CHƯƠNG 1
Đã ba năm trôi qua… ba năm trước, em thường trở lại trong những giấc mộng hàng đêm của tôi, và mỗi lần tôi đều hỏi trong sự ngạc nhiên và vui sướng, “Em vẫn còn sống phải không ? Em vẫn chưa chết phải không ?” Ba năm sau, ngày hôm nay, tôi vẫn nằm mơ giấc mơ ấy, nhưng đã có sự đổi khác. Bây giờ, trong giấc mơ, tôi thường nhắc đi nhắc lại với mình rằng đây chỉ là giấc mơ, cho đến khi tôi tỉnh lại.
Thời tiết ở Vancouver thật dễ chịu, không như ở Bắc Kinh với những cơn bão tuyết hung tợn hay nóng ẩm đến mức ngạt thở. Bây giờ ngoài kia từng cơn gió nhẹ và lạnh đang thổi dưới ánh sáng của mặt trời. Mỗi ngày khi thức dậy tôi thấy mình lạc lõng và băn khoăn “Mình đang ở đâu” Nhìn những chiếc lá to đẹp trôi theo gió, và nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh, vợ mới của tôi, tôi lại lặng lẽ thở dài và nằm xuống, trở lại với kí ức trong những giấc mơ.
Tôi là con trai của một ông chủ lớn ở Trung Quốc. Không phải loại người phụ thuộc, ỷ lại vào cha mẹ. Sau khi tốt nghiệp trường trung học, tôi thi đỗ vào một trường đại học lớn, học văn học Trung Quốc. Khi học năm thứ hai, tôi đã mở một công ty cỡ trung bình và bạn bè thì không hiểu lắm về con người tôi. Sau khi tốt nghiệp, tôi vay tiền để mở công ty buôn bán của riêng mình, làm mọi việc để kiếm tiền, đặc biệt là những vụ làm ăn với những công ty phương Tây, loại công việc mà chỉ vài năm trước rất ít người làm. Năm năm sau, dựa vào những mối quan hệ của cha mình, tôi đã biến công ty của mình thành một tài sản trị giá nhiều tỉ dollar. Khi ấy tôi mới 27 tuổi.
Tôi không hề nghĩ đến việc lập gia đình vào thời điểm đó. Thậm chí tôi không có một người tình cố định. Sở dĩ tôi nói người tình mà không nói cụ thể giới tính vì từ đó bao gồm cả những cô gái và những chàng trai. Tôi bắt đầu biết đến phụ nữ khi tôi học năm thứ nhất đại học. Tôi vẫn còn nhớ rõ về cô gái cùng tôi lần đầu tiên. Đó là một cô bạn xinh đẹp đã từng học cùng tôi trong hai năm. Mắt cô ấy không to lắm nhưng hai hàng mi thì dài và đen, với mũi cao, khi cười có hai lúm đồng tiền. Lần đầu của chúng tôi là ở trong phòng ngủ căn hộ của tôi.
Hôm đó cả hai chúng tôi cùng bỏ học. Tôi cho bà giúp việc tạm nghỉ và đưa cô ấy vào phòng ngủ. Cô ấy trông có vẻ phấn khích. Chúng tôi bắt đầu hôn nhau. Khi tôi bắt đầu đi xa hơn thì cô ấy đẩy tôi ra và lúng búng “Không”. Tim tôi đập nhanh hơn và tôi mất kiểm soát. Sự từ chối làm cho tôi tăng thêm quyết tâm. Tôi cũng thì thào “Anh yêu em. Anh sẽ cưới em”. Tôi gỡ bỏ quần áo cô ấy và không gặp phải sự từ chối nào. (….). Sau đó cô ấy khóc, tôi không biết là vì vui hay buồn nhưng tôi nghĩ có lẽ tất cả các cô gái đều khóc vào lần đầu tiên.
Chỉ một năm sau, khi nhiều kinh nghiệm hơn, tôi nhận ra mình không phải là người đầu tiên, thậm chí thứ ba hay thứ tư của cô ấy. Sau đó tôi thay bạn gái liên tục. Đối với tôi, tìm một cô gái không quá khó khăn. Vấn đề là làm sao bỏ được họ. Họ thường gây rắc rối bằng cách nói rằng họ sẽ không cưới ai khác ngoài tôi. Và tôi cảm thấy chán ngấy phụ nữ, kể cả khi nhìn thấy họ. Vào thời điểm đó, một người bạn trong nhóm đã giới thiệu cho tôi một chàng trai. Đó là một ca sĩ trong một hộp đêm. Tôi bắt đầu với trò chơi mới.
