Bên Anh Em Không Cần Giả Vờ Mạnh Mẽ

Chương 42: Chương 42: Hãm Hại




Từ lúc cô mang thai đã bớt đến công ty quản lý trực tiếp mà chỉ điều hành từ xa. Cô dành thời gian ở nhà để đầu óc thoải mái hơn, cũng để dưỡng thai thật tốt.

Hôm nay cô đến công ty một lát để tham gia họp để nghe thuyết trình về sản phẩm mới của công ty. Họp xong cô liền trở về nhà.

“Thiếu phu nhân, cô về rồi. Cô có đói bụng không, phu nhân vừa sai người đem canh cá đến tẩm bổ cho cô. Thiếu phu nhân có muốn dùng luôn hay không?”- bác Trương thấy cô về liền sốt sắng hỏi.

“Mẹ cũng thật là, ngày nào cũng đem biết bao nhiêu đồ sang. Dù sao cháu cũng đâu ăn được bao nhiêu, lại phải phiền mẹ như vậy.”- cô ngồi xuống ghế sofa nói.

“Thiếu phu nhân đừng nói như vậy. Cô đang mang thai nên kén cá chọn canh là điều đương nhiên. Cô mang thai lại ốm đi nên mọi người đều lo cho cô. Thiếu phu nhân có muốn ăn gì cứ nói chúng tôi sẽ nấu cho cô.”- bác Trương dặn dò cô.

“Cháu biết rồi. Mà cháu thấy có hơi đói thì phải.”- cô xoa bụng.

“Vậy để tôi đi lấy canh cho thiếu phu nhân. Cô đợi một chút.”- bác Trương vội chạy vào bếp múc canh mà Trịnh Như Mai mang đến cho cô.

Nói là đói nhưng cô chỉ miễn cưỡng uống được hai thìa canh thì đã mắc ói nên đành đi nghỉ.

Lên phòng được một lát thì cô thấy cả người ngứa ngáy còn bị nổi mẩn đỏ trên mặt nữa.

“ Quái lạ! Mẹ biết mình bị dị ứng đậu phộng nên chắc không có bỏ đậu phộng trong canh. Sáng giờ cũng không có ăn gì nhiều mà sao người lại ngứa thế này.”- cô lo lắng đi xuống lầu.

“Thiếu phu nhân, cô bị làm sao thế?”- bác Trương thấy cô nổi mẩn đỏ trên mặt liền lo lắng.

“Bác Trương, bác mau lấy xe đi. Chúng ta đi bệnh viện. Cháu hình như bị dị ứng rồi.”- cô nhìn bác Trương.

“Vâng, thiếu phu nhân đợi một chút. Tôi đi lấy xe ngay.”- bác Trương gấp gáp đi lấy xe.

Lúc cô đang trong phòng bệnh để Triệu Vũ Hàn và nột bác sĩ khoa sản ở bệnh viện khám thì anh cũng chạy đến.

Lúc anh đang họp thì nghe bác Trương gọi báo cô bị dị ứng phải đến bệnh viện anh đã bỏ ngang cuộc họp chạy ngay đến bệnh viện.

“Vũ Hàn, vợ tôi thế nào rồi?”- anh vừa vào thì đúng lúc bác sĩ khám xong.

“Cô ấy bị dị ứng. Cũng may không có ăn nhiều hơn nữa cũng đến bệnh viện kịp thời nên tạm thời không sao. Nhưng tốt nhất nên để cô ấy ở lại đây đến ngày mai để các bác sĩ khoa sản tiến hành kiểm tra xem có ảnh hưởng đến cái thai hay không rồi hãy xuất viện.”- Triệu Vũ Hàn nhìn anh lo lắng thì mau chóng cho anh biết tình hình.

“ Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu!”

“Mà sao cậu bất cẩn thế. Biết cô ấy dị ứng đậu phộng lại còn đang mang thai mà lại để cô ấy ăn phải bột đậu phộng nữa.”- Triệu Vũ Hàn nhìn anh.

“Tôi cũng không biết nữa. Từ chuyện lần trước đã sai người đem bỏ hết gia vị liên quan đến đậu phộng rồi. Chẳng hiểu sao giờ cô ấy lại ăn phải nữa.”

“Thôi cậu vào với cô ấy đi. Tôi giúp cậu làm thủ tục chuyển cô ấy lên phòng VIP nghỉ ngơi.”

“Ừ!”

Anh đi vào thì cô đang ngủ nên anh khẽ hôn lên trán cô rồi đi ra tìm bác Trương.

“Bác Trương, hôm nay bác cho cô ấy ăn những cái gì vậy?”- anh hỏi.

“Buổi sáng ngoài lúc ăn cùng thiếu gia thì thiếu phu nhân không ăn gì khác. Chỉ có lúc cô ấy đi làm về thì có ăn một ít canh cá. Nhưng canh này do đích thân phu nhân hầm rồi sai người mang tới, không thể có bột đậu phộng được.”

“Tôi biết rồi. Mẹ sẽ không bất cẩn đến nỗi quên là cô ấy dị ứng đậu phộng. Vậy thì chỉ có thể là có ai đó táy máy với số canh cá đó.”- anh nghiến răng lạnh lùng nói.

