Đau, thật sự rất đau...
Loại đau đớn này, dường như mỗi một phút mỗi một giây đều đau đến không có điểm dừng.
Không biết qua bao lâu, Bùi Thiên Ngân mới phục hồi lại ý thức từ tiếng quát lớn của y tá. Cô bình tĩnh ngồi dậy, mặt không cảm xúc mặc xong quần của mình, dưới cái nhìn đầy soi mói của y tá, đi từng bước ra khỏi phòng giải phẫu.
Mấy cô y tá khác nhìn bóng lưng Bùi Thiên Ngân, không kìm được lộ ra các loại biểu cảm không đành lòng cùng chua xót. Đây là người phụ nữ bình tĩnh nhất các cô từng gặp trong cuộc đời làm y tá của mình.
Bình tĩnh của cô là không cười không nói, một chút sức sống cũng chẳng còn...
Hành lang phía xa xa, Tôn Tiểu Uyển đang cùng Lâm Thục Trân đi tới bệnh viện. Hai người bọn họ thật ra là đến để hỏi bác sĩ một chút, có biện pháp nào giúp mang thai nhanh hơn hay không. Bởi vì Tôn Tiểu Uyển đã không đợi được nữa, kế hoạch của cô ta và Lâm Thục Trân là muốn trước tiên lợi dụng lúc Hàn Thần Dương say rượu, để Tôn Tiểu Uyển mang bầu đứa nhỏ của anh ta.
Nhưng ngay lúc hai người bọn họ cầm phiếu đăng ký đến hỏi y tá, lại bất chợt nhìn thấy Bùi Thiên Ngân đi một mình ra khỏi phòng giải phẫu.
Tôn Tiểu Uyển nhíu mày một cái: “Sao cô ta lại ở đây?”
Lâm Thục Trân cũng có chút hồ nghi, chờ Bùi Thiên Ngân đi xa, bà ta mới kéo Tôn Tiểu Uyển tới cửa phòng giải phẩu, đúng lúc vị bác sĩ kia bước ra.
“Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, người phụ nữ kia mới vừa rồi tới đây làm gì vậy?”
Đối với vẻ tò mò của Lâm Thục Trân, vị bác sĩ khẽ cau mày, nhìn Lâm Thục Trân cùng Tôn Tiểu Uyển từ trên xuống dưới một lượt, không trả lời.
Tôn Tiểu Uyển thấy vậy, vội vàng giải thích nói: “Người phụ nữ vừa rồi tên là Bùi Thiên Ngân đúng không? Tôi là bạn của cô ấy.”
Vị bác sĩ thấy Tôn Tiểu Uyển vẻ mặt đầy thành khẩn, lại đau lòng Bùi Thiên Ngân lúc trước vừa vào đây, cuối cùng thở dài nói: “Cô nếu là bạn của bệnh nhân đó, vậy thì nên chăm sóc cô ấy nhiều thêm một chút. Cô ấy vừa mới làm phẫu thuật nạo phá thai, thân thể vô cùng yếu, phải cẩn thận bồi bổ mới được…”
Tôn Tiểu Uyển cùng Lâm Thục Trân đều sửng sốt: “Bác sĩ, bà nói sao cơ?”
“Tôi nói là vị bệnh nhân tên Bùi Thiên Ngân đó, mới vừa làm giải phẫu bỏ đứa nhỏ.”
Người phụ nữ kia có bầu rồi sao?
Hơn nữa...
Còn tự mình quyết định bỏ đứa nhỏ?
Lâm Thục Trân và Tôn Tiểu Uyển đứng trố mắt một lúc mới phục hồi lại tinh thần, hai mẹ con nhìn nhau một hồi, Lâm Thục Trân mới mở miệng nói trước: “Mẹ nói thằng nhãi Hàn Thần Dương còn nghĩ đến con nhỏ đó mà? Nếu không cô ta làm sao mang thai được?”
Lời của Lâm Thục Trân giống như mũi kim đâm vào trái tim Tôn Tiểu Uyển vậy. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, đã đến nước này rồi người phụ nữ kia còn có thể mang thai đứa nhỏ của Hàn Thần Dương!
Tại sao?
Hàn Thần Dương không phải luôn nói chán ghét người phụ nữ đó sao? Vậy vì sao còn để cô ta mang bầu đứa nhỏ của anh ta?
Tôn Tiểu Uyển cô rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Rốt cuộc có chỗ nào không sánh bằng người phụ nữ đê tiện kia? Vì sao Hàn Thần Dương vẫn là không chịu đụng vào cô chứ?
Cầm điện thoại lên, Tôn Tiểu Uyển bấm số Hàn Thần Dương. Điện thoại rất nhanh được tiếp nhận. Tôn Tiểu Uyển cố ý hít vào một hơi, sau đó hổn hển nói qua điện thoại.
“Anh Thần Dương… Em, em là Tiểu Uyển... Em vừa trông thấy chị Bùi ở bệnh viện. Em, em không yên tâm bèn chạy vào hỏi, bác sĩ nói, nói chị Bùi mới vừa làm phẫu thuật phá thai...”
Lúc Bùi Thiên Ngân về tới nhà, trong nhà hiếm khi đến một người cũng không có.
Thân thể vốn đã yếu ớt đến cực hạn, hơn nữa làm phẫu thuật xong lại càng mệt mỏi, dường như không chống đỡ thêm được nữa, Bùi Thiên Ngân nằm ở trên giường, căn bản không thể suy nghĩ thêm gì nữa, theo mí mắt nặng nề sụp xuống là bóng tối bủa vây.
Nhiều khi, Bùi Thiên Ngân rất muốn mình cứ ngủ như vậy một giấc rồi cũng không cần tỉnh lại nữa. Thật ra, rời đi an tĩnh như vậy cũng không hẳn là chuyện không tốt, ít nhất cô không có thống khổ. Thế nhưng thực đáng tiếc, mỗimột lần nhắm mắt, cô đều sẽ lần nữa mở mắt ra.