệm kẹp trong một quyển sách của Lanyu. Quyển sổ trị giá $20,000 mà tôi đã đưa cho cậu. Chưa có một lần rút tiền.
“Tốt lắm, Lanyu. Em nghĩ rằng vì em không tiêu tiền của anh mà anh sẽ kính trọng em sao. Anh chưa hề chơi bời với em. Nhưng anh sẽ bắt đầu một trò chơi, miễn phí”. Tôi suy nghĩ một cách bệnh hoạn. Tôi chưa từng bao giờ phát điên lên như vậy.
Đêm đó, cậu về trước mười một giờ. Trông cậu không được ổn lắm. Có một vết thương ở ngón tay cậu được băng bó một cách cẩu thả. Cậu bảo cậu bị một miếng kính cắt vào. Tôi không nói hay làm gì cho đến khi cậu ra khỏi phòng tắm và nằm lên giường. Tôi đặt tay lên chân cậu và bắt đầu.
“Han-tung, hôm nay em mêt quá, để đến mai đi”. Cậu van xin.
“Suốt ngày hôm nay anh chỉ nghĩ về em !” Tôi phớt lờ lời cầu xin và bắt đầu hôn cậu.
Cậu nằm ngửa, nhắm mắt và để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Tôi thấy cậu bắt đầu ngủ và lay cậu một cách thô bạo, “Dậy đi, này ! Dậy, đây không phải là cách mà anh muốn”.
Cậu mở mắt và tôi hôn lên môi cậu. Cậu hôn tôi một cách miễn cưỡng. (…)
XXX.
Nửa đêm tôi dậy, đi vào nhà vệ sinh. Tôi nhìn đồng hồ. Hơn hai giờ. Tôi rửa mặt, quay về giường và lật Lanyu đang say ngủ và nằm đè lên cậu. Cậu tỉnh giấc.
“Anh làm gì thế ?” Câu nói líu ríu, hơi sốt ruột.
“Anh không ngủ được. Dậy với anh một lát”.
“Đi ngủ đi. Mai em còn phải đi làm”.
“Gần bảy giờ rôi, cũng không ngủ được lâu nữa đâu”.
“Trời vẫn còn tối mà”. Cậu nói khi chùm cái gối lên mặt, đẩy tôi ra và nằm sấp xuống.
Tôi ngồi dậy, bật chiếc TV nhỏ trong phòng ngủ và xem một bộ phim X-rated, mở tiếng thật to và đốt một điếu xì gà. Cả bản thân tôi cũng thấy không bình thường.
Cậu trở mình, cuối cùng thì cũng tỉnh giấc vì tiếng động từ TV. Cậu nhìn lên màn hình mà không để ý tới tôi.
“Em còn trẻ, thế mà lại không bằng một ông già như anh. Thật đáng xấu hổ. Em đang định biến anh thành một kẻ bất lực đấy à ?” Tôi bắt đầu móc cậu.
Cậu kêu lên, cười thản nhiên nhưng trông thật mệt mỏi. Cậu bỗng trở nên ngoan ngoãn và dễ bảo. Tôi nói đùa để dễ dàng hơn cho cậu. Tôi để cậu tựa vào người tôi khi xem TV để tôi có thể ôm cậu dễ dàng hơn. Cậu lại bị kich động.
Chúng tôi không thể ngủ lại được nữa. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và nói :
“Trời vẫn còn tối”.
“Mới ba giờ thôi. Em đi ngủ tiếp đi. Lúc nào đến giờ anh sẽ gọi”.
“Anh, thât là…!” Cậu cười một cách yếu ớt, dùng khẩu ngữ Bắc Kinh mới học được.
Chúng tôi nói chuyện và xem TV đến tận năm giờ sáng, khi mà chúng tôi có thể tiếp tục ngủ lại. Buổi sáng, trong lúc mơ màng mệt mỏi, tôi nghe thấy tiếng cậu vệ sinh buổi sáng, gây rất ít tiếng động. Tôi thấy cửa phòng ngủ đã được đóng. Chắc hẳn cậu sợ sẽ đánh thức tôi. Rồi tôi nghe tiếng cậu đóng cửa thật khẽ khi đi ra ngoài.
Lanyu về lúc bảy rưỡi. Khuôn mặt cậu, từng rất đẹp, giờ đen xạm lại. Cậu nói cậu đã ngủ gật trên xe buýt mãi đến tận bên cuối mới tỉnh và phải bắt taxi về. Tôi không hề biết là cậu đi làm bằng xe buýt. Tôi ghét sự bướng bỉnh của câu. Cậu leo lên giường mà thậm chí không tắm. Người đầy mồ hôi, thật kinh khủng.
“Dậy đi ! Dậy đi ! Đi tắm đi ! Em đừng cư xử như những công nhân hạng bét như thế”. Tôi nói trong khi thò tay sang lay đẩy câu. Cậu không vui, lầm bầm gi đó và loạng choạng đi vào phòng tắm. Không đầy năm phút sau cậu trở ra và lại đổ xuống giường. Nhìn cậu như vây, tôi lại càng muốn hành hạ câu hơn. Cuối cùng tôi mở miệng :
“Lanyu, anh không thích thế này nữa. Sao chúng ta không chia tay nhỉ. Em có thể tiếp tục học và trở thành một người đáng kính, tìm một cô bạn gái ở trường. Đừng tìm anh nữa”.
