*Cháo xương mặn - 咸骨粥 là món cháo xương nổi tiếng của Quảng Đông, không chỉ thơm ngon mà còn dễ nấu, giá thành lại rẻ, có tác dụng giải nhiệt, bổ sung canxi. Xương để hầm cháo sẽ được rửa sạch, ướp muối, gừng và rượu để qua đêm nên mới có cái tên này.
Ngày hôm sau phải đi thử tạo hình cho phim điện ảnh, Phó Hành Vân cả đêm mất ngủ, thời điểm soi gương cảm thấy mặt mình không khác gì mặt quỷ. Vừa mở mắt ra anh không nhịn được sờ điện thoại, vừa mở trang mạng xã hội đã bị tin tức che trời lấp đất oanh tạc, dưới bình luận cứ năm ba câu ủng hộ thì chen vào một hai câu chửi rủa, tin nhắn thì một đống bát nháo thứ gì cũng có. Phó Hành Vân tuỳ tiện bấm vào một tin mắng anh "bán mông", kéo lên ba tin phía trên lại là thổ lộ "anh của em là kho báu" các thứ.
Phó Hành Vân cười nhạo một tiếng, ném điện thoại sang một bên.
Làm tạo hình sẽ có chuyên viên trang điểm thực hiện, Phó Hành Vân cũng có ê-kíp trang điểm riêng, nhưng anh nhìn bộ dạng như quỷ của mình trong gương, trước khi ra cửa vẫn chủ động tự tút tát, tốt xấu gì cũng phải che bớt quầng thâm mất ngủ và lỗ chân lông một chút, còn tỉ mỉ hơn so với ngày thường.
Dọc đường đi, Tiểu Giang ngồi trên ghế lái cứ nhấp nhổm muốn nói lại thôi, biểu cảm không khác gì đang táo bón.
Phó Hành Vân liếc nhìn cậu ta từ khe hở kính râm: "Rốt cuộc cậu định nói chuyện gì?"
Tiểu Giang đấu tranh trong lòng mấy bận, cuối cùng chỉ nói: "Anh, ăn sáng chưa, ở ghế sau có đồ ăn đấy ạ."
"Ừ."
Nói vậy nhưng Phó Hành Vân kỳ thật ăn không vào. Anh có bệnh cũ, chỉ cần cảm xúc lên xuống thì dạ dày lập tức không thoải mái, hơn nữa tối hôm qua còn không ngủ ngon, trong dạ dày như bị nhét một cục đá, chưa ăn gì đã trào lên cuống họng.
Tiểu Giang chạy xe vừa nhanh vừa vững, Phó Hành Vân nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ một lúc đã đến rồi.
Lần thử tạo hình này làm ở studio, có lẽ sau khi chụp xong sẽ đăng lên tạp chí, tranh thủ tuyên truyền cho phim. Loại tài nguyên tuyên truyền này đối với một bộ phim còn chưa bấm máy có thể tính là ngon nghẻ, trong lòng Phó Hành Vân cân nhắc, cái đùi Trần Hân đang ôm thật sự không tồi, đến mình còn được hưởng sái theo.
Hoá trang xong đi vào studio, Phó Hành Vân cảm giác hôm nay ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, nhưng tất cả đều im lặng, giống như chỉ ăn ý cùng nhau dừng lại một giây rồi lại ai làm việc nấy.
"Chào thầy Phó, hôm nay sắc mặt anh tốt thật, chắc hôm qua ngủ ngon lắm."
Câu này đặt ở ngày thường thì chỉ là một câu hàn huyên xã giao, nhưng bây giờ nghe kiểu gì cũng thấy ngứa ngáy. Phó Hành Vân tự dặn lòng phải giữ tâm thái mình bình tĩnh một chút.
"Cũng không tệ lắm." Anh cười nói.
Phó Hành Vân chụp ảnh đơn trước, sau đó đến lượt Trần Hân chụp đơn, rồi hai người phải chụp chung, xong mới đến các nhân vật khác. Phó Hành Vân chụp xong phần mình, ngồi một bên xem kịch bản. Kỳ thật anh rất mệt, mí mắt hơi đánh vào nhau, bởi vì sáng nay không ăn gì nên đầu có chút choáng váng, nhưng anh không dám thể hiện là mình mệt mỏi, bởi vì tất cả mọi người đều đang nhìn anh.
