Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Chương 23: Chương 23




Dân quốc năm thứ hai mươi tám, trận lũ lụt này chậm chạp không lui, lãnh đạo không làm được gì, người Nhật Bản lại càng không quản, không lâu thương hội Thiên Tân thu được từ nhân vật quyền thế Tào Nhữ Lâm, Ngô Bội Phu thư hô hào kí tên, đề nghị mau chóng thành lập tổ chức tự cứu.

Sau ngày sau đó, thương hội cuối cùng tổ chức uỷ ban cứu tế lũ lụt tại Thiên Tân, trong đó thật có người là thật tâm làm việc, cũng có kẻ chỉ là tượng trưng quyên góp tiền, đơn giản ứng với cái danh mà thôi.

Ngày ấy ở trên thuyền, Trầm Lương Sinh hỏi một câu Tần Kính không có lời nào để đáp, chỉ có thể cùng hắn trầm mặc, mắt thấy trên mặt hắn phân yếu ớt dần dần biến mất, cuối cùng trở lại bóng người quen thuộc với mình, bình tĩnh an bài chuyện sau đó.

“ Phòng ở của em không tiếp tục ở nữa, trước theo anh trở về. Buổi chiều anh tới nhà xưởng, tìm người khác đưa em đi nhà tiểu Lưu xem thử, nhà họ dẫu muốn cũng không thể ở, bảo họ chuyển tới nhà khu tây lúc trước đi.” Dừng một chút, lại nói thêm, ” Em nếu không muốn theo anh về, thì chuyển qua ở với họ cũng được.”

Tần Kính quỳ gối tại chỗ, thấy Trầm Lương Sinh vừa nói vừa ngồi xuống cầm mái chèo, thuyền đột nhiên chuyển động, thân mình theo đó lắc lư, nhìn qua tựa như có chút không biết theo ai.

“ Tần Kính,” Trầm Lương Sinh vừa chéo thuyền vừa nhìn cậu, ngữ khí không thể nói lãnh đạm mà là nghiêm túc, ” Chuyện này coi như là bạn bè giúp đỡ nhau, anh nếu có yêu cầu gì thì sẽ nói với em, nếu không đề cập tới, em cũng đừng nghĩ nhiều.”

Kết quả lần này Tần Kính cũng không đi theo tiểu Lưu. Nhà ở bên khu tây tuy rằng lầu hai không bị ngập nước nhưng cũng không quá rộng rãi, nhà tiểu Lưu nhiều người ở đều có chút chật chội, em gái hắn lại chưa lấy chồng, Tần Kính dẫu sao cũng là người ngoài, ở cùng bên đó quả thực không hay; thứ hai… thứ hai cái gì.. bản thân Tần Kính cũng không rõ —- trong miệng cậu bảo không thể đi cùng hắn, nhưng lại phát hiện nợ hắn rất nhiều thứ không thể hoàn trả, trong lòng hổ thẹn vô cùng.

Kì thực Tần Kính không biết hiện tại Trầm Lương Sinh là muốn thế nào, cuối cùng thật sự nghĩ không ra nguyên cớ, dứt khoát trực tiếp hỏi Trầm Lương Sinh mình ở nơi nào thuận tiện hơn.

Tần Kính lên tiếng uyển chuyển, Trầm Lương Sinh nghe hiểu ý tứ của cậu, làm như thuận miệng đáp lại: “Em ở bên ngoài anh cũng không yên tâm, vẫn là theo anh về nhà vài ngày đi.”

Lời này vốn có chút ái muội, nhưng bởi vì thái độ Trầm Lương Sinh tự nhiên tùy ý, hệt như chỉ là bạn bè bình thường quan tâm lẫn nhau.

Thế là Tần Kính liền ở lại Trầm trạch, Trầm Lương Sinh tìm người thuê hai chiếc thuyền, một cái để người hầu ra ngoài mua đồ, một cái khác chính là chuẩn bị vì Tần Kính, còn đặc biệt bảo tiểu thư kí kỹ năng bơi lội không tồi theo cậu hai ngày, nhìn cậu chèo thuyền rất vững vàng mới yên tâm để cậu ra ngoài.

