Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Chương 22: Chương 22




Một năm này, Trầm Lương Sinh có nửa thời gian là ở phương nam. Nếu chuẩn bị phải đi, chuyện cần làm phải nhanh chóng lo liệu. Nhà xưởng nếu muốn bán, trừ bỏ bán cho người Nhật Bản không có con đường thứ hai, ra giá thấp cũng không được, công nghiệp Hoa Bắc sớm bị người Nhật độc quyền, tư bản Anh -Mỹ căn bản không chen chân được. Bất quá những phần bất động sản, cổ phần cần chuyển nhượng khác có thể dễ dàng bán, Trầm Lương Sinh tháng tư đi Bắc Bình, tháng năm lại đi Thượng Hải, đàm xong chính sự cũng không vội quay về Thiên Tân, đơn giản ở Thượng hải hơn một tháng, chỉ cho là nghỉ dài hạn giải sầu, tựa như là cách Thiên Tân xa một chút, liền có thể nhanh quên người nọ một chút.

Tháng bảy Hoa Bắc cả ngày đổ mưa lớn, nước sông liên tiếp dâng lên, cuối tháng rốt cuộc xảy ra lũ lụt, các vùng ven sông bị nhấn chìm trong biển nước. Nhà xưởng Trầm gia ở ngoại thành, tạm thời còn chưa bị ngập. Chu thư kí ôm tâm tính phòng ngừa chu đáo gọi điện thoại cho khách sạn Trầm Lương Sinh đang ở, đem việc xảy ra thiên tai kể rõ cho hắn, gọi hắn trở về.

Trầm Lương Sinh nhận được điện thoại không chút trì hoãn, phân phó người đi mua vé xe về Thiên Tân, nhưng cũng không nghĩ chuyện này nghiêm trọng. Thiên Tân chính là một trong căn cứ chiến lược trọng yếu đối với người Nhật, ngụy chính phủ dẫu không làm được gì cũng sẽ không mặc kệ nước ngập vào thành, cùng lắm phá đê dẫn nước, nhấn chìm chung quanh cũng không ngập nội thành Thiên Tân.

Lúc đó không chỉ có Trầm Lương Sinh ở bên ngoài cho rằng việc này không nghiêm trọng, ngay cả người ở nội thành cũng không chút cảm giác được tai họa —- địa thế vốn trũng thấp, năm rồi cũng một lần bị lụt, số lần nhiều rồi cũng thành quen, cùng lắm thì nước ngập vài con đường vài ngày, không tiện ra ngoài mà thôi.

Dân chúng không có cảm giác nguy cơ, ngụy chính phủ cũng không có động tĩnh gì, chỉ phát thông báo bình thường, nhắc nhở các hộ xây đập nhỏ quanh nhà mình đừng để nước vào nhà là xong.

Đầu tháng tám Trầm Lương Sinh khởi hành về Thiên Tân, xe lửa mới vừa chạy đến nửa đường chợt nghe nói trong thành lũ lụt đột ngột nghiêm trọng, đường ray cũng bị ngập nước không thể tiếp tục đi, xe chuyển lộ trình tới Bắc Bình.

Giao thông một mảnh hỗn loạn, xe lửa đi một chút thì ngừng, người trên xe dẫu vô cùng lo lắng cũng không có biện pháp, chỉ có thể trông mong ngụy chính phủ ở Thiên Tân nhanh chóng phá đê thoát nước, đừng để nước ngập vào trong thành.

Người Nhật Bản lúc này thật đứng không ngồi yên, phái ra quân đội đi nổ đê, kết quả không những hữu dụng lại còn chọn sai thời điểm, qua âm lịch lượng nước quá lớn, Hải Hà không thể rút xuống, mực nước trên thượng nguồn ào ào dồn lại đây, trong chớp mắt lũ lụt liền vào nội thành.

Đó là một hồi tai họa hiếm có, cảnh tượng khi lũ lụt vào thành quả thực không có nửa phần cảm giác chân thật —- người còn ở đường đi dạo, chợt nghe xa xa có tiếng ầm ầm cùng với tiếng la hét thất thanh: ” Lũ tới rồi! Chạy mau a!”