Đó là người con trai đầu tiên tôi có quan hệ. Việc đó đã lâu tới mức tôi không thể nhớ được tên anh ta dù đã cố gắng, nhưng tôi vẫn nhớ khá rõ về vẻ bên ngoài. Da sáng và khá đẹp trai. Tôi nghe nói người đó ngoài hai mươi, hơn tuổi tôi, nhưng trông chỉ như mười tám hoặc mười chín. Mỗi tội có vài chiếc mụn nhỏ. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở hộp đêm của anh ta. Tôi yêu cầu anh hát hai lần. Anh nói nhiều nhưng đồng thời lại khá rụt rè. Chúng tôi đến chỗ của anh sau khi anh hết ca. Trên đường đi anh không ngừng nói và tôi cảm thấy mình hơi bị động. Tôi có thể thấy anh luôn suy nghĩ và tìm cách thử các phản ứng của tôi.
Chỗ của anh khá tốt. Có hai phòng với nhiều đồ đạc nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Điều đó làm tôi nhớ đến phòng kí túc bẩn thỉu tám người dùng chung.
“Bố mẹ anh chuẩn bị căn hộ này cho anh, để dùng khi anh cưới” Anh vừa nói vừa cười trong khi mắt không rời khỏi người tôi.
“Anh phải tắm, để rửa sạch mùi người ở hộp đêm. Em có muốn tắm không?” Anh lại nói.
“Không” Tôi nói bằng một giọng không mấy thân thiện, thực ra là để che dấu sự sợ hãi của mình.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc này lại khó khăn hơn so với khi tôi cùng với cô gái đầu tiên.
Lát sau anh ra khỏi phòng tắm. Anh mặc một chiếc quần cộc. Thân hình cân đối nhưng tôi nhận ra là tóc anh vẫn còn khô. Tôi thấy anh đột nhiên thay đổi. Anh không nói nữa, bắt đầu từ từ gỡ bỏ áo của tôi, vuốt ve và hôn lên lưng tôi. Tôi cố gắng không thở mạnh, nhưng tôi cũng cảm thấy hưng phấn.
Tôi không biết tại sao mình vẫn đang ngồi cứng đơ. Dường như anh nhận ra. Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi với một đôi mắt dịu dàng và cô đơn. Chúa ơi, tôi chưa bao giờ bị kích động đến thế. Anh làm tôi cảm thấy ham muốn và cảm xúc của mình dâng lên, mong muốn được yêu, được hạnh phúc cùng với khat khao chinh phục. Tôi đột ngột đẩy anh xuống giường, tay lần lần trên cơ thể anh. Đó là thân thể của một chàng trai trẻ tuổi, mảnh dẻ nhưng tràn đầy sức sống, và rất khác với cảm giác mềm mại ở cơ thể phụ nữ. Anh giúp tôi bỏ đi chiếc quần (…..)
Sau cùng anh bảo tôi rằng tôi là người đẹp trai nhất mà anh từng gặp, dù những “người bạn” của anh có kĩ thuật nhưng tôi làm cho anh thấy thích thú nhất. Không hiểu sao lời khen của anh không làm tôi vui. Tôi cảm thấy như những người phụ nữ và đàn ông từng trải này đã lợi dụng tôi. Tôi nghĩ mình phải thay đổi điều này. Tôi chơi bời hơn, với sự trợ giúp của tiền, thứ mà tôi đang ngày càng có nhiều hơn. Tôi bắt cặp với rất nhiều người, mà tôi chỉ coi là đồ chơi, cho đến khi tôi gặp Lanyu.
Như tôi đã nói, tôi giàu có và nổi tiếng vào tuổi 27, và tôi tự thấy mình quan trọng. Ngoài giờ làm việc, tôi giành tất cả thời gian cho chơi bời với những người bạn và những người tình. Sáng hôm đó, tôi mới hoàn thành một vụ àm ăn khá tốt. Buổi trưa, khi tôi đang suy nghĩ xem sẽ làm gì vào buổi tối thì Liu Qsing vào. Đó là giám đốc điều hành ở văn phòng của tôi. Chúng tôi đều là những kẻ mới giàu.
