Edit: Bèng
Thẩm Dục nhướng mày, để người khác đi vào dẫn Hướng Hoán đi ra giải quyết nhu cầu sinh lý.
Dường như Hướng Hoán sắp không nhịn được nữa, bước chân cậu ta có chút gấp gáp.
Chờ cậu ta đi được một lúc, Trương Chiếu đẩy cửa bước vào, lúc đi vào còn thuận tay đóng cửa lại, anh ấy lấy một cái điện thoại thật mỏng từ trong túi ra.
Điện thoại nhìn trông rất mới, có thể thấy được mới mua không bao lâu.
Kích cỡ, hình dáng đều là dạng mà người trẻ tuổi thích.
“Thẩm tổng, bộ kỹ thuật đã chuẩn bị xong.”
Thẩm Dục gật đầu, ý bảo anh ấy để nó xuống chỗ ngồi của Hướng Hoán.
Trương Chiếu hiểu rõ thật cẩn thận đặt điện thoại xuống một góc sô pha, tự nhiên giống như điện thoại từ trong túi tự rơi ra ngoài, không hề để lại bất kỳ dấu vết đáng ngờ nào, sau đó anh ấy lặng lẽ lui ra ngoài, trước khi đi còn đổi thêm cốc nước.
...
Hướng Hoán bị nặng bụng không thể hiểu được, cậu ta nghĩ rằng bản thân ăn phải đồ hư hỏng gì. Trên đường, cậu ta sờ điện thoại trong túi, vốn dĩ muốn gửi tin cho người ta, rờ cả nửa ngày cũng không thấy, lúc này cậu ta mới phát hiện điện thoại không còn ở trên người mình nữa.
Sắc mặt cậu ta thay đổi, vội vàng xử lý xong sau đó lập tức trở về văn phòng.
Thẩm Dục thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của cậu ta thì có chút bất ngờ, anh hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì, Hướng Hoán nhìn xung quanh phòng làm việc thuận miệng nói một câu quên mất điện thoại di dộng.
Đến khi Hướng Hoán thấy điện thoại ở trên sô pha, lúc này mới bình tĩnh lại.
Khoảng thời gian ngắn như vậy, Thẩm Dục chắc chưa xem được gì, Hướng Hoán khom lưng đưa tay cầm lấy điện thoại, cậu ta ngồi xuống sô pha rồi cười đùa giỡn: “Thẩm tổng, nước trà của anh có phải lâu rồi không thay không, em chỉ uống có mấy ngụm mà bụng đã thấy khó chịu.”
Nụ cười Thẩm Dục nhạt đi vài phần, sau đó nói: “Thẩm gia còn chưa nghèo đến mức này.”
“Em chỉ đùa chút thôi.” Thấy sắc mặt Thẩm Dục khẽ đổi, Hướng Hoán cũng cảm thấy mình đùa hơi quá trớn.
Một công ty lớn của một gia tộc lớn như này, sao có thể có chuyện nghèo kiết cổ xưa được, Hướng Hoán cười cười.
“Còn có chuyện gì sao?”
Hướng Hoán cẩn thận suy nghĩ lại: “Còn một chuyện, Thẩm tổng, nghe nói mấy ngày nữa em gái anh đính hôn, chắc hẳn Hứa Y sẽ đi đúng không?”
Thẩm Dục không trả lời, anh cúi đầu nhấp một ngụm trà, trong đầu có một suy đoán, bởi vì dùng sức mà đầu ngón tay anh trở nên xám trắng.
“Có ý gì.”
Hướng Hoán không nghe được sự nguy hiểm che giấu trong giọng anh, cậu ta vẫn tự quyết như cũ: “Em đã bố trí xong xuôi rồi, đến lúc đó chúng ta cùng tạo một cuộc hỗn loạn nhỏ, để Hứa Y đổ máu...”