Nhưng người chạy có nhanh tới đâu cũng chẳng bì lại nước, chỉ có thể trơ mắt nhìn nước lũ dâng tràn, ở ngã tư đường nổi lên cuộn sóng ngập đầu người, phút chốc liền đuổi tới chân, trái phải đều không nơi trốn chạy, có người bò lên trần xe, có kẻ dùng cả tay chân bám vào thân cây, ngay cả cột điện đều bám đầy người.

Tần Kính ngày đó ở nhà nghỉ hè, người nhàn hạ nằm trên giường đọc sách, nghe được bên ngoài có thanh âm chưa từng nghe qua, còn chưa kịp làm gì, đã thấy nước tràn vào nhà, phút chốc đã ngập tới tận mép giường. Phòng ở cậu thuê bên ven sông Hải Hà, cũng chính là địa phương gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất, may mắn đây là ban ngày người còn tỉnh, nếu là buổi tối, chỉ sợ còn đang ngủ say thì đã bị nước cuốn trôi rồi.

Cũng may phòng ở là nhà xây mái ngói, không phải kiểu nhà đắp bằng bùn ở nông thôn, bị nước ngập vào cũng không nhão ra. Tần Kính không biết bơi, chỉ nắm đại lấy bàn ghế, rồi khung cửa, trong mũi trong mắt đều là nước, đầu óc mê muội giãy dụa dần nổi lên trên mái nhà, cũng không rõ ràng mình là sao mà đi lên, vội vàng cái gì cũng mặc kệ, không bị nước cuốn đi đã vô cùng may mắn rồi.

Trầm Lương Sinh chạng vạng tới Bắc Bình, ra nhà ga liền biết được buổi chiều ngày hôm đó, Thiên Tân bị lũ lụt nuốt chửng toàn bộ. Trong nhà, công ty điện thoại đều gọi không được, đầu kia tình huống cụ thể nhất thời cũng không rõ ràng, chỉ biết là giao thông trên đất liền toàn diện gián đoạn, nếu muốn tới Thiên Tân cũng chỉ còn cách dùng thuyền.

Trầm Lương Sinh suốt đêm đi tìm bạn bè liên lạc thuyền, bạn bè nghĩ đến hắn là lo lắng nhà cửa cùng công xưởng của Trầm gia, vừa giúp hắn liên hệ vừa khuyên hắn một câu: “Cậu bây giờ trở về có tác dụng gì? Nếu chìm đã sớm chìm, tôi nghe nói trong đó giờ hỗn loạn vô cùng, chết rất nhiều người. Mạng người so với tiền bạc vẫn quý giá hơn, không bằng cậu tránh ở đây ít hôm, ổn định tinh thần rồi chờ tin tức.”

Trầm Lương Sinh lắc đầu, cũng không trả lời, chỉ yên lặng hút thuốc, sắc mặt hắn tái nhợt, đang là mùa hè nhưng ngón tay lại vô cùng lạnh lẽo.

Thiên Tân gặp thiên tai Bắc Bình sẽ không mặc kệ, nhưng rốt cuộc không phải cảng thành thị, thuyền qua thật sự có hạn, ngay cả các du thuyền đều bị vơ vét không còn.

Giữa trưa ngày hôm sau Trầm Lương Sinh theo đội tàu viện trợ vào Thiên Tân, mắt thấy tình hình trong thành so với hắn nghĩ còn tệ hơn, chỗ nước cạn nhất cũng cao hơn nửa người, nơi sâu thì ngập không thấy đáy.

Bởi nể mặt người bạn, Trầm Lương Sinh được đưa thẳng về đường Kiếm Kiều. Có lẽ là sợ có người tranh thuyền, cuối cùng rời đi còn dặn dò một câu ông chủ Trầm cẩn thận.

Đường Kiếm Kiều lúc này đã thành sông Kiếm Kiều, bất quá người cao thế nước xa, Trầm trạch xây trên nền cao, trừ bỏ tầng hầm ngầm bị ngập hết, lầu một nước vào không nhiều lắm. Người hầu đã tìm đồ vật này nọ lấp cửa, rồi đem nước ở lầu một múc ra ngoài, xem như không quá chật vật. Trầm Lương Sinh vào nhà nửa câu cũng không nói, trực tiếp lên lầu hai, từ ngăn kéo phòng ngủ đem súng lục phòng thân trước kia giắt vào bên hông, rồi mới xuống lầu, giống như một trận gió đến rồi đi, chỗ nào cũng không lưu lại.