Tần Kính một đầu giúp gia đình mẹ nuôi sắp xếp chỗ ở, một đầu giúp trường học cứu giúp đi dời đồ đạc, bận rộn vô cùng, chợt nghe nói thương hội mới vừa thành lập uỷ ban cứu trợ. Cậu vốn nghĩ muốn theo trường học tổ chức đội cứu trợ nhưng còn chưa kịp nói với Trầm Lương Sinh, đã nghe đối phương mở miệng trước: ” Em gần đây có rảnh tới giúp công ty anh làm chút chuyện đi.”

Trầm Lương Sinh yêu cầu như thế cũng không quá đáng, Tần Kính tự nhiên sẽ không chối từ, bất quá tới công ty hắn mới mới phát hiện, Trầm Lương Sinh là để cậu hỗ trợ uỷ ban cứu trợ làm chút công tác thống kê bàn giấy.

Tần Kính cũng không ngốc, tâm tư Trầm Lương Sinh cậu ngẫm lại một chút liền hiểu được. Sau khi lũ lụt khó đảm bảo không xảy ra dịch bệnh, Trầm Lương Sinh ước chừng là không muốn để cậu cả ngày ở địa phương nhiều người, lại sợ bắt cậu ngồi không cậu sẽ không cam lòng, liền tìm công việc như thế cho cậu.

Bởi vì hiểu được cho nên càng khó chịu —- hắn đối với cậu quá tốt, mọi chuyện đều nghĩ tới vì cậu, cậu lại cô phụ hắn.

Tần Kính ở phòng cho khách lúc ban đầu khi ngủ lại Trầm trạch cũng từng ngủ, trải qua ba năm, từ cửa sổ nhìn ra ngoài cảnh vật cũng không biến hóa gì, tâm tình thì đã khác trước.

Hai ngày đầu, Tần Kính ban đêm nằm trên giường nhưng lại cảm giác giống như giây tiếp theo sẽ thấy Trầm Lương Sinh đẩy cửa đi vào, trong lòng có chút không yên, thấp thỏm lại có chút mong chờ. Cậu cũng biết đã đến tình trạng này, giữa hai người không vượt quá ranh giới mới là sáng suốt nhất. Chẳng qua là trong tâm khảm, chờ mong không thể cho ai biết….

Trước khi đối phương rời đi, hoặc trước lúc mình rời đi, loại xúc động khát vọng phóng túng một lần cuối cùng tra tấn Tần Kính hàng đêm không yên. Trầm Lương Sinh bên kia ngược lại thái độ thản nhiên, cũng không đẩy cửa vào phòng cậu, chỉ giống đối với bạn bè thân quen bình thường, tuyệt không lãnh đạm xa cách nhưng cũng không có gì vượt quá quy củ.

Có khi hai người đối diện dùng cơm, ánh mắt Tần Kính trộm lướt qua đồ ăn nhìn ngón tay Trầm Lương Sinh cầm đũa, liền bắt đầu có chút ăn chẳng biết vị. Cậu chỉ cảm thấy mình khát vọng thanh âm của hắn, ngón tay của hắn, bờ môi của hắn, làn da của hắn như thế, nhưng mỗi lần tồn tại loại khát vọng này lý trí đều có thể hung hăng chèn ép xuống, thuận tiện ác thanh ác khí nhắc nhở cậu —- cái gọi là phóng túng một lần cuối cùng làm ra chẳng qua là hại người hại mình thôi.

Dân chúng chìm trong một mảnh đại dương mênh mông nửa tháng, cuối tháng tám chỗ cao cũng đã rút nước, nhưng theo đó đã có người nhiễm dịch bệnh, ngẫu nhiên có thể thấy được khói đen đốt nhà —- đó là những hộ đã chết, bị hỏa thiêu sạch sẽ.

Trầm Lương Sinh đêm nay có tiệc xã giao không thể chối từ, bữa tiệc tổ chức trên một du thuyền, trên thuyền cũng sắp đặt tiết mục ca múa. Ngụy chính phủ đối loại hành vi này không ngăn cản, ngược lại còn muốn ăn theo, thu thuế kinh doanh cộng thêm một tầng thuế đánh vào con thuyền.

Trầm Lương Sinh ngồi ở trên tàu, câu được câu không cùng người ta khách sáo chào hỏi, mắt nhìn mặt nước ngoài tàu, ánh sáng đèn lồng, ánh trăng phản chiếu, dập dềnh nổi trên mặt nước.

