Bên Cạnh Thiên Đường

Chương 29: Chương 29




Chương 30

Cứ vậy cứ vậy.

Tôi nghe đi nghe lại một bài hát cũ, lái xe đi khắp vùng Tây Nam Trung Quốc.

Tôi đi qua núi tuyết, đi qua thảo nguyên, đi qua hồ nước, đi qua rừng sâu, đi qua thôn làng, đi qua thị trấn, đi qua biển mây, đi qua trời xanh, đi qua đêm trừ tịch dưới ánh pháo hoa và tiếng reo hò, đi qua lễ tình nhân cô đơn đáng lẽ thuộc về thế giới lãng mạn của hai người, đi qua năm tháng, đi qua ngày mai.

Không gì cản trở nổi tôi kiếm tìm người yêu dấu.

Lông Mi của tôi.

Cứ vậy cứ vậy.

Tôi nghe đi nghe lại một bài hát cũ, lái xe đi khắp vùng Tây Nam Trung Quốc.

Tôi đi qua núi tuyết, đi qua thảo nguyên, đi qua hồ nước, đi qua rừng sâu, đi qua thôn làng, đi qua thị trấn, đi qua biển mây, đi qua trời xanh, đi qua đêm trừ tịch dưới ánh pháo hoa và tiếng reo hò, đi qua lễ tình nhân cô đơn đáng lẽ thuộc về thế giới lãng mạn của hai người, đi qua năm tháng, đi qua ngày mai.

Không gì cản trở nổi tôi kiếm tìm người yêu dấu.

Lông Mi của tôi.

Tôi không đau lòng, cũng không rơi lệ.

Mà luôn nở một nụ cười, lòng tràn đầy niềm tin.

Giống như cô gái đầu đội khăn đỏ ở Đạo Thành, giống như bà lão ở Bôn Ba Tự, giống như các bà lão tộc Lật Túc hát tiễn đưa người chết về chốn thiên đường.

Tôi bắt đầu thích ánh mặt trời, thích tắm mình trong ánh sáng rực rỡ: mặt trời lặn ở thảo nguyên, binh minh trên đỉnh núi tuyết, mặt trời chiếu rọi trên vai tôi, nhảy múa ngoài cửa xe. Ánh sáng là vị pháp sư tài giỏi nhất trên đời này, nó có thể biến ra vô số màu sắc và đường nét, tạo nên những thứ mà ta không thể nào tưởng tượng nổi. Ánh sáng đã cảm hóa tôi, dung hòa tôi, cổ vũ tôi tiếp tục con đường của mình.

Lòng cảm kích vô vàn, tôi tiếp tục lên đường.

Tôi bắt đầu cảm kích hồ nước.

Mỗi khi thấy khát, mẹ tự nhiên vĩ đại lại cho xuất hiện trước mắt tôi một mặt hồ trong mát như tấm gương soi. Tôi ngồi thụp xuống bên bờ hồ uống nước, cẩn thật vốc nước lên rửa mặt, rồi hắt nước bẩn sang một bên. Có lần soi mình trong đáy nước: thấy một người mặc chiếc áo rách rước, quàng một tấm khăn bẩn thỉu, đôi giày bẩn há mõm, quần bò đã đứt tung cả cúc, mặt đầy râu ria. Nhưng tôi không đau lòng, ngược lại còn mỉm cười, mỉm cười đầy hạnh phúc. Bởi vì tôi nhìn thấy một “tôi” khác, một “tôi” khác đã bắt đầu bước lên chung một con đường số phận với Lông Mi. Tôi tin rằng Lông Mi, người yêu dấu của tôi, vào lúc ấy cũng đang ngồi bên một mặt hồ khác, lặng lẽ soi mình, thi thoảng nhớ đến tôi. Chỉ cần thi thoảng thôi là tôi cũng đủ thỏa mãn lắm rồi. Trước khi nước mắt tuôn ra khỏi khóe mắt, tôi sẽ mỉm cười mà lặng lẽ bước đi.

Tôi bắt đầu cảm kích rừng sâu.

