Editor: Ninh Nhiên
Beta-er: Taco
- ----•-----
Hậu quả khi Thẩm Khinh ở lại trường thể thao chính là phải cùng các học sinh khác tham gia kiểm tra.
Khi cậu đi vào phòng học, nhìn thấy mọi người đang nói chuyện mới nhớ tới hôm nay có kiểm tra.
Cái ngày thứ hai này nhất định không bình thường.
"Ai, cho tôi mượn một cây bút." Thẩm Khinh nói với học sinh bên cạnh.
"Tôi cũng mới đi mượn xong, bút trong nhà sách đều đã bán hết, tôi phát hiện, bút ở trường học chúng ta chỉ tới lúc có kiểm tra mới có nguồn tiêu thụ tốt."
Thẩm Khinh lại nhìn về phía một bạn học cùng lớp khác.
Người kia thoạt nhìn rất đáng tin cậy, bắt đầu ở trong túi tìm kiếm, sau khi lấy ra thì chính mình cũng mờ mịt: "Tôi thao, tôi đem hộp bút màu của em gái tới."
Thẩm Khinh cũng không kén chọn, duỗi tay nói: "Bút màu cũng được, cho tôi mượn một cây."
Kết quả tên kia liền đưa cho cậu một cây màu xanh lá, chính mình còn nói: "Màu hồng phải do tôi tự giữ, đáp án nào không làm được tôi liền viết con số, viết một trăm điểm, thoạt nhìn vừa náo nhiệt vừa vui mừng."
Thẩm Khinh nhìn cây bút màu xanh lá trong tay, mắt trợn trắng rồi trả lại.
Lúc cậu vừa đi ra khỏi trường học liền lấy điện thoại ra gọi cho Dương Nam, nghe được giọng nói lười biếng của cậu ta: "Có việc?"
"Tới, thời điểm phát huy tác dụng của cậu tới rồi, bọn tôi kiểm tra, cậu cho tôi mượn một cây bút, tôi đã đến bên cạnh rào chắn."
"Tôi chỉ có một cây bút, hơn nữa tô bài làm phải cần bút chì đi?"
"Tô đủ hết là được, quản loại bút nào làm gì."
Dương Nam bên kia dường như cũng đi ra ngoài, thuận miệng kêu một tiếng: "Sư Tiêu Khanh."
Không có âm thanh đáp lại, Dương Nam lại tiếp tục nói: "Cho tôi mượn một cây bút, bạn của tôi phải kiểm tra."
"Biến."
"Được!"
Sau khi Dương Nam trả lời Sư Tiêu Khanh thì hướng Thẩm Khinh nói: "Không được rồi, mọi người trong trường tôi chỉ quen biết một người, mượn không được."
"Tôi còn tưởng cậu học tập nhiều sẽ giỏi lên, cậu đem cây của cậu cho tôi mượn!"
"Lúc cậu kiểm tra chỉ cần mượn bút người ta viết tên là được! Cậu bóc lột một cây bút này của tôi làm gì? Nó lẻ loi hiu quạnh nó dễ dàng sao?"
Thẩm Khinh đang cùng Dương Nam cãi cọ, liền nhìn thấy Cố Nhược đi kiểm tra vệ sinh.
Cố Nhược cũng nhìn thấy cậu, theo bản năng lập tức xoay người rời đi, cậu chạy nhanh gọi cô lại: "Này! Viên nha đầu."
Cố Nhược đứng tại chỗ nhìn cậu, không nhúc nhích.
Biểu tình cũng đã thập phần rõ ràng.....
Cái miệng nhỏ chu lên, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Thẩm Khinh đạp lên rào chắn xi măng trên bệ, đứng ở bên cạnh rào chắn vậy mà còn có thể thò đầu ra, vịn rào chắn mắt trông mong mà nhìn Cố Nhược: "Giúp một chút, cho tôi mượn cây bút, tôi sắp kiểm tra, bút ở trường học bọn tôi đều đã bán hết."
Cố Nhược vì phải ghi chép điểm nên mang theo một cây bút, cô suy nghĩ sau đó đi qua đưa cho Thẩm Khinh.
Thẩm Khinh duỗi tay tiếp nhận, lập tức nhìn thấy là một cây bút hồng nhạt, nắp bút có một cái móng vuốt mèo mềm mại.
