Editor: Ninh Nhiên
Beta-er: Taco
~~•~~
Thẩm Khinh ở lại trường thể thao một mình tập luyện, buổi sáng còn phải đi học, không thể vi phạm quy củ.
Đội điền kinh đi tập huấn, vẫn còn người của các hạng mục khác ở lại, lớp học không đến mức vắng vẻ.
Chẳng qua buổi chiều lúc huấn luyện thật sự rất nhàm chán, Thẩm Khinh liền mang theo một đám nhóc con chừng mười tuổi, huấn luyện viên Lưu một mình nhìn chằm chằm Thẩm Khinh một hồi lâu, trường hợp kia khỏi phải nói có biết bao nhiêu khó chịu.
Cậu sắp tan học, huấn luyện viên Lưu đột nhiên tìm đến, hướng cậu ngoắc ngón tay.
“Có chuyện gì sao?” Thẩm Khinh còn đang luyện tập bước nhảy, đã bị huấn luyện viên Lưu kêu đi qua.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Thẩm Khinh không nghĩ nhiều, đi tới phòng thay quần áo đem điện thoại của mình đưa cho huấn luyện viên Lưu. Huấn luyện viên Lưu mở điện thoại Thẩm Khinh lên, tìm được nhóm chat nhỏ đội điền kinh của Thẩm Khinh, ở bên trong nhóm lựa chọn phát bao lì xì.
“Cái này....” Thẩm Khinh nhìn hành động của huấn luyện viên Lưu cảm thấy có điểm không ổn.
“Ấn vân tay.”
Thẩm Khinh tức khắc đầu lớn như phễu, chỉ có thể ấn vân tay.
Rất nhanh, trong nhóm liền có một đám người đoạt bao lì xì.
Đặng Nghị Nhiên: Khinh ca có chút keo kiệt nha, mỗi bao lì xì 5 đồng tiền phát ra 40 cái?
Lư Tuyết Hàn: Tôi đoạt được 0.03*, đây là cái vận may gì?
(*) Bản raw là /我抢了0.03/: /tôi đoạt được 0.03/ nên mình giữ nguyên, cũng không biết 0.03 đồng hay là bao nhiêu (╥﹏╥)
Huấn luyện viên Lưu nhìn thoáng qua rồi chụp hình lại, sau đó phát giọng nói: “Tôi là huấn luyện viên của các cậu, những người đoạt bao lì xì mau đem điện thoại giao cho huấn luyện viên chuyên nghiệp của các cậu nhanh lên, danh sách tôi đã chụp lại.”
Ngay sau đó, trong nhóm trở thành một hiện trường kêu rên quy mô lớn.
Thời điểm tập huấn, yêu cầu bọn họ phải giao nộp điện thoại cá nhân.
Có người không muốn thì sẽ lén mang theo hai cái điện thoại đến, giao ra một cái điện thoại cũ.
Lúc này là thời gian doanh trại huấn luyện đang ăn cơm chiều, mọi người đều về phòng ngủ nghỉ ngơi, hầu như ai cũng đều chơi điện thoại.
“Huấn luyện viên, thầy cũng quá nham hiểm rồi!” Thẩm Khinh lấy điện thoại lại, phát hiện mình bị xóa ra khỏi nhóm.
“Học sinh các cậu bây giờ thật là lợi hại, tôi cũng không biết những người đã giao ra điện thoại nokia đang nghĩ cái gì!”
Thẩm Khinh còn đang xem điện thoại, đã sắp buồn bực muốn chết, cậu phát hiện cậu chẳng những bị đá ra khỏi nhóm mà còn bị tập thể kéo vào danh sách đen, đám người kia khẳng định đã bàn bạc với nhau thật tốt.
“Được rồi, cùng tôi về nhà.” Huấn luyện viên Lưu biết Thẩm Khinh không thể về nhà, trở về sẽ làm Thẩm Vĩnh Phân lo lắng. Dù sao đột nhiên đổi hạng mục cũng không phải việc nhỏ, Thẩm Vĩnh Phân khẳng định sẽ sốt ruột đến mức nổi giận.
