CHƯƠNG 17
Tôi kể cho mẹ tôi về Lin Tsung-ping. Lúc đầu bà không hài lòng lắm về việc tương lai của Lin đã được lên kế hoạch. Bà hy vọng tôi sẽ tìm con của một gia đình giống như chúng tôi, hoặc ít nhất là của một gia đình trí thức. Tôi nghĩ một cách châm biếm : Lanyu sẽ là một ứng cử viên hoàn hảo. Ngay khi Lin Tsung-ping bước vào nhà, tôi biết mọi việc rồi sẽ ổn. Cách cư xử nồng nhiệt, lịch sự và khiêm tốn của cô đã chinh phục mẹ tôi. Thậm chí hai đứa em gái tôi cũng nói là cô rất được. Nhìn khuôn mặt hạnh phúc của me, tôi cảm thấy thật sự thanh thản.
Tôi nghĩ mình có thể tiếp tục với Lanyu một cách thanh bình và vui vẻ như trước, nhưng mọi chuyện không như vậy. Chiến tranh đã trở thành một phần trong cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi không cãi nhau về những việc có liên quan đến việc ai sẽ là người chủ động, hay thậm chí không cả về đám cưới của tôi. Chúng tôi toàn cãi nhau vì những điều vớ vẩn. Cả hai chúng tôi đều không vui. Thật may mắn, chúng tôi có thể giải quyết được những việc ấy. Lanyu luôn là người xuống nước trước.
Một hôm, tôi đi ra ngoài với Lanyu và thấy rất nhiều người đang đứng trước cổng trường ĐH Tien.
“Chuyện gì thế nhỉ ?”
“Có lẽ mọi người đang nôp đơn thi Toefl”.
“Náo nhiệt thế sao ?”
“Lớp sinh 82 trường em, cả lớp đều đi thi”.
“Em muốn đi du học à ?” Tôi hỏi.
“Em không thể. Bây giờ cần phải có bằng ở Trung Quốc được công nhận ở quốc tế mới được đi. Mà ngành kiến trúc thì không được ưa chuộng như vậy”.
“Nếu em muốn đi, anh có thể sắp xếp được. Anh có thể lấy cho em visa thương mại. Em có thể đi với tư cách là thương gia. Em có thể thi làm sinh viên khi em đến được Mỹ. Rất dễ mà”.
Em không nói gì. Chắc chắn em lại không vui nữa rôi. Nhưng tôi mặc kệ em.
“Em không muốn đi đâu cả. Em thích Bắc Kinh”. Giọng em đầy thách thức.
“Bác sĩ Sze đã đúng. Em bị chứng rối loạn tâm lý”. Tôi thô bạo đáp lại.
Mỗi khi chúng tôi chuẩn bị đấu khẩu, em lại cười và nói điều gì đó dễ chịu.
Hôm đó khi tôi quay về Scandinavia, tôi nghe thấy dàn máy đang bật một bài hát nhạc Pop. Lanyu không thích Pop, em thích nhạc dân tộc, đặc biệt là violin Trung Quốc. Tôi không biết bài hát đó. Tôi chỉ còn nhớ lời bài hát : “Người yêu ơi, đừng nói đến chia ly… dù bão táp mưa sa… chỉ có em người yêu anh nhất, làm sao anh có thể tàn nhẫn làm cho em đau khổ, khi em cần anh nhất, anh lại ra đi không nói một lời…”
Tôi bắt đầu lên kế hoạch cắt giảm số lần về Scandinavia. Tôi chỉ bảo Lanyu là tôi về nhà thăm mẹ. Nhưng thực ra là tôi đến Temporary Village với Lin Tsung-ping. Rôi tôi phát hiện ra rằng Lanyu cũng không ở Scandinavia hàng ngày. Trừ những hôm tôi về đó, em đều ở lại trường.
Mặc dù đã có dự định với Lin Tsung-ping, ngày cưới vẫn chưa được ấn định và cũng chưa có buổi dạm ngõ. Từ trong tiềm thức, tôi hy vọng mình có thể giải quyết mọi việc giữa tôi và Lanyu trước.