“Này, tôi nghĩ là tay người Nga hôm nay ra về không được vui vẻ cho lắm” Anh cười khi vào phòng.
“Hắn ta chỉ muốn lợi dụng tôi thôi. Hắn ta có thể theo hay bỏ vụ này tùy thích. Hắn không phải kiểu người như chúng ta. À, tối nay anh có đi bowling ở Capitol không?” Tôi hỏi, không chú tâm lắm.
“Sao cậu không đi rủ Tse Mei ? Sáng nay cô ấy gọi điện hỏi thăm cậu đấy”/
“Quên đi. Lúc này tôi không có hứng thú với cô ta. Gửi cho cô ta một ít tiền hay cái gì đó đại loại thế, cô ta sẽ ngừng gọi thôi”.
“A ha, lại chán cô ấy rồi hả ?” Liu Qsing cười khẽ, “Bây giờ quan trọng đây. Hai hôm trước tôi gặp một cậu trai trẻ ở State Street. Cậu ấy là sinh viên mới đỗ vào trường đại học Bắc Kinh. Có vẻ như đang gặp khó khăn. Thấy hứng thú không ?”
“Từ từ, bây giờ tôi không thích cả đàn ông lẫn phụ nữ. Sao lúc nào anh cũng có thể giới thiệu tôi với những người không rõ ràng như thế. Liệu có sạch sẽ không ? Có vẻ không ổn lắm” Tôi vừa nói vừa cười.
“Thật sự rất sạch. Chắc chắn không phải người trong giới đâu. Vừa mới 16 thôi. Đã đỗ đại học. Tôi đoán là cậu ấy hết tiền. Cậu ấy không muốn nói nhiều. Nhưng cậu ta cần tiền”.
“Có thể chỉ là một kẻ lừa đảo. Có khi lại là lao động từ vùng khác đến. Bắc Kinh bây giờ đầy rẫy những kẻ lừa đảo như thế”.
Liu Qsing không đôi co với tôi. Anh nói về người thông ngôn mới người Liên Xô không trung thực. Liu Qsing hơn tôi hai tuổi nhưng tôt nghiệp đại học cùng năm với tôi. Chúng tôi học cùng lớp với nhau từ cấp 2 tới phổ thông. Chúng tôi tiếp tục học cùng trường nhưng không cùng lớp khi học lên cao hơn. Tôi học văn còn anh học Lý. Khi thi vào đại học anh không gặp may và chỉ đỗ vào trường đào tạo giáo viên. Sau khi tốt nghiệp, anh không muốn làm một giáo viên nghèo ở một trường trung học. Vì thế anh tìm tới chỗ tôi để xin làm. Và tất nhiên tôi không phải loại người quay lưng khi bạn bè cần. Thậm chí tôi không cần một nhà khoa học, tôi giao cho anh công việc làm giám đốc điều hành. Không có công việc cụ thể. Anh chỉ cần để mắt tới mọi thứ xung quanh, và tìm cho tôi những “đồ chơi tốt”. Tôi thích sự thông minh và không keo kiệt của anh. Anh không bao giờ cứng đầu, cũng không ghen tị với người khác. Thêm vào đó, anh thấy bình thường với “việc đó” và luôn khoan dung.
“Thôi được. Tối nay tôi sẽ đến Capitol”. Liu Qsing vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Mmm.. nêu anh thấy thằng bé đó được thì tối nay mang theo nó nhé”.
“Được thôi”. Liu Qsing lại cười.
“Anh sẽ nói gì với cậu ta ?”
“Chỉ nói là cậu ta sẽ đi cùng với ông chủ Chan. Tôi gợi ý giá nhé. Một nghìn dollars”.
“Rẻ thế sao ? Phải sạch đấy nhé”.
“Yên tâm đi, còn nguyên. Vấn đề chỉ còn là cậu ta có thể nghĩ rằng cậu không được sạch cho lắm”.
“Fuck you !” Tôi cười.
End of chap 1.
/ To Zack (or what ever your nick is now) – . Thanks a lot, for the file, for the msg and every thing. But I don’t like you for disappearing like that (and this is not the first time). If you rad this, contact me again, OK (? or PLS?). ’cause I have a msg in sent Item waiting for you.