"Cảm ơn." Thẩm Khinh quơ quơ vuốt mèo trên cây bút hướng cô mỉm cười.
"Cậu trước chờ một chút." Cố Nhược nói xong liền quay đầu hướng bên trong khu dạy học chạy.
Thẩm Khinh không rõ nguyên do, liền đứng ở bên cạnh rào chắn chờ.
Nhờ cậu ban tặng, cậu đứng ở đây, học sinh Nhị Trung cũng không dám tới gần cái phạm vi này.
Hơi có chút giống Tôn Ngộ Không vẽ một vòng tròn, yêu ma quỷ quái cũng không có ý dám tới gần. Sự khác biệt nhỏ là ở chỗ, cậu là phiên bản yêu ma quỷ quái ở bên trong, những đóa hoa nhỏ của tổ quốc sôi nổi nở ở bên ngoài.
Gương mặt này của Thẩm Khinh, mùa hè cũng có thể đuổi muỗi.
Đợi sau khi Cố Nhược chạy ra lại, bởi vì không thường xuyên vận động còn sợ Thẩm Khinh chờ quá lâu mà chạy đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Cô đem một cây bút chì và một cục tẩy đưa cho Thẩm Khinh.
Thẩm Khinh duỗi tay cầm lấy, liền nhìn thấy Cố Nhược bắt đầu móc hộp bút: "Com-pa và thước đo góc cậu cần không?"
Thẩm Khinh ai đến cũng không cự tuyệt, lấy về sau đó hỏi Cố Nhược: "Nếu như có đề hình học, tôi dùng thước đo góc đo xong góc độ sau đó viết lên là bao nhiêu độ, có cho điểm không?"
"Có lẽ... có đi....." Góc độ của vấn đề này quá xảo quyệt.
"Còn gì nữa sao?" Thẩm Khinh nhìn hộp bút của Cố Nhược, cảm thấy giống cái túi nhỏ của Doraemon.
Cố Nhược thật sự lấy ra một thứ: "Bút xóa dán."
"Cho tôi số điện thoại của cậu, tôi dùng xong sẽ trả cậu." Thẩm Khinh quơ quơ dụng cụ trong tay.
Cố Nhược trả lời: "Tôi cách ngày sẽ tới kiểm tra vệ sinh, lúc tôi không tới thì Khanh Khanh cũng sẽ tới, cậu đưa cho cậu ấy cũng được."
"Được, tôi đi kiểm tra."
Thẩm Khinh nói xong liền nhảy xuống khỏi bệ xi măng, đi đến bên cạnh rào chắn trường thể thao, nắm lấy rào chắn sau đó dễ như trở bàn tay mà nhảy qua.
Cố Nhược nhìn động tác nhảy rào của Thẩm Khinh, liền cảm thấy độ cao này của rào chắn, đối với học sinh trường thể thao mà nói quả thực chính là bài trí cho đẹp.
Trường thể thao nên xây tường viện cao ba mét, bốn phía còn phải an bài người canh gác, ngăn trở những loại học sinh hay qua mặt như Thẩm Khinh.
Thẩm Khinh thắng lợi trở về.
Tiến vào phòng học ngồi xuống, lấy đồ dùng từ trong túi ra.
bút nước hồng nhạt, com-pa hồng nhạt, bút xóa dán hồng nhạt.
Cùng một màu, thể hiện rõ giới tính của người mà Thẩm Khinh đã mượn đồ dùng học tập.
Một đám người vây lại đây, nhỏ giọng ồn ào một trận, có người còn mượn Thẩm Khinh cây bút chì.
Thẩm Khinh duỗi tay ra lấy lại: "Cút đi, bỏ cái tay bẩn của cậu ra."
"Mượn một chút đi ba ba, nếu thật sự không thể thì cậu đem bút chì nhỏ trên com-pa cho tôi mượn cũng được."
"Không cho mượn, sợ các cậu làm hỏng, tôi còn phải kiểm tra thật tốt nữa."
Chờ đến giờ kiểm tra, Thẩm Khinh bắt đầu đùa nghịch bút xóa dán, cầm nó ở trong tay chơi nửa ngày, cậu vẫn chưa từng dùng qua đồ dùng nhỏ tinh xảo như vậy đâu.
