Edit: Bèng
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến câu hỏi của Thẩm Dục: “Bây giờ em đang suy nghĩ điều gì?”
“Không có.” Hứa Y vuốt ngực nói sang chuyện khác: “Anh đang ở đâu đấy anh?”
Thẩm Dục: “Anh đang ở công ty.”
Hứa Y: “Ồ.”
Thẩm Dục bất đắc dĩ hỏi: “... Em không muốn ép anh nghỉ việc hả? Anh sẽ rất hoan nghênh.”
Hứa Y lắc đầu: “Chưa từng nghĩ đến, mệt muốn chết.”
Có lẽ do chuyện ngày hôm qua náo loạn quá nên dù Hứa Y tỉnh táo nói chuyện với Thẩm Dục nhưng đôi mắt cô sắp mở không nỗi nữa.
Thẩm Dục biết được tác dụng phụ của thuốc vậy nên không hề lải nhải với cô, anh bất đắc dĩ nói: “Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột nên ngày hôm qua anh đã lỡ hẹn với người ta, để người ta đợi nửa ngày, chờ lát nữa bọn anh sẽ gặp mặt, người đó là nam tên là Hướng Hoán.”
Hứa Y đỡ trán: “Anh không cần phải khai giới tính đâu.”
Thẩm Dục bất mãn: “Vợ nhà người ta phòng này phòng kia phòng muốn chết, sao đến em lại không quan tâm chút nào vậy?”
Tổng giám đốc Thẩm lộ ra tính tình nhỏ mọn.
Ngoại trừ bệnh của anh ra thì Hứa Y hoàn toàn không quan tâm đến anh. Ngay cả người trước kia cô cử đi theo dõi anh cũng là vì sợ bệnh của Thẩm Dục sẽ bộc phát trên đường, chỉ cần Chu Trúc cố tình một chút là có thể cắt đuôi.
Hứa Y dỗ dành: “Không có, lần này đột nhiên có nhân cách mới xuất hiện, không ngờ lần này anh ta lại sử dụng phương pháp đối phó kỳ quái đến vậy, lần sau sẽ không sao đâu, anh chú ý một chút đừng để anh ta lợi dụng sơ hở nữa.”
Thẩm Dục thở dài một hơi: “Vậy em nhớ kỹ chút là được: anh ghét cậu ta, rất chán ghét, cực kỳ chán ghét.”
Anh liên tục dùng từ chán ghét, sự chán ghét từ trong giọng nói giống như sắp tràn ra khỏi màn hình.
Hứa Y ngáp một cái, lười biếng nói: “Không thích thì không gặp nữa, trở về nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
Hứa Y mơ mơ màng màng nhưng cô vẫn nhận ra điều kỳ quái, ví dụ như tại sao Thẩm Dục lại cố ý nói với mình rằng anh chán ghét một người đàn ông? Anh cũng không phải gay.
Thẩm Dục cười một tiếng: “Không sao, em ngủ trước đi, lúc về anh sẽ nói chuyện với em sau.”
Đôi mắt Hứa Y đã nhắm lại hoàn toàn, cô mơ hồ ưm ưm vài tiếng.
“Đúng rồi, còn có một việc.”
Hứa Y cố nén cơn buồn ngủ, đè nén từ trong cổ họng hỏi có chuyện gì.
Thẩm Dục lời ít ý nhiều.
“Anh yêu em.”
“Tút” một tiếng, điện thoại bị cúp mất.
Một câu thình lình tuôn ra khiến cho cơn buồn ngủ của Hứa Y lập tức bị quét đi chín phần.
Cô ngây ngốc nhìn điện thoại đã không còn phản ứng.
