Beijing Story – Bắc Kinh Cố Sự

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Tôi luôn thích những đường ném ở Capitol. Nó rộng rãi, không quá đông đúc. Tôi gọi thêm Wei Kuo và chị Cheung. Chị Cheung là một người có người đỡ đầu và chúng tôi có quan hệ khá tốt. Chị nhận ra tôi đang nhìn ra cửa và hỏi :

“Em đang chờ ai thế ?”

“Liu Qsing. Và một đứa trẻ là con của một người bạn. Người bạn này nhờ em chăm sóc nó. Nó mới thi đỗ vào một trường đại học ở Bắc Kinh”.

“Em chăm lo nhiều việc quá nhỉ” Chị cười.

Liu Qsing đến lúc khoảng sáu hay bảy giờ gì đó. Cậu bé đi theo anh. Từ xa, tôi có thể nhận thấy cậu không cao và cũng không có gì đặc biệt gây thu hút. Tôi hơi thất vọng và rủa thầm Liu Qsing.

“Chị Cheung, Wei Kuo”. Liu Qsing chào mọi người.

Cậu bé đứng hơi tách ra, mắt luôn dõi theo Liu Qsing.

“Chào ngài Chan đi”. Liu Qsing giới thiệu cậu bé với tôi “Đây là Lanyu. Họ của cậu ấy là Lan, không dài lắm”.

“Xin chào”. Tôi cười và đưa tay ra.

“Xin chào”. Lanyu hơi rụt rè bắt tay tôi .

Cậu ngước mắt nhìn tôi khi bắt tay, và cái nhìn của cậu đã in sâu vào tâm chí tôi trong suốt cả phần đời còn lại. Đôi mắt sáng tràn đầy sự u buồn, rụt rè và nghi ngại. Cậu không cười, không cả nụ cười xã giao mà tôi thường thấy. Da cậu không sáng nhưng khuôn mặt mịn màng. Trông cậu khá đẹp trai. Mũi thẳng và môi mím chặt, dường như để che dấu cảm xúc. Tim tôi đập rộn ràng. Đã lâu lắm tôi không có cảm giác này.

Nhưng tôi không phải là một kẻ tay mơ. Tôi tránh ánh mắt của cậu, quay sang nhìn chị Cheung và những người đang chơi cùng chị, lơ đãng hỏi :

“Cậu thích bowling chứ ?”

“Không biết chơi” Giọng của vùng phía Bắc.

“Có lẽ cậu ấy chưa ăn tối”. Liu Qsing nói nhỏ với tôi.

“Tốt. Tôi cũng chưa ăn tối”. Tôi nói to với mọi người, “Tôi phải đưa cháu tôi đi ăn tối. Tôi không muốn ông anh mình trách tôi không chăm sóc cháu”.

“Được thôi. Cậu cứ đi một mình đi”.

Tôi thấy hình như chị Cheung có ý gì khi nói vậy. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi lái xe đến khách sạn Hsing Kuo. Tôi có một phòng riêng thuộc loại VIP ở đó.

Gian đồ ăn Trung Hoa ở Hsing Kuo khá rộng và sáng, trang trí đẹp, nhưng đồ ăn Quảng Đông không ngon lắm, dù vậy vẫn còn tốt hơn đồ ăn của Italia và Pháp.

“Cậu bao nhiêu tuổi ?” Trên đường đi chúng tôi gần như không nói chuyện, tôi hỏi sau khi chúng tôi đã ngồi vào bàn ăn.

“Mười sáu, sắp mười bảy”.

“Sao cậu vào trường đại học sớm thế ? Tôi nhớ tôi gần mười chín khi tôi vào đại học”.

“Em đi học sớm một năm và học vượt một lớp” Cậu nói mà không hề hé miệng cười, nhưng mắt thì luôn nhìn tôi khi nói. Có vẻ như cậu được nuôi dạy khá cẩn thận. Sự buồn bã trong mắt cậu làm tôi gần như mất tự chủ. Đầu óc tôi tràn ngập những ham muốn đối với cậu.

“Đã quen với Bắc Kinh chưa ?” Tôi nói rất nhanh, do đó một số từ dính vào nhau.

“Dạ ?” Cậu hơi đỏ mặt. Tôi nhận ra cậu có chút khó khăn trong việc nghe giọng Bắc Kinh của tôi.

