Mạnh Thanh thật sự là nhà tiên tri, mở miệng liền tiên đoán anh cần phải “tránh trở thành bia nhắm cho người khác.” Đời người đúng là có lúc thăng lúc trầm, nhưng Phó Hành Vân chỉ không ngờ cái thăng trầm này lại tới nhanh như vậy.
Lần trước gặp mặt, Trần Hân vẫn lễ phép đon đả gọi “thầy Phó”, bây giờ gặp lại, cậu ta gần như hất mặt lên trời, tiền hô hậu ủng, trợ lý đi theo tận mấy người, còn đeo cả kính râm. Nhìn thấy Phó Hành Vân, chiếc kính trượt xuống mũi, cậu ta hơi cúi đầu nhìn người tới qua khe hở giữa kính.
“Đã lâu không gặp.” Cậu ta vươn tay.
Phó Hành Vân cũng không khiếp sợ, đánh giá trên dưới cậu ta một lúc mới lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, trên mặt giống như viết mấy chữ “hoá ra là cậu”, lịch sự vươn tay nắm lại. Có lẽ khi người ta đang là tâm điểm thì sẽ không chấp nhận nổi bị ai lơ là, rõ ràng Trần Hân không vui, nhưng cũng không nói gì.
Hôm nay là ngày họp mặt đầu tiên của đoàn phim, cả bọn sôi nổi ngồi xuống bàn chờ đạo diễn đến.
Trần Hân gần đây hô mưa gọi gió, bộ phim truyền hình quay với Phó Hành Vân vẫn chưa phát sóng, nhưng đoạn clip quay phần diễn của cậu ta đã “ngoài ý muốn” bị rò rỉ. Diện mạo Trần Hân có ba phần tương tự Phó Hành Vân, hình ảnh trước ống kính đúng là rất linh động, bên truyền thông lại quạt gió thêm củi, lập tức liền nâng độ thảo luận lên cao.
Có không ít người nhân cơ hội kéo giẫm Phó Hành Vân, nói linh khí của anh mấy năm nay bị mài mòn hết rồi, còn không bằng một người mới. Phó Hành Vân nhìn mấy bình luận này, nói không tức giận là nói dối, nhưng tức giận thì làm được gì, trước mặt truyền thông xã giao vẫn phải giữ thái độ bình thản, càng tức giận bọn họ càng hăng hái.
Lại nói, anh hiểu rõ, thứ có thể giúp địa vị của mình vững chắc chỉ có thể là tác phẩm tốt.
Nhịn một chút, nhịn một chút, nhịn một chút.
Trần Hân đang ngồi đối diện anh cúi đầu nhìn kịch bản, lâu lâu quay sang nói với diễn viên ngồi bên cạnh hai câu. Phó Hành Vân luôn phải nhắc nhở mình không được kích động, mắt nhìn kịch bản nhưng lòng lại xuất thần, suy nghĩ vừa rồi mình chào hỏi như vậy có đúng đắn không.
Nhân lúc đạo diễn còn chưa tới, Phó Hành Vân tranh thủ lướt điện thoại.
Quả nhiên, phim điện ảnh của Văn Thệ Xuyên đã được công chiếu trong nước, nhưng vì đề tài và hình thức thể hiện quá mới lạ, số suất chiếu không nhiều, lời khen ngợi thì ngược lại nhiều như nước. Trên mạng có không ít “tự lai thủy*” yêu cầu tăng suất chiếu. Phó Hành Vân mặt không cảm xúc vội vàng lướt qua, hít sâu một hơi cất điện thoại, đứng lên bắt tay chào hỏi với đạo diễn vừa bước vào cửa.
*Tự lai thủy - 自来水: nghĩa đen là nước máy, nghĩa từ lóng trên internet chỉ một bộ phận khán giả hoặc người hâm mộ tự nguyện spam bài quảng bá cho một tác phẩm nào đó xuất phát từ lòng yêu thích hoặc đánh giá cao, có thể xem như họ là một lực lượng “thuỷ quân” tự phát.
Vài tháng nữa chính thức quay, cả đạo diễn và biên kịch đều rất coi trọng bộ phim này, trước ngày quay thì tổ chức đọc kịch bản lần nữa.
Ban đầu Trần Hân không nói gì, Phó Hành Vân cũng không chủ động gây sự, có thể xem như là “tương kính như tân“. Nhưng sau đó thấy Phó Hành Vân chủ động né tránh rắc rối, Trần Hân bắt đầu được nước lấn tới. Chủ yếu là trong đoàn phim này, ngoại trừ Phó Hành Vân thì không có diễn viên nào quá có tên tuổi, Trần Hân càng không có gì phải kiêng kị.
Vai diễn của hai người cần phối hợp diễn nhiều, phần đối thoại dày đặc nhất xuất hiện ở cuối phim. Trong đó có một đoạn, vai phản diện của Phó Hành Vân cảm xúc kích động nên nói rất dài, vai chính của Trần Hân chỉ trả lời hai chữ “đúng vậy“. Trần Hân luôn lấy lý do ý nghĩa của hai chữ ngắn ngủi này quá phong phú, thuận tiện tâng bốc đạo diễn biên kịch một phen, nói bản thân muốn lột tả hàm ý tác phẩm trong chi tiết rất nhỏ này, vì thế chỉ có hai chữ mà cậu ta cứ nói đi nói lại, nói mãi mà chính mình cũng không thấy hài lòng.
Phó Hành Vân hết lần này đến lần khác phải đọc thoại với cậu ta, lần nào cũng điều chỉnh cảm xúc, diễn đi diễn lại, những người ngồi ở đây chỉ cần không phải đồ ngốc đều biết Trần Hân đang cố ý. Thế nhưng Trần Hân tìm được cái cớ quá đường hoàng, Phó Hành Vân chỉ có thể nuốt cục tức xuống, nỗ lực phối hợp. Những người ngồi đó đều không nói gì, hai bên trái phải trao đổi ánh mắt, tất cả đều ngậm miệng.
Anh biết nguyên nhân chính là Trần Hân đang trên đà phất lên, nhưng một phần khác còn nằm ở anh nữa.
Trong giới này không có bí mật, tin tức không có chân, nhưng truyền đi còn nhanh hơn gió. Mạnh Thanh lui giới buông tay mặc kệ, sau lưng Phó Hành Vân không còn ai chống đỡ, tin tức này ai ai cũng biết. Ngày trước Phó Hành Vân một đêm nổi tiếng, còn nổi liên tục mấy năm, người đỏ mắt ganh tị rất nhiều, đương nhiên bây giờ số người lạnh nhạt đứng xem trò vui cũng nhiều không kém.
Vừa diễn xong một lần nữa, Trần Hân nói: “Ấy da, cảm giác vẫn không đúng, vất vả cho anh Vân phải khớp thoại với em nãy giờ, nhưng em vẫn làm chưa tốt, chưa phát huy được hiệu quả.”
Mấy người ngồi bên cạnh phụ họa sôi nổi khen ngợi cậu ta “chuyên nghiệp”, “hậu sinh khả uý“.
Phó Hành Vân cảm giác bản thân đã nhịn tới mức nội thương rồi, Trần Hân vẫn tiếp tục vờ vịt: “Anh Vân, chỗ này cảm xúc phải nhiều một chút, nếu không thì em không phối hợp được.”
“Đã thử tám lần rồi, hay cậu về nhà nghiên cứu lại kịch bản thêm một chút nữa đi?” Phó Hành Vân nhanh miệng nói, nhưng vừa dứt lời liền hối hận, mọi người đều yên lặng, tình huống nhất thời cực kỳ xấu hổ. Sắc mặt Trần Hân rất khó coi, thừa dịp cậu ta chưa nói gì, Phó Hành Vân đứng lên trước: “Xin lỗi, mọi người cứ đọc kịch bản tiếp đi, tôi đi toilet một chút.”
Tiểu Giang đang ở bên ngoài, thấy Phó Hành Vân đi ra liền hỏi anh có chuyện gì vậy, anh xua xua tay, lục lọi thuốc lá và bật lửa trong túi cậu ta, giấu vào túi mình. Đi vào toilet, anh đóng kín cửa châm thuốc.
Nhà vệ sinh rất sạch sẽ, không có mùi lạ, toàn bộ toilet chỉ có một mình anh. Phó Hành Vân đứng hút thuốc bên dưới quạt thông gió, nhìn ánh nắng bị cánh quạt quay tròn chia cắt, ánh sáng rọi vào nhà vệ sinh lúc tắt lúc hiện. Phó Hành Vân cảm thấy mình đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại giống như không nghĩ được gì cả. Hút xong một điếu thuốc, anh bình tĩnh trở lại, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Trần Hân đang rửa tay.
Phó Hành Vân điều chỉnh lại cảm xúc, giả vờ cười nói: “Cậu cũng đi toilet à?”
Trần Hân không nói gì, Phó Hành Vân cũng không rảnh đứng nói nhảm, xoay người muốn đi. Trước khi anh đóng cửa, Trần Hân đột nhiên nói: “Không phải đều đi đường tắt sao, còn bày đặt cao quý hơn ai chứ.”
Phó Hành Vân quay đầu, nhíu mày nhìn cậu ta: “Cái gì?”
Trần Hân thu lại nụ cười ngọt phát ngấy trên mặt, biểu cảm hơi cay nghiệt, Cậu ta hừ một tiếng, trên hành lang không có bóng người, nhưng cậu ta vẫn cẩn thận, ép giọng xuống cực thấp, giữ âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy.
“Thầy Phó à.” Trần Hân cố ý gọi anh, “Nếu không sớm tìm nhà tiếp theo, anh không nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu.”
Phó Hành Vân biết luôn có người đồn đãi anh và Mạnh Thanh, chuyện bịa đặt khó tin cỡ nào cũng có, nhưng chỉ cần không quá lớn chuyện thì xưa nay anh không để ý bao giờ. Tuy hai người không có giao dịch thể xác, nhưng đối với anh Mạnh Thanh thật sự là một cái đùi lớn, anh may mắn lắm mới gặp được anh ta. Có tiện nghi thì không khoe mẽ, anh cũng chưa bao giờ đi khinh thường những người dùng thân xác đổi lấy cơ hội.
Chỉ là bây giờ, Trần Hân đứng trước mặt anh, giống một kỹ nữ đang được khách làng chơi ngấp nghé, tức đến thở phì phò.
Phó Hành Vân nhớ lại, đúng là chỉ nghĩ được chuyện ngày hôm đó ăn cơm, kim chủ của Trần Hân sờ tay mình.
Đầu kia hành lang có người đang đi đến, Phó Hành Vân lười đôi co với cậu ta, bèn để lại một câu “Được, lát nữa gặp” liền quay trở về. Buổi họp đọc kịch bản sau đó rất yên bình, Trần Hân cũng không gây sự nữa, chỉ là mỗi khi Phó Hành Vân đụng phải ánh mắt của cậu ta, trong lòng vẫn thấy không quá thoải mái.
Không được hai ngày, ban đêm Phó Hành Vân đi ngủ sớm thì bị Tiểu Giang đánh thức.
“Anh, lớn chuyện rồi, anh mau dậy xem đi ——”
Phó Hành Vân bị một câu của cậu ta gọi tỉnh, vội vàng mò điện thoại xem xét. Vừa mở trang mạng xã hội ra, anh suýt nữa bị tin tức chấn động khiến tay tê rần.
Có người dùng tài khoản nặc danh tung tin nóng, đưa tin động trời bôi đen Phó Hành Vân.
Tin tức một đống lớn thật giả lộn xộn, thoạt nhìn như đã tích cóp được một thời gian, vài account marketing cùng liên thủ, lấy tư thế muốn giẫm Phó Hành Vân xuống bùn mới thỏa mãn.
Chuyện được đồn nhiều nhất là Phó Hành Vân cặp kè đại gia, đăng kèm mấy bức ảnh mờ mờ, một tấm trong đó là ở bữa tiệc tối Phó Hành Vân uống say ở thành phố điện ảnh. Phó Hành Vân chân tay mềm oặt đứng trước cửa phòng, vị đại gia tư bản khoảng bốn mươi giúp anh đỡ một chút. Ông ta cũng có ý đồ, chạm tay vào eo Phó Hành Vân, lúc ấy anh đã gạt tay lão ta ra, nhưng ảnh chụp được canh góc rất tốt, không chụp đến mặt lão tư bản, chỉ chụp rõ mặt anh.
Còn lại là một ít ảnh trước đây của anh và Mạnh Thanh. Trong đó trộn lẫn thêm chút tội danh nửa giả nửa thật Phó Hành Vân lên mặt ngôi sao, đùa giỡn người khác vân vân, còn đăng cả ảnh Phó Hành Vân hút thuốc sau lễ tang của Diêm Tinh Trì.
Tất cả những nội dung này bị gom vào một chỗ, oanh tạc cư dân mạng, kích thích mạnh lên thần kinh bọn họ.
Phó Hành Vân bình tĩnh lạ thường, lập tức liên hệ với phòng làm việc đi làm xã giao. Nhưng bây giờ không còn Mạnh Thanh, phản ứng của đoàn đội không chỉ chậm mất nửa nhịp, mà thao tác xử lý cũng sứt đầu sẹo đuôi. Phó Hành Vân sợ phản tác dụng, đành nói với bọn họ: “Đừng làm chuyện thừa thãi nữa, phát công hàm luật sư đi.”
Buông điện thoại xuống thì đã là rạng sáng, Phó Hành Vân hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn chằm chằm lên trần nhà chờ đến hừng đông.