Tức giận hơn nữa chính là tiểu tử Thẩm Khinh này lại còn bị đình chỉ.
Huấn luyện viên Lưu không có biện pháp, chỉ có thể thu nhận Thẩm Khinh.
“Được.”
Trong nhóm bạn bè đem Thẩm Khinh kéo vào danh sách đen, mọi người trong lớp cũng đều vội vàng huấn luyện buổi tối, làm cho Thẩm Khinh có chút tịch mịch, chỉ có thể tìm Nhược Nhược nói chuyện phiếm.
Ở trong nhà huấn luyện viên Lưu làm xong chống đỡ nhạt nhẽo, cậu cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Nhược Nhược: Đang làm gì đấy?
Nhược Nhược: Đang ghi âm.
Thân Khinh Như Yến: Ghi cái gì?
Nhược Nhược: Chính là làm một cái kịch truyền thanh về nhân vật mặc long bào, phối âm cho nhân vật.
Thân Khinh Như Yến: Rất lợi hại, có điều giọng nói của cậu xác thật dễ nghe, cậu nói một đoạn để tôi nghe một chút, tôi nghe xem cậu phối thế nào.
Nhược Nhược: Cậu đối với nhân vật nào cảm thấy khó quên nhất?
Thẩm Khinh cũng không hay xem điện ảnh, phim truyền hình, không có hứng thú, cậu đối với Kiều Đan vẫn là khó quên nhất, đặc biệt là đôi giày mà hắn ta mang. Cái khác sao....
Thân Khinh Như Yến: Tiểu Yến Tử?
Nhược Nhược: “Tiểu Yến Tử đơn giản nha, gần đây, ta ngay cả quả hồng cũng không có trộm, lần trước lúc đi ngang qua rừng hồng, ta muốn hái mấy trái, nhưng lúc đó biết ngươi không thích nên ta một trái cũng chưa chạm vào.”
Nhược Nhược thật sự dùng ngữ khí của Tiểu Yến Tử nói lời kịch《 Hoàn Châu cách cách 》.
Giọng nói gần như có thể lấy giả đánh tráo, ngữ khí càng khó lường, làm Thẩm Khinh hoài nghi Nhược Nhược gửi ghi âm cho cậu nghe. Nhưng mà phía trước có một câu “Tiểu Yến Tử đơn giản nha” cũng là dùng ngữ khí của Tiểu Yến Tử nói.
Thẩm Khinh thật sự chấn kinh rồi.
Thân Khinh Như Yến: Lợi hại nha, lại gửi thêm một đoạn Dung ma ma.
Nhược Nhược lại phát qua một đoạn lời kịch của Dung ma ma.
Thân Khinh Như Yến: Dùng giọng nói của Dung ma ma hát 《 luyến ái tuần hoàn 》, tôi mới có thể tin tưởng cậu không phải đang gửi ghi âm.
Nhược Nhược: Cậu là ma quỷ sao?
Một lát sau, Nhược Nhược thật sự gửi tới một đoạn tin thoại, ước chừng 40 giây.
Thẩm Khinh sau khi bật mở tin thoại, nghe được giọng của Dung ma ma hát 《 luyến ái tuần hoàn 》, quả thực chính là quỳ gối mở miệng, nháy mắt cậu cười đến ngã vào trên giường không thể ngồi dậy nổi.
Nghe xong một lần còn cảm thấy không đã ghiền, lại click mở nghe thêm một lần nữa.
Thẩm Khinh lúc nói chuyện phiếm rất không muốn nghe người khác phát giọng nói, rất nhiều lần đều là chuyển hóa thành văn tự, xem đại khái ý tứ một lần sau đó trả lời.
Lặp lại một đoạn tin thoại để nghe, thật là một việc hiếm thấy.
Nghe xong cậu gửi trả lời cho Nhược Nhược: Trâu bò lắm muội muội.
Nhược Nhược: Tôi không nghĩ sẽ làm lại lần thứ hai.
Thân Khinh Như Yến: Dùng giọng nói của Tử Vi hát 《 hảo hán ca 》.