Mỗi khi mệt mỏi, rừng sâu lại như biết trước mà cho tôi một khoảng đất trống. Tôi sẽ dừng lại, dựng lều đốt lửa. Hàng đêm, tôi sẽ ngồi bên ngoài túp lều nhỏ, ngắm nhìn mặt trăng. Mặt trăng của vùng cao nguyên Tây Nam lúc nào cũng trong sáng như vậy, trong sáng đến nỗi làm người ta cảm động, nhiều lúc tôi nhìn đến xuất thần, chợt lo lắng vầng trăng ấy sẽ rơi xuống. Không đủ thức ăn, tôi học được cách tìm kiếm thức ăn trong rừng. Tôi thích nhất là một thứ cỏ có tên Thố Thố Thảo, hồi nhỏ hay dùng để cho thỏ ăn, bên trong có rất nhiều nước ngọt như sữa. Trong rừng có rất nhiều thỏ hoang, chúng đều là bạn tốt của tôi. Tôi rất thích ngắm nhìn chúng vui vẻ chạy đuổi chung quanh mình, đôi bên đều thấy rất an toàn và thỏa mãn.

Tôi bắt đầu thấy hàm ơn những người dân mộc mạc giản dị.

Mấy lần bị sốt cao giữa vùng hoang vắng bên người lại không mang thuốc, đành cố nhịn đau, tiếp tục lên đường. Mỗi lần như vậy, bên đường lại xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ, bên trong sẽ có mấy người Khang Ba hiền lành lương thiện. Họ sẽ nhiệt tình đỡ tôi vào, đốt lò than lên, đun nước sôi, cho tôi uống thứ thuốc đặc biệt của dân tộc mình. Họ sẽ chạy đi chạy lại, lo lo lắng lắng, như sợ tôi sẽ có chuyện gì. Vẻ mặt âu lo của họ luôn khiến tôi rơi nước mắt. Tôi lại nhớ đến Lông Mi, nghĩ đến những lúc em rơi vào hoàn cảnh không biết có ai chăm sóc an ủi em không?

Tôi bắt đầu cảm tạ sự cô độc.

Cô độc là một thứ sức mạnh. Một thứ sức mạnh vĩ đại và bao la. Chỉ có hoàn toàn chìm đắm trong cô độc, ta mới thấu hiểu được thêm nhiều chân lý. Tôi cứ ngồi trước vô lăng, mấy tiếng đồng hồ liên tục không đổi tư thế, chỉ có mắt là hoạt động, cô độc tiến lên phía trước, cô độc suy nghĩ, cô độc kiếm tìm. Tôi cô độc, nhưng không cô đơn, bởi vì trong lòng tôi có tình yêu.

Tôi bắt đầu cảm tạ âm nhạc.

Tôi cảm tạ Hứa Nguy, DI DO, RICE, The Beatles, Bob Marley, Bach và Mozart. Cám ơn họ đã luôn ở bên tôi, an ủi tinh thần tôi, cùng tôi trải qua năm tháng, giúp lòng tin của tôi thêm kiên cường vững chắc, lòng tin để tiếp tục sống, lòng tin vào cuộc tìm kiếm dài đằng đẵng này.

Tôi bắt đầu hàm ơn “chính tôi”

Tuy rằng tôi vẫn còn chưa hoàn toàn cảm nhận được cái “tôi” ấy.

Không tìm được Lông Mi ở vùng giáp ranh giữa hai tỉnh Xuyên, Điền.

Cuối cùng lại đến huyện Hương Cách Lý La.

Khi đến Tiểu Trung Điện, tự nhiên vĩ đại đã cho tôi một niềm vui bất ngờ.

Xe đi qua Quá Hổ Khiêu, chạy vòng quanh núi, lên đỉnh núi phủ tuyết. Vừa rẽ ngoặt một cái, tầm nhìn đột nhiên mở rộng vô bờ, phía trước hiện ra một đồng cỏ rộng mênh mông. Đồng cỏ nằm giữa hai rặng núi, toàn bộ là một màu vàng ấm áp, điểm xuyết bằng một vài bụi cây thấp lè tè, một đàn trâu đen đang ung dung tản bộ, một hồ nước nhỏ trong vắt, mấy ngôi nhà kiểu dân tộc Tạng, thậm chí còn nghe được cả tiếng chuông treo trước cửa kêu đinh đinh đang đang.

Tất cả đều yên bình đến lạ thường.

Phảng phất như lúc tôi đi qua, Thượng Đế đột nhiên đưa ngón tay lên miệng “suỵt” một tiếng rồi nói: “Đừng bao giờ quấy nhiễu sự yên bình của nơi này.”

Dừng xe ngồi trên bãi cỏ, hứng ngọn gió lành lạnh, nghe nhạc, lòng không nén nổi cảm xúc trào dâng.

Đột nhiên nhớ ra Lông Mi đã từng nói muốn xây một ngôi nhà gỗ dưới chân núi tuyết, sống lặng lẽ đến hết đời.

Quyết tâm phải thực hiện giấc mơ đó bằng được.

Giấc mơ của em, cũng là giấc mơ của tôi.

