CHƯƠNG 22
Tôi chưa bao giờ thích mùa hè ở Bắc Kinh, và mùa hè dường như là mùa dài nhất ở đây. Tôi đếm từng ngày từ khi tôi và Lanyu chia tay và thấy đã được một năm chín tháng. Chúng tôi chia tay và một ngày mùa thu. Tôi còn phải bao nhiêu mùa thu nữa mới tìm được em ?
Hôm đó tôi được một người bạn mời đi xem triển lãm máy xây dựng. Người bạn đó đang muốn hợp tác với tôi. Tôi không muốn đi nhưng phải giữ thể diện cho cậu ấy. Sau những giao tiếp xã giao, tôi không về ngay mà đi lang thang quanh đó để thư giãn. Đó là một khu triển lãm rộng với rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài và các thành viên của công ty liên doanh. Tôi thích cách bài trí của một số gian hàng. Dù không trong ngành xây dựng, tôi vẫn thấy chúng khá thú vị.
Mắt tôi nhìn đi lung tung và tình cờ bắt gặp ba người đàn ông. Họ đang đứng trước một gian hàng của Nhật. Một người phương Tây và người Trung Quốc đang nói chuyện. Người bên trái là một người tầm vóc nhỏ, trung niên. Cậu bé ở giữa, không, trông cậu rất giống Lanyu ! Tim tôi đập điên loạn và tôi cảm thấy khó thở.
Cậu mặc một bộ vét màu xanh đậm,vừa vặn với thân hình cân đối của cậu. Cậu đã đổi kiểu tóc, cắt ngắn hơn trước, điều đó làm giảm bớt sự trong sáng thánh thiện nhưng trông cậu chững chạc hơn. Có vẻ như họ không nói bằng tiếng Trung, vì từ đầu đến cuối Lanyu phiên dịch cho người đàn ông trung niên. Dường như em rất dí dỏm và khéo léo. Từ chỗ họ đứng đến chỗ tôi quá xa nên tôi không nhìn rõ mặt người thanh niên ấy, nhưng tôi biết đó chính là Lanyu.
Tôi hơi tiến lên phía trước, nấp sau cây cột của gian hàng để quan sát em. Họ dừng nói chuyện. Cả người phương Tây và người đàn ông trung niên rời đi. Em quay người và đi vào gian hàng của mình, đứng sau quầy cung cấp cung thông tin, lấy ra một chai nước, mở nắp và uống. Một cô gái rất xinh đứng bên cạnh em. Em nói gì đó với cô gái và cô bĩu môi. Trong khi nói chuyện, ánh mắt cô gái không hề rời khỏi mặt em. Tôi nhớ là em không mấy khi kết bạn với con gái. Nhưng bây giờ trông em rất thoải mái và tự nhiên. Một lát sau, người đàn ông trung niên quay lại, đưa ra một số yêu cầu và vỗ vai Lanyu. Tôi không vui khi nhìn thấy cảnh đó. Dường như Lanyu chuẩn bị đi cùng người đàn ông ấy. Tối bước ra khỏi chỗ nấp mà không suy nghĩ gì. Họ đang tiến về phía tôi…Trong khoảnh khắc ấy, mắt chúng tôi giao nhau. Lanyu đông cứng lại vì ngạc nhiên. Em không thay đổi gì. Em vẫn đẹp trai, đôi mắt đầy sự ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho một cái gì đó khác. Đó là đau hay là hận ? Em không để lộ một chút cảm xúc nào. Em rời mắt khỏi tôi và bước nhanh về phía trước.
Tôi cứng đờ người vì sửng sốt, không biết phải làm gì. Rồi tôi chợt bừng tỉnh và cũng đi nhanh về phía cửa ra.
Tôi chạy nhanh đến chỗ đậu xe, nói người lái xe cho đi ra rồi ngồi vào trong xe, mắt không rời Lanyu và người đàn ông trung niên. Họ vào một chiếc limousine của Nhật và lái đi. Tôi theo sát phía sau.
Đầu óc tôi đảo lộn. Họ sẽ đi đâu ? Người đang ông trung niên đó trông giống một người Nhật. Quan hệ giữa họ là gì ?
Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà Tien Hwa, nơi mà phần lớn văn phòng được người nước ngoài thuê làm trụ sở ở Bắc Kinh. Tôi nhìn họ ra khỏi xe và cùng đi vào trong. Vì đây là địa điểm dành cho công viêc, quan hệ giữa họ hẳn phải là ông chủ và người làm. Điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi đợi ở trong xe mà không biết mình đang đợi gì. Khoảng 5 giờ chiều mọi người bắt đầu rời toà nhà. Tôi đang ở một địa điểm rất tốt để quan sát. Có rất nhiều những chàng trai và cô gái xinh đẹp ở Bắc Kinh và họ đang hội tụ ở đây. Tôi chú ý tới tất cả các cậu thanh niên đi từ trong ra nhưng tôi không thấy Lanyu. Cuối cùng em cũng ra, vào lúc gần sáu giờ. Em đã thay bộ vét đó ra, mặc một cái quần jean và áo phông cổ tròn. Em không mang theo gì. Em chỉ đi rất nhanh. Tôi thấy mừng là mình đang lái chiếc Audi màu đen của công ty. Tôi có thể nhìn thấy em ở khoảng cách rất gần. Em đi đến bến xe buýt 011 và cùng đám đông đứng chờ xe. Em nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhìn về phía xa.
Tôi nhìn em và trong tim tôi như có một cảm giác hạnh phúc trào dâng, tôi không biết phải diễn tả như thế nào. Tôi đã làm cho em sống như một “hoàng đế” Trung Hoa, cho em sự giàu có và sư tôn thờ, thậm chí cho em cả một căn nhà sang trọng. Nhưng cuối cùng em không lấy cái gì cả, không quan tâm đến bất cứ cái gì. Và khi tôi lạnh lùng bỏ rơi em, em đã tàn nhẫn trả lại tất cả cho tôi. Em không hề mang lại cho tôi một chút bình yên nào trong tâm trí. Em đang đứng đó, bình thường như bao công dân Bắc Kinh khác. Chỉ có vẻ đẹp của khuôn mặt và thân hình là nổi bật lên.
Tôi lái chầm chậm theo chiếc xe buýt mà Lanyu đã lên. Em đổi xe một lần, cuối cùng đến một khoảng sân trước một khu căn hộ ở Tsing Huo. Em mua một ít cà chua hay cái gì đó, rồi đến trước trước thềm một dãy nhà. Tôi lái xe đến trước cửa nhà. Nhìn vào tấm biển mạ thiếc, tôi ghi nhớ số nhà.
Tôi muốn đi vào bên trong tìm em, nhưng tôi không có đủ dũng khí. Nhưng tôi không muốn cứ như vậy mà đi.
Tôi cứ ở trong xe như vậy, nhìn từng cửa sổ sáng đèn lên và tự hỏi cửa nào của Lanyu. Hai người đàn ông từ trong ra. Tôi chắc chắn một trong hai người là Lanyu. Tôi không thể nhìn rõ mặt của người kia trong bóng tối. Cậu ta đeo kính, trông có vẻ hiền lành, có lẽ hơn Lanyu vài tuổi. Họ đi ra khoảng sân trước nhà. Người lạ mặt mở khóa xe đạp. Lanyu đứng rất gần cậu ta. Hình như cậu ta siết chặt tay Lanyu, rồi lên xe và đạp đi. Lanyu cứ đứng như vậy một hai phút rồi trở vào bên trong…
Tôi như người mất hồn trong mấy ngày tiếp sau đó. Tôi muốn đến gặp Lanyu nhưng không đủ can đảm. Tôi nghĩ rất nhiều đến hình ảnh chúng tôi nhìn nhau ngay hôm trước. Em ghét tôi, em coi thường tôi ? Có vẻ như em đang rất ổn. Em có một công việc tốt và một “người bạn”. Tôi không nên đến làm phiền em. Em không hề cần tôi.
Tôi phải đến với em, vì tôi cần em !
Tôi đến trước khu nhà Tien Hua lúc năm giờ chiều, nhìn Lanyu rời khỏi đó cùng vài đồng nghiệp. Tôi không ra chào em. Tôi chỉ lái xe thẳng tới Tsing Huo. Tôi đỗ xe và đứng chờ em trước nhà, chỗ dành cho khách tới thăm đứng chờ. Tôi chờ một hồi lâu, cho đến khi trời tối hẳn, khoảng chín giờ tối. Tôi nhớ lại buổi tối tôi lo lắng chờ em ở Temporary Village.
Cuối cùng thì em cũng về. Em đang định đi thì nhận ra tôi đang ở đó. Em dừng lại một chút.
“Han-tung ?” Em cất giọng.
“…” Tôi nhìn em trong bóng tối.
“Anh đến từ khi nào thế ? Sao anh biết em ở đây ?” Em hỏi.