Nhược Nhược: Tiểu ca ca ngủ ngon!
Thân Khinh Như Yến: [ hồng bao ]
Thân Khinh Như Yến: bây giờ hát đi.
Nhược Nhược: Được ông chủ, tôi tìm lời bài hát một chút.
Không lâu sau, Nhược Nhược lập tức gửi tin thoại qua, thật đúng là dùng giọng nói của Tử Vi hát《 hảo hán ca 》.
Có điều hát được một nửa Nhược Nhược liền cười lên, làm cho Thẩm Khinh cũng cười theo cô.
Thẩm Khinh cười quá càn rỡ làm cho huấn luyện viên Lưu cũng phải tìm đến, đẩy cửa ra hỏi cậu: “Cậu làm gì đó?”
“Nói chuyện phiếm.”
“Cùng nữ sinh?” huấn luyện viên Lưu hỏi, âm cuối còn hơi nâng cao, Thẩm Khinh liền cảm thấy không ổn.
“Cùng trưởng bối, cô ấy đang hát, thầy nghe xem.” Thẩm Khinh nói xong, mở giọng của Dung ma ma hát《 luyến ái tuần hoàn 》.
Lưu giáo luyện nghe xong hai câu thì không nghe tiếp nữa: “Thẩm Khinh, vị nãi nãi này của cậu tiếng phổ thông cũng không quá tiêu chuẩn.”
Chẳng những không nghe ra được là giọng của cô gái nhỏ, mà cũng không nghe ra đó có phải bài hát tiếng Trung hay không.
Huấn luyện viên Lưu nói xong liền rời đi, đi xa vẫn còn nói thêm: “Chống đẩy thêm vài cái góc độ khác nhau nữa, đem cơ thể đều kéo duỗi ra, biết không?”
“Đã biết!”
Thẩm Khinh thấy ông đi rồi mới xem tin nhắn của Nhược Nhược.
Nhược Nhược: Tiểu ca ca, huấn luyện cũng phải cố lên nha!
Thẩm Khinh suy nghĩ sau đó trả lời: Tôi sẽ đặc biệt vô cùng nỗ lực.
Mỗi lần nhìn thấy tin nhắn của Nhược Nhược, đều sẽ chọc thẳng đến nội tâm của Thẩm Khinh, nháy mắt liền tốt lên.
Có một liều thuốc hay ở danh sách bạn tốt trên wechat của cậu, thật sự là một chuyện rất may mắn.
Cố Nhược bị giáo viên sai vặt nhờ đi mua đồ.
Thầy giáo Toán học có một cây thước thẳng, có độ dài bằng cánh tay, trong lúc ông nổi giận đập một cái lên mặt bàn liền nứt làm đôi, hi sinh vì nhiệm vụ.
Lát nữa viết bảng còn cần dùng tới, Cố Nhược bị điểm danh đi mua thước thẳng.
Sau khi cô nói chuyện với bác bảo vệ trường học thì nhanh chóng chạy ra ngoài, đi đến cửa hàng gần đó.
Vì để chỉnh chu nên áo khoát lông vũ ở Nhị Trung đều thống nhất, có điều chất lượng không tốt lắm, rất hay rụng lông. Nghe nói áo lông vũ của lớp 10 vào năm học mới đã được cải tiến, số phận của Cố Nhược vô cùng bất hạnh, lại kém hơn cô một năm.
Cũng may áo lông vũ vẫn còn ấm áp.
Cô đội mũ áo lông vũ lên, nhìn trái nhìn phải sau đó nhanh chóng chạy vào một cửa tiệm, hỏi có bán thước thẳng hay không.
Lúc này vẫn đang trong thời gian nhàn rỗi, ở trong tiệm chỉ có chủ tiệm, bà lên lầu giúp Cố Nhược tìm thước thẳng. Cố Nhược ở dưới lầu một mình, đi đến trước kệ để hàng nhìn một vòng, sau đó duỗi tay ra lấy sữa bò vị chuối.
