Beijing Story – Bắc Kinh Cố Sự

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Tse Mei là một phụ nữ công sở xinh đẹp. Cô là giám đốc marketing của một công ty liên doanh. Tôi chỉ thích hai loại phụ nữ, những cô gái vẫn còn đang đi học và những cô như Tse Mei. Tôi ghét ca sĩ và người mẫu hay những cô kiểu như vậy. Họ đòi hỏi quá nhiều nhưng lại không phải là những “người mới”, và không có tầng lớp thứ hạng. Đối với đàn ông, tôi thích kiểu người biết chơi nhạc hoặc vẽ. Hầu hết bọn họ không chuyên nghiệp, làm chỉ vì tiền hay vì nhu cầu của bản thân. Tôi chưa bao giờ thử với nam sinh viên. Thực ra là vì tìm các cậu con trai thì khó hơn tìm các cô gái, thậm chí còn khó hơn nữa đối với các cậu còn đi học. Có lẽ tôi thích loại sau hơn là vi thế.

Điều Tse Mei hấp dẫn tôi nhất không phải là ngoại hình đẹp và sự nhạy cảm mà chính là vòng ba đầy đặn khác với những phụ nữ phuơng Đông thông thường. Tât nhiên tôi không nói với cô ấy về điều này, nếu không cô ấy sẽ cho là tôi hư hỏng. Tôi đã hẹn hò với cô ấy được 6 tháng. Chi phí cho những món quà và sở thích của cô cũng đã tốn tới tám hay chin nghìn dollar mỗi tháng.

Vẫn chưa đến tháng Mười Hai nhưng lá cây đã rụng gần hết. Sáng chủ nhật đó, khi tôi vẫn đang ngủ trong chăn cùng Tse Mei thì chuông điện thoại reo. Tôi mở mắt và nhấc máy. Đó là Liu Qsing.

“Anh bị làm sao mà lại gọi cho tôi sớm thế này ?” Tôi càu nhàu.

“Sớm ? Cậu biết bây giờ là mấy giờ không ? Trưa rồi”.

“Anh muốn gi ?” Tôi hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.

“Sáng nay Lanyu gọi cho tôi. Cậu ấy nói mới thi xong giữa kì. Tôi đoán cậu ấy nhớ cậu”, Liu Qsing nói thẳng vào vấn đề.

“…”

“Cậu quên rồi à ?”

“Tôi biết rồi. Anh bảo cậu ấy…”, Tôi nhìn đồng hồ, “hai giờ. Tôi sẽ đợi cậu ấy ở Hsiang Kuo lúc hai giờ”.

Đặt điện thoại xuống, tôi không ngủ nữa. Tôi bỗng thấy tỉnh táo. Tôi ra khỏi giường và mặc quần áo.

“Ai thế? Anh định đi à ?” Tse Mei nằm trên giường hỏi.

“Không có gì. Công việc thôi. Nhưng anh phải đi”.

Tse Mei không hỏi nữa. Cô biết rất rõ vị trí của mình.

Khoảng hai giờ, sảnh nhà hàng Hsiang Kuo rất vắng, chỉ vài bàn có người đang ngồi nói chuyện. Gần hai giờ hai mươi, Lanyu đến. Trông câu hơi khác so với lần trước.

Cậu nhìn quanh, tôi vẫy tay khi cậu nhìn đến chỗ tôi. Cậu nhìn thấy tôi.

“Xin lỗi em đến muộn”. Cậu nói mà không giải thích lí do.

“Em đến đây bằng gì ?”

“Bằng xe buýt”. Khẩu ngữ của cậu đã tiến bộ rất nhiều.

“Em vẫn chưa quen với Bắc Kinh lắm nên bắt nhầm xe buýt”. Cậu nói thêm.

Tôi nhìn cậu khi cậu nói. Thật ngạc nhiên. Mới chỉ không gặp bốn hay năm tháng mà cậu đã cao hơn lên. Trông cậu không gầy và đen như trước. Đặc biệt trông mặt câu rất khác. Nó không căng thẳng và buồn bã nữa. Dù cậu không cười tôi vẫn thấy cậu hơi tủm tỉm. Chỉ có đôi mắt là không thay đổi : vẫn u buồn như thế.

“Từ bây giờ hãy đi taxi nhé. Nếu có thời gian anh sẽ đến đón”.

Cậu không nói gì.

“Em có thích trường mình không ?”

“Thật khủng khiếp. Toàn những người vốn đứng đầu thế mà bây giờ ai cũng có thể đứng chót. Tất cả mọi người đều ngấm ngầm cạnh tranh”. Cậu vừa nói vừa cười thành tiếng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười như vậy. Rất rạng rỡ và rất ngọt ngào.