Một ngày tháng Tám, sau bữa ăn chiều, tôi bảo em tôi muốn đưa em đến gặp một vài người bạn của tôi.
“Em không muốn gặp bạn anh. Em ghét họ”. Em không còn dễ bảo như trước.
“Chắc chắn em sẽ thích họ. Họ cũng giống như chúng ta”.
Em nhìn tôi vẻ thắc mắc.
“Họ cũng là những người chơi trò chơi giống như chúng ta”. Tôi giải thích, cười bí hiểm.
Đầu tiên em nhìn tôi đầy nghi ngờ, rôi sự giận dữ từ từ hiện lên trong mắt em.
“Anh chơi chán rồi. Bây giờ anh muốn quẳng em cho người khác, đúng không ?”
Ngay lúc đó tôi không thể hiểu được em muốn nói gì.
“Anh muốn đi gặp Wang Yung-huang chứ gì ? …Anh là đồ tồi !!” Em hét lên và đứng dậy rồi chạy ra khỏi nhà hàng.
Em đi thẳng tới chỗ đỗ xe, mở cửa và ngồi vào trong. Tôi bật dậy và đuổi theo em, chạy đến bên cạnh nắm chặt cánh tay em qua của kính đang mở.
“Ở đó. Anh tự gọi xe mà về”. Em hét lên với tôi.
“Em không thể lái xe trong tình trạng này ! Quá nguy hiểm !” Tôi van xin.
Em không hề chú ý đến lời tôi, chỉ vùng tay ra và khởi động xe…
“Dừng lại ! Anh xin em ! Em muốn tự giết chết mình sao ?” Tôi ôm lấy tay em và kêu lên.
Em bắt đầu nhấn ga…
“Anh là thằng tồi ! Không bằng cầm thú !! Tất cả đều đúng hết ! Làm ơn dừng lại đi ! Em không thể đưa mình vào chỗ chết như thế !” Tôi đã sắp khóc. Tôi ôm chặt lấy em, và chiếc xe kéo tôi theo. Em phanh lại… Trong im lặng tôi nghe thấy tiêng em thở run rẩy. Em nắm lấy vô lăng bằng hai tay, đầu gục xuống. Tôi nghe thấy tiếng sụt sịt. Đó là cách một người đàn ông che giấu giọt nước mắt.
“Ý anh không phải vậy !! Làm sao anh có thể làm như vây được ! Anh chỉ muốn em gặp gỡ bạn bè trong giới, để em cảm thấy dễ chịu hơn”. Tôi giải thích, và cũng cố che giấu nước mặt.
Một vài người dừng lại ở đằng xa và quan sát…
Tôi lái xe từ từ về Scandinavia. Em im lặng trên suốt quãng đường. Chúng tôi lặng lẽ vào nhà.Tôi ngồi trên ghế. Em đi lên gác, có lẽ em muốn học. Em thích ở lại trong căn phòng đó cho tới khuya, dù cho có học hay không.
“Này ! Lanyu !” Tôi gọi em.
Em quay lại nhìn tôi.
“Em ngồi với anh một lúc được không ?” Tôi nói nhẹ nhàng.
Em lưỡng lự, rồi đi xuống và ngồi cạnh tôi trên ghế sofa.
“Ngồi đây”. Tôi muốn em ngồi gần hơn.
Em lùi vào gần hơn. Tôi vòng tay qua người em. Em không phản đối nhưng người em vẫn cứng đơ, không động đậy.
“Bao giờ em bắt đầu vào học ?” Đã lâu tôi không hỏi thăm việc học tập của em.
“Em bắt đầu đi làm từ lâu rồi”. Em lạnh lùng nói.
“Em nên nói với anh… Em làm ở đâu ?” Tôi đã quá bận rộn với việc kinh doanh, với giấc mơ làm chính trị và bị Lin Tsung-ping quyến rũ, đã lâu tôi không nghe em nói gì về mình và cũng không hỏi thăm em.
“Công ty City Ninth”. Đó là một công ty xây dựng của quân đội. Em từng nói với tôi em muốn đi học trường Kiến trúc. Đi làm không phải là mục tiêu của em.