Một lúc sau cậu lại xoa móng vuốt mèo trên nắp bút, chờ khi đến thời gian, cậu bắt đầu điền đáp án.
Trả lời đề tùy duyên!
Vận may nhiều thì một môn có thể làm 50-60 điểm, vận may ít thì cũng có thể làm được 20-30 điểm.
Huấn luyện viên đã nói, tuy rằng cậu chắc chắn có thể được cử đi học, nhưng cũng không thể không có thái độ trong học tập.
Cho nên thái độ của cậu rất đoan chính mà tham gia xong cả một ngày kiểm tra.
Sau khi tan học Thẩm Khinh lập tức đi tìm Dương Nam.
Dương Nam không đếm xỉa tới Thẩm Khinh, cậu ta còn phải chạy nhanh về nhà, cùng với Sư Tiêu Khanh đến lớp học bù, cái bộ dáng trọng sắc khinh bạn này làm Thẩm Khinh hận đến ngứa răng.
Thẩm Khinh túm áo khoát đồng phục của Dương Nam lại, sau đó mặc lên rồi đi vào Nhị Trung.
Vừa đúng lúc đang là thời gian tan học, trong trường học rất loạn.
Cậu mặc áo khoát lông vũ của Nhị Trung, đội mũ lên, đi dạo ở hành lang, cuối cùng dựa vào ký ức lúc tới tìm Dương Nam lần trước để tìm được lớp của Cố Nhược.
Thò đầu nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy Cố Nhược.... nha đầu.
Chỗ ngồi của Cố Nhược ở hàng thứ hai, trên bàn đặt chồng sách rất cao, cô đang vùi đầu viết cái gì đó, chỉ để lộ ra nhúm tóc nhỏ buộc trên đầu.
Đối với Thẩm Khinh thì Cố Nhược vô cùng quen mắt, chỉ cần nhìn đến một chùm buộc tóc liền nhận ra.
Cậu trực tiếp đi vào phòng học, làm lơ những ánh mắt kỳ quặc của những người khác trong lớp, đi tới bên cạnh Cố Nhược rồi cúi người xuống, muốn nhìn xem Cố Nhược đang viết cái gì.
Cố Nhược cảm thấy có một cái bóng thật lớn đang bao phủ trên đỉnh đầu của mình.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, cùng lúc đó Thẩm Khinh cũng cúi đầu xuống.
Cố Nhược giương mắt liền nhìn thấy quai hàm xinh đẹp của Thẩm Khinh, cùng với chóp mũi cao thẳng đang gần trong gang tấc. Đầu tiên là cậu rũ mắt xem bài tập của Cố Nhược, sau đó cảm thấy xem không hiểu thì giương mắt nhìn về phía cô.
Khoảng cách của hai người chỉ cách nhau mười centimet.
Hô hấp đan xen, đến cùng đó là hơi thở của ai cũng khó phân biệt được.
Cô bởi vì kinh ngạc, đôi mắt chậm rãi mở to, vốn dĩ đôi mắt đã tròn xoe khi mở lớn hơn lại càng thêm thái quá.
Ánh mắt của Thẩm Khinh bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ nhìn cô với ánh mắt thản nhiên, ngay sau đó nâng khóe miệng mỉm cười: "Nốt ruồi ở vị trí này của cậu, có tính là nốt ruồi lệ không?"
Khi cậu mỉm cười trong mắt như có sóng điện xao động, làm nổi lên một cổ ấm áp.
Đôi mắt phượng khi mỉm cười nháy mắt liền biến thành tiểu nguyệt nha, trong mắt như chứa đựng cả dải ngân hà.
Dưới mắt Cố Nhược có một cái nốt ruồi, vị trí rất đặc biệt, vừa vặn nằm ngay phía dưới tâm của đồng tử khi mắt nhìn thẳng về phía trước.
Trong truyền thuyết hầu hết các nốt ruồi lệ đều có vị trí ở khóe mắt.
Cố Nhược đột nhiên phản ứng lại, thân thể nhanh chóng lui về phía sau kéo ra khoảng cách giữa hai người, theo bản năng mà ngẩng đầu xoa xoa lỗ tai.
Cô thích loại thanh âm này.