Hắn thật ra muốn đi tìm Tần Kính, lại không biết phải tới đâu tìm. Mới vừa rồi không thể bảo người lái thuyền đưa mình đi, giờ lại hiểu rõ rồi —- trước tới chỗ cậu ở tìm thử, nếu không có thì qua trường học, không có nữa thì tới nơi địa thế cao, nơi người ta tụ tập lánh nạn, không có chỗ này thì tiếp tục tìm chỗ khác, tóm lại phải tìm được người kia.

Trầm Lương Sinh hiện tại tìm thuyền nguyên bản cũng là du thuyền trong công viên, đầu thuyền dùng sơn đỏ đánh số, ước chừng là gần đây mới sơn lại, màu sơn tan trong nước thành một bãi đục ngầu.

Hắn phát giác mình vô cùng bình tĩnh, tay chèo thuyền một chút cũng không run rẩy, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng thật lâu trước kia cùng Tần Kính chèo thuyền du hồ —- cậu gạt hắn nói trong hồ cá, sau đó bị mình cầm tay liền ngoan ngoãn không né tránh.

Đúng là quang cảnh giữa trưa, trước đó vài ngày mưa lớn không dứt, hiện giờ lại trời quang mây tạnh. Mặt trời ác liệt chiếu thẳng xuống mặt, chiếu lên mặt nước. Trong nước dập dềnh trôi nổi đủ thứ, hỗn tạp những xác động vật.

Cũng có xác người —- Trầm Lương Sinh bình tĩnh nghĩ kia không phải mới chết, hơn phân nửa là chết đuối trên thượng nguồn theo dòng nước dạt xuống đây, ngâm vài ngày mới nổi lên mặt nước. Thi thể đã bị ngâm nước phù thũng, mặt úp xuống nhìn không ra là là nam hay là nữ, trôi tới một gốc cây mới bị tàng cây nghiêng ngả chặn lại, muốn tiếp tục trôi dạt lại bị mắc kẹt không thể động, sững sờ giãy dụa, giống như quỷ nước bị chết không cam lòng muốn bám vào thi thể, giãy dụa suy nghĩ tìm kiếm nơi bấu víu, để giúp mình đi đầu thai.

Trầm Lương Sinh tất nhiên không chịu suy nghĩ người kia có bị nước cuốn trôi mất rồi hay không —- người không biết bơi nếu bị nước cuốn nhất thời sẽ không gượng nổi, nếu như bị sặc nước hôn mê, hoặc bị nước trôi đập phải đâu đó, tám phần cũng vĩnh viễn không đứng lên nổi. Rồi sau đó biến thành một xác chết trôi, không biết trôi dạt phương nào, cuối cùng dưới ánh nắng lẳng lặng thối rữa.

—- Ý niệm như vậy, Trầm Lương Sinh một chút cũng không dám có.

Nhưng bảo rằng không dám, đầu óc lại hệt như nứt ra rồi, một nửa kêu đừng nghĩ đừng nghĩ, một nửa khác cũng không khuất phục nhắc nhở hắn, ngươi ngẫm lại xem, nếu người kia đã chết, nếu cậu đã chết….

Nếu cậu đã chết thì sao?

Trầm Lương Sinh chỉ cảm thấy não bị phơi nắng phát đau, ý thức thanh tỉnh lại mơ hồ, nửa câu sau bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra được.

Sau lưng đổ đầy mồ hôi, có lẽ là bởi phơi nắng cũng có lẽ là mồ hôi lạnh, tay nắm mái chèo vẫn vô cùng lạnh lẽo, chí máy móc chèo về phía trước.

Lũ lụt là buổi chiều hôm qua tràn vào thành, ngụy chính phủ căn bản tổ chức không được chút công tác cứu viện nào, dân chúng không trông cậy vào được, gan dạ liền nhảy xuống xuống nước tự mình bơi, cho dù biết bơi nhưng nhát gan cũng không dám nhảy vào, sợ bị cuốn vào vòng xoáy nào đó mà chìm nghỉm.