Tay đang cầm kịch bản, nhưng không thể tập trung nổi.
Đuôi mắt anh quét đến một trợ lý nhỏ đang rảnh rỗi ngồi bên cạnh, màn hình di động không dán tấm chống nhìn trộm, hình như đang xem tin tức bát quái của Phó Hành Vân, vì anh nhìn thấy ảnh chụp của mình trên màn hình. Chuyện này càng khiến Phó Hành Vân không tập trung được lực chú ý, cảm thấy tất cả đều đang nhìn mình, đang xì xầm về mình.
Weibo phòng làm việc đã phát công hàm luật sư, có pháp luật can thiệp, anh chỉ cần chờ là được.
Đạo lý này anh hiểu, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, bản thân giống như đang đi bên cạnh vực thẳm, gió mạnh thổi phần phật, mỗi bước đi đều run run rẩy rẩy, chỉ cần lơ đãng sẽ lập tức bị thổi bay xuống dưới.
Đến phiên anh chụp chung với Trần Hân, cậu ta hôm nay trông rất chói lọi, ở khoảng cách chụp ảnh, Trần Hân nói với anh: "Thầy Phó, tối hôm qua ngủ ngon không."
Phó Hành Vân ngẩn người, đúng lúc nhiếp ảnh gia ấn màn trập, nhắc nhở: "Thấy Phó, nhìn sang đây."
Phó Hành Vân nhìn ống kính mỉm cười, lễ phép thể diện trả lời: "Vẫn tốt, cảm ơn đã quan tâm ——"
Ảnh vừa chụp xong, Trần Hân chạy lại gần xem, Phó Hành Vân không có tâm trạng, chỉ cảm thấy buồn nôn đến khó chịu, dạ dày co thắt từng đợt. Anh bước nhanh vào nhà vệ sinh, cố ý lên thêm ba tầng lầu nữa, sợ đụng mặt nhân viên công tác trong studio.
Phó Hành Vân đi vào toilet, thấy cả dãy buồng đều mở cửa, không có ai, anh trở tay đóng cửa nhà vệ sinh lại, nhào đến chỗ bồn rửa tay nôn khan hai tiếng. Dạ dày không có gì để nôn, chỉ ra được ít nước ban nãy vừa uống, còn khó chịu gấp mười lần nôn thật. Anh ngồi xổm xuống cho bình tĩnh, lại đứng lên dùng tay hứng nước súc miệng, chống lên bồn rửa tay hít sâu.
Lúc đẩy cửa bước ra thì bên ngoài có người, Phó Hành Vân sợ đến sững lại —— là Văn Thệ Xuyên.
Vì sao mỗi lần gặp hắn anh đều chật vật như vậy, Phó Hành Vân thầm nghĩ, không biết do bản thân vốn xui xẻo, hay là do gần đây lúc nào anh cũng luôn chật vật.
Văn Thệ Xuyên đang dựa vào tường hút thuốc, cửa sổ bị hắn mở ra để tán bớt mùi khói. Không khí nóng ngày hè theo cửa sổ ùa vào phòng, bá đạo xua tan khí lạnh của điều hoà. Phó Hành Vân giơ tay lau lau vệt nước trên cằm, mùi thuốc lá khiến dạ dày anh lại co rút, càng làm anh nhớ đến mấy tin bôi đen chuyện anh hút thuốc, dạy gương xấu cho các fan tuổi vị thành niên.
Sắc mặt anh rất khó coi, gương mặt trắng bệch, còn vương nước mắt sinh lý do vừa nôn mửa, son vẫn ngoan cố dính chặt trên môi, kinh ngạc khiến anh không kịp mang mặt nạ ngụy trang, toàn thân yếu ớt đến mức chỉ cần chạm vào liền vỡ nát, nhưng cố tình anh còn mang theo ba phần quật cường, nỗ lực kiềm chế, phần quật cường này làm anh trông càng có vẻ đáng thương hơn.
"Xin nhường đường một chút." Phó Hành Vân không có tâm trạng nhiều lời với hắn, cúi đầu lạnh nhạt nói.