“Đùng cố quá sức. Chỉ cần không bị tụt lại phía sau quá xa là được. Thế căn tin thì thế nào ? Em ăn được chứ ?” Tôi có tài làm cho mọi người cảm thấy tôi đang quan tâm và thành thật với họ. Đó là lý do vì sao tôi có nhiều bạn bè và người tình.

“Đồ ăn rất tuyêt. Toàn món phương Bắc. Món rán rất ngon. Nhưng mì thì không ngon lắm”.

“Ha”, tôi cười, “vậy thì đừng mua mì ở đó. Có lần trong bữa trưa anh ăn mì và đã phải vào nhà vệ sinh năm lần. Và lại đói khi chưa đến hai giờ. Thành thật mà nói, anh đã ăn thử đồ ăn ở rất nhiều trường đại học. Đồ ăn trường Đại học Phương Bắc là ngon nhất và dở nhất là của trường Đại học Trung Hoa”.

“Em học ở Đại học Trung Hoa”. Cậu nói một cách khá tự hào. Qua những biểu cảm trên mặt, điều đó có vẻ là thật. Tôi cảm thấy hơi sốc. Thế tức là tất cả những điều cậu nói với tôi đều là sự thật ? Cậu đúng thật là một sinh viên đại học, và là một sinh viên giỏi ? Tôi vẫn còn đang băn khoăn nghi ngại khi chúng tôi vào phòng. Tôi bỗng nhớ ra vài điều cần phải hỏi.

“Em đi từ đâu đến ? Em đã ăn chưa ?”

“Chưa”. Cậu nói hơi ngượng ngịu, “Sáng nay em phải đi làm gia sư. Em sợ sẽ bị muộn nên đi thẳng đến đây”.

Tôi không biết vì sao nhưng cậu chưa bao giờ ngừng làm cho tôi cảm thấy ngạc nhiên.

Lần này là cả một sự đam mê. Chúng tôi không ngừng nhìn nhau khi ăn. Nếu cậu là một cô gái, tôi sẽ ôm lấy ngay lập tức tại đó. Chúng tôi kết thúc bữa ăn một cách nhanh chóng và không thể đợi đến khi vào phòng ngủ. Cả hai đều thấy hưng phấn. Tôi gỡ bỏ quần áo của cậu trong khi cằn nhằn :

“Lâu lắm rồi em mới tìm anh. Anh chết vì nhớ em mất”.

“Em mới bắt đầu vào học nên rất bận. Em đã định gọi điện cho anh nhưng em lại sợ…” giọng cậu run rẩy.

Sự đam mê gần như điên loạn của hai người cùng giới khi thăng hoa không giống với cảm giác giữa hai người khác giới. Một lần đưa tay nữa của tôi và trên người cậu không còn một mảnh vải. Làn da mát rượi và mềm mại. Vai rộng và hông nhỏ, giống như một hình tam giác hoàn hảo. Chúng tôi hôn và vuốt ve nhau. Tôi đưa tay vào bên trong, người cậu cứng lại nhưng cậu không phản đối. Tôi hôn cậu và đưa tay vào sâu hơn nữa, cậu đột ngột đẩy ra và kết thúc nụ hôn. Tôi nhìn cậu. Vẻ u buồn lại hiện lên trên gương mặt cậu. Tôi lại bắt đầu hôn và thì thầm vào tai cậu :

“Anh thật sự thích em và anh sẽ chỉ làm những gì mà em sẵn sàng”.

Câu nói đó đã có tác động kì diệu. Cậu lại có thể tiếp tục một cách hăng say hơn.

Chúng tôi đi tắm rồi lại nằm xuống bên nhau. Lần này cậu không ngủ ngay. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Tôi bảo cậu đừng gọi tôi là “ngài Chan” nữa mà hãy gọi tên tôi Han-tung. Tôi kể cho cậu đôi chút về bản thân mình và dường như cậu lắng nghe một cách thích thú và hạnh phúc. Tôi thấy lẽ ra mình nên nói những điều này cho cậu từ trước.

“Số phận đã cho chúng ta được gặp nhau. Anh thấy hơi tiếc vì em vẫn còn quá trẻ. Ở phương Tây việc này khá bình thường nhưng ở đây lại là điều gì đó tội lỗi. Nhân đây, chúng ta cần hết sức cẩn thận. Chuyện giữ hai người, không nhất thiết phải cho người khác biết. Và nữa, chuyện này là do cả hai bên hoàn toàn tự nguyện. Nêu chúng ta muốn, chúng ta có thể ở bên nhau. Nếu em cảm thấy không ổn, em có thể quên nó đi”.