Cả một cái kệ này là quầy để hàng lạnh, loại sữa bò cô chọn này có thể là do doanh số không tốt, bị đặt ở vị trí tương đối cao, hơi nhón chân một chút mới có thể lấy được.
Ngay lúc cô đang nỗ lực với lấy, phía sau lại xuất hiện một người duỗi tay giúp cô lấy xuống, đưa cho cô.
Người này cách cô rất gần, động tác đó làm cho vạt áo đụng vào áo lông vũ của cô, phát ra tiếng sột sột soạt soạt.
Bởi vì an tĩnh, âm thanh này bị phóng đại, cô nghe được rất rõ ràng.
Cô quay đầu lại liền thấy được màu áo bành tô, cùng với một đôi mắt sắc bén.
Thẩm Khinh đem cổ áo khoác dựng lên, cằm chôn ở cổ áo, chóp mũi cùng đôi mắt lộ ở bên ngoài.
Áo khoác rất tôn da, làm cậu thoạt nhìn so với ngày thường trắng hơn một chút. Chỉ là che cằm đi, càng làm nổi bật rõ ràng hơn đôi mắt không mấy thiện cảm kia.
Khoảng cách gần mới phát hiện, lông mi của cậu rất dài, lúc rũ mắt lông mi vậy mà còn rất dày, làm cho màu sắc đôi mắt thêm phần rõ ràng sắc sảo hơn, giống như trang điểm mắt khói vậy.
Trong nháy mắt cùng Cố Nhược đối mặt, Thẩm Khinh liền chú ý thấy thân thể Cố Nhược co rụt lại một chút, không có cầm lấy sữa chuối mà cậu đưa qua, ngược lại duỗi tay lấy sữa bò dâu tây bên cạnh.
Căn bản không cảm kích.
Thẩm Khinh duỗi tay đem sữa bò dâu tây mà cô muốn lấy đi, đặt ở vị trí cao nhất mà Cố Nhược hoàn toàn không lấy được.
Cố Nhược lại di chuyển qua bên cạnh một bước, cầm lấy túi hạch đào ở giữa.
Thẩm Khinh so với cô nhanh hơn một bước lấy đi, lại một lần nữa đặt ở vị trí cao nhất, sau đó đem sữa bò vị chuối đưa cho cô: “Này.”
Vốn dĩ lớn lên sắc bén, lúc này còn dùng khí thế đặc biệt bá đạo, làm ra việc đặc biệt ấu trĩ.
Có chỗ nào là hỗ trợ hả, căn bản chính là bức bách Cố Nhược tiếp thu trợ giúp của cậu.
“Tôi không mua....” Cố Nhược nhỏ giọng nói, cô không muốn cùng Thẩm Khinh có bất cứ quan hệ gì, dù sao đối với loại học sinh hư này, cô từ nhỏ đều là trốn đến rất xa.
Cố Nhược đặc biệt không hiểu ánh mắt vừa rồi của Thẩm Khinh.
Nếu là bình thường đưa cho cô, cô cũng sẽ lập tức tiếp nhận.
Nhưng mà Thẩm Khinh vì cái gì lại trừng cô chứ?
Hung dữ như vậy, giống như nếu cô tiếp nhận thì sẽ đánh cô.
Thẩm Khinh thật sự có một trăm ủy khuất, chính là bình thường lúc nhìn mọi người, cậu cũng hay nhìn như vậy, cậu thật sự rất vui với việc giúp đỡ người khác.
Nghe được Cố Nhược nói xong, Thẩm Khinh nhịn không được “A” một tiếng, hỏi cô: “Cậu cùng tôi phân cao thấp đúng không? Lần trước tôi đến trường học các cậu xác thật có điểm sốt ruột, thật ngại, tôi mua cho cậu được chưa? Coi như nhận lỗi.”
Thẩm Khinh nói xong, sữa bò vị chuối, sữa bò vị dâu tây, túi hạch đào mỗi loại cậu đều cầm một cái, đi tới quầy tính tiền, còn thuận tiện lấy bốn cây kẹo que.
“Tôi không để ý, các cậu cũng rất thân thiện.” Cố Nhược nhỏ giọng nói, vẫn đứng cách cậu một khoảng rất xa.