“Nếu em không thích làm ở đó, em có thể đến làm cho một công ty nước ngoài. Anh có một người bạn làm đại diện cho phía Trung Quốc trong một công ty xây dựng liên doanh”. Tôi nói.
“Em đã ký hợp đồng năm năm”.
“Không vấn đề gì. Trả tiền cho họ và họ sẽ để em đi”.
“Humph ! Anh tin vào tiền quá !” Dường như em đang nói móc tôi.
Tôi thay đối chủ đề.
“Em có biết ở Bắc Kinh có một nơi tên là “Một Hai Ba” không ? Có rất nhiều người đến đó. Tất cả đều là người mới, chưa từng chơi bời”. Tôi nhấn mạnh từ “mới”.
“Sao anh không nhắc đến từ trước ?” Em hơi bất ngờ nhưng dường như hơi thích thú.
“Anh sợ là em sẽ không vui”. Tôi lại nói dối.
“Anh nghĩ là đất Bắc Kinh rộng lớn này chỉ có hai người như chúng ta thôi sao ?” Em khẽ cười.
“Thực tế là có rất nhiều. Em sẽ không bao giờ biết được nếu như em không bước vào bên trong. Anh ít khi đến những nơi như vậy. Em có thể tìm đủ hạng người ở đó. Phải cẩn thận”. Tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ khi nói điều đó. Ý nghĩ em cùng với một người đàn ông khác như là một cú đấm giáng thẳng vào tôi.
Em ngả đầu vào tay tôi. Tôi nói tiếp :
“Anh nghe nói có những công viên và nhà vệ sinh công cộng được dùng riêng cho việc đó. Anh không bao giờ đến những nơi như thế. Em cũng không được đến đâu. Nguy hiểm lắm. Dường như là chính cảnh sát dựng lên những nơi đó để vây bắt”. Nói tới điều này, tôi cảm thấy một sự thất vọng đau đớn.
Em dựa hơn nữa vào tôi trong khi tôi tiếp tục :
“À, đúng rồi. Anh đã làm xong giấy tờ chuyển nhượng ngôi nhà này và xe ô tô rồi. Bây giờ thì chúng là của em. Nếu em không thích căn nhà thì có thể bán rồi bắt đầu kinh doanh. Chẳng phải tất cả mọi người đều đang lao vào kinh doanh hay sao ?”
Em vẫn im lặng. Tôi phải tìm cái gì khác để nói.
“Từ nay em phải lái xe cẩn thận. Em nhât thiết không được lái trong tình trạng giống như hôm nay. Em phải quan tâm đến tính mạng của mình…”
Đột nhiên em rời ghế, đúng trước mặt tôi. Em cười, trông vô cùng ngọt ngào. Nhưng trong đó vẫn thấy sự lạnh lùng và vẻ khinh thường.
“Còn yêu cầu gì nữa không? Anh quá kỹ tính khi muốn từ bỏ một người tình rồi đấy !” Em đi thẳng lên gác mà không đợi tôi trả lời. Em nói điềm tĩnh, “Em phải đi tắm rồi đi ngủ”.
Tôi đó Lanyu vẫn cùng tôi. Tôi hôn em không ngừng. Tôi ngắm khuôn mặt em, đôi mắt em. (…)
“Quay người lại. Anh muốn thế”.
Em nằm sấp rồi nói vẻ sòng phẳng, “anh sẽ phải trả thêm phụ phí đấy !”
Tôi hoàn toàn mất cảm hứng, Tôi muốn nói với em một điều từ trong trái tim tôi: Tôi muốn có em. Nhưng tôi quá ngượng để nói ra điều đó. Tôi có ghét em không ? Em không làm gì sai cả…
Tôi tắt đèn và nằm xuống…Trong bóng tối, tôi thấy Lanyu hôn lên người mình… Em dừng lại và nói nhẹ nhàng, giống như đang cầu xin tôi :
“Han-tung, anh không giận chứ ? Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn ! Em không có ý đó…”
…Tôi cứ để cho nước mắt lặng lẽ lăn ra…
End of chap 17.