Văn Thệ Xuyên dụi tắt thuốc lá, ném vào thùng rác.
Hôm nay hắn cũng tới chụp ảnh phỏng vấn cho tạp chí, phim điện ảnh của hắn đã tiến vào tầm nhìn đại chúng, có một tạp chí về điện ảnh mời hắn cùng mấy đạo diễn mới nổi làm một kỳ chuyên đề, hắn đáp ứng người ta nên sáng sớm đã đến. Trong bản kế hoạch nói, muốn chụp loại ảnh vừa hơi tuỳ tính vừa có khuynh hướng cảm xúc, nên hắn được tự do mặc áo thun trắng quần jean, nhưng áo hôm nay là áo không tay, sẽ lộ ra hình xăm bên cánh tay phải, chuyên viên trang điểm phải giúp hắn che hình xăm đi.
Ánh mắt Phó Hành Vân dừng ở chỗ hình xăm bị che mất, không nhìn thấy rõ, cho rằng hắn đã xóa sạch hình đi, dạ dày lại giống như bị một cái móc câu vào, co rút một trận nữa.
Anh không kịp nói gì đã lập tức ngồi xổm xuống, che bụng lại, há miệng muốn nôn, nhưng cái gì cũng không nôn ra được.
Văn Thệ Xuyên vội vàng ngồi xuống theo, thấy mặt Phó Hành Vân càng trắng hơn, trán rịn mồ hôi lạnh, hắn vội hỏi: "Buổi sáng không ăn cái gì sao?"
Phó Hành Vân chỉ cảm thấy đầu choáng sắp ngất, không nói nổi thành lời.
Văn Thệ Xuyên dứt khoát bế ngang anh lên, Phó Hành Vân túm chặt vạt áo trước ngực hắn, hai mắt nhắm nghiền, nhỏ giọng nói cái gì Văn Thệ Xuyên không nghe rõ, cúi đầu ghé sát lại gần, hắn ngửi thấy hương nước hoa hơi đắng trên người Phó Hành Vân.
"Sẽ bị chụp"
"Không đâu." Văn Thệ Xuyên nói.
Văn Thệ Xuyên ôm anh đi vào thang máy chuyên vận chuyển công cụ quay chụp nhiếp ảnh, dọc đường đi không gặp ai cả. Phó Hành Vân chỉ sợ bị ai bắt gặp, lại thật sự quá mệt, không rảnh đi để ý những việc khác, chôn mặt vào người Văn Thệ Xuyên. Hắn ôm anh đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, hồi đầu năm nay hắn vừa mua xe, là một chiếc xe bánh mì* second-hand vừa cũ vừa nát, nhưng đúng lúc lại dễ ngụy trang.
*Xe bánh mì - 小面包车 đại khái trông như vầy:
Phó Hành Vân được hắn đặt nằm xuống ghế sau, vừa chạm lưng anh lập tức quay người vùi mặt vào lưng ghế cuộn tròn, xương cánh bướm nổi thành hình dạng dưới lớp áo sơ mi lụa hơi mỏng.
Một lúc sau, Phó Hành Văn lại nghe thấy tiếng Văn Thệ Xuyên mở cửa xe.
"Còn mệt không, ngồi dậy ăn chút gì đi."
Phó Hành Vân ngồi dậy, phát hiện trên tay Văn Thệ Xuyên xách một cái túi nilon, bên trong hình như là đồ ăn, rất thơm, mùi vị rất quen thuộc, là món cháo xương mặn trước kia Phó Hành Vân thích ăn nhất, nhưng lâu lắm rồi anh không ăn.
Anh nói: "Cho tôi mượn di động chút được không? Tôi muốn gọi điện thoại cho trợ lý."
Văn Thệ Xuyên đặt cháo bên cạnh, móc điện thoại của mình mở khóa màn hình đưa cho anh, đóng cửa xe, đứng bên cạnh xe hút thuốc.
Phó Hành Vân thu hồi ánh mắt khỏi túi đựng cháo, gọi điện thoại cho Tiểu Giang: "Tôi đang ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, thu dọn đồ đạc, xuống dưới đón tôi về, hôm nay hơi không thoải mái."