Cậu ta vừa mới nói được một nửa thì ngừng lại, vì cậu ta cảm thấy độ ấm của phòng làm việc bỗng dưng giảm đi mấy độ.
Ánh mắt Thẩm Dục thâm trầm: “Cậu chắc chắn rằng muốn chọc giận Hứa gia?”
Bỗng dưng không hiểu sao Hướng Hoán cảm thấy hơi nhút nhát, không trả lời lại.
Thẩm Dục nhìn cậu ta, trên mặt đột nhiên lộ ra thái độ bất lực: “Được rồi, cậu không nói cũng không sao.”
Hướng Hoán hơi do dự: “Không phải là em không nói, mà kế hoạch này một khi lộ ra thì em sẽ tiêu đời.”
Thẩm Dục không ép cậu ta, anh nói: “Bởi vì cậu là em trai của Tôn Lê, vậy nên tôi tin tưởng cậu, một khi để tôi phát hiện cậu bí mật làm chuyện gì đó... Tôi không dám đảm bảo bản thân sẽ làm ra chuyện gì.”
Biểu tình Thẩm Dục khó lường, trong lời nói mang theo sự uy hiếp, nhưng Hướng Hoán lại thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng cậu ta đã sớm nghe nói tính tình Thẩm Dục ôn hòa, nhưng để ngồi được vào vị trí này không thể nào không có chút thủ đoạn được.
“Thẩm tổng yên tâm đi, đến lúc đó sẽ không liên lụy đến Thẩm gia quá nhiều, trong lòng chúng ta hiểu rõ mà.”
“Hy vọng là vậy.”
Nét mặt Thẩm Dục lộ ra ý cười, nhưng không hiểu sao Hướng Hoán cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng nghĩ kỹ lại cậu ta lại thấy bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi.
...
Hướng Hoán bước ra khỏi công ty, đội mũi xong mới bước xuống, đi đến ven đường bắt taxi, một mình rời đi.
Chờ xe chạy cậu ta bình tĩnh nhìn nhìn về sau, cảm thấy có chút kỳ quái.
Thẩm Dục cứ vậy mà tin tưởng cậu ta? Không thèm cử ai đi theo dõi à? Chẳng lẽ là do mình diễn đạt quá?
Dường như tài xế cũng không phải người thường, anh ta thỉnh thoảng lại chỉnh xem kính chiếu hậu, thử vài lần, thấy thật sự không có người đuổi theo kịp, trên mặt anh ta cũng có vài phần kinh ngạc.
Anh ta cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn: Tình huống không đúng, mau điều tra.
Qua không lâu, một tin nhắn đã gửi lại: Quả thật không ai, gọi đi.
Tài xế tiếp tục lái xe về phía trước: “Anh ấy muốn cậu gọi điện... Đừng quá phô trương.”
Hướng Hoán gật đầu, gọi điện thoại: “Anh?”
“Là tôi, nói cẩn thận.” Đối phương lời ít ý nhiều.
Xem ra đối với cách làm của Thẩm Dục cũng khiến gã nảy sinh nghi ngờ.
Tính cách Thẩm Dục xưa nay tự phụ, anh thích đem tất cả mọi thứ nắm trong lòng bàn tay, lai lịch Hướng Hoán không rõ, Thẩm Dục không thể nào cứ đơn giản vậy mà tin tưởng cậu ta được.
Lấy năng lực của Thẩm Dục, muốn nghĩ đến sau lưng Hướng Hoán còn có người khác cũng không khó. Xét theo tính cách của anh, kéo tơ lột kén, biết rõ mục đích thì mọi thứ là cơ sở của thủ đoạn.
Trừ phi... anh đã có manh mối gì rồi.
“Em mới ra khỏi đó.” Hướng Hoán do dự một chút, quyết định vẫn nên hỏi vấn đề của mình trước: “Thoạt nhìn Thẩm Dục không có nghi ngờ gì em, nhưng anh ta dường như không có nhiều tình cảm với chị của em lắm, gặp vài lần thì chỉ nhắc đến tên chị ấy hai lần, có phải bọn anh nghĩ sai rồi không?”