“Thiếu gia, vậy cậu định thế nào?”- bác Trương nhìn anh e dè hỏi.

Ông vốn biết anh rất yêu thương cô. Ngày thường đã rất cẩn thận với đồ ăn của cô huống hồ cô lại đang mang thai. Không biết là kẻ nào chán sống lại ngu ngốc đi hại cô vào lúc này.

“Bác cứ về trước đi. Tôi sẽ có cách tra ra là kẻ nào làm. Lại dám ở trong nhà tôi hại vợ con tôi, đáng chết!”- anh tức giận nói.

“Tôi hiểu rồi thiếu gia. Tôi sẽ về chuẩn bị cho cậu và phu nhân một ít đồ, đến tối sẽ đem vào cho hai người.”- ông cung kính rồi rời đi.

Nhìn vẻ mặt anh là đủ hiểu. Anh mà tìm ra thì người hại cô sẽ sống dở chết dở.

Hôm sau có kết quả kiểm tra của cô. May mắn là cô ăn không nhiều canh đó, thai lại mới gần ba tháng nên không bị ảnh hưởng đến thai nhi. Chỉ là sau này phải thường xuyên kiểm tra thai định kỳ. Đứa bé sau khi sinh ra cũng phải đưa đi làm vài xét nghiệm mới có thể hoàn toàn an tâm.

Sau đó anh đưa cô trở về nhà nghỉ ngơi. Cũng đã tra ra được là ai hại cô nên anh cũng muốn nhanh về để xử lý.

“Bà xã, em ở đây nghỉ ngơi trước. Anh đi xử lý chút chuyện xong sẽ lên với em.”- anh đưa cô vào phòng rồi dặn cô.

“Em biết rồi! Anh mau đi xử lý công việc đi!”- cô nhìn anh cười.

“Ngoan ngoãn ở yên đây, đừng tùy tiện đi linh tinh. Em vừa mới khỏe thôi.”- anh cưng chiều hôn lên trán cô rồi mới đi xuống lầu.

“Tần Bích Hà cô biết vì sao tôi gọi cô ra đây đúng chứ?”- anh từ trên cầu thang đi xuống nhàn nhã hỏi Tần Bích Hà đang đứng ở phòng khách đợi sẵn.

“Thiếu gia! Tôi không hiểu anh đang nói gì vậy?”- Tần Bích Hà nhìn anh run sợ nhưng vẫn ngoan cố.

“Cô cứ việc diễn. Tôi không quan tâm cô hiểu hay không. Đơn giản là mọi bằng chứng tôi có được đều chỉ ra hôm qua là cô nén cho bột đậu phộng vào canh của Tinh Quân.”- anh ngồi xuống ghế sofa, chân vắt chéo, tay vẫn bỏ túi quần nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Thiếu gia, là tôi nhất thời hồ đồ. Xin thiếu gia đừng đuổi tôi đi. Tôi sau này sẽ không dám nữa, thiếu gia.”- cô ta bị anh nhìn đến phát run nên đành phải thừa nhận.

“ Đuổi đi? Tôi làm sao có thể đuổi cô đi?”- anh nhàn nhạt nói.

“Thật sao? Cảm ơn thiếu gia. Chỉ cần thiếu gia đừng đuổi tôi đi thì anh muốn trừng phạt tôi thế nào tôi đều nghe.”- cô ta vui mừng nói.

“Cho dù cô có không nghe cũng không được. Tôi tất nhiên sẽ phải cho cô một bài học thích đáng mới có thể để cô đi. Để cô biết, động đến vợ con của tôi cô sẽ phải trả giá đắt.”- anh lạnh lùng nói.

“Thiếu.... thiếu gia, xin anh đừng đuổi tôi đi mà! Chỉ cần cho tôi ở lại cạnh anh, thì cho dù muốn mạng tôi cũng sẽ cho anh.”- cô ta quỳ xuống van xin.

“Bây giờ cô cầu xin cũng muộn rồi. Lúc cô hại vợ tôi cô có từng suy nghĩ đến hậu quả này chưa?”- anh nâng cằm cô ta lên giễu cợt rồi lại ra lệnh cho đám người ở ngoài cửa: “Đem về trụ sở, đảm bảo rằng cô ta mãi mãi phải ghi nhớ rằng hại vợ tôi thì kết quả sẽ là gì?”

“Rõ thưa Long Vương!”- đám người nãy giờ đứng ngoài cửa đợi lệnh nghe anh phân phó thì lập tức đi vào giữ lấy Tần Bích Hà

“Thiếu gia, anh không thể làm thế với tôi. Tôi có chỗ nào không bằng cô ta, tôi có chỗ nào không xứng với anh. Vì sao tôi luôn ở bên anh nhưng anh không bao giờ chịu chấp nhận tôi. Mà cô ta chỉ vừa xuất hiện thì anh liền siêu lòng. Tôi cũng là yêu anh thật lòng mà, thiếu gia!”- cô ta bị lôi đi thì vùng vẫy làm ầm lên.

Cuối cùng vẫn là bị người của anh đưa đi hành hạ mấy ngày mới được thả ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.