Tần Kính không biết bơi tất nhiên chỉ có thể thành thành thật thật ngồi trên mái nhà, từ lúc bầu trời tối đen ngồi đến hừng đông, lại không ăn không uống phơi nắng cho tới trưa, môi đã khô nứt, đầu óc cũng choáng váng.

Bốn phía đã thành một vùng ngập nước, trên mái nhà đều là người. Gần đó chắc là có trẻ con nhà nào đó khi nước đến đang chơi bên ngoài bị nước cuốn đi, cha đứa nhỏ thì bơi ra ngoài tìm kiếm, chỉ còn mẹ ngồi trên mái nhà khóc lóc thảm thiết, Tần Kính nghe tiếng khóc không xa không gần qua một đêm, sau không còn nghe thấy, ước chừng là muốn khóc cũng khóc không nổi.

Cậu ngồi trên mái nhà nhìn nước đục ngầu khắp nơi, cũng không biết phải làm gì lúc này. Trong tai đột lại nghe tiếng động khác, tiếng nước có quy luật, giống có người cố sống cố chết khua loạn tay chân.

Liên tục kinh hách hoảng sợ, lại chống đỡ một đêm, Tần Kính đầu óc cũng không quá minh mẩn, còn tưởng rằng là ai muốn tự vẫn, cố gắng nhấc người lên quỳ gối nhìn xuống. Kết quả cũng không phải người, mà là cỗ quan tài không biết chỗ nào trôi tới —- có lẽ là mộ phần trên thượng nguồn, giống như một con thuyền chở cái chết, trôi nổi trôi nổi bị tường chặn lại, liền từng nhịp từng nhịp đập lên trên tường. Một tiếng lại một tiếng rầu rĩ bi thương giống như tiếng chuông gõ trong tang lễ.

Rồi sau đó Tần Kính ngẩng đầu liền nhìn thấy Trầm Lương Sinh —- kỳ thật mắt kính của cậu từ lúc trong nước không biết rơi chỗ nào, tầm nhìn một mảnh mơ hồ, lại vào lúc ngẩng đầu nhìn thấy xa xa một chiếc thuyền nhỏ hướng tới bên này, không hiểu sao chỉ biết đó là Trầm Lương Sinh.

Cậu gượng đứng lên, chân ngồi đã lâu tê cứng mới vừa đứng lên một chút lại ngã về. Tần Kính ngoài ý tay đập lên mái ngói đã vỡ, động tác gấp rút, lại dùng lực lớn, trong lòng bàn tay bị mái ngói đâm thủng một vết thật sâu, máu ào ạt chảy ra, nhưng cũng không cảm thấy đau đớn.

Trầm Lương Sinh thị lực tốt, xa xa đã trông thấy Tần Kính, tâm mới vừa buông xuống nửa tấc lại thấy cậu trên mái nhà lảo đảo, thế là lại hoảng sợ, thấy người rồi cũng chưa thể thở phào, vội vàng chèo thuyền tới bên dưới, đứng dậy vươn tay, cổ họng ám ách nói với cậu: “Lại đây, anh đỡ em.”

Đầu này nước cao ngập đầu người, thuyền cách mái nhà cũng không xa, Tần Kính không cần nhảy, cơ hồ là được Trầm Lương Sinh ôm kéo vào trong thuyền, còn chưa đứng vững liền thấy thân mình đối phương nhoáng lên một cái, hai người cùng nhau quỳ xuống.

“ Trầm…” Hai người mặt đối mặt quỳ, Tần Kính bị Trầm Lương Sinh gắt gao ôm vào trong ngực, vừa định mở miệng lại phát hiện trên cổ mình bỗng nhiên có dòng nước nóng hổi, thế là nửa lời nói sau không thốt nên lời.

Trầm Lương Sinh khóc cũng không có thanh âm, chỉ gắt gao ôm lấy cậu, có lẽ là dùng lực thái quá, toàn thân đều hơi hơi phát run. Tần Kính hai tay ôm lấy hắn, nhìn hắn trên người bị máu từ bàn tay mình chảy ra biến thành một đống hỗn độn, lòng bàn tay dán lên, miệng vết thương lúc này mới cảm thấy đau, đau đến tận đáy lòng, đau đến chính mình cũng muốn khóc.