Sau một chặng đường dài, cuối cùng cũng đến huyện thành Hương Cách Lý La.

Tôi đi thăm thành cổ trước. Nơi đây vẫn còn hoang sơ, du khách rất ít, khách sạn cũng không nhiều, tìm khắp một lượt cũng không thấy Lông Mi đâu, bèn dự định đi Đức Khâm, có thể em đang ở đó ngắm núi tuyết Mai Lý cũng nên. Nhưng đường đi đã bị tuyết lớn bít kín, không thể đi tiếp, tôi đành kiếm tạm một khách sạn chui vào. Đêm xuống, lại chui vào quán bar, gọi một tách trà phổ nhĩ, nhìn khách du lịch nói chuyện, quan sát trang trí trong quán, nghĩ về Lông Mi, lặng lẽ ngồi đến khi nào mệt thì đứng dậy về khách sạn.

Tôi không về phòng luôn mà lại vào quán bar trong khách sạn. Số người cũng vừa phải, ồn ào nhưng ấm áp. Tôi ngồi ngây ra một lúc trong ấy rồi gọi một tách trà sữa để đổi khẩu vị. Ông chủ ăn mặc kiểu người Tạng đổ cho tôi một bát đầy thứ trà sữa kỳ lạ của họ. Tôi nhấp thử một ngụm nhỏ, mùi vị cũng không tệ lắm, nhưng cũng chẳng ngon lành gì. Góc quán có một đám người Tạng đang khoa tay múa chân nói chuyện gì đó. Bên quầy bar có vài người nước ngoài, hình như là đi Mai Lý để tập leo núi thì phải. Một người lớn tiếng chê bai người Nhật, hình như gần đây có một đội leo núi người Nhật đã gặp nạn thì phải.

- Ít nhất thì họ cũng có dũng khí để thử, các người có không?

Lần theo giọng nói, thì ra là một cô gái ngồi sau cây cột lớn.

Mấy người nước ngoài nhún nhún vai, bật cười mấy tiếng rồi chuyển qua chủ đề khác.

Ông chủ gọi cô gái lại ngồi cạnh, nhiệt tình giới thiệu cho tôi, nói cô cũng muốn đi Mai Lý, nhưng cản đường, đợi ở đây đã nhiều ngày đến hôm nay chắc đã không chịu được nữa, nên tâm trạng không được tốt lắm. Mới lại cô ấy cũng là người Nhật nữa.

- Không đúng, tôi là con lai Nhật và Trung Quốc.

Cô gái có vẻ bất mãn sửa lại.

Chúng tôi nói chuyện về núi tuyết Mai Lý, cả ngọn núi thần trong lòng người dân tộc Tạng, núi Karakorum.

Cô gái nói với tôi bằng một thứ tiếng Trung lơ lớ, núi Karakorum là núi tuyết vẫn chưa bị con người chinh phục. Từ khi trái đất được sinh ra, nó vẫn cô đơn đứng ở đó, không ai leo lên nổi, vẫn chưa có ai dẫm chân lên đỉnh núi để tạo ra cái gọi là huyền thoại sống cả, chính vì thế mà nó lại càng thêm huyền ảo và thần bí.

Khi nói đến chuyện đoàn leo núi người Nhật gặp nạn, nét mặt cô gái có vẻ rất buồn, nói đó đúng là một ngọn núi thần khiến người ta vừa kính vừa sợ. Người dân địa phương nói xưa nay không ai có thể sống sót trở về, nhưng người Nhật không tin, kết quả là tất cả đều gặp nạn.

Lò lửa trong phòng cháy bừng bừng, tỏa ra hơi ấm nồng nàn.

Thỉnh thoảng lại có một khoảnh khắc như vậy, tất cả đều im lặng, ánh lửa bập bùng chiếu hồng gương mặt từng người một, núi tuyết lờ mờ bên ngoài cửa sổ …

Tôi và cô gái cùng bước ra khỏi quán.

Cô nói ngày mai sẽ đi Đức Khâm. Tôi ngạc nhiên hỏi không phải tuyết đã bít kín đường rồi hay sao.

Cô gái giơ một ngón tay lên nói:

- Tuyết chỉ bịt kín đường của những kẻ nhát gan thôi.

Tôi liền nắm lấy vai cô, chân thành khuyên giải: “Cho dù cô là người Nhật hay người Trung Quốc, tôi cũng không hi vọng cô gặp chuyện gì nguy hiểm. Tuyết đã bịt kín mọi con đường rồi, để hôm khác đi.

