CHƯƠNG 18
Mẹ tôi cho rằng tôi và Lin Tsung-ping nên tổ chức đám cưới vào ngày đầu tiên của tháng Mười. Tôi không đồng ý. Tôi thấy mình chưa sẵn sàng. Tôi đã mua một căn hộ năm phòng ở Movement Village và đã trang trí chuẩn bị cho đám cưới. Tôi đi Hong Kong với Lin Tsung-ping, mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương hai cara, hàng tá quần áo, mỹ phẩm và những đò lặt vặt khác… Nhưng tôi vẫn thấy mình không sẵn sàng.
Scandinavia trở thành nơi gặp gỡ của tôi và Lanyu. Lanyu ở lại tập thể ở cơ quan, em nói như thế thuận tiện hơn cho việc đi làm. Tôi đến đó còn ít hơn. Tôi bận đưa Lin Tsung-ping đi gặp gỡ những người trong giới kinh doanh. Tất cả mọi người đều biết tôi sắp làm đám cưới. Dường như họ ghen tỵ với tôi. Tôi như ở trên mây.
Thông thường, tôi gặp Lanyu ba lần một tuần. Hôm đó Lanyu đến Teporary Village để đón tôi. Khi chúng tôi ra đến cửa thì thì Lin Tsung-ping đột nhiên xuất hiện và họ gặp nhau. Tình huống đáng xấu hổ, đặc biệt là cho Lanyu. Lin Tsung-ping và Lanyu chào hỏi qua loa rồi đi tiếp. Sau đó cả hai không hỏi gì về nhau. Họ đều là những người thông minh. Chắc chắn cả hai đều có linh cảm về nhau.
Đó là thời gian mà mọi thứ đều không trôi chảy. Đầu tiên là Lin Tsung-ping bảo tôi sếp cô đang cho cô một cơ hội được đi đào tạo tai Mỹ. Cô muốn đi. Tôi nói với cô là chúng tôi sắp làm đám cưới. Cô nói, “Em e rằng đám cưới sẽ phải lùi lại”. Tôi nợ cô một phần sự thật.
Rôi Liu Qsing bảo tôi rằng hôm trước mẹ tôi có gọi điện để hỏi về Lanyu.
“Sao mẹ biết được ?”Tôi cảm thấy shock.
“Sao mà tôi biết được ? Hình như mẹ biết rất nhiều”.
“Anh thừa nhận rồi à ?”
“Tôi không thừa nhận gì cả nhưng tôi cũng không phủ định. Tôi không thể nói dối mẹ một cách trắng trợn được”. Anh nói vẻ khổ sở.
“Anh không phải là một người bạn”. Tôi cáu kỉnh.
“Han-tung! Cậu không thể giấu mọi thứ mãi được. Nếu cậu không chấm dứt với cậu bé đó và đến với Lin, sớm hay muộn gì mẹ cũng sẽ tìm ra sự thật”.
“Tsung-ping có biết chuyện không ?” Tôi hỏi.
“Tôi không chắc. Nhưng tôi nghĩ là có”.
“Chết tiệt !” Tôi thấy không còn cách nào để cứu vãn tình thế nữa rồi.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi mẹ yêu cầu tôi về nhà trước mười giờ sáng. Khi bước vào nhà, tôi thấy mắt mẹ đỏ hoe và trông vô cùng tuyệt vọng. Tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi.
“Tung, thật là xấu hổ. Mày không còn là người nữa rồi !” Đó là lần đầu tiên mẹ tôi nặng lời với tôi đến vậy.
“Ai nói với mẹ về điều này ? Làm gì có chuyện đó. Có thể có ai đó đang tìm cách nói xấu con”. Tôi tìm cách nói dối.
“Con đã giấu mọi người bao nhiêu năm nay ! May là bố con đã qua đời. Nếu bố con còn sống và biết được chuyện này thì còn tồi tệ hơn cả cái chết nữa”. Mẹ tôi khóc dữ hơn.
Tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ và không có gì để nói.
“Từ khi nuôi con khôn lớn, mẹ làm mọi thứ để che chở bảo vệ cho con. Khi còn nhỏ con đi nhà trẻ, khi mẹ phát hiện ra con bị bắt nạt, mẹ đã làm ầm lên với giáo viên của con. Bố mẹ rất tự hào nhìn thấy con khôn lớn và học giỏi. Con biết điều đó mà”. Giọng mẹ như lạc đi vì nước mắt.
“Nhìn con hoàn thành việc học tập và bắt tay vào kinh doanh, và rồi bây giờ là giám đốc công ty “City commerce” và được kính trọng, bố mẹ rất sung sướng. Nhưng bây giờ con lại làm cái việc tồi tệ này. Nếu cứ tiếp tục thế này thì con còn mặt mũi nào nhìn mặt mọi người nữa ? Hử ?”
“Thậm chí khi nuôi một con thú, người ta cũng cảm thấy đau lòng khi nó phải chịu đựng đau khổ. Là một người mẹ, nhìn thấy con bị coi thường, bị sỉ nhục còn tồi tệ hơn cả phải chết ! Mẹ sợ lắm”. Rồi mẹ tôi khóc nấc lên.