Cậu lắng nghe một cách nghiêm túc và không nói gì.

“Thực ra khi đã quá thân thiết người ta thường cảm thấy ngượng ngùng khi chơi trò chơi này”. Tôi cười. Đây là một câu nói nhằm giải tỏa. Cậu giống như những cô gái trẻ và tôi e là cậu sẽ thấy việc này quá nghiêm trọng.

Sau hôm đó, chúng tôi gặp nhau thêm hai lần nữa, đều là những phút giây tuyệt vời tràn đầy cảm xúc. Tôi thật sự không muốn ép cậu. Việc này chỉ hoàn hảo khi cả hai bên đều cảm thấy thoải mái, và tôi là một người kiên nhẫn. Cậu không bao giờ nói chuyện với tôi về tiền bạc, và cũng không nói gì về bản thân, và tôi không hỏi. Liu Qsing đã thay tôi hỏi xem cậu có còn tiền không. Cậu nói cậu không gặp phải rắc rối nào trong kì này. Cậu được nhận học bổng và có hai chỗ làm gia sư và thế là đủ.

Cậu thực sự có một vẻ đẹp tự nhiên, cậu cao hơn, cũng trở nên duyên dáng và quyến rũ hơn. Ngoại trừ vấn đề trang phục, thậm chí chúng không đạt tới những chuẩn mực của một thanh niên Bắc Kinh trung bình thời đó. Tôi bảo Siao Min (người tình chính thức của tôi) mua mười bộ trang phục hợp thời trang dành cho các cậu bé lứa tuổi đó ở HongKong vào thời ấy, Bắc Kinh chưa có những cửa hàng chuyên bán đồ ngoại.

Hôm đó, sau khi đã xong, tôi chỉ vào một cái túi to ở trong tủ trên lối vào và bảo cậu những quần áo trong đó là dành cho cậu. Cậu chỉ nói “Ồ”, thậm chí không nói cả “Cảm ơn”. Sáng hôm sau cậu dậy vào lúc sáu giờ và đi, cậu bảo lớp học bắt đầu lúc tám giờ. Tôi đề nghị đưa cậu đi nhưng cậu từ chối và nói rằng đi xe buýt cũng nhanh rồi. Tôi bảo cậu cầm đống đồ đi. Cậu lưỡng lự, rồi lấy một chiếc quần jean và một chiếc áo khoác, mặc vào rồi nói những chiếc còn lại cứ để đây phòng khi cần đến. Sau khi cậu đi, tôi không ngủ nữa mà đến thẳng văn phòng của mình, bảo thư kí và Liu Qsing từ giờ trở đi, bất cứ khi nào Lanyu gọi đến tìm tôi thì hãy bảo cậu ta tôi không có ở đó. Tôi thấy mừng vì đã không cho cậu số di động của mình.

Tháng Mười Hai, tôi phải đi có công việc ở Czechoslovakia. Tôi không muốn đi vì tôi ghét bay nhưng tôi vẫn đi, cái chính là vì Bắc Kinh tôi thấy buồn chán. Tôi đã chia tay với Tse Mei. Vòng ba của cô chỉ là ý thích khi tôi còn nhỏ, giờ đây, khi tôi đã có những gì mình muốn, chỉ nhìn thấy thôi cũng làm cho tôi phát chán.

Dù Tse Mei không phải kiểu người hay lằng nhằng, điều đó chỉ khiến việc chia tay trở nên khó khăn hơn. Tôi ở Czechoslovakia sáu ngày, kí hợp đồng và giải quyết rắc rối do việc giữ hàng của khách hàng. Nhưng tôi không về nhà ngay. Tôi định ở lại chơi vài ngày nhưng lại sợ nơi đó không sạch sẽ. Tôi chú ý rất nhiều về việc này. Sau cùng tôi quyết định bảo những người cùng đi về trước còn tôi đi HongKong chơi một mình. Tận giữa tháng Một tôi mới quay về Bắc Kinh. Tôi vẫn chưa quên câu chuyện về Lanyu và cũng không ai nhắc đên chuyện đó. Tết Nguyên Đán năm đó tôi về muộn bất thường. Cuối tháng Một, mọi người trong công ty đã sẵn sàng đón chờ năm mới.

Hàng ngày nhìn nhưng sinh viên và công nhân mang theo những chiếc vali nhỏ, vai đeo những chiếc ba lô lớn đi ra sân ga chuẩn bị cho chuyến đi dài ngày về quê, tôi nghĩ chắc Lanyu cũng đã về quê để đón năm mới cùng gia đình

End of chap 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.