“Anh ở đây được một lúc rồi”. Tôi khẽ nói
“…” Cả hai chúng tôi không biết nói gì.
“Anh cần gì à ?” Em lại là người mở miệng trước.
“Không có gì. Chỉ muốn đến gặp em thôi”. Những điều em nói làm tôi thấy lạnh lẽo, nhưng lại làm cho tôi bình tĩnh lại. Chúng tôi đứng đó ngượng ngùng. Rồi một người đàn ông bước ra khỏi của và Lanyu nhận thấy điều đó.
“Sao anh không vào trong và ngồi chơi một lát ?” Em nói. Tôi không biêt là em thật lòng muốn vậy hay là chỉ vì phép lịch sự.
Tôi theo em lên tầng ba. Em dừng lại ở căn hộ ở giữa trong số ba căn hộ và mở khóa. Đó là một căn hộ ba phòng nhỏ. Một chiếc bàn ăn đơn giản và vài chiếc ghế ở giữa căn phòng khách nhỏ. Một phòng ngủ đang đóng cửa. Căn phòng còn lại là một phòng ngủ đôi và hai cái bàn, giá sách và vài chiếc hòm.
Căn phòng không rộng nhưng sạch sẽ. Vì đồ đạc đơn giản nên có một cảm giác nhẹ nhàng và lịch sự.
“Em thuê chỗ này à ?” Tôi hỏi.
“Vâng. Chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ. Phòng ngủ kia của chủ nhà”.
“Một phòng trống ?”
“Vâng. Họ nói căn phòng đó cũng có thể thuê. Nhưng, chỗ này cũng đã tốt lắm rồi”.
Chúng tôi ngồi trong phòng khách. Tôi nhìn em nhưng em tránh ánh mắt tôi.
“Anh có uống nước không ?” Em lại là người phá vỡ sự im lặng.
“Anh không khát !”
Em đi tới chỗ bếp, rồi quay lại với hai chai bia : “Ở đây bọn em chỉ có thứ này để uống thôi !” Em cười trong khi cố mở nắp, rồi em dừng lại :
“À đúng rôi, anh phải lái xe. Em quên mất”. Em nhìn tôi và cười.
Em vào trong phòng ngủ, trở ra với một bao thuốc lá và đưa cho tôi.
“Em không hút thuốc mà ?” Tôi biết em không hút thuốc nhưng vẫn hỏi.
“Anh biết là em không hút mà”. Em nói. Rõ ràng đó là thuốc lá của người khác. Tôi không chạm vào bao thuốc nhưng nhìn em.
“Anh thấy là em đang sống tốt !” Tôi nói.
“Cũng ổn”. Em nhìn tôi rất thành thật, như nói với tôi rằng em đang rất ổn.
“Công việc của anh thế nào ?” Em hỏi.
“Cũng bình thường”.
“Mẹ có khỏe không ?” Giọng em vẫn đều đều, giống như em hỏi chỉ vì nghĩa vụ phải hỏi.
“Mẹ vẫn khỏe”. Tôi cười và cố khéo léo như khi bàn công việc.
Chúng tôi nói một vài vấn đề lung tung nữa. Rồi tôi phải đi.
“Em cho anh số điện thoại của em được chứ ?” Tôi cố lấy dũng khí để hỏi.
Em cầm lấy một tấm thẻ có in sẵn số điện thoại trên bàn.”Anh có thể gọi cho em nếu như anh cần gì”. Em nói.
Chúng tôi xuống tầng dưới. Bỗng nhiên em hỏi tôi, “Anh có con chưa ?”
“Chưa !” Tôi không nói với em là tôi đã ly dị. Sau đó chúng tôi không nói gì nữa.
End of chap twenty-two.
—————————
Thành thật mà nói, hôm nay tôi lên đây là để kết thúc truyện này, thậm chí còn chuẩn bị cả một bài diễn văn chia tay nho nhỏ, nhưng sau nghĩ lại nên tạm hoãn nó đến khi tôi hết sức chịu đựng (Rất cám ơn sự ủng hộ của các bạn).
/Kasumi: tôi đã cố dịch sao cho không bỏ lại gì, phần tiếng Anh thì trước có link nhưng trang đó giờ đã biến mất nên chắc tôi sẽ phải tự up bản tiếng Anh lên đâu đó. Còn về cảnh đổi chỗ, tôi đã cố hết sức để người đọc hiểu là Han Tung đang làm gì, hy vọng các bạn hiểu phần diễn đạt đó của tôi vì đó là một trong những hành động thể hiện tình cảm của Han Tung mà tôi thích nhất