Mắt tôi mờ đi và tim tôi như bị xé nát. Tôi cũng là một con người. Nhìn mẹ mình đang đau khổ vì mình, làm sao tôi có thể chịu nổi ? Nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ, tôi thấy Lanyu cùng tình yêu của em và cảm xúc của tôi chẳng là gì cả.
Tôi im lặng một lát rồi nói, “Mẹ hiểu nhầm rồi. Chắc mẹ không nhận thấy là ngày nay, tất cả những người có tiền đều chơi những trò chơi như thế này, và đều tìm cách chứng tỏ mình giỏi hơn người khác. Không ai coi đây là chuyện nghiêm túc cả. Tất cả chỉ tìm những câu bé để cho vui thôi. Con chán cái trò này từ lâu rôi. Bây giờ thú vui của con là đua ngựa. Con thích ngựa. Hoặc những thứ đại loại như thế cơ”.
Dường như mẹ tôi đã bị thuyết phục. Bà ngừng khóc và nhìn tôi.
“Thật ra Trung Quốc đã có những trò như vậy từ lâu lắm rồi. Những người giàu coi đó là một thú vui. Mẹ có nhớ Tsai Ming không ? Anh ấy lúc nào cũng chơi trò này. Chỉ cùng ăn và nói chuyện thôi. Không có gì khác cả”.
Tôi đang nói dối. Chỉ để làm cho mẹ tôi không phải đau lòng nữa.
Mẹ tôi tin tôi. Tôi nói với bà là tháng tới tôi sẽ cưới Lin Tsung-ping. Cuối cùng bà cũng cười trở lại.
Lin Tsung-ping cũng biết về chuyện của Lanyu, nhưng cô vờ như không có chuyện gì cả.
Tôi đang tìm cách gây sự với Lanyu và sẽ chấm dứt quan hệ của chúng tôi, một lần và mãi mãi. Điều đó chắc chắn không phải vì Lin Tsung-ping. Cũng không phải vì mẹ tôi. Điều đó vì chính bản thân tôi. Tôi nhân thấy mình không thể chỉ duy trì mối quan hệ thỏa mãn nhu cầu với Lanyu như với những chàng trai khác. Khi tôi ở cùng em, tình cảm tôi dành cho em càng nhiều. Càng ít gặp em, tôi càng cảm thấy nhớ em.
Dự báo thời tiết cho biết sẽ có gió mạnh thổi suốt đêm và nhiệt độ sẽ hạ. Và quả thật có một đợt gió lạnh thổi suốt đêm. Khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng, trời trong xanh và đầy nắng, nhưng cây cối thì đã rụng hết lá. Đó là một cảnh đẹp thê lương.
Lanyu vẫn đang ngủ trên giường. Em nói hôm nay em sẽ đi làm muộn hơn mọi ngày. Em thích ngủ nằm sấp, mặt nghiêng về một bên. Tôi đứng bên cạnh giường và ngắm khuôn mặt em một lúc lâu. Em trở mình và chăn tuột sang một bên, để lộ thân hình em. Sau cuộc vui đêm qua, chỉ có Chúa mới biết quần áo em đang ở đâu. Tôi đến gần và đắp lại chăn cho em.
“Có phải cái tôi muốn chỉ là thể xác của em ? Chỉ để thỏa mãn mình ? Tôi sẽ là kẻ thua cuộc nếu chia tay em ? Tôi…” Tôi nhìn em và cứ nghĩ như thế chờ cho em thức dậy…
Em tỉnh dậy. Em cười khi thấy tôi đang nhìn em. Rồi em nhìn tôi như thể đang cố quyến rũ tôi. Chắc em nghĩ tôi muốn cùng em một lần nữa. Sao em có thể ngốc thế ?
“Mặc quần áo vào đi !” Tôi nói trong khi đi ra khỏi phòng ngủ. Tôi không muốn nói đến chuyện chia tay trong khi em đang không mặc gì như vây.
Em mặc quần áo, rửa mặt rồi đi xuống bếp tìm cái gì đó để ăn. Nơi này giống như một khách sạn dành cho các cặp tình nhân. Tủ lạnh gần như không có gì ngoài một ít bánh quy và coke. Em không phải là một kẻ kén ăn. Em mở một lon coke và lấy một ít bánh quy để ăn sáng. Tôi nhìn em, không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Anh xin lỗi vì đã đưa em đi vào con đường này. Anh không thể tiếp tục làm tổn thương em nữa !” Tôi bắt đầu không một chút ngượng ngùng.
“Có chuyện gì xảy ra với anh thế ?” Em hỏi mà không ngừng ăn.
“Anh biết em rất ghét anh. Anh rất xin lỗi !”
“Em chưa bao giờ ghét anh”. Có vẻ như em hơi ngớ ngẩn, không giống với con người nhạy cảm thường ngày.
“Đừng coi anh như thằng ngốc. Em không hề nghe anh nói. Anh chẳng là gì với em cả”. Tôi đã tìm ra một lý do thích đáng để chia tay.