Cậu khẽ nhăn mặt, ngước mắt nhìn tôi đầy ngờ vực, rôi ngồi dậy.
“Hãy tìm Liu Qsing nếu em cần tiền. Anh ấy sẽ đưa cho em”. Tôi muốn làm cho em cảm thấy đau đớn.
Mắt em lộ sự bối rối, như mất một cái gì đó. Em vẫn không thốt ra lời nào.
“Anh luôn chấm dứt những mối quan hệ như thế này trong vòng một năm. Với chúng ta thế là đủ lâu rồi. Anh thấy chán em rôi”. Tôi thấy thật hay ho nếu như em khóc và làm ầm lên như những cô gái.
Nhưng em chỉ im lặng.
“Tối nay anh ra ngoài. Sáng mai em gói đồ đạc lại rồi đi. Đừng bao giờ quay lại”. Tôi sợ rằng mình sẽ phá lên cười nên không dám nhìn em, chỉ mở cửa đi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Bên ngoài trời rất nóng nhưng tôi lại cảm thấy hạnh phúc. Cuối cùng thì tôi cũng làm được. Tôi lái xe đi vô định trên một con đường mới tên là Liu Wan và càng đi xa tôi càng thấy nặng nề.
“Cậu ấy vẫn làm việc ở công trường”. Liu Qsing thông báo với tôi. Tôi đã nhờ anh theo dõi Lanyu hộ mình.
“Chết tiêt ! Cậu ta thật là một kẻ khác thường”.
“Quên cậu ta đi, Han-tung. Việc này chỉ đáng khi cậu ấy là một cô gái. Cậu đang lãng phí cảm xúc của mình khi hành đông thế này”. Liu Qsing có thể hiểu ra vấn đề dù tôi không hề nói với anh.
“Ai có cảm xúc với thằng bé ấy chứ ? Tôi chỉ có cảm giác vẫn thay đổi được cậu ta thôi”. Tôi cười, cố làm cho có vẻ đang không nói dối.
“Điều này dễ thôi mà. Chỉ cần đưa cho cậu ấy một chiếc xe rồi cho sang Mỹ tận hưởng cuộc sống. Hoặc tìm lấy một bọn cho cậu ấy một trận. Xem có cải tạo nổi hay không ngay”. Liu Qsing thât sự cảm thấy hay và tự cười trước cậu chuyện hài hước của mình.
Từ khi Lanyu đi, tôi không ở tại Temporary Village nữa và cũng không muốn đến khách sạn. Tôi về nhà và ở lại đó trong vài ngày. Có vẻ như mẹ tôi nhận ra tôi đang không vui. Tối đó, sau khi bố tôi đi gặp vài người ban cựu chiến binh và em gái ra ngoài hen hò, tôi ở nhà một mình với mẹ và đang thưởng thức món bắp cải xào của bà, mẹ tôi hỏi :
“Tung, cái gì khiến cho con muốn ở nhà mấy hôm nay thế ?”
“Vì con nhớ mẹ quá”. Từ khi trưởng thành đến giờ, tôi luôn trêu đùa, cố gắng làm cho bà cảm thấy vui vẻ.
“Có gì không ổn với bạn gái của con à ?”
“Không. Con có đuổi thì cô ấy cũng không chịu bỏ con đâu”.
Mẹ tôi cười. Bà biết đứa con đẹp trai và giàu có của bà chưa bao giờ thiếu phụ nữ vây quanh.
“Mẹ nghe Liu Qsing nói con có một cô bạn gái rất thân”.
“Vâng. Và cô ấy định theo con cho đến chết”.
“Hôm qua Cheung Hai-hung lại đến tìm con. Đấy là một cô gái tốt. Bố của cô ấy lại được thăng chức trong năm nay đấy. Và có lẽ sẽ quản lý việc có liên quan đến buôn bán với nước ngoài”.
“Sao mẹ chỉ quan tâm đến mỗi cô ấy thôi thế ? Con không muốn bán mình để lấy thế lực. Bên ngoài còn nhiều các cô gái tốt khác mà”.
“Con cứ chọn lấy người mà con thích, đừng kén chọn mãi thế. Con phải đứng đắn lên chứ. Giống như Liu Qsing ấy. Thật tuyệt nếu con có gia đình riêng”. Nói rồi bà đứng dậy đi xuống bếp dặn dò cô giúp việc về những việc phải làm. Tôi nghĩ đến câu nói của bà : “cứ chọn lấy người mà con thích”.
Nếu tôi chọn Lanyu, điều đó sẽ giết chêt bà mất.
Chuyện giữa tôi và Lanyu đang trở nên vô lý và tức cười. Tôi thậm chí đã nghĩ đến một từ buồn cười : “YÊU”
Tôi không quá buồn cười và vô lý khi đi yêu một chàng trai, đúng không nhỉ ? Tôi biết khá chắc chắn rằng mình là một người đàn ông hoàn toàn bình thường. Chỉ là tôi muốn thử chơi trò chơi bằng những cách khác nhau. Chỉ thế thôi. Cứ để thế đi. Hãy dừng lại trước khi đi quá xa. Như thế tốt hơn cho cả em và tôi.
Nhưng tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về em.
End of chap six.