Thật lâu sau, cô mới kéo chăn lên từ từ chui vào trong che đi khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Thẩm Dục... bệnh tâm thần của Thẩm Dục bộc phát??? Sáng sớm tinh mơ anh nói kỳ quái gì đấy? Cúp nhanh vậy làm gì? Cô cũng không ăn anh. Chẳng lẽ thế này gọi là yêu đương sao? Hay là anh nhìn thấy thứ kỳ quái gì rồi?... Thiệt là kỳ lạ, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Mặt Hứa Y đỏ giống như là tôm luộc.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, Hứa Y vừa nhìn đã thấy... là anh trai cô, cô dùng sức xoa mặt, cố làm bản thân thật là tỉnh táo.
Không đợi cô nói chuyện, người bên đầu dây kia đã nói trước: “Gọi em cả nửa ngày đều không được, trên màn hình hiện ra em đang bận, làm gì đấy?”
Hứa Y: “Yêu đương...”
Hứa Huy giật mình, nói theo bản năng: “Hả? Em muốn ngoại tình?”
Với tính cách của Thẩm Dục không giống với loại sẽ yêu đương.
Hứa Y: “Chỉ đùa một chút.”
“...”
Hứa Y đỡ trán: “Em không sao! Anh còn có chuyện gì không?” “
Hứa Huy châm chước xem nên dùng giọng điệu nào để khuyên cô: “Nếu Thẩm Dục thật sự ngoại tình mà em lại thật sự không thể ly hôn... Không thì em cũng tìm đại người đàn ông nào đó chơi đùa đi?”
“Không cần!” Hứa Y tức đến cười: “Chỉ khuyên giải không khuyên ly hôn, anh đúng là muốn chết nên mới dám nói những lời này.”
Hứa Huy: “Nhà của bọn anh không thịnh hành mấy thứ này đâu.”
Hứa Y bất đắc dĩ: “Tốt nhất anh vẫn nên lo xử lý chuyện giữa anh và chị dâu đi, bên em tạm thời không xảy ra chuyện lớn gì, nếu xảy ra chuyện em cũng sẽ không ngốc đến nỗi giấu bọn anh đâu, anh còn không hiểu em à?”
Hứa Huy cầm điện thoại dựa vào sô pha cẩn thận suy nghĩ, anh ấy phát hiện quả thật Hứa Y không phải là loại người miễn cưỡng chính mình.
“Được rồi, nhưng em vẫn nên chú ý nhiều hơn, đừng để bản thân chịu ấm ức đó.”
Hứa Y ngáp một cái: “Em buồn ngủ quá, cúp trước đây.”
“Cả ngày chỉ biết ngủ...” Hứa Huy nhỏ giọng nói, anh ấy thở dài: “Có chuyện đừng gạt anh là được, ngủ đi, yêu em moah moah.”
Khóe miệng Hứa Y giật giật: “... Anh đừng có chọc thủng hình tượng bá đạo tổng tài của mình nữa.”
...
Phòng làm việc của Thẩm Dục.
Trương Chiếu gõ cửa phòng khép hờ, sau đó đi vào.
Bưng trà nóng đặt lên bàn cho Thẩm Dục, khuôn mặt mỉm cười có thể thấy tâm trạng rất tốt.
“Người tới rồi?”
“... Vẫn chưa.” Trương Chiếu lắc đầu: “Thấy người đã ở dưới lầu, nhưng cậu ta lại nói đang ở trên đường, ngài nói không cho chúng ta tự tiện động cậu ta, vậy nên tôi đã cử người nhìn ở dưới rồi”
“Chắc hôm qua cho cậu ta leo cây, nên nay muốn ra đòn phủ đầu.” Thẩm Dục dường như không tức giận, anh cười cười: “Nói với cậu ta không cần đến nữa, thời gian của tôi rất quý, nếu trong vòng năm phút không thấy cậu ta, vậy thì chỉ có thể hẹn lại lần sau.”
Trương Chiếu đáp lại một tiếng sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại, thuật lại từng câu từng chữ với người kia.
Không đợi bàn trà của Thẩm Dục từ nóng trở nên nguội, cửa phòng lại lần nữa bị gõ vang “cốc cốc“.