“ Tôi thấy cảnh sắc nửa điểm không thua mười dặm Tần Hoài a.” Hắn nghe được giữa bữa tiệc có người cười khen một câu, lại có phiên dịch dịch cho quan quân Nhật Bản nghe.

Trầm Lương Sinh đối với phong cảnh Trung Quốc không biết rõ, nhưng cũng biết mười dặm Tần Hoài chỉ chính là cảnh trí trong thành Nam Kinh. Tòa thành kia sớm bị quân Nhật tàn sát huyết tẩy.

Bằng lương tâm mà nói, Trầm Lương Sinh toàn bộ không thể coi là một người tốt, nhà xưởng Trầm gia bởi vì trận lụt này thiệt hại không ít, hắn nguyện ý tham dự cứu tế, cùng với nói là đột nhiên cao thượng không bằng nói là chứa tư tâm: thứ nhất là muốn Tần Kính tìm chuyện an toàn mà làm, thứ hai mỗi khi nghĩ đến cái loại tâm tình vô cùng lo lắng sợ hãi khi đi tìm Tần Kính trong lũ lụt, cũng thật sự muốn làm chút việc —- có lẽ là bởi vì mình cuối cùng trong tai họa cảm thấy đau đớn, thế rồi đáy lòng cũng sinh ra một phần đồng cảm.

Tuy nói bắt đầu tham dự cứu tế là xuất phát từ mục đích riêng nhưng Trầm Lương Sinh từ trước đến nay làm việc gì cũng cẩn thận tỉ mỉ, đã làm thì phải làm cho tốt, đến tiệc xã giao này cũng chỉ vì mục đích thuyết phục quyên tiền.

Chính là hiện tại hắn nhìn sóng nước quanh thuyền, lại nâng lên mắt nhìn đám người trong bữa tiệc, đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Dường như là lần đầu, hắn giống như linh hồn xuất ra đứng bên cạnh quan sát tiệc vui linh đình này —- những người này, có người Trung Quốc, có người Nhật Bản, có vài bạn bè của hắn, là vòng giao tế luẩn quẩn mà hắn mắc vào đã lâu. Mấy năm nay hắn chính là làm cho mình vùi đầu vào cái vòng danh lợi như vậy, hắn cùng với bọn họ không có gì khác biệt… ghê tởm như nhau.

Hắn nghe được ca sĩ nữ đầu thuyền hát một khúc《Sao ngày lại đến 》, lại nghe người bên cạnh cười nói: ” Theo ta thấy, phố này không giống sông Tần Hoài, mà giống dòng Venice trên họa báo hơn. Ông chủ Trầm, ngài đã từng ở bên Tây, hẳn qua đó rồi chứ? Cảnh trí so với nơi này thế nào?”

Hắn nghe được chính mình cơ hồ là khô khốc trả lời một câu: “Không… Tôi chưa đi qua Venice.”

Đêm này Trầm Lương Sinh tìm cớ thân thể không khoẻ về nhà trước, ở trong phòng khách không thấy Tần Kính liền đi khách phòng tìm cậu, gõ cửa đợi vài giây nhưng chẳng thấy đáp lại.

Hắn nghe người hầu báo Tần Kính đã về, tay đặt trên nắm cửa ngập ngừng một chút, vẫn là nhẹ nhàng xoay nắm cửa, nhìn đến người nọ dáng vẻ mệt mỏi, đang ngủ trên giường, cũng chẳng cởi quần áo, trong tay là cuốn sách đọc dở rơi xuống mép giường.

Trầm Lương Sinh thật cẩn thận đi qua, kéo chăn đắp kín cho cậu, đứng ở bên giường yên lặng nhìn trong chốc lát, xoay người giúp cậu nhặt sách lên, nhẹ nhàng thả lên tủ đầu giường, lại nhẹ nhàng đi ra ngoài, cũng không tắt đèn ngủ trên bàn.

Trầm Lương Sinh ra khỏi phòng, không tiếng động đóng chặt cửa, nhưng không đi xa, chỉ tựa vào vách tường hành lang đứng đó, từ túi quần rút điếu thuốc hút, cảm giác khí lạnh bồi hồi nửa ngày trong lòng kia cuối cùng cũng tiêu tan, cả người bị ngọn đèn yên tĩnh an bình bên trong cánh cửa kia lan tỏa hơi ấm kiên định.

