Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

Chương 18: Chương 18: Nguy hiểm




Edit: Bèng

Beta: Đậu Xanh

Tiêu đời, lộ rồi.

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu của Thẩm Dục.

Lộ cái gì?

Đây là suy nghĩ thứ hai hiện lên trong đầu của Thẩm Dục.

“Hả?”

Sự bất lực và suy sụp mới vừa rồi nhanh chóng vơi bớt đi nhiều, bất thình lình bị tra hỏi khiến cho đầu óc Thẩm Dục bị xoay chuyển đến choáng ngợp.

Đã lớn vậy rồi, đây là lần đầu tiên Thẩm Dục nghe được Hứa Y chửi tục.

Lúc này Hứa Y chắc thật sự rất tức giận.

Thẩm Dục mờ mịt, anh đưa mắt nhìn Trương Chiếu đứng ngoài cửa, Trương Chiếu nhìn thẳng lại anh, vẻ mặt cũng mờ mịt y hệt, đầy đầu mờ mịt.

Vẻ mặt vừa rồi của Hứa Y rất bình tĩnh, Trương Chiếu còn có thói quen định phất tay chào hỏi cô, nhưng Hứa Y nhìn thoáng qua anh ta, sau đó mặt lạnh lơ đi, khiến cho Trương Chiếu sợ hãi không thôi.

Làm trợ lý bên người Thẩm tổng nhất định phải hiểu được sắc mặt người khác, vậy nên Trương Chiếu cảm thấy chuyện không ổn lắm.

Thẩm Dục không rõ nguyên nhân cười cười: “Sao thế?”

Hứa Y cảm thấy Thẩm Dục còn có thể cười được, ngay lập tức cảm thấy có chút ngứa tay.

Cười, làm ra chuyện lớn như vậy mà còn dám cười!

Hứa Y hít một hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó quay đầu lạnh giọng nói với Trương Chiếu: “Đi ra ngoài.”

Một câu bình thường cất giấu sự tức giận không thể ngăn được, cả người Trương Chiếu run lên, nơm nớp lo sợ đi ra bên ngoài, vụng trộm quay lại nhìn bên trong một lần cuối cùng, lại bị ánh mắt của Hứa Y dọa sợ, lập tức giúp bọn họ đóng cửa lại.

Trương Chiếu vỗ vỗ ngực, xoay người nhìn thấy hai người phụ nữ không hợp nhau ngồi trong nhà, bỗng nhiên sửng sốt.

Mẹ tôi ơi, phu nhân tức giận đến vậy không phải vì Thẩm tổng bao nuôi tiểu tam ở bên ngoài đấy chứ?

Người được nói đến là ngoại tình cũng đồng dạng ngây ngốc, anh mơ hồ cảm thấy có chuyện không đúng lắm.

“Tiểu Y, trước tiên em đừng tức giận, em nói rõ cho anh nghe mọi chuyện trước đã, anh làm sao cơ?”

“Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, một là anh thẳng thắn, hai là em giúp anh nói.”

Hứa Y hừ một tiếng, vẫn nắm lấy tay Thẩm Dục như cũ, ánh mắt kiên định, nói rõ là muốn anh tự mình nói.

Bây giờ có thể suy đoán đại khái là, Hứa Y vẫn duy trì suy nghĩ chờ Thẩm Dục giải thích, bởi vì cô không nhìn thấy vết máu trên tay Thẩm Dục-- Đối với Hứa đại tiểu thư luôn tuân thủ nguyên tắc “Mọi người đều có trách nhiệm yêu quý Thẩm bệnh tâm thần” mà nói, chuyện này không hợp với lẽ thường.

Vẻ mặt Thẩm Dục ngạc nhiên không tả nổi, anh gần như không biết rốt cuộc cô muốn mình nói cái gì.

Cùng lúc đó, trong đầu anh xẹt qua câu hỏi, rốt cuộc anh giả bộ cái gì? Chẳng lẽ khi anh bí mật điều tra đã bị phát hiện? Không đúng, Chu Trúc không ngu ngốc đến vậy. Chẳng lẽ có ai đã nói gì đó với Hứa Y rồi?

“Không nói đúng không? Anh được lắm.”

Thẩm Dục vẫn không nghĩ ra lý do, vẻ mặt vô tội khiến cho Hứa Y nghiến răng nghiến lợi.

Cô giận đến bật cười: “Mấy tấm ảnh đó từ đâu ra? Thẩm tổng có thể giải thích không?”

“Ảnh gì...” Thẩm Dục theo bản năng hỏi lại một câu.

Hứa Y đứng thẳng dậy, lấy ra một xấp ảnh chụp ném đến trước mặt Thẩm Dục.

