CHƯƠNG 24
Tôi không liên lạc với Lanyu trong suốt một tuần sau đó. Tôi chờ, chờ em sẽ gọi cho tôi. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng em không có ý định gọi cho tôi. Hai tuần trôi qua. Tôi lại gọi cho em, nói với em tôi muốn mời em ăn tối. Em nói để em mời. Chúng tôi đi lòng vòng một lúc. Cuối cùng em hỏi liệu tôi có thấy phiền nếu chúng tôi ăn ở chỗ em. Tôi đồng ý.
Khi bước vào trong nhà, tôi thấy rất nhiều đồ ăn sẵn ở trên bàn. Rõ ràng là trình độ nấu ăn của em không hề được cải thiện chút nào. Em ở trong bếp chuẩn bị thức ăn. Tôi vào phòng ngủ và thấy rất nhiều sách ở trên bàn, phần lớn là sách luyện TOFLE và GRE. Trên cái bàn kia là một chiếc TV, bên cạnh là mộtc chiếc walkman và một chiếc đài. Trong đài có băng các bài hát tiếng Anh “Classic Romantic Love Songs”. Lanyu không thích các ca khúc tiếng Anh, nên đây hẳn là quà từ “người bạn” của em.
Chúng tôi bắt đầu ăn. Em nhìn tôi gắp một ít thức ăn em nấu và hỏi :
“Có ngon không ?”
“Tệ lắm !” Tôi cười.
“Đừng ăn nữa ! Đổ đi !” Em cũng cười.
Chúng tôi ăn trong im lặng. Rồi, sau một lúc lâu, em nói.
“Anh không cười em về chuyện hôm trước, phải không ? Em không biết có chuyện gì xảy ra với mình nữa, thật yếu đuối”.
Có thể em định nói về chuyện em khóc.
“Anh cũng không khá hơn cơ mà !” Tôi cười.
Rồi chúng tôi lại im lặng.
Đêm đến, chúng tôi lại cùng nhau. Và tôi lại cảm thấy mình thật sự nợ em. Chúng tôi đã sống với nhau hơn bốn năm trời. Chúng tôi là những người bạn tình tuyệt vời của nhau, giống như là sữa trộn vào nước. Chúng tôi biết nhau muốn gì và biết cách làm cho mọi chuyện trở nên tuyệt vời hơn cả trước kia.
Tháng Tám, Bắc Kinh đã dịu mát hơn. Thậm chí trong căn hộ của em còn hơi nóng hơn bên ngoài. Sau đó, Lanyu đưa cho tôi một chai bia lạnh. Em tựa người vào thành giường, tay cầm chai bia, mắt nhìn TV. Đang có một bộ phim hình sự Mỹ và trong phim đang đánh nhau loạn xạ. Lanyu thích phim chiến tranh lịch sử hoặc bất cứ cái gì có đánh nhau. Tôi nói em chẳng có tý khiếu thưởng thức nào nhưng em nói tôi chỉ hay nghĩ vớ vẩn thôi.
“Em làm việc cho công ty Nhật đó được bao lâu rồi ?” Tôi hỏi em
“Có lẽ khoảng một năm”. Em vẫn không rời mắt khỏi TV.
“Sao em lại bỏ Công ty xây dựng city Ninth ?” Tôi hỏi dù đã biết lý do.
“Làm cho công ty nước ngoài không phải tốt hơn sao ?” Rõ ràng là em không muốn nói cho tôi.
“Có phải vì bức fax đó không ?” Tôi ngừng một lát rồi hỏi.
“Sao anh biết được ?” Em rời mắt khỏi TV và nhìn tôi vẻ sợ hãi.
“Anh đã đến đó để tìm em. Anh đã rất sợ hãi, e rằng có chuyện gì đó sẽ xảy ra với em”.
“Hừm ! Chẳng có gì to tát cả”. Em nhăn mặt và lại tiếp tục nhìn lên màn hình T.V
“Sao em không đến tìm anh ?” Tôi hỏi.
“Để làm gì ? Đằng nào em cũng không thể tiếp tục làm ở công ty đó nữa”. Em nói vẻ không quan tâm lắm.
“Ít nhất thì anh cũng có thể giúp em tìm công việc khác”.
“…” Dường như em đang xem TV nhưng tôi không biết em có để tâm vào việc đó hay không.
“Sau chuyện đó em đã đi đâu ?” Tôi lại hỏi.
“Đi lung tung đây đó ! Em vẫn không chết đói ! Không nói về chuyện này nữa, được chứ ?” Em tỏ rõ thái độ khó chịu và hết kiên nhẫn.
Tôi liếc nhìn em, mặt em lộ vẻ đau đớn. Tôi nhìn em và thấy tim mình đau thắt. Lại im lặng. Và rôi tôi lên tiếng trước,
“Vợ anh đã làm điều đó !”
Em nhìn tôi ngạc nhiên, “Thật là tàn nhẫn !! Sao anh có thể cưới loại đàn bà như thế được !”
Tôi không biết nói gì.
Em bình tĩnh lại, “Mọi chuyện qua rồi. Vậy là người làm chuyện đó không phải anh”.