“Đừng suy diễn lung tung, nghĩ sâu hơn một chút thì cho dù anh ta không có cảm giác với chị cậu, nhưng hứng thú của anh ta đối với Hứa gia không nhỏ, cậu muốn báo thù cho cha mẹ, anh ta muốn có được Hứa gia, hai người không có xung đột gì, mau nói chuyện xảy ra hôm nay.”
“... Hôm nay em cố ý đến trễ, tuy lời nói của Thẩm Dục rất nhẹ nhàng, nhưng em cảm thấy không thể nào anh ta không tức giận được.” Hướng Hoán dường như đã nghe lọt tai lời mà người nọ nói: “Em sợ anh ta nhìn ra được gì đó nên không dám nói cẩn thận lắm, chỉ nói vài câu theo yêu cầu của anh, câu trả lời của anh ta rất giống với ý của anh, ít nhất nghe gần giống với chuyện lần đó.”
“Ghi âm đâu? Gửi cho tôi.”
Hướng Hoán lên tiếng, đưa tay sờ túi, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Đợi đã, hình như bút ghi âm rơi ở phòng làm việc của Thẩm Dục rồi!”
Hướng Hoán có chút xấu hổ, tay cậu ta tiếp tục đặt ở trên gối, xung quanh chỉ truyền đến âm thanh của dòng xe cộ chạy đến lui, điện thoại yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh gì.
Không biết qua bao lâu, giọng nói đó lại vang lên lần nữa: “Đưa đồng hồ cho tài xế.”
Hướng Hoán loáng thoáng đoán được gì đó, cậu ta ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa đồ cho tài xế phía trước.
Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Sao lại có thể làm rơi đồ được chứ?”
Hướng Hoán thật cẩn thận: “Hôm nay có chút khẩn trương, không chú ý đến động tác của mình...” Cậu ta cười gượng hai tiếng: “Trước đây chưa từng làm loại chuyện này bao giờ...”
Hướng Hoán cực kỳ xấu hổ, cậu ta không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục căng da đầu nói tiếp: “Em nhớ rõ đã đặt trong túi rất kỹ... Ha... Vừa rồi em còn làm rơi điện thoại trong văn phòng, xem ra số vận năm nay không may mắn...”
“Đã biết.” Không đợi cậu ta giải thích xong thì điện thoại đã bị cúp máy.
Hướng Hoán khó hiểu, không phải vừa rồi còn yêu cầu nói kỹ càng và tỉ mỉ à? Cúp nhanh như vậy làm gì?
Phía trước đột nhiên vươn một bàn tay đoạt lấy điện thoại của Hướng Hoán, vẻ mặt Hướng Hoán ngu luôn, tài xế lập tức tắt điện thoại, quay đầu lại làm động tác suỵt, sau đó trên điện thoại mình đánh ba chữ máy nghe lén to đùng.
Vẻ mặt Hướng Hoán khiếp sợ, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra ngoài, trộm sờ bút ghi âm trong túi một phen, giống như làm ra chuyện gì đó sai trái, tim cậu ta đập một cách bất ổn.
...
Hướng Hoán vừa đi không lâu, Thẩm Dục lập tức gọi điện cho Chu Trúc, để anh ấy yên lặng đợi, đừng làm chuyện gì dư thừa.
Mới đầu nghe khiến Chu Trúc sửng sốt một chút, nhưng thấy giọng nói của Thẩm Dục bình thường, không giống như bị những nhân cách khác quấy rối.
Anh ấy bình tĩnh nói mấy việc Thẩm Dục yêu cầu anh ấy làm phát hiện điều không đúng, Thẩm Dục nhất thời đáp trả, Chu Trúc lúc này mới yên tâm thả lỏng.