Cô gái cụp mắt xuống, tuyệt vọng nhìn tôi, rồi cười buồn nói:

- Biết chứ. Nhưng ngày mai tôi nhất định phải đi! Bởi vì ngày mai là ngày giỗ của anh ấy. Anh ấy là thành viên của đoàn leo núi tử nạn ở núi Karakorum đó. Tôi tới đây là để tìm anh ấy, tôi nhất định phải tìm được! Ngày mai, đối với anh ấy, với tôi, với ngọn núi Karakorum mà chúng tôi sùng bái đều rất đặc biệt!

Cô gái vừa nói vừa khóc. Tôi ngây người, rồi khe khẽ ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên vai như để an ủi. Một cô gái nước ngoài vượt qua ngàn dặm đến kiếm người yêu, một người chết? Mạo hiểm cả mạng sống của mình chỉ vì một ngày kỷ niệm? Tôi đột nhiên cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nhưng quyết tâm tìm kiếm Lông Mi cũng càng thêm kiên định.

Một buổi sáng sớm tôi nhận được tin tuyết đã ngưng rơi, có thể tiếp tục lên đường.

Sau một chặng đường dài đi qua thế giới tuyết trắng xóa, cuối cùng tôi cũng đến được Đức Khâm. Tôi chọn một khách sạn ở gần Phi Lai Tự, đối diên với núi tuyết Mai Lý. Rất nhiều người đang ở đây đợi xem núi Karako rum, nghe nói ngọn núi này đã bị mây che phủ nhiều tuần. Hỏi thăm mọi người về Lông Mi, nhưng không có tin tức gì. Tôi lại hỏi về cô gái người Nhật kia, cũng không có tin tức.

Đi lang thang trong Phi Lai Tự, đứng lại rất lâu trước một bức Hộ pháp kim cương đồ, lặng lẽ khấn cầu thay Lông Mi.

Sáng sớm tự dưng không ngủ được, như có ai đó gọi dậy vậy.

Tôi mặc quần áo, xuống giường ra tựa vào ngoài hành lang, tựa vào lan can nhìn về phía rặng Karako rum vẫn bị mây mù bao phủ. Núi Mai Lý như một tấm gương lớn, đột nhiên nhìn thấy trong đó một tôi khác.

Tôi trong quá khứ, sớm đã không còn là “tôi mà tôi muốn trở thành”, ngược lại biến thành “tôi bị khát vọng nhấn chìm” – không tự do, tuy rằng nhìn bề ngoài thì có vẻ tự do. Lúc nào cũng muốn tìm đủ mọi cách để thỏa mãn ham muốn, mất đi “quyền tự do chọn lựa ham muốn” . Phóng túng quá đỗi, đổi lại chỉ là một sự tù túng không hơn không kém.

Vừa ăn cơm sáng, tôi vừa thương lượng với một nhóm du lịch ba lô cùng đi Tây Tạng, tôi có xe họ có tiền, định đến La Sa. Cả đoàn người lên đường trong nhịp điệu vui vẻ của bài ca Cao nguyên Thanh Tạng, lửa nhiệt tình dâng cao ngùn ngụt. Chúng tôi đi qua Mang Khang, Bát Túc, Ba Mật, Bát Nhất Trấn, Công Bố giang Đạt, vượt bao dặm trường gian khó cuối cùng cũng đến được La Sa. Như thỏa thuận từ trước, vừa đến La Sa tất cả đã tỏa đi tìm Lông Mi giúp tôi, có người phụ trách Bố Đạt Lạp Cung, có người phụ trách Đại Chiêu Tự, phố Bát Giác, cuối cùng hẹn nhau gặp mặt tại phố Bát Giác.

Tôi đến Đại Chiêu Tự tìm một lượt, chăm chú quan sát từng người đi lễ, nhưng cũng không thấy bóng em đâu. Hoàng hôn buông xuống, làm Lưu Kim Điện trong Đại Chiêu Tự sáng bừng lên, một dòng người đang xếp hàng đi vào, tay lần chuỗi hạt, miệng không những lẩm nhẩm tụng niệm, để lại những chiếc bóng dài.

Trở về quán nhỏ ven đường trên phố Bát Giác, những người khác cũng không có thu hoạch gì. Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời cả bọn ăn một bữa thịt bò với bánh. Ăn xong, họ lên phố đi dạo, còn tôi thì không có tâm trạng đi chơi, bèn ngồi một mình uống trà sữa, mệt mỏi ngồi ngây ra trên thảm. Ngồi mãi cũng chán, tôi leo lên lầu hai, trên tường treo đủ thứ tranh khác nhau.

Đột nhiên phát hiện ra bức Mẹ của Lông Mi.

