CHƯƠNG 23
Lanyu vẫn còn sống ! Và em có cuộc sống của riêng mình ! Sự sợ hãi, lo lắng của tôi trong hai năm qua chẳng vì cái gì cả ! Tôi không còn phải đối mặt với sự dằn vặt. Tôi có thể sống vô lo như trước đây !
Em đã thay đổi. Em không còn là Lanyu mà tôi biết nữa.
Tôi đang cầm trên tay danh thiếp của em. Trên đó có dòng chữ Công ty xây dựng Tai Huo, đại diện bán hàng và Lanyu. Tôi có thể làm gì nữa đây ? Tôi có cần phải gọi cho em ? Trong khi những suy nghĩ đo quay quay trong đầu, tôi vô thức cầm điện thoại lên. Sau khi tôi goi cho em chưa đầy một phút, chuông điên thoại của tôi reo.
“Xin lỗi, ai vừa gọi tới số 23455667 thế ạ ?” Em hỏi.
Em đã goi tới văn phòng tôi trong suốt bốn năm, và bây giờ em hỏi tôi là ai đã gọi cho em. Mắt tôi bỗng đỏ lên. Tôi thấy bị phản bội.
“Là anh, Chan Han-tung !” Tôi lạnh lùng đáp.
“Anh cần gì à ?” Em hỏi.
“Không có gì !…” Tôi nói.
“…Em đang phải làm việc. Nếu anh cần gì, chúng ta có thể đến chỗ nào đó nói chuyện”.
“…”
“Hay anh có thể đến chỗ em tối nay không ?” Em nói. Và giọng không có chút thay đổi nào.
“Được !” Tôi đặt điện thoại xuống và tự thề với mình đây là lần cuối tôi gặp em.
Tôi gõ cưa phòng Lanyu lúc mặt trời lặn. Giống như lần trước, tôi ngồi đó ngại ngùng trong khi em tiếp tôi một cách lịch sự.
…
“Anh ăn tối chưa ?” Em hỏi.
“Rồi”. Tôi nhìn thấy có một đĩa bắp cải chưa nấu.
“Em ở đây một mình à ?” Tôi hỏi. Tôi không còn thấy quan tâm lo lắng nữa. Tôi chỉ muốn mọi việc kết thúc và ra về.
“Không !” Em vẫn rất thật thà.
Tôi cười thành tiếng khe khẽ. “Anh sẽ không đến đây nữa đâu. Anh chỉ muốn biết xem liệu em có ổn không thôi… Anh đã tìm em hơn một năm nay, sợ rằng có chuyện gì không hay xảy ra với em… Hừm !” Tôi tự mỉa mai mình. “Trong quá khứ anh đã nợ em, anh không thể đền đáp cho em. Vậy hãy để cho anh mãi mãi mắc món nợ này… Anh đã ly dị… nếu em cần anh vì bất cứ cái gì… ý anh là trừ tiền ra, em có thể đến tìm anh…”
Đầu em cúi xuống và mắt em không biểu lộ cảm xúc.
“Bảo trọng !!” Tôi nhìn em, nói rất nghiêm túc, rồi đứng dậy và đi ra cửa. Khi tôi chạm vào tay nắm cửa, tôi thấy tay mình bị gữ chặt lại. Tôi quay lại nhìn em. Chúng tôi đang đứng rất gần nhau. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của em, ngửi thấy mùi của em. Hai năm, và đây là khoảnh khắc mà tôi luôn mơ tới. Nhưng em không nhìn vào mắt tôi, chỉ nhìn vào vai tôi… Tôi không thể kiểm soát nổi bản thân nữa. Tôi kéo em vào trong vòng tay và ép sát cơ thể em và mình bằng tất cả ý chí có được. Em cũng ôm tôi như vậy. Em không gây ra tiếng động nào nhưng vai tôi, nơi mặt em tựa vào đã ướt. Rồi em bật khóc, cố gắng ngăn lại nhưng em vẫn khóc thành tiếng. Và em cắn mạnh vào vai tôi…
…Kể cả khi chia tay em cũng không cư xử như vậy. Tại sao?
Sau một khoảng thời gian không biết bao lâu, tôi lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt em và cố gắng an ủi em và nhìn em. Nhưng em ôm chặt tôi không rời…Một lúc lâu sau nữa, em bỏ tôi ra. Không còn nước mắt trên mặt em. Mắt em đỏ như mắt thỏ. Tôi nhìn vào mắt em, nhìn vào mũi, vào miệng. Tôi đặt môi mình lên môi em. Môi em rất khô. Tôi đẩy lưỡi mìn ra và làm ướt chúng. Em đứng đó không động đậy, để mặc cho lưỡi tôi lướt trên môi em… Tôi dừng lại và quan sát em. Em nhìn tôi. Tôi không thể biết trong mắt em đang là nỗi đau hay niềm hạnh phúc. Tôi nhắm mắt với trái tim nặng trĩu và tiếp tục hôn em lên cằm, lên cổ…
Tôi cởi chiếc áo phông của em, làn da rám nắng và và mềm mại hiện ra trước mắt tôi. Tôi vuốt ve, cọ mặt mình vào đó… Tôi quỳ xuống, từ từ mở khoá thắt lưng của em…Tôi ngước mắt lên nhìn em lần nữa. Em đang đứng đó, nhìn xuống tôi, em như một đấng bề trên đầy quyền lực, đôi mắt lạnh lùng đầy sự ghê sợ, giống như em đang nhìn xuống, chờ đợi một sự phục vụ. Lòng tự trọng của tôi như bị vùi dập. Nhưng cảm giác đó cũng làm cho tôi thêm mong muốn được như vậy. Tốt thôi ! Ngày hôm nay, hãy để cho tôi thành đày tớ của em. Tôi phải trả lại những gì tôi nợ em. (…) Tôi đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi trở ra và nói với em tôi phải đi. Em đang mặc quần và đông cứng người lại khi nghe thấy thế.
“Tại sao ?” Em hỏi với vẻ hoang mang.
Tôi dựa vào cửa nhìn em. Tôi cười, “Anh đã nói rồi. Nếu em cần bất cứ thứ gì thì em có thể đến tìm anh”.
Em nhìn tôi, mắt nhòa lệ. Em cầm tay tôi, hôn lên mặt tôi đầy mạnh mẽ …Tôi mất thăng bằng và từ từ ngã xuống sàn nhà. Em quỳ xuống và tiếp tục hôn tôi, và bắt đầu bỏ quần áo trên người tôi… Em kéo tôi dậy, kéo tôi vào phòng ngủ, đẩy tôi xuống giường và chầm chậm ép chặt tôi xuống giường…
(…) và tôi kêu lên,
“Đừng bỏ anh ! Làm ơn, đừng bỏ anh !!”…
Chúng tôi mệt mỏi nằm trên giường. Tôi nhắm mắt. Giống như chúng tôi đang trôi trên biển bình yên, nhẹ nhàng dập dềnh trên sóng…Một ngọn sóng đổ ập vào và chúng tôi lại chìm xuống nước…cho đến khi lại nổi lên trên…và lại thấy bình yên…rồi lại một con sóng nữa…
Tôi ngồi trong văn phòng, nhớ lại từng chút một những chuyện xảy ra tối hôm qua. Tôi nhấc điện thoại và gọi cho Lanyu. Tôi hỏi em có muốn tối nay tôi đến đón em không. Em lưỡng lự một chút rồi nói tối nay em có chút việc. Tôi hỏi em đó là việc gì. Em nói sau một hồi im lặng,
“Tối nay “bạn” em đến !”
Tôi không nói gì, rồi dập máy…
End of chap 23.