“Thân thiện?!” Thẩm Khinh nhìn cô.
“Chính là bạn tốt.”
“Cậu thật sự nghĩ rẳng tôi cái gì cũng không hiểu?”
“Tôi sai rồi.” Cố Nhược lúng túng.
Chờ bà chủ đi xuống, cầm hai cây thước thẳng hỏi Cố Nhược: “Cô bé, cần loại dài bao nhiêu?”
Cố Nhược chỉ một cái trong đó: “Cái này.”
“Cái này là inox, 60 centimet 95 tệ.”
“Được.” Cố Nhược móc ra một trăm tệ tính tiền.
Thanh toán xong cô chuẩn bị rời đi, Thẩm Khinh lại duỗi tay túm chặt mũ áo lông vũ của cô, đem cô giữ lại tại chỗ.
Sau khi Thẩm Khinh tính tiền sữa và kẹo que xong, bỏ vào bao nilon, nói tiếp: “Hai bao thuốc, mềm Trung Hoa.”
Nói xong chú ý thấy Cố Nhược đang nhìn mình, giải thích: “Mua cho huấn luyện viên của tôi, tôi không hút thuốc lá.”
“Tôi không hỏi....”
Thẩm Khinh đem túi đồ ăn vặt và kẹo que đưa cho cô: “Cái này là mua cho cậu.”
“Không cần, tôi thật sự không để tâm.”
“Hửm ——” Thẩm Khinh có điểm không kiên nhẫn.
Cố Nhược lập tức duỗi tay cầm lấy: “Cảm ơn.”
Động tác sạch sẽ lưu loát.
Bảo toàn mạng quan trọng.
Cố Nhược cầm thước thẳng, xách theo túi rời đi, đi chưa được mấy bước đã bị Thẩm Khinh đuổi theo.
Thẩm Khinh đi ở bên cạnh cô, hỏi cô: “Dương Nam đi học rất nghiêm túc?”
“Tôi cùng cậu ta không ở cùng một ban, cậu ta ở ban sát bên.”
“À.... Cậu ấy ở trường học các cậu có phải hạng nhất đếm ngược hay không?”
“Chuẩn xác mà nói, là cậu ta cùng một người khác luân phiên thay đổi.”
Thẩm Khinh cười ha hả, hơn nửa ngày cũng dừng không được.
Đi đến chỗ gần trường thể thao, có người đứng bên cạnh rào chắn đột nhiên thét chói tai, giống như một con nhím đang tức giận.
Thẩm Khinh cùng Cố Nhược đều bị hoảng sợ, Thẩm Khinh xuất phát từ bản năng túm tay áo của Cố Nhược, đem cô kéo tới bên cạnh mình, nghiêng người che ở trước người Cố Nhược.
“Thẩm Khinh! Cậu có bạn gái hả?” Một nữ sinh hỏi.
“Không.” Thẩm Khinh trả lời.
“Vậy cô ấy là ai?”
“Thật sự là không biết.”
Nghe được Thẩm Khinh trả lời như vậy, nữ sinh kia dường như đột nhiên yên lòng: “A, vậy không có việc gì.”
“Cậu nói xem tự nhiên gào lên có biết sẽ dọa người hay không? Có phải có tật xấu không hả?” Thẩm Khinh tức giận đến mức mắng chửi người.
“Người ta còn tưởng cậu đang yêu đương chứ, hù chết.”
“Liên quan cái rắm gì đến cậu?”
Thẩm Khinh tiếp tục đi về phía cổng trường, liền phát hiện Cố Nhược đã nhanh chóng chạy xa.
Lúc Cố Nhược chạy, bên tay đang xách túi bất động, một cánh tay khác đung đưa nhanh chóng, buộc tóc trên đỉnh đầu lắc lư qua lại, dường như rất giống thỏ con.
Thẩm Khinh nhìn một lúc đột nhiên phản ứng lại, sau đó nhìn về phía nữ sinh kia: “Cậu là ai?”
Nữ sinh lập tức chạy.
Không thể hiểu được.