Cho tới bây giờ Bùi Thiên Ngân cũng chưa từng nghĩ, mình sẽ còn sống mà đi vào bệnh viện. Cô cho rằng thời điểm cô vào viện lần nữa, hẳn là lúc cô chết.
Nằm trên giường ở phòng siêu âm B, tiếp nhận những dụng cụ y tế lạnh như băng xuyên vào hạ thể mình, Bùi Thiên Ngân không cảm giác được bất kỳ đau đớn cùng sợ hãi nào, bởi vì bây giờ tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào con số trên những đồng hồ đo kia. Trên những con số trắng đen đó, cô nhìn thấy một sinh mạng rất nhỏ, đang hô hấp trong tử cung của cô, dần dần lớn lên.
Đây là đứa nhỏ của cô, đứa nhỏ cô đã từng tha thiết ước mong...
Thế mà bây giờ, cô bắt buộc phải dứt bỏ nó.
Nước mắt, giống như chuỗi hạt châu bị đứt, không khống chế được từng hạt từng hạt rớt qua gò má. Bùi Thiên Ngân gắt gao cắn chặt môi mình, không để bản thân khóc thành tiếng.
Vị bác sĩ nhìn thấy cô như vậy cũng không đành lòng, rút ra dụng cụ siêu âm, nặng nề thở dài: “Bà Hàn, thật sự đã xác định rồi sao?”
Bùi Thiên Ngân dường như hoàn toàn không nghe thấy lời của vị bác sĩ, đôi mắt giống như đã dính chặt trên các đồng hồ đo lường siêu âm kia, không nỡ dời mắt đi nửa phút. Để cô nhìn đứa nhỏ thêm một chút nữa đi, cho cô nhìn thêm một lần cuối thôi...
Vị bác sĩ thấy vậy cũng không còn cách nào, trong lòng mang theo mấy phần chua xót, đứng lên: “Bà Hàn, làm phẫu thuật sanh non cần chồng bà ký tên. Vậy bà liên lạc với chồng mình, hay là để chúng tôi?”
Nghe thấy một tiếng ‘chồng’, Bùi Thiên Ngân mới định thần lại. Cô chậm rãi đứng dậy, lắc đầu nói: “Bác sĩ, tôi...”
Trong phòng siêu âm B rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói vừa khô khốc vừa bình tĩnh của Bùi Thiên Ngân thỉnh thoảng lại vang lên. Ngoại trừ vị bác sĩ ở đó, không ai biết rốt cuộc là cô nói những gì.
Năm phút sau, Bùi Thiên Ngân ra khỏi phòng siêu âm B, ngồi trên hàng ghế nhựa thật dài ở dài hành lang, cùng hàng người chờ đến lượt giải phẫu.
Vì là khoa phụ sản, dọc hành lang thỉnh thoảng sẽ có vài người phụ nữ có bầu đi ngang qua. Bùi Thiên Ngân lẳng lặng nhìn những người phụ nữ mang bầu có chồng bên cạnh chăm sóc đó, khóe môi không tự chủ được run rẩy.
Nếu như, nếu như cô là một người phụ nữ bình thường mang thai, không biết Hàn Thần Dương có tới cùng cô làm xét nghiệm hay không? Sau đó cũng giống như những ông chồng khác, kiên nhẫn chờ đợi cô thực hiện xong hàng loạt xét nghiệm, sau khi cô mệt mỏi đi ra, sẽ dịu dàng đỡ lấy tay cô, tỉ mỉ hỏi cô rằng có khát nước hay không? Có đói bụng hay không? Muốn ăn chút gì đó hay không?
Nghĩ vậy, khóe môi Bùi Thiên Ngân không tự chủ được tạo thành một độ cong. Trong mông lung, cô dường như thật sự nhìn thấy hình ảnh mình bụng bự, bước chân liêu xiêu vịn mặt tường trong bệnh viện, mà Hàn Thần Dương sẽ ôn nhu cẩn thận, ở bên chăm sóc cô...
Cô còn nhìn thấy trên mặt mình cùng Hàn Thần Dương, cũng là nụ cười rạng rỡ của những người sắp làm cha làm mẹ.
“Bùi Thiên Ngân, vào đi!”
Giọng nói không chút cảm xúc nào của nữ y tá đã cắt đứt luồng suy nghĩ của Bùi Thiên Ngân, cô lấy lại tinh thần, đồng thời cũng phát hiện trên hành lang trống rỗng chỉ còn lại một người là cô.
Mà vừa rồi, nơi cô trông thấy bản thân mình và Hàn Thần Dương đó, thật ra cũng chỉ là một khoảng trống mà thôi…
Ai đó đã từng nói, ảo tưởng thì đầy đặn, thực tế lại gầy đến trơ cả xương.
Lúc cô nghe được những lời này vẫn còn mang tâm trạng đang nghe kể một câu chuyện tiếu lâm, vậy mà hiện tại cô mới phát hiện được, thì ra những lời này lại tàn khốc đến vậy.
Nằm trên bàn mổ lạnh như băng, khi dụng cụ lạnh lẽo kia cắm vào hạ thể mình, Bùi Thiên Ngân không tự chủ được siết chặt tấm trải giường dưới tay. Cho tới bây giờ cô cũng không ngờ được, thì ra bỏ đứa nhỏ lại đau đến như vậy. Loại đau đớn này quá mức rõ ràng, rõ ràng đến nỗi cô thậm chí còn tưởng tượng được, một con dao, hết lần này tới lần khác, vừa lạnh lẽo vừa vô tình nạo mạnh vào tử cung của cô.