Trương Chiếu: “Thẩm tổng, người tới rồi.”
“Mời vào.”
Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi đi một mình đến.
Cậu ta còn thở hổn hển và cầm mũ trên tay, trông rõ là vừa chạy đến.
“Thẩm tổng.”
Thẩm Dục liếc mắt nhìn cậu ta một cái, tùy tiện nói: “Hướng tiên sinh thật nhanh, xem ra đường cũng không kẹt lắm.”
Không đợi Hướng Hoán nói chuyện, Thẩm Dục đã chỉ vào sô pha và nói: “Mời ngồi.”
Hướng Hoán nghẹn họng, ngồi xuống: “Thẩm tổng ngày hôm qua anh cho em leo cây, giờ em đến trễ vài phút thì nói không có thời gian, có cần phải tích cực vậy không?”
Rõ ràng mới gặp Thẩm Dục vài lần, nhưng giọng điệu của Hướng Hoán quen thuộc như không phải vừa mới quen Thẩm Dục.
Thẩm Dục cười cười: “Thời gian của tôi rất quý, không lừa cậu.”
Đối thoại của hai người giống như là bạn bè nhiều năm không gặp.
Hướng Hoán bĩu môi, nghĩ đến địa vị tổng giám đốc của Thẩm Dục, cậu ta quyết định tạm thời không so đo với anh.
“Anh rể, đại tiểu thư Hứa gia đó sao rồi, có nghi ngờ anh hay không?”
Ý cười trên mặt Thẩm Dục nhạt đi vài phần, anh khẽ nhíu mày, nói: “Đừng gọi bậy, tôi không nhận nổi cái gọi này của cậu, lỡ để người khác nghe thấy mưa gió lại nổi lên.”
“Sợ gì chứ, không có Thẩm tổng anh cho phép thì ai dám đi nói bậy.”
Tuy Hướng Hoán nói như vậy nhưng để đề phòng lỡ như cũng cần thận sửa lại xưng hô.
Hướng Hoán, nói một cách chính xác cậu ta tên là Tôn Hoán, là em trai ruột của Tôn Lê.
Vận khí khá tốt, Tôn Không vì đề phòng nên đã đưa cậu ta đến chỗ cấp dưới nuôi dưỡng, vị cấp dưới đó trùng hợp không có con được, cưng Tôn Hoán như con trai ruột, đổi tên thành Hướng Hoán. Sau này Tôn gia xảy ra chuyện, Hướng Hoán vẫn luôn ở nhà của cấp dưới đó.
Hướng Hoán không phải là người an phận, thông qua đường nào đó tra được chuyện Tôn gia, còn tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm được Thẩm Dục, cũng không biết ai rải tin Thẩm Dục và Hứa Y bất hòa và lời đồn Tôn Lê là chân ái của Thẩm Dục, đồ ngốc này cực kỳ tin tưởng, thậm chí còn tự mình tìm đến Thẩm Dục.
Hướng Hoán nghi ngờ mẹ và chị gái mình chết có liên quan đến Hứa gia, cậu ta nói bóng nói gió với Thẩm Dục, trực giác của Thẩm Dục nhận thấy điều không đúng, cả Hứa gia còn chưa tra được chuyện của Tôn Lê, với một người còn nhỏ tuổi và không có bối cảnh như cậu ta làm sao biết được tin tức này?
Anh dứt khoát tương kế tựu kế, kỹ thuật diễn cấp bậc ảnh đế lại lần nữa phát huy tác dụng, mới gặp mặt vài lần mà cảnh giới của Hướng Hoán đã dần dần hạ thấp, thậm chí anh đã dần quen thuộc hơn.
Thẩm Dục nhấp một ngụm trà, nói dăm ba câu: “Hứa gia rất nghiêm, tạm thời không tìm thấy cửa đột phá nào.”