Tối hôm nay Trầm Lương Sinh vẫn đứng ngoài cửa phòng Tần Kính, giống như một đêm trước đây, đứng ở nơi gần cậu như vậy, chậm rãi hút thuốc. Nữ hầu đi ngang qua, nhìn hắn tiện tay đem tàn thuốc vứt xuống đất, rất đau lòng sàn nhà, vội đem tới cho hắn cái gạt tàn, thuận tiện đem khói bụi tàn thuốc bên chân hắn quét sạch sẽ.

“ Tôi không sao, cô cứ ngủ đi.” Trầm Lương Sinh nhẹ giọng phân phó một câu, ngữ khí nhu hòa đến nỗi hù cho cô tóc gáy dựng đứng nổi hết cả da gà, lòng thầm nhủ thiếu gia đây là bị cái gì vậy??

Chỉ có ánh sáng đèn trên hành lang, Trầm Lương Sinh lẳng lặng đứng đó, thuốc hút một điếu lại thêm một điếu, ý niệm cân nhắc trong lòng nửa tháng hợp với khói thuốc mềm rủ xuống trên mặt đất, lên tới trần nhà, giống như cánh chim xoay hai vòng rồi lại từ từ rơi xuống nơi trần ai lạc định.

Khi Tần Kính tỉnh lại mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, phát hiện đã qua mười hai giờ. Cậu vốn định cởi đồ tiếp tục ngủ, mới vừa cởi bỏ một cúc áo liền ngừng lại.

Thực tế cách cánh cửa cũng không ngửi thấy mùi thuốc lá, nhưng không biết tại sao liền xác định Trầm Lương Sinh đang đứng bên ngoài, tim bỗng chốc đập nhanh dữ dội, do dự xuống giường ra cửa, lại tĩnh vài giây mới đưa tay mở cửa phòng.

“ … Còn chưa ngủ?”

“ Ừ.”

Tần Kính liếc mắt nhìn gạt tàn trong tay Trầm Lương Sinh, nhìn tàn thuốc bên trong là biết hắn đứng đây bao lâu, nhất thời cũng không biết hắn có ý gì, càng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, đối diện cùng hắn sau một lúc lâu, cuối cùng không đầu không đuôi hỏi: ” Em đói bụng, anh có muốn ăn không?”

Trầm Lương Sinh nghe vậy khẽ mỉm cười, nụ cười cười yếu ớt đã lâu mới hiển lộ khiến Tần Kính đỏ mặt, cũng may hành lang mờ tối, xác nhận nhìn không ra.

Người hầu trong nhà đều đi ngủ, phòng bếp cũng không có gì ăn, Tần Kính thấy Trầm Lương Sinh mở tủ lạnh, định bảo hắn tìm vài thứ ăn lót dạ là được, lại thấy hắn lôi ra hộp hoành thánh, có lẽ là người hầu gói kỹ chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai.

“ Luộc hoành thánh được không?” Trầm Lương Sinh vừa tìm nồi vừa hỏi Tần Kính một câu.

Tần Kính gật gật đầu, Trầm Lương Sinh liền đem vị trí nhường lại, chính mình tựa vào bàn nhìn cậu đun nước. Tốt xấu gì một người bên ngoài nhiều năm như vậy, cậu cũng không phải ngay cả hoành thánh cũng không biết, chỉ là muốn nhìn bộ dáng cậu đứng bên bếp, có loại cảm giác ấm áp sinh hoạt gia đình.

Hai người yên lặng ăn xong hoành thánh, Tần Kính chủ động thu thập chén đũa đem đi rửa, Trầm Lương Sinh đứng ở bên cạnh bồn rửa chén nhìn cậu, đột nhiên mở miệng nói: ” Tần Kính, anh muốn bán nhà xưởng.”

“ Sao cơ?”

“ Cùng người Nhật hợp tác mở nhà máy, anh không muốn làm.”

“…….”

“ Nhưng tình thế hiện giờ bán cũng bán không được chỉ có thể để cho người Nhật tiếp nhận. Bất quá tiền bán anh cũng không muốn giữ, có cơ hội liền quyên tặng, tặng đi đâu em hẳn rõ nhất, em mấy chuyện này có bạn bè đáng tin, lần tới giúp anh hỏi một chút.”