“Em có thể nghĩ là anh làm chuyện đó sao ?” Tôi hỏi lớn giọng, “Anh đã lo lắng đến mức gần như phát điên. Anh tìm em ở mọi ngõ ngách ở Bắc Kinh này ! Anh còn sợ rằng em đã…” Tôi không thể tiếp tục được.
“Chuyện không có gì quá nghiêm trọng mà. Lúc xảy ra thì nó thật là kinh khủng. Nhưng nếu cắn răng chịu đựng thì rồi nó cũng qua đi”. Em nói thật bình tĩnh, mắt vẫn không rời TV.
“Thực ra thì chuyện về bản fax đó không làm em buồn và thất vọng bằng việc chúng ta chia tay”. Em quay mặt ra nhìn tôi nói.
Đôi mắt đượm buồn mà tôi đã quen và đã bỏ bùa mê tôi. Đôi mắt đã từng tạo cảm hứng cho tôi không biết bao nhiêu lần, giờ đây như một lưỡi dao đâm vào tim tôi. Tôi nhìn em. Vì nhiệt độ toả ra khi hai chúng tôi cùng nhau, tóc phía trước em vẫn còn ướt và dính vào trán. Đôi mắt đen huyền đang nhìn tôi, môi mím chặt…Tôi hôn em, đưa lưỡi vào trong miệng em, và em cũng hôn lại tôi… Chúng tôi chỉ hôn nhau như vây, không làm gì khác…
Sáng hôm sau em dậy sớm. Em nói rất không nên muộn khi làm việc cho một công ty Nhật. Chúng tôi cùng đi. Tôi muốn hỏi em có muốn để tôi đưa em đi không nhưng tôi không dám mở miệng. Em vội vã bước tới bến xe buýt. Trước khi chia tay, em nói em sẽ liên lạc lại với tôi sau. Chắc hẳn em có ý nói tôi đừng tự ý gọi cho em. Tôi không bận tâm về điều đó. Tôi đã bắt em hứa sẽ đến tìm tôi nếu em cần bất cứ thứ gì.
Khi ở bên Lanyu, tôi thấy rất gần gũi với em, nhất là khi chúng tôi đắm chìm trong những phút giây cùng nhau. Tôi biết đó vẫn là Lanyu, em không hề thay đổi. Nhưng những lúc khác, tôi thấy chúng tôi thật cách xa. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được nỗi đau của tình yêu đơn phương. Tôi chắc chắn đó là đơn phương. Tôi đã rất cố gắng để thoát ra khỏi tình trạng đó bằng cách gặp gỡ những người đàn ông khác, thậm chí cả phụ nữ. Nhưng Lanyu cứ như một liều thuốc gây nghiện. Tôi luôn cảm thấy thèm muốn khi không có được nó. Và tôi say mê tận hưởng mỗi khi có được nó. Nhưng tôi lại chìm vào nỗi đau vô bờ mỗi khi tỉnh cơn say ấy.
Quan hệ giữa chúng tôi dừng lại ở mức độ chỉ để thỏa mãn nhu cầu. Tôi không bao giờ hỏi về cuộc sống của em, và em cũng không hỏi về tôi. Chúng tôi không nhắc lại những chuyện đã xảy ra. Chúng tôi chỉ nói về ***, không nói về tình yêu. Lúc đầu, Lany chỉ gọi cho tôi một lần sau một khoảng thời gian dài. Rôi khoảng thời gian rút ngắn lại. Sao thế ? Vì với em tôi hấp dẫn hơn là người kia sao ?…
Hôm đó tôi đến Tin Hua đón em. Trên đường, tôi gợi ý chúng tôi nên đến Scandinavia. Tôi thật sự không thể quen được với cái căn hộ đơn giản của em.
“Hôm nay đến Scandinavia nhé ?” Tôi hỏi.
“Em không đến đó đâu”. Em từ chối thẳng thừng.
“Nhưng đấy là nhà em”.
“Em không muốn có nó !”
“Em ghét anh đến thế sao ?” tôi cay đắng nói.
“Em không ghét anh”.
“Thế sao em không muốn có nó ?”
“Hừm !” Em chế nhạo ,”Anh đã mua lần đầu tiên của em với giá một nghìn dollar, bây giờ anh muốn mua tình cảm của em bằng căn nhà đó à ?”
“…” Tôi phát điên lên đến múc tay tôi trên vôlăng run run. Tôi đỗ xe cạnh lề đường.
“Đi ra ngoài !!” Tôi nói.
Em lập tức ra khỏi xe không chút lưỡng lự và đi bộ về hướng ngược lại.
End of chap 24.
—————————————
Hôm trước tôi mới nghe được một câu mà tôi nghĩ là hay. Đại ý nó thế này: Phụ nữ mong muốn gì ở người đàn ông? Họ muốn một người đàn ông dịu dàng, lãng mạn, biết quan tâm và xẻ chia khó khăn với họ. Về cơ bản, họ yêu người đàn ông có trái tim của một người phụ nữ.
Không hẳn là đúng, cũng không hẳn là sai, nhưng tôi thấy nó hay.