Em liếc tôi, “Anh nói em không nghe anh nghĩa là sao ? Anh bảo em đi điều trị tâm lý, em đã đi. Anh muốn tiếp tục như thế này và em đã đồng ý. Anh muốn em tiếp xúc với một số người, ừm, em đang cố !”
Tôi hơi sững sờ. Sao em lại phản ứng như vây ?
“Tất cả những điều đó đều vì em. Em không thể làm khác !”
“Hừm, tất cả những điều này vì con *** đó hả ?” Em nhìn tôi vẻ coi thường.
Tôi vô cùng giận. Tôi không thể chịu đựng nổi vẻ kiêu ngạo của em.
“Em đang gọi ai là con *** thế ? Chính em mới là như thế, một thằng *** !”
Em không nói gì. Em im lặng trong giây lát, rồi bỏ đồ uống xuống, đứng dậy và đi ra cửa.
Tôi giữ em lại. “Em định làm gì thế ?”
“Đừng chạm vào tôi !” Em nói với vẻ kinh tởm và cố giẫy khỏi tay tôi. Nhưng tôi giữ lại.
“Anh đã nói mà không suy nghĩ”. Tôi nói
“Anh muốn chúng ta chia tay một cách êm đẹp, phải không ? Hừm ! Ngoài kia còn thiếu gì những bãi cỏ xanh hơn. Tôi đã nghĩ về điều này. Tôi sẽ không bám lấy anh đâu”. Em nói lạnh lùng và chắc chắn.
Tôi thấy hoang mang ! Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng em sẽ phản ứng như thế này.
Tôi buông em ra. Em quay lại và ngồi xuống ghế, không nói gì. Tôi cầm bao thuốc lá ở trên bàn lên, đốt một điếu. Tôi thấy bàn tay phải đang cầm điếu thuốc của mình run nhè nhẹ. Tôi phải đổi sang tay trái.
Lanyu không bỏ đi. Em chỉ ngồi trên ghế. Chúng tôi im lặng một lúc lâu.
“Anh không sống một mình trong vũ trụ. Anh phải đối mặt với rất nhiều vấn đề… Anh có sự nghiệp của mình, có mẹ… Anh sợ việc tiếp tục sống cùng em… Em không thể làm tổn hại đến những thứ anh có, phải không ?” Tôi đang bối rối.
“Anh không phải là người đồng tính. Anh phải quay về với cuộc sống bình thường”. Tôi lại nói từ tốn.
Lanyu đến gần, cầm tay tôi, chúng tôi nhìn nhau. Em rất bình tĩnh. Có thoáng một nụ cười trên khuôn mặt em :
“Em biết rồi chúng ta sẽ có kết thúc như thế này. Em đã chờ nó xảy ra từ lâu rồi. Em không sợ đâu. Em vẫn còn nhớ những gì anh nói với em : “Người ta phải tự nguyện khi tham gia vào trò chơi này. Chơi đến một lúc nào đó rồi sẽ cảm thấy quá ngượng ngùng để có thể tiếp tục” Anh sắp lập gia đình. Có thể em cũng sẽ lập gia đình sau một vài năm nữa”.
Tôi nhìn vào mắt em. Tôi không thấy gì ở đó ngoài một từ “đau”. Em cũng nhìn tôi, nhìn và nhìn… đôi mắt buồn ấy đầy tràn nước mắt, tôi không đợi cho đến khi em khóc. Tôi quay mắt đi, và rồi, như một phụ nữ, tôi khóc trước mặt em…
“Han-tung! Đừng như thế! Thật sự là không sao mà!” Em nói bằng giọng thổn thức.
Tôi là cái quái gì thế cơ chứ ? Tôi là kẻ lên tiếng trước, và bây giờ thì lại để cho em an ủi mình ! Tôi thất vọng về mình quá !
Có lẽ cả hai chúng tôi đều muốn giữ lại chút tự ái của một thằng đàn ông. Chúng tôi cùng nở nụ cười. Trước khi rời xa nhau, em vẫn dựa vào vòng tay tôi, nghe tôi nói :
“Em phải tự chăm sóc bản thân. Em phải đi khám nếu em không khỏe. Em phải đến bệnh viện nếu em sốt”.
Em cười. Điều đó được hiểu là “vâng”.
“Nếu em có “bạn’” em phải cẩn thận không được để bị lây bệnh”.
Em cúi đầu…
“Mặc dù chúng ta thỏa thuận là sẽ không liên lạc nữa, em phải đến tìm anh nếu có chuyện khẩn cấp, em nghe không ?”
Em gật đầu, đầu cúi hơn trước…
Hôm đó, em nói em sẽ để tôi đi trước. Tôi hy vọng điều đó có thể làm tôi thấy khá hơn. Em ngồi trên thành ghế, cười buồn. Tôi thấy tim mình như bị xé nát ra thành từng mảnh. Tôi không dám nhìn em thêm nữa. Tôi quay người và đi ra cửa…
Chúng tôi đã chia tay “êm ả” như thế đấy…
End of chap 18.