Hướng Hoán tự rót một ly nước cho mình: “Hứa gia đã chiếm cứ trong thành phố nhiều năm vậy rồi, không thể nào không có lỗ hổng.”
Thẩm Dục nhướng mày nhìn cậu ra, ý bảo cậu ta cứ nói tiếp.
Hướng Hoán có chút đắc ý: “Anh rể Hứa Huy của anh nổi danh trong giới, là bảo bối của chủ nhân Hứa gia, anh có biết vợ của anh ta không?”
Thẩm Dục gật đầu.
Hướng Hoán tiếp tục nói: “Cô ta có thể giúp chúng ta trộm văn kiện bí mật của Hứa gia.”
“Hả?”
“Em chỉ có thể nói đến đây thôi, còn tại sao cô ta lại giúp em thì Thẩm tổng đừng hỏi em, anh chỉ cần biết rằng nếu cô ta thành công thì dù là Hứa gia cũng chỉ như một món đồ trong túi mà thôi. Lúc đó Hứa Y muốn vứt thì vứt, không cần lo lắng áp lực trong nhà nữa.” Cậu ta cười cười: “Đến lúc đó trong thành phố này chỉ còn Thẩm gia là gia tộc lớn, Thẩm tổng đừng quên chia em một phần.”
Thẩm Dục bất đắc dĩ: “Đừng nên xem thường Hứa gia quá, suy nghĩ của cậu không chắc ăn, chỉ mấy phần văn kiện mà thôi, không có khả năng Hứa gia sẽ sụp.”
Hướng Hoán không vui:“ Đúng là không nên đánh giá thấp đối thủ, nhưng Thẩm tổng anh cũng đừng xem trọng Hứa gia, có một đống lỗ hổng còn sợ người ta không biết.”
Thẩm Dục không tự giác gõ ngón tay lên mặt bàn, anh vẫn lắc đầu: “Cậu không rõ về Hứa gia.”
Tính khí của Hướng Hoán cũng bộc phát: “Em không muốn cãi với anh, đợi khi kế hoạch thực hiện anh sẽ biết. Đến lúc đó anh phối hợp cho tốt là được rồi.”
Suy cho cùng cũng là tuổi trẻ, đối với thân phận và địa vị của Thẩm Dục, ai tinh ý một chút sẽ không dám nói chuyện kiểu vậy với anh.
Thẩm Dục cười một cái, không chút để ý nói: “Cậu không cho tôi chút lợi thế nào, chuyện này không theo hướng tốt lắm.”
Hướng Hoán nhíu mày, dường như đang do dự.
Từ vẻ mặt của cậu ta đoán được rằng kế hoạch dụ dỗ của Thẩm tổng có hiệu quả.
Một con người lòng dạ khó lường sẽ không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của chính mình, trừ phi đối với bản thân người trước mắt có đủ sự tin tưởng.
Ngón tay Thẩm Dục gõ nhẹ lên mặt bàn nhưng không tạo ra tiếng động.
Mặc dù bản thân diễn rất tốt, nhưng Hướng Hoán cũng không nên có thái độ này.
Độ tin tưởng đối với một người xa lạ, mà rõ ràng Hướng Hoán đã vượt qua độ tin tưởng này.
Rốt cuộc là ai ở sau lưng nói với Hướng Hoán rằng tình cảm anh dành cho Tôn Lê là chân thành? Là ai ở sau lưng nói quan hệ giữa anh và Hứa Y bất hòa?
Thẩm tổng am hiểu lòng người không có nói với cậu ta điều này.
“Cậu không muốn thì đừng nói, tôi nghĩ người ta cũng sẽ không cho phép cậu nói bậy.”
Miệng Hướng Hoán khẽ nhếch, nhìn biểu tình trên mặt rõ ràng muốn phản bác lại vài câu, nhưng cuối cùng nghẹn lại nửa ngày, mặt đỏ lên rồi hỏi: “Thẩm tổng, WC ở đâu?”