Tôi cười. “Tôi cũng không thể nghe nổi hồi mới tới Bắc Kinh. Đặc biệt là đàn ông Bắc Kinh. Họ nói mà lưỡi cứ uốn liên tục. Thật kinh khủng”. Tôi đã học tiếng Bắc Kinh từ Fang Jian, bạn cùng phòng với tôi hồi đại học.

Môi cậu khẽ chuyển động, chuẩn bị cười nhưng còn do dự.

Cậu ăn hết hai bát cơm rang nhưng gần như không động đến các món khác. Rõ ràng là cậu đang rất đói.

“Cậu học kiến trúc hả ? Hay lắm. Trong tương lai không phải lo lắng đến tiền bạc. Tôi cũng có một vài người bạn học kiến trúc. Họ bắt đầu đi vẽ cho người ta từ năm thứ ba. Họ kiếm được nhiều tiền đến mức những người học văn học như chúng tôi lúc đó rất ghen tị”. Tôi nói với cậu sau khi chúng tôi rời nhà hàng.

“Cậu học ở trường nào ?” Tôi lại hỏi.

Cậu không nói gì, mắt nhìn vào cửa thang máy. Tôi hơi sốc. Có vẻ như cậu không muốn trả lời câu hỏi. Vậy liệu tất cả những điều cậu nói liệu có phải đều là sự thật không ? Theo kinh nghiệm của tôi thì không.

Chúng tôi không nói gì với nhau trong thang máy. Tôi bỗng nhớ đến cô gái nông thôn mà tôi đưa đến đây sáu tháng trước. Cô không phải là một trinh nữ nhưng cũng không phải là gái bán hoa chuyên nghiệp. Bây giờ tôi khá có kinh nghiệm đối với những cô gái làng chơi nhưng lần đó là lần đầu.

Tôi bắt đầu quan sát trang phục của cậu. Một chiếc quần xanh đậm rất hợp với chiếc T-shirt trắng cổ rộng. Rất giản dị và gọn gàng, dù chiếc quần hơi ngắn và rất cũ. Tôi cũng nhận thấy cậu đang quan sát tôi, dù là hết sức kín đáo.

Khi vào phòng, cậu tỏ ra thận trọng hơn. Cậu đứng yên ở gần cửa.

“Cứ tự nhiên như ở nhà. Đây là căn hộ khép kín. Ở kia là phòng khách và phòng ăn, phía trong là phòng ngủ”.

Lanyu vẫn đứng ở gần cửa.

Tôi bật TV rồi đưa điều khiển cho cậu một cách uyển chuyển.

“Hãy xem TV một chút. Có rất nhiều kênh ở truyền hình cáp”. Tôi ngừng một chút và nhìn cậu. “Sao cũng được. Cậu không phải xem nếu không muốn. Tôi không ép ai làm gì bao giờ. Ăn uống, nói chuyện, kết bạn, thế nào cũng được”.

“Em… Em sẽ xem TV”.

“Cứ tự nhiên. Hôm nay tôi ở ngoài đường khá nhiều, bây giờ cần phải tắm” Tôi nói khi bước vào phòng tắm.

Tháng 7 ở Bắc Kinh ẩm và nóng kinh khủng, và ngày thì vô cùng dài. Đã chín giờ mà trời chỉ vừa mới tắt nắng. Tôi ngồi trong bồn tắm thoải mái như ngồi trên sofa và nghĩ cách làm cho cậu bạo dạn hơn.

Khi cậu trong phòng tắm, tôi gọi đồ uống. Cách này làm cho người ta uể oải nhưng sau đó sẽ nhanh chóng bốc lên đầu. Sau đó tôi bỏ một băng video X-rated và trong đầu máy. Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi tràn đầy hy vong và mong đợi.

Cậu từ nhà tắm ra, mặc một bộ quần áo ngủ mới màu da trời nhạt (tôi luôn có khăn tắm và quần áo ngủ mới ở đây) và tóc ướt rũ xuống trán.

“Uống một chút nhé ? Để lấy tinh thần”. Tôi nói và đưa cho cậu một ly rượu.

Cậu cầm ly nhưng vẫn đứng, hình như không biết phải làm gì.

“Ngồi xuống đi”.