“…….”

“ Những chuyện khác anh sẽ tận lực nhanh lo liệu, em nói mùa thu đi là muốn tháng mấy đi?”

“…….”

“ Anh nghĩ bằng không cùng em đi trước, còn lại tính sau.”

Trầm Lương Sinh cũng không biết Tần Kính tính toán đi Thiểm Bắc, chỉ cho rằng cậu muốn đi phía nam tìm một nơi tốt hơn dạy học. Cậu không chịu đi với hắn, vậy thì hắn sẽ đi cùng cậu, dù sao không nghĩ cùng cậu tách ra nữa. Đoạn thời gian trước thái độ thản nhiên cũng là bởi vì còn so đo, cho nên mới có thể yên lặng hạ quyết tâm.

“ Trầm Lương Sinh…” Tần Kính nhìn chằm chằm bồn nước, tùy ý vòi nước chảy ào ào. Chuyện lớn như thế hắn chỉ nói đơn giản hệt như ngày mai ăn cái gì, đầu óc Tần Kính cũng cùng dòng nước kia không tự chủ được, hỗn loạn hồ đồ, sau một lúc lâu mới không lưu loát đáp lại: ” Anh thật sự không cần như thế… em…”

Trầm Lương Sinh nhất thời cũng không tiếp lời. Hắn kỳ thật đã mặc kệ Tần Kính còn thích hắn hay không, tự tin trước đây khi hai người lần thứ hai chia tay không có một chút, hiện giờ hắn quyết định cùng cậu rời đi nhưng cũng biết Tần Kính có nguyện ý hay không thì mình còn phải thuyết phục.

Trầm Lương Sinh hiểu được Tần Kính những lời này hơn phân nửa là khuyên mình không cần khư khư cố chấp, nhưng chủ ý đã quyết định rồi, dứt khoát không thể để cậu trực tiếp cự tuyệt, yên lặng một hồi, cố ý hiểu sai ý: ” Em nếu nói chuyện quyên tiền, thẳng thắn nói quả thật có tư tâm ở bên trong.”

“ Em…”

“ Lúc anh mới về nước, cha mang anh tới Cư Sĩ Lâm nghe người ta giảng kinh,” Trầm Lương Sinh cắt ngang lời cậu, đột nhiên nhắc tới chuyện xưa, chỉ giống như tán gẫu việc nhà, ” Cha tin phật, sau đó đại sư giảng kinh xem mệnh cho anh. Anh không tin, bất quá nhớ rõ lúc ấy đại sư nói riêng với cha anh một câu…” Dừng một chút rồi nói tiếp, ” Câu nguyên gốc anh không nhớ, đại khái là nói mệnh anh mang sát, nếu không tích phúc, chỉ sợ kết cục không tốt.”

“…….”

“ Thần thần quỷ quỷ gì đó anh trước giờ không tin, hiện tại đã có chút tin rồi. Cho nên nghĩ, nếu hiện tại bắt đầu làm chuyện tốt mà còn kịp, ước chừng cũng có thể sống lâu thêm một ít.”

“…….”

“ Sống lâu một ngày, có thể thấy em thêm một ngày.”

Vòi nước vẫn đang xả nước ào ào, Trầm Lương Sinh nhất thời cũng không có nghe ra Tần Kính khóc. Mãi đến hai phút sau mới đột nhiên phát giác có thể cậu đang khóc, vội tiến lên hai bước, một tay an ủi vuốt nhẹ lưng cậu, một tay thuận tiện khóa vòi nước.

Lời hắn nói đích xác dẫn theo hai phần muốn lấy cảm tình nhưng chuyện xem mệnh cũng cũng không phải nói dối, cậu nói cuối cùng kia cũng chính là lời thật lòng của hắn. Bất quá nếu biết lời này khiến cho Tần Kính khóc, hắn sẽ chẳng nói. Trầm Lương Sinh vỗ nhẹ lưng cậu, vừa định đổi đề tài để dỗ cậu, lại chợt thấy cả người bị Tần Kính túm qua, thắt lưng áp vào bồn rửa chén, áo sơ-mi bị nước thấm ướt một mảnh.