Tôi hầu như không dám tin vào mắt mình nữa.

Nước mắt trào ra. Gắng sức tự khống chế mình.

Tôi chạy đi tìm chủ quán.

Tôi quá đỗi kích động, răng sít lại, lắp ba lắp bắp yêu cầu mua bức tranh. Chủ quán nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, rồi nói tác giả dặn không được bán. Sau đó anh ta lại hỏi tôi tên họ là gì. Trả lời xong, anh ta liền lấy ra một phong thư, đối chiếu với tên họ trên đó, rồi thở dài, đưa cho tôi, nói:

- Có một cô gái đợi anh ở đây rất lâu, ngày nào cũng ngồi từ sáng sớm đến khi mặt trời tắt nắng, lặng lẽ chờ đợi.

Giọng nói dường như trách móc tôi gì đó, rồi lại thấy vẻ mặt ảm đạm của tôi, không biết nên nói gì nữa, đành lắc đầu thửo dài bước đi.

Tôi tìm một góc yên tĩnh.

Trên phong bì có ghi ngày tháng, khoảng chừng nửa năm về trước.

Cẩn thận mở ra.

Bút tích của Lông Mi.

Thế nhưng không dám xem.

Quay đầu lại nhìn ngọn núi tuyết ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, cố kìm chế không để tim đập quá mạnh, hai tay nâng lên, chăm chú đọc:

Em mệt rồi.

Mệt lắm.

Muốn dựa vào bờ vai anh.

Muốn nghe anh hát “Những bông hoa ấy”.

Thường nghĩ đến ngôi nhà nhỏ trên núi tuyết kia.

Cái đêm ấm áp đó.

Chỉ cuộc hẹn này.

Lấy hết dũng khí, lặng lẽ chờ đợi, thử cho anh một cơ hội cuối cùng.

Đáng tiếc anh lại không đến.

Dường như anh không hề trân trọng cơ hội này.

Đành phải ra đi, tiếp tục lưu lãng.

Có người nói sai lầm lớn nhất của con người, chính là năm lần bẩy lượt tha thứ sai lầm cho đối phương.

Em sợ sẽ phải đối mặt với anh một lần nữa, sẽ phải sai lầm lần nữa.

Em có thể hiểu em, nhưng em không thể nào hiểu a

Em hận thời gian, hận món nợ mà thời gian đã nợ chúng ta.

Em hận cuộc đời, hận cuộc đời đã đẩy chúng ta vào cảnh khốn khổ mới chịu dừng tay.

Nhưng đến cuối cùng thì em vẫn không chiến thắng được nó.

Chúng ta vốn có thể thắng, nhưng chúng ta đã thua.

Để tất cả kết thúc một cách bình lặng đi.

Em như một đứa trẻ lang thang, anh nhặt được em về, rồi lại đánh mất em.

Đừng tìm em nữa.

Có thể anh sẽ tìm thấy em, nhưng anh không thể tìm thấy chính anh.

Em vốn muốn đem tinh thần mình gửi gắm cho anh, giờ đành tiếp tục ký thác cho trời xanh kia vậy.

Còn thể xác? Lưu lạc nơi nào? Lên Thiên Đường? Xuống Địa Ngục? Đi đâu cũng không quan trọng.

Anh nhớ giữ gìn.

Em đã xem mặt trời mọc ở di chỉ Cổ Cách.

Trát Ba nói đúng lắm, tất cả ý nghĩa của cuộc sống đều chất chứa ở đó.

Em cũng nhìn thấy ý nghĩa của chúng ta ở đó.

Vì thế nên em đã khóc.

Đọc xong thư, hát Những bông hoa ấy cho em được không?

Không ngờ lại đúng như lời hát …

Chúng ta là vậy đấy, mỗi người một

Tôi hát Những bông hoa ấy, hát Vincent, hát Ấm áp.

Tôi ngồi một mình cất cao tiếng hát vì Lông Mi, cho đến khi cổ họng rát bỏng, không hát ra tiếng được nữa.

Nước mắt lã chã chảy xuống, làm ướt đẫm bức thư đã từng ướt đẫm nước mắt Lông Mi của tôi.

Hai tay run run, cẩn thận gấp bức thư lạ, cho vào túi áo gần lồng ngực nhất, rồi lau khô nước mắt, bước ra ngoài với nụ cười trên môi.

Trở lại con phố dài.

Đi vào dòng người chen chúc.

Để được đắm chìm trong ráng chiều.

Để chiều tà sửa ấm tôi.

Không hối hận, cũng không hi vọng.

Đi đến bên cạnh Lông Mi của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.