Thẩm Dục ngây ngốc, không rõ lý do cầm lấy một xấp ảnh đó, sắc mặt biến sắc, anh cuống quít xem những tấm ảnh khác, ngay lập tức sắc mặt trắng bệch.

Khung cảnh trong ảnh chụp được chụp trong quán bar nào đó, bên trong có đủ các cô gái đẹp, ăn mặc hở hang, chân dài ngực khủng, khiến người ta ta chảy cả máu mũi. Điều bắt mắt nhất là, người tây trang phẳng phiu nghiêm túc còn lại ngồi ở đó chính là Thẩm Dục.

Nếu chỉ đơn giản vậy thì Thẩm Dục còn có thể giải thích một phen, nhưng trong ảnh chụp anh hiện rõ ý cười trầm ngâm, trái ôm phải ấp, có thể nói rất sung sướng.

Không phải giả, sao có thể?

Dù sao Thẩm tổng cũng là người trải qua sóng to gió lớn, chỉ trong nháy mắt anh lập tức khôi phục bình tĩnh như xưa. Anh ngước mắt nói: “Chuyện này không thể nào là sự thật. Bởi vì...”

“Sao? Định đẩy cho Phó Viễn người dám nói không dám làm, hay Thẩm Vân Khinh người cuồng công việc không muốn làm gì khác?” Hứa Y cười nhạo cắt lời anh: “Hay muốn đẩy do trạch nam ngàn năm Tạ Di?”

Hứa Y quả thật bị tức chết, cho nên cũng phun ra hết tính cách của mấy người đó.

Mặc dù đây là điều Thẩm Dục muốn nói, nhưng rõ ràng đây không phải là lúc để phụ họa cho cô.

Hứa Y không phải là người gây sự vô cớ, nếu trên tay không có chứng cứ vô cùng xác thực thì không có khả năng cô tức giận đến vậy, có người gây rối!

“Trước tiên em đừng tức giận, anh không thể đến nơi như vậy. Ngoại trừ những buổi tiệc, em có bao giờ thấy anh ra ngoài lêu lổng chưa?”

Thẩm Dục tin rằng mình chưa từng đến đó vào những dịp kỳ lạ nào, hơn nữa, những hình ảnh thế này là ai chụp?

Hứa tiểu thư không phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ biết điều này.

Để phòng hờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ trước đến nay Thẩm Dục chưa từng đi một mình.

“Đây là ai gửi cho em? Nếu em xác định không phải giả, vậy thì nhất định có người châm ngòi ly gián!”

“Hơn nữa, dù người bên trong thật sự là anh, em cảm thấy anh sẽ ngốc đến nỗi để người khác chụp ảnh như thế ư?”

Thói quen xưa nay là tính kế người khác, bỗng nhiên giờ bị người khác tính kế, ngoài mặt Thẩm Dục bình tĩnh trình bày các cách không thể xảy ra, nhưng bên trong đã không biết đâm bao nhiêu nhát dao vào kẻ khốn kiếp này.

Hứa Y lui về sau vài bước, xoa xoa cái trán, trước mắt quay cuồng.

Thẩm Dục vội vàng đỡ cô ngồi xuống, lấy cho cô một ly nước ấm, anh khẩn trương ngồi xổm ở một bên.

Lúc này Hứa Y cũng không làm ra vẻ, nhận lấy ly nước, uống liền mấy ngụm.

“Không sao chứ?” Thẩm Dục khẩn trương mở miệng: “Em đừng gấp, anh giải thích, anh giải thích mà.”

Hứa Y chỉ vì quá kích động nên bị tụt huyết áp, cô đẩy anh ra, bảo: “Nói đi.”

Còn muốn nói gì nữa?

Đầu óc Thẩm Dục xoay chuyển cong quẹo mười tám khúc, Hứa Y không thể lấy đồ giả đến tìm anh, nếu ảnh chụp này là ảnh thật, vậy người bên trong thật sự là anh, vậy thì cũng chỉ có một lời giải thích.

Mặc kệ là có căn cứ hay không, Thẩm Dục lập tức nói: “Có khi nào có một nhân cách mới xuất hiện không?”

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Hứa Y tức giận đến mức không tin lời Thẩm Dục nói.

Thái độ của người phụ nữ kia rất kiêu ngạo, biết bí mật mà Thẩm Dục không muốn người khác biết thì thôi đi, cô ta còn lấy ra ảnh chụp chung với Thẩm Dục, thứ này trông không giống chụp bừa.

Hứa Y lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi quả thật đã nhìn lầm anh, chuyện gì anh cũng đổ thừa được.”

Thẩm Dục nắm chặt tay Hứa Y