Trên môi cũng là ẩm ướt, mang hương vị mặn đắng mơ hồ. Tần Kính gắt gao ôm hắn, hôn lên thật sâu, đầu lưỡi cũng tham tiến tận cổ họng, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, giống như muốn đem chính mình nhập vào thân thể của hắn, liều mạng dán sát vào hắn, nụ hôn sớm đã hóa hỗn loạn, răng va vào nhau, thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

Trầm Lương Sinh ôm eo cậu mặc cho cậu hôn, một lát sau mới dời tay tới trên lưng, từng chút từng chút nhẹ nhàng ve vuốt, dẫn dắt cậu dần dần chậm lại, ngậm lấy đầu lưỡi cậu tinh tế mút, triền miên ở trong miệng cậu liếm lộng, nuốt xuống nước bọt nhịn không được tràn đầy.

Không biết ôm cùng hôn bao lâu hai người đều có chút hoảng hốt, nụ hôn hệt như giấc chiêm bao, chỉ cảm thấy khoảng cách một lần ôm hôn như vậy đã qua lâu lắm, lâu đến hiện tại căn bản luyến tiếc tách ra.

Tần Kính nhắm mắt tựa vào trên người Trầm Lương Sinh, một hồi quên luôn cả hít thở, một hơi nghẹn quá lâu, chân đột nhiên mềm nhũn thân mình khẽ trượt xuống.

Trầm Lương Sinh một phen tóm lấy thắt lưng cậu, hình như là cười khẽ một tiếng rồi mới bế ngang cậu lên. Tần Kính gầy thì gầy nhưng dẫu sao cũng là nam, thấp hơn Trầm Lương Sinh không bao nhiêu. Trầm Lương Sinh cũng không biết chỗ nào khí lực mạnh mẽ như vậy cứ thế ôm cậu xuyên qua phòng khách rộng lớn, từng bước lên lầu, đi vào phòng ngủ, vẫn ôm đến tận bên giường mới buông xuống, rồi đè lên người cậu vừa hôn vừa cởi dây nịt.

Tần Kính thuận theo hé miệng để cho hắn hôn, rồi lại đột nhiên phát lực, xoay người đem hắn áp xuống phía dưới, hai tay đè lại tay hắn, hổn hển thở nhìn hắn: “Trầm Lương Sinh, em muốn…”

Trầm Lương Sinh cũng không chờ cậu nói xong đã cười, hơi hơi ngẩng đầu, áp trán mình vào trán cậu, cọ cọ chóp mũi thấp giọng đáp lại một câu: “Tần Kính… anh là của em.”

Tần Kính nghe vậy đầu óc ầm một tiếng, sau đó việc cởi quần áo hoàn toàn không có nửa phần ấn tượng, mãi đến lúc hai người trần trụi dán tại một nơi mới giống như thỏa mãn tới cực điểm thở hắt ra, cúi đầu cắn cổ Trầm Lương Sinh, rồi sau đó chạm môi hôn lên dấu răng nhẹ nhàng mút vào, cho đến khi mút ra dấu hôn đỏ ửng mới tiếp tục hôn xuống phía dưới, từng tấc từng tấc hôn xuống ngực, ngậm một bên đầu vú của hắn dùng răng nanh thoáng cọ cọ, rồi sau đó dùng đầu lưỡi đảo qua đảo lại khẽ trêu chọc.

Trầm Lương Sinh nằm thẳng trên giường mặc cậu muốn làm gì thì làm, cảm giác được toàn thân cậu phát ra dục vọng chiếm hữu —- Tần Kính trước kia ở trên giường cũng rất nhiệt tình, nhưng dục vọng chiếm hữu như thế vẫn là lần đầu tiên.

Giờ khắc này Trầm Lương Sinh không còn lo lắng Tần Kính còn yêu mình hay không nữa. Cảm giác thân thể không lừa được người, hắn cảm thấy toàn thân cậu đều tỏa ra tình yêu cùng khát vọng. Nói thích hắn, nói muốn hắn.

Tần Kính hôn càng lúc càng xuống phía dưới, hôn qua vùng bụng bằng phẳng của Trầm Lương Sinh, đầu lưỡi miêu tả từng đường vân cơ bụng, rồi lại thuận theo thắt lưng một đường hạ liếm qua xương hông, liếm ướt bộ lông nơi riêng tư, có điểm giống làm nũng dùng mặt cọ cọ vào dương vật cứng rắn của hắn, rồi sau đó mới ngậm vào thật sâu.

