Edit: Haullyn
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tiếu Vi nguyên vẹn không chút tổn hao trở lại giới giải trí, trong lòng Đoạn Lam càng thêm lo lắng, cô ta chưa từng nghĩ tới còn có một ngày Hứa Tiếu Vi sẽ quay lại cái giới giải trí này, lại còn nhảy lên vị trí nữ 2 trêu đùa cô ta.
Đoạn Lam thực sự rất vội vàng, nghĩ thầm lúc Hứa Tiếu Vi đứng gần lan can xem pháo hoa nhân lúc cô không chú ý có thể đẩy cô xuống nước, cho dù cô không chết đuối, cũng có thể tự giễu cợt chính mình.
Nhưng Đoạn Lam không ngờ rằng cuối cùng Giang Tấn lại cứu được Hứa Tiếu Vi.
Giang Tấn là một trong những 'ông lớn' hàng đầu trong giới, mặc dù Đoạn Lam là nghệ sĩ trực thuộc Tinh Quang nhưng cơ hội gặp mặt Giang Tấn phải nói là cực hiếm. Những người ngoài giới đều nói Giang Tấn là một người vô cùng nghiêm khắc trong công việc*, hơn nữa Giang Tấn là ông chủ trực tiếp của cô ta, bởi vậy Đoạn Lam cũng kính sợ hắn ba phần, không ngờ rằng có một ngày Giang Tấn sẽ vì Hứa Tiếu Vi mà lạnh lùng nói với cô ta: “Nếu hôm nay cô ấy thực sự ngã xuống, cô sẽ phải trả giá nặng hơn như thế này gấp vạn lần.”, sau đó ôm Hứa Tiếu Vi rời đi.
[ * 雷厉风行: LÔI LỆ PHONG HÀNG- thành ngữ Trung Quốc chỉ sự nghiêm khắc và cương quyết trong công việc. ]
Lời nói của Giang Tấn thật sự rất có tính áp bức quá mạnh, cho đến khi hắn rời đi đã được một lúc, Đoạn Lam vẫn còn đứng ngẩn ở kia, bên tai luôn là lời nói xoáy thẳng không mang theo một chút tia cảm xúc nào của Giang Tấn.
Cô ta sợ Giang Tấn sẽ phong sát mình, trong lòng bị xáo trộn hoàn toàn không còn tâm tư nghĩ đến quan hệ của Giang Tấn và Hứa Tiếu Vi, cô ta cầm điện thoại gọi cho người nào đó.
“Alo... Hình như Giang Tấn đã biết.”
Đoạn Lam cầm điện thoại đi đến chỗ không người mới nghe rõ âm thanh bên kia truyền đến, “Hoảng làm gì, ai bảo cô thiếu kiên nhẫn như vậy. Tôi nói cho cô nghe, kể cả Hứa Tiếu Vi quay lại thì căn bản cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta.”
Đoạn Lam: “Nhưng tôi phải làm sao bây giờ?”
“Yên tâm đi, trị không được Giang Tấn thì quay sang trị Hứa Tiếu Vi cho nhàn.”
——
Vừa được Giang Tấn ôm tới phòng nghỉ ở tầng hai, Hứa Tiếu Vi liền chạy vọt vào nhà vệ sinh nôn mửa, sau khi nôn xong, cô rửa mặt bằng nước lạnh mới tỉnh táo lại một chút.
Đôi tay ướt chống hai bên bồn rửa tay, giọt nước theo từng đầu ngón tay chậm rãi chảy xuống sàn, Hứa Tiếu Vi nhìn mình trong gương, hối hận gục đầu.
Hứa Tiếu Vi mày là đồ ngốc, sao lại có thể uống nhiều rượu như vậy chứ, nếu không phải có Giang Tấn... thiếu chút nữa mày đã chết dưới tay Đoạn Lam...
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở trên tầng cao nhất, lời nói cuối cùng của Giang Tấn vẫn còn văng vẳng bên tai Hứa Tiếu Vi. Cô quen biết Giang Tấn lâu như vậy, nhưng chỉ thấy vẻ mặt cao lãnh của hắn, chứ chưa từng thấy hắn tức giận, ngữ khí của Giang Tấn vừa rồi giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương...
Cô trang điểm lại một chút rồi quay lại phòng nghỉ, người đàn ông đã dựa vào ghế sô pha ngủ say.
Hứa Tiếu Vi bước nhẹ tới, cẩn thận lấy chiếc áo khoác bên cạnh đắp lên cho hắn, mới cúi xuống, gần sát da thịt của Giang Tấn, cô thầm cảm thán một người đàn ông làm sao có thể có làn da mịn màng đến mức này cơ chứ, rốt cuộc thì không biết có bao nhiêu cô gái trẻ ghen ghét làn da này đây.
Hứa Tiếu Vi cầm áo khoác lại tiếp tục bị hàng lông mi dài của Giang Tấn hấp dẫn, cô đưa tay ra muốn chạm thử. Bàn tay còn chưa kịp chạm tới lông mi đối phương, đôi mi vốn đang nhắm đột nhiên mở ra, con ngươi thâm thúy lộ ra mang theo vài phần cảnh giác nhìn Hứa Tiếu Vi cách hắn chưa đầy một quả đấm.
Nhận ra đó là Hứa Tiếu Vi, Giang Tấn mới thu lại biểu cảm, ngược lại dần chuyển sang nghi ngờ, giọng nói khàn khàn, “Làm gì?”
Hứa Tiếu Vi lập tức xấu hổ không cách nào che giấu, “Tôi nói trên lông mi anh có bụi và tôi muốn giúp anh bỏ ra, anh có tin không?”
Giang Tấn nhìn cô một cái thật sâu, trong chốc lát, thản nhiên mở miệng: “Làm đi.”
Hứa Tiếu Vi cưỡi lên lưng cọp khó xuống, đành phải giả vờ quét qua quét lại lông mi hắn, “Được rồi.”
Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh hắn, im lặng một chút cô nói: “Cảm ơn.”
Vừa dứt lời, Giang Tấn nghiêng người qua, chống một tay lên ghế sô pha, một tay nắm chặt cằm Hứa Tiếu Vi, dựa gần vào cô hơn, “Từ nay về sau, ngoại trừ tôi, cô không được phép tin những lời người khác nói. Rượu cũng vậy, trừ việc tôi cho cô, cô không được uống hay nhận bất kì thứ gì người khác đưa, hiểu chưa?”
Hứa Tiếu Vi chớp đôi mắt gợn nước, “Tôi có thể tin anh sao?”
“Ừ.”
“Tại sao tôi chỉ có thể tin anh?”
Giọng điệu của Giang Tấn rất chắc chắn, “Chỉ có tôi sẽ không làm hại cô.”
“Vì sao?”
Bởi vì trên đời này, em là người duy nhất tôi muốn bảo vệ.
Giang Tấn ngại cô tiếp tục dài dòng, liền trừng phạt bóp chặt cằm cô, cho đến khi Hứa Tiếu Vi mặt nhăn lại đau đớn, hắn mới buông ra, “Đâu ra nhiều cái 'vì sao' như vậy hả.”
Hứa Tiếu Vi: “......”
Không nghe thấy câu trả lời từ Hứa Tiếu Vi, Giang Tấn liếc xéo cô một cái, môi khẽ nhếch, “Nhớ kỹ chưa?”
Hứa Tiếu Vi: “Biết rồi.”
——
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tiếu vẫn bị cơn ác mộng đánh thức.
Kết thúc cơn ác mộng là cảnh cô từ nơi cao nhất trên du thuyền rơi xuống nước, trơ mắt nhìn Đoạn Lam và Giang Tấn cười đắc thắng.
Hứa Tiếu Vi giật mình tỉnh dậy, cô mới nhận ra mình đang ở trong một căn phòng vừa quen vừa lạ, Hứa Tiếu Vi chưa kịp định thần, chân chưa mang dép đã chạy ra khỏi phòng.
Hơi thở Hứa Tiếu Vi còn chưa ổn định, vừa chạy ra phòng khách liền nhìn thấy người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha.
Hứa Tiểu Vi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chớp mắt, lại chớp chớp mắt, bất ngờ nhìn chằm chằm Giang Tấn.
9 giờ sáng mà cư nhiên hắn vẫn còn ở nhà?
Động tĩnh Hứa Tiếu Vi chạy xuống tầng cũng khá lớn, quấy nhiễu người đàn ông đang uống cà phê đọc báo trên sô pha, Giang Tấn quay đầu lại nhìn, tầm mắt lướt từ trên xuống, cuối cùng dừng lại nhìn đôi chân trần của Hứa Tiếu Vi, “Giày.”
Hứa Tiếu Vi đành lủi thủi đi lên tầng tìm dép, tiện thể đánh răng rửa mặt rồi mới xuống tầng, dì Vương cũng đã làm xong bữa sáng, bà gọi Hứa Tiếu Vi vào, sau đó gọi Giang Tấn, “Thưa ông chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
“Ừ.”
Giang Tấn rất ít khi nói chuyện trong bữa ăn, còn Hứa Tiếu Vi ngồi vừa gặm bánh mỳ vừa nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, cô và Giang Tấn lần lượt lên xe Ngô An Toàn, nhưng vì đường tắc nên mất chút thời gian, Hứa Tiếu Vi cũng không biết cô đã ngủ quên từ khi nào, quay lại đây bằng cách nào.
Lúc Hứa Tiếu Vi thấy Giang Tấn giơ tay ý muốn rót thêm nước, cô nhanh chóng thay dì Vương lấy giúp hắn, khi đem cái cốc đưa cho hắn, cô nói, “Giang tổng...”
Giang Tấn cầm lấy cốc nước, ngắt lời cô, “Hứa Tiếu Vi.”
“DẠ!”
“Tôi có tên.”
Giang Tấn nói một câu làm Hứa Tiếu Vi khó hiểu, miệng cô ngậm miếng bánh mì nướng ngây người nhìn hắn khá lâu, Giang Tấn cuối cùng cũng lạnh lùng nói, “Gọi tên của tôi, đừng gọi Giang tổng.”
Thật ra Hứa Tiếu Vi có gọi thẳng tên Giang Tấn nhưng là ở một thời điểm khác, còn khi đối mặt với hắn thì Hứa Tiếu Vi rất khó để nói, sau đó cô mới nghẹn giọng nói, “Giang, Giang Tấn?”
Giang Tấn liếc nhìn cô một cái, “Việc về Đoạn Lam nếu không thể giải quyết được thì cứ giao cho tôi.”
Hứa Tiếu Vi giả ngu, “Tôi với Đoạn Lam có chuyện gì à?”
Giang Tấn đặt dĩa xuống, nhướng mày, “Giả ngu với tôi?”
Hứa Tiếu Vi cũng không ngờ rằng Giang Tấn lại biết chuyện này, “Anh biết hết rồi à?”
Giang Tấn: “Rất ngạc nhiên sao?”
Hứa Tiếu Vi lắc đầu, “6 năm trước Đoạn Lam đẩy tôi xuống vực sâu, tôi sẽ không để cô ta sống tốt hơn.
Giang Tấn nhìn thấy được hận ý trên vẻ mặt của Hứa Tiếu Vi, hắn tỏ vẻ nói: “Chỉ cần cô nói cần.”
Hứa Tiếu Vi cười ghẹo: “Tôi đối phó với Đoạn Lam, anh không đau lòng sao?”
Giang Tấn: “......”
Giang Tấn, Hứa Tiếu Vi, Đoạn Lam đều là sinh viên trường đại học W, bởi vì một lần có chương trình giao lưu kết bạn, từ sau lúc đó Hứa Tiếu Vi có ấn tượng sâu sắc về Giang Tấn, rồi mỗi lần Đoạn Lam tham gia vào hoạt động đó, Giang Tấn lại tuyên bố không thích tham gia hoạt động nhiều người.
Nhưng Hứa Tiếu Vi bỏ qua một điểm, trong hoạt động có Đoạn Lam, cô cũng ở đó.
Mỗi lời Hứa Tiếu Vi nói ra lại tự trói định hắn với Đoạn Lam, Giang Tấn đột nhiên lại có cảm giác khó chịu không thể giải thích. Trước khi Hứa Tiếu Vi nói điều gì đó tệ hơn, hắn lập tức nhét cái bánh bao trứng vào miệng cô, “Cô im đi.”
Miệng chó phun không ra ngà voi.
Dì Vương đứng bên ngoài nhìn thấy hết cảnh này, hàm suýt rơi xuống đất.
Từ hôm Giang Tấn yêu cầu bà chuẩn bị một căn phòng mới, dì Vương đã rất tò mò ai là người khiến ông chủ nhà bà lần đầu tiên thay đổi nguyên tắc của mình.
Sau khi mẹ Giang Tấn qua đời, Giang Tấn thường xuyên không về nhà, dì Vương cũng xem như là nhìn hắn lớn lên, biết tính khí của anh như thế nào. Hầu như không hề có cô gái nào có thể lay chuyển được Giang Tấn, ngoại trừ người con gái xuất hiện trong cuộc đời hắn 7 năm trước, dì Vương chưa bao giờ thấy Giang Tấn quan tâm một người nhiều đến thế.
Cái chết của mẹ là một đả kích lớn với hắn, từ đó thay đổi cả con người cả tính cách, làm việc không cần biết ngày đêm, uống rượu say rồi lại hút thuốc đều từ đó mà ra, thái độ với mọi người và mọi việc cũng dần trở nên lạnh nhạt.
Căn nhà này là thứ cuối cùng mẹ để lại cho hắn, Giang Tấn không cho phép bất kỳ một ai tiến vào ngoài dì Vương, nói gì đến việc bỏ trống một căn phòng cho cô lại càng kỳ lạ hơn, Hứa Tiếu Vi là người đầu tiên.
Nhưng những việc này, Hứa Tiếu Vi đều không biết.
Hứa Tiếu Vi khó khăn nuốt hết cái bánh bao, không biết nghĩ ngợi gì mà ánh mắt cô trầm tĩnh nhìn người đàn ông đang đọc báo.
Một lúc lâu sau, Hứa Tiếu Vi mới thận trọng hỏi hắn: “Mắt anh làm sao vậy?”
Cách đây một tháng trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn cô đã để ý, khóe mắt trái của Giang Tấn hình như có một vết sẹo sâu không quá rõ, giống như vết sẹo mổ.
Vừa dứt lời, lông mày Giang Tấn cau lại, trong khi Hứa Tiếu Vi vẫn đang chờ câu hỏi từ hắn, sắc mặt Giang Tấn hơi trầm xuống đẩy ghế đứng dậy, một câu cũng không nói ra khỏi cửa.
Hứa Tiếu Vi nhìn bóng dáng cao ngạo của hắn, nói thầm: “Mình hỏi sai rồi à?”
Đúng lúc dì Vương đi ra, tiếp lời nói: “Không liên quan đến Hứa tiểu thư, đó chỉ là nỗi đau của ông chủ thôi.”
Hứa Tiếu Vi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Hỏi một đằng dì Vương trả lời một nẻo, “Hôm nay ông chủ dặn cô có thể đến đoàn phim muộn hơn.”
Thấy dì Vương cố tình tránh trả lời đề tài này, Hứa Tiếu Vi cũng không truy vấn thêm.
Chỉ là cô không biết, lúc này trên Weibo đã nổi lên một hot search, mà mũi nhọn đều chĩa hướng cô, Hứa Tiếu Vi.
__________
Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.
Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!
#Haullyn