Trầm Lương Sinh vùi mặt chôn ở cổ Tần Kính, khoảnh khắc đó không khống chế nổi nước mắt, rồi lại yên lặng ôm một lúc lâu mới buông cậu ra, cầm lấy tay cậu, mắt nhìn thấy vết rách trong lòng bàn tay, muốn chạm vào lại không dám.

“ Vết thương nhỏ thôi, không có việc gì mà.” Tần Kính vội an ủi một câu, cổ họng cũng khàn đặc.

“ …Chỗ khác không sao hết chứ?”

“ Không có, tôi rất tốt, anh…”

“ Tần Kính…” Trầm Lương Sinh trên mặt đã không còn nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe, đó là thứ trên mặt hắn Tần Kính chưa bao giờ thấy, biểu tình yếu ớt đến bất lực.

Cậu nghe được hắn nói với mình: “Xin em theo anh đi. Đi Anh hoặc là Mỹ, em muốn đi chỗ nào chúng ta đi chỗ đó, được không?”

Tần Kính nghe vậy thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Trầm Lương Sinh chưa bao giờ nói với cậu ý định xuất ngoại, nhưng làm cho cậu kinh ngạc không phải chuyện này, mà là chữ ‘cầu xin’ kia.

Từng ở chung thời gian lâu như vậy, cậu không biết rằng người này cũng sẽ cầu xin người khác. Thế nhưng giờ lại nghe thấy chữ đó, ngực giống như bị cắm vào một bả đao, chuôi đao còn lộ bên ngoài, che lại máu, che lại cảm giác đau nhưng cũng che lại lời đồng ý chỉ kém một chút liền thốt ra.

“ Trầm Lương Sinh…”

Tần Kính ngốc lăng cơ hồ đờ đẫn nhìn người quỳ trước mặt, cũng nhìn cảnh tượng mênh mông quanh mình, nước lũ mịt mùng không thấy đáy.

Hoạ chiến tranh họa thiên tai, từng cái nối tiếp từng cái, quả thực giống như muốn trời sập vùi lấp, chìm trong biển cả.

Người ta nói bách vô nhất dụng thị thư sinh (thư sinh là kẻ vô dụng nhất), cậu chỉ là một kẻ dạy học, chuyện có thể làm cũng là hữu hạn, nhưng nếu muốn cậu đi, cậu lại thật sự buông không nỡ.

“ Trầm Lương Sinh… Em luyến tiếc.”

Nếu là một mảnh thái bình thịnh thế, có lẽ còn có thể bỏ được. Nhưng đáng tiếc không phải. Cũng bởi vì không phải, cho nên càng luyến tiếc rời đi. Cho dù không có bản lĩnh gì, không thể làm được gì, cũng còn có một việc cuối cùng muốn làm.

Đơn giản chính là một câu kia: “Đất nước sinh tôi nuôi dưỡng tôi, tôi nguyện cùng nó đồng sinh cộng tử.”

“ Anh đi đi… Em…”

Tần Kính khoảnh khắc đó muốn nói em thích anh, em không thể đi theo anh nhưng cả đời này chỉ yêu mình anh. Bất luận anh ở đâu, bất luận em ở nơi nào, em sống một ngày, liền có một ngày nhớ đến anh, từng giây từng phút nhớ, ngày ngày không quên.

Nhưng lời đến bên miệng cuối cùng ngưng lại —- cậu không thể cùng hắn đi, lời này với hắn quả thực chính là sát muối vào vết thương, chi bằng đừng nói.

Nói không được, cây đao trên ngực nhưng thật ra động. Từ trên xuống dưới, từng tấc từng tấc đâm xuống, đem máu chảy đầm đìa phân làm hai nửa —- chưa bao giờ có khoảnh khắc như bây giờ, thật sự làm cho người ta muốn đem chính mình chia thành hai nửa, một nửa lưu lại, nửa theo hắn đi.

“ Em bảo anh đi…” Trầm Lương Sinh cũng ngốc lăng mà quỳ giống Tần Kính.

Sau một hồi sửng sốt mới thẫn thờ, tựa như câu hỏi thật sự không biết đáp án:

“ Chính là em ở nơi này… anh còn có thể đi đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.