Trầm Lương Sinh bị khoái cảm xông thẳng lên đầu thở dốc một tiếng, cẩn thận cảm thụ khoang miệng ẩm nóng, cảm thụ đầu lưỡi liếm vật kia của mình, rồi mới cảm thấy cậu liếm từ trên xuống dưới, hội âm bị liếm một mảnh tê dại, chỗ kia cũng bị ảnh hưởng co rút lại hai cái.

Hắn yên lặng thả lỏng thân thể, tùy ý Tần Kính lặp lại động tác liếm ướt chỗ kia, mượn nước bọt trơn vói vào một ngón tay làm khuếch trương, thậm chí chủ động nâng lên thắt lưng phối hợp động tác của cậu, một bộ tư thế hoàn toàn kính dâng —- hắn nguyện ý đem tính mạng của hắn hoàn toàn rộng mở trước cậu, tuyệt không chút giữ lại.

Tần Kính nghĩ tới đây là lần đầu của hắn, chậm rãi lấy ngón tay động động một chút, giương mắt nhẹ giọng hỏi: ” … Có vaseline không? Sợ anh đau.”

“ Sớm không có,” Trầm Lương Sinh không có vẻ mặt xấu hổ, tự nhiên trả lời, ” Em tới bàn tìm xem có cái gì có thể dùng không.”

Tần Kính tách ra tới bàn tìm kiếm, cầm hộp đại khái là kem thoa da gì đó trở về, đổ vào lòng bàn tay, rồi mới lại tiến nhập một ngón, động một lát lại cho thêm ngón tay, cuối cùng tăng thành ba, ước chừng giằng co một hồi lâu, có lẽ là sợ làm hắn đau.

Trầm Lương Sinh thấy vật kia của cậu cũng đã ngẩng đầu, thẳng tắp đứng lên đã lâu, chính mình nhìn đều khó chịu thay cậu, rõ ràng chủ động lên tiếng nói: ” Được rồi đi, bảo bối có vào hay không đây?”

Đã lâu không nghe hắn gọi như thế, tim Tần Kính thịch một cái nhảy nhót, lập tức nhịn không được rút ra ngón tay vỗ vỗ mông hắn, ám chỉ bảo hắn trở mình lại.

“ Cứ vậy vào đi.” Trầm Lương Sinh một tay rút cái gối đầu nhét xuống thắt lưng, một tay lại mò tìm trên đầu giường, bật đèn bàn lên, thấp giọng nói câu, ” Để cho anh nhìn kỹ em.”

“…….” Tần Kính không nói tiếp, trên mặt rồi lại đột nhiên đỏ bừng —- cậu chẳng hiểu nổi, rõ ràng là chính mình ở trên, sao kết quả vẫn là chính mình ngượng ngùng. Một đầu miên man suy nghĩ nhưng cũng không quên cho thêm kem bôi da lên trên vật kia của mình, chậm rãi tiến vào, vừa tiến vào vừa chăm chú nhìn ánh mắt Trầm Lương Sinh nhẹ giọng hỏi hắn: “Có đau hay không?”

Trầm Lương Sinh yên lặng lay động phía dưới, ấn đường cũng hơi nhíu lại, ánh mắt có chút mông lung nhìn lại Tần Kính, nhìn cậu hỏi nhưng không đáp lại, trái tim lại từng chút một khiêu đập dữ dội.

Tần Kính biết hắn nhất định là có chút đau rồi lại cảm thấy được tình cảnh trước mắt động lòng người vô cùng. Cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc, tựa như núi trong cơn mưa xuân, ánh mắt tựa như trăng trên kính hồ, lông mi đen dài, làm cho cậu nhịn không được cúi người hôn lên, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng quả thực là ngang ngược nói: ” …Không cho phép đẹp như thế.”

“ Kỳ thật không đau đâu.” Trầm Lương Sinh nghe lời này của cậu thật sự cảm thấy buồn cười, vừa nói vừa nâng thắt lưng, ám chỉ cậu nhanh làm, thầm nghĩ em cứ làm nũng như vậy đêm nay ai thượng ai còn chưa chắc đâu.

Cậu khát vọng hắn lâu lắm rồi, hiện giờ thật sự đem mình chôn bên trong thân thể hắn, ngược lại có loại cảm giác không chân thực. Tần Kính một bên từ từ luật động một bên cúi xuống hôn, thật cẩn thận hôn lên bờ môi hắn, giữa những nụ hôn thì thầm gọi tên hắn.

Một tay đè lại đầu của cậu, trằn trọc cắn mút cánh môi cậu, đầu lưỡi quấn quýt một chỗ ôn nhu triền miên, một tay kia qua lại vuốt ve cái eo nhỏ của cậu, lại một đường trượt xuống, đụng đến nơi hai người kết hợp, mềm nhẹ âu yếm hội âm cùng cái túi phía dưới.

“ Ưm… đừng sờ mà…” Tần Kính vốn bởi vì sợ hắn đau, vẫn kiềm nén động tác, không dám động quá nhanh, hiện tại bị hắn ở nơi mẫn cảm sờ tới sờ lui, liền khó có thể nhẫn nại dùng sức rất nhanh đỉnh vài cái, lại tạm dừng, thở dốc nói một câu.

“ Thoải mái không?” Phía sau có trút trướng đau nhưng không phải không thể chịu đựng, Trầm Lương Sinh còn có dư lực chiếm tiện nghi cậu, tay cũng không nhàn rỗi, đầu ngón tay xẹt qua đùi trong của cậu, không thành thật tham tiến huyệt khẩu của cậu, nhẹ nhàng đâm vào một ngón, ” Như thế có phải hay không càng thoải mái?”

Tần Kính ghé vào trên người Trầm Lương Sinh, đằng trước bị hắn bao vây chặt chẽ không chỗ hở, thoải mái đến mức muốn tan chảy bên trong, phía sau lại bị ngón tay của hắn xâm nhập tuy chỉ là một ngón tay, giống như cũng không đâm đến nơi kia, nhưng lại thật sự tăng thêm hai phần cảm giác, nhẫn nhịn không được nhẹ giọng rên rỉ càng động càng nhanh, đầu vú động tình cứng lên, bị tay trái Trầm Lương Sinh vuốt ve qua lại, chỉ cảm thấy cả người đều nóng không chịu nổi, tiểu huyệt nuốt ngón tay đối phương cũng nhịn không được lén lút cắn chặt.

“ Có muốn nó không?” Trầm Lương Sinh cầm tay cậu đặt tới nơi dương vật cứng ngạnh của mình.

“ Ưm…” Tần Kính cúi đầu rên rỉ thành tiếng, cầm dương vật của hắn, cùng tiết tấu đưa đẩy của mình nhanh chóng vuốt ve, sau một lúc lâu lại đột nhiên thốt lên, ” Trầm Lương Sinh… em muốn anh.”

“…….” Trầm Lương Sinh bỗng dưng rút về ngón tay quấy rầy phía sau cậu, hai tay ôm lấy tấm lưng của cậu kéo cậu ôm vào trong ngực, dán vào bên tai cậu yên lặng vài giây, mới khàn giọng trả lời, ” Anh cũng muốn em.”

Sau một hồi tình sự, hai người cùng nhau tắm rửa, ôm nhau nằm trên giường trò chuyện thật lâu.

Trầm Lương Sinh kể cho Tần Kính chuyện hồi bé, kể về mẹ hắn. Trong bóng đêm ôm chặt lấy cậu, hôn lên trán cậu, vì cậu thấp giọng ngân nga bài thơ tình của Trữ phu nhân. Trầm Lương Sinh ngữ điệu lạnh lùng không có vần điệu gì, câu thơ cũng là nhiệt liệt nồng nàn. Đó là một đoạn thời gian ở nơi đất khách quê người, mà truyền kỳ sớm tan biến, cùng bọn họ không liên quan, không phải chuyện xưa của họ.

Chuyện xưa của bọn họ giống như sớm đã bắt đầu lại giống như vừa mới bắt đầu.

Nhưng hết thảy chuyện xưa thuộc về hai người, cũng có thể dùng những vần thơ làm mở đầu —-

[Tôi cảm thấy sau lưng có bóng đen túm tóc tôi

Kéo về sau, còn lớn tiếng hỏi:

“Lúc này là ai bắt được em? Đoán xem!”

” Cái chết.” Tôi trả lời.

Mà thanh âm tựa như chuông bạc kia đáp lại:

” Không phải chết, là yêu!”]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.