Cậu ngồi xuống, có vẻ hơi khép nép. Một người phụ nữ phương Tây xinh đẹp xuất hiện trên màn hình và bắt đầu thoát y (You know what’s going on on the screen, don’t you ?).

Cậu có vẻ hơi sợ hãi, ngồi yên không động đậy, tay nắm chặt cốc. Tôi biết đây là lần đầu tiên cậu xem loại băng này. Tôi quay ra nhìn cậu. Mặt cậu đỏ lên và hết sức căng thẳng. Tôi đặt tay lên đùi câu và vuốt nhẹ. Cả người dường như đông cứng lại. (…).

Tôi tắt TV. Cậu nhìn tôi, có vẻ như hoang mang và ngại ngùng. Tôi gỡ khăn tắm của mình, khoe một cơ thể đẹp. Cậu nhìn tôi. Tôi vươn tới trước và từ từ gỡ nhưng chiếc khuy bộ quần áo ngủ trên người cậu. Cậu khẽ nuốt nước miếng. Cậu có cơ thể của một cậu bé đang phát triển, hơi gầy. Tôi đặt câu nằm xuống sofa. Tôi luôn nhìn vào mắt cậu và cậu cũng luôn nhìn vào mắt tôi. Tôi bắt đầu vuốt ve cơ thể cậu.

“Nói với tôi nếu cậu thấy không thoải mái”.

Cậu chỉ nhìn tôi, không nói gì. Tôi biết đối với lần đầu tiên của các cô gái hay các chàng trai cần phải nhẹ nhàng, và họ sẽ không bao giờ quên được trong suốt cả cuộc đời, và sau đó tôi có thể thoải mái hơn.

Môi tôi từ từ tìm đến môi của cậu, lưỡi tôi lướt trên môi cậu. Môi cậu mím lại nhưng sau đó nhanh chóng hôn tôi. Thành thật mà nói, lúc đó cơ thể cậu không thu hút tôi lắm, nhưng sự trong trắng của cậu làm tôi rất hài lòng. Có thể đó là vì tình yêu mà tôi dành cho bản thân mình. Và điều khó quên nhất chính là ánh mắt của cậu.

Tôi hôn lên mặt và cơ thể cậu một cách nồng nhiệt. (……) Cuối cùng thì cậu cũng có cảm giác hưng phấn, mắt nhắm và thở gấp gáp. Tay cậu nắm chặt vai tôi, cậu rên lên.

Chúng tôi làm hai lần tối đó. (…)

Có thể do tác dụng của rượu, hoặc có thể vì cậu quá mệt hoặc quá trẻ, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau tôi tỉnh dậy từ sớm. Tôi đã đồng ý hẹn gặp người điều hành của công ty cho vay Chian Hsiang để bàn bạc về một khoản vay trị giá 50 triệu dollar. Tôi không đánh thức Lanyu vì tôi thấy cậu đang ngủ rất say. Tôi chỉ gọi bữa sáng cho cậu và để lại lời nhắn, nói rằng nếu cậu cần sự giúp đỡ thì hãy tìm tôi qua Liu Qsing, và cậu nên ăn sáng trước khi đi. Tôi để lại 2000 dollar, nhiều hơn 1000 dollar so với thoả thuận ban đầu. Tôi đã định để lại 3000 dollar nhưng rồi lại thôi vì tôi sợ sau này cậu sẽ đòi nhiều hơn và sẽ rất khó cho tôi khi từ chối.

Về cơ bản thì khoản nợ đó đã an toàn. Tôi đang ăn trưa thì Liu Qsing gọi điện tới.

“Sáng nay cậu ấy vẫn ngủ khi cậu đi à ?”

“Đúng, có chuyện gì à ?”

“Khách sạn gọi điện đến báo có $1000 cùng với lời nhắn ở đó”

“Lời nhắn nào?”

“Cậu ấy nói cậu ấy lấy $1000, và sẽ được xem như một khoản nợ, rằng cậu ấy sẽ trả lại khi có tiền. Cậu ấy cũng nói rằng sẽ liên lạc với cậu sau”.

Tôi suy nghĩ một chút, không biết phải nói gì.

“Được rồi. Bây giờ tôi đang bận. Chúng ta sẽ nói chuyện khi tôi về”.

Tắt điện thoại, một y nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: sẽ có cái gì đó hơn thế giữa tôi và cậu bé này.

End of chap 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.