Thẩm Dục vẫn làm việc giống như thường, mở họp, gọi điện thoại, thời gian tan làm về nhà đúng hạn.
...
Hứa Y ngồi trên sô pha, mở TV lên, ngây ngốc hồi lâu, nhịn xuống mấy dấu chấm hỏi nảy lên trong đầu, cô nhìn người đàn ông trước mắt thuần thục đi vào nhà bếp, bắt đầu nấu cơm.
Người này không phải Thẩm Dục! Cũng tuyệt đối không phải những nhân cách trước kia!
Trong nhà bếp vang lên tiếng nồi chén gáo bồn, Hứa Y đột nhiên đứng lên vọt vào trong, sau đó lại bị người bên trong lạnh lùng liếc mắt một cái, mơ hồ ngồi trở về.
Không biết bao lâu những chén đồ ăn thơm phức được bưng lên, trong mắt Hứa Y chứa sự cảnh giác khó phát hiện.
“Lại đây.”
Hứa Y: “Anh là ai?”
Thái độ của người đàn ông không đổi: “Thẩm Bất Ngữ.”
Xem ra đây là tên của nhân cách mới.
Thẩm Bất Ngữ thấy thật lâu mà Hứa Y vẫn không có động tác gì, anh hơi hơi nhíu mày: “Lại đây ăn cơm.”
Hứa Y nghe thấy trong lời anh có chút không kiên nhẫn, thuận miệng đáp được.
Không biết tính nết của nhân cách mới, tính cách cũng không rõ, tốt nhất vẫn không nên đối nghịch với anh.
Cô trộm ngắm Thẩm Bất Ngữ vài lần, vẻ mặt Thẩm Bất Ngữ nghiêm túc, tích chữ như vàng, đối với ánh mắt của Hứa Y anh làm như không thấy.
Đây là nhân cách muốn lợi dụng Hồ Dư châm ngòi quan hệ giữa cô và Thẩm Dục? Hứa Y lay chén cơm, không giống lắm.
Hai người trầm mặc không nói gì ăn xong bữa cơm, tất cả đều duy trì thói quen tốt ăn cơm không nói chuyện.
Đây là hành động gì? Hứa Y khó hiểu, không nói một câu, chẳng lẽ chỉ muốn ăn cơm cùng cô?
Nói đùa. Mặc kệ từ góc độ nào nhìn Thẩm Bất Ngữ trong gương mặt của Thẩm Dục cũng đều giống như đang tức giận.
Cuối cùng Hứa Y thật sự nhịn không nổi không khí giữa hai người nữa, cô mở lời: “Hình như chúng ta chưa gặp mặt nhau bao giờ, tôi hẳn là không có chọc gì anh nhỉ?” Cho nên anh bày cái sắc mặt gì đấy?
Muốn rùng mình cũng phải có lý do chứ, huống chi người trước đó tính kế là anh chứ không phải cô mà, Hứa Y không nói gì, cô còn chưa xốc bàn lên đó.
Thẩm Bất Ngữ: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đơn thuần là nhìn không quen thôi.”
Hứa Y: “... Nhìn không quen cái gì?”
Thẩm Bất Ngữ cười nhạo, anh khinh miệt nhìn thoáng qua Hứa Y.
“Hứa tiểu thư nghe lầm.”
Xem ra người này không thích mình lắm.
Hứa Y khó hiểu, trong trí nhớ của cô, cô không có ấn tượng rằng mình đã gặp qua người này rồi, bản thân cô cũng không tệ đến nỗi khiến người khác chỉ nhìn một lần đã ghét đến nỗi như vậy...
Hứa Y cười một chút, “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Thẩm tiên sinh rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
Thẩm Bất Ngữ nhìn Hứa Y, trong mắt không có cảm tình.
“Tôi đang suy nghĩ, sao cô còn chưa chết nữa?”