Lúc Thẩm Khinh nói chuyện giọng nói không lớn, thập phần ôn nhu, thanh âm đó giống như đang thổi vào màng tai của cô, ngứa, làm cho lồng ngực nổi lên một trận xao động.
"Chắc là không phải." Cố Nhược trả lời.
"Khá xinh đẹp."
"Làm sao cậu vào được?!" Cố Nhược hỏi cậu.
"Trả lại đồ dùng cho cậu." Cậu trả lời vô cùng đúng lý hợp tình.
"Sáng mai cậu trả lại cho tôi cũng được mà."
Thẩm Khinh đứng dậy, từ trong túi móc ra những đồ dùng học tập mà Cố Nhược cho cậu mượn, đặt từng cái lên trên mặt bàn. Cuối cùng thả hai cây kẹo que, còn có một túi kẹo sữa đại bạch thỏ. (*)
"Quà cảm ơn."
Cố Nhược cũng không biết có nên lấy túi kẹo này hay không, đang do dự thì nhìn thấy Thẩm Khinh thản nhiên mà nhìn phòng học của bọn họ, cảm thán: "Ừm, đây mới là nơi để học tập."
"Cậu đừng để cho giáo viên phát hiện!"
"Phát hiện sẽ thế nào?"
"Bị đuổi ra ngoài."
"Tôi vốn dĩ cũng đang định rời đi."
Hình như còn rất có đạo lý.
Thẩm Khinh đột nhiên ngồi cùng một chỗ với Cố Nhược, nghiêm túc hỏi Cố Nhược: "Cậu cảm thấy bạn của cậu đối với bạn của tôi, có một chút ý tứ gì đó hay không? Cậu ấy theo đuổi cũng quá vất vả."
"Yêu đương làm gì? Còn không bằng chú ý làm nhiều thêm vài bộ đề."
Thẩm Khinh thấy Cố Nhược lại muốn tiếp tục làm bài, lập tức tận tình
khuyên bảo mà nói: "Yêu đương cũng khá tốt mà, sẽ có thêm một người giúp đỡ."
"Dương Nam cũng không thể giúp Khanh Khanh làm bài."
"......"
Logic thiên tài.
"Vừa thấy cậu liền biết chưa từng yêu đương." Thẩm Khinh vậy mà thật sự cùng Cố Nhược tán gẫu, vốn dĩ cũng không thân thiết, mối liên hệ duy nhất chính là anh em của cậu đang theo đuổi bạn thân của cô.
"Tôi đã từng."
"Hả?!" Thẩm Khinh kinh ngạc.
"Không có gì thú vị."
"Các cậu ở bên nhau làm bài."
"Ừ, cậu ta còn muốn tôi làm bài tập giúp, tôi không chịu, liền chia tay."
"......"
Cố Nhược tiếp tục làm bài, một lúc sau lại quay đầu hỏi Thẩm Khinh: "Cậu không đi sao?"
"Cậu không đi sao?" Thẩm Khinh còn định cùng cô rời đi.
"Tôi phải đi kiểm tra vệ sinh, mỗi ngày đều về muộn."
Thẩm Khinh cũng không nóng nảy, lôi kéo ghế dựa đến gần Cố Nhược thêm một chút, nghiêng đầu dựa vào hai quyển sách đang chồng lên nhau ở trên bàn tiếp tục nhìn cô: "Tôi chờ cậu."
"Cậu chờ tôi làm gì?" khoảng cách gần như vậy làm Cố Nhược có chút hoảng loạn.
Những học sinh khác đều đã đi về, chỉ còn lại học sinh trực nhật vừa đi giặt cây lau nhà, cuối cùng trong phòng học chỉ có hai người bọn họ.
Phòng học trống rỗng, điều hòa còn đang bật, cũng không biết vì sao lại nóng lên vài phần, làm cho vành tai của Cố Nhược cũng đỏ lên.
Cô nghe được Thẩm Khinh cười khẽ, sau đó giọng nói khàn khàn trả lời: "Tôi sợ."
"Cậu sợ cái gì?" Là người khác sợ cậu mới phải chứ?
"Tôi sợ giáo viên đuổi tôi ra ngoài."
"......"
(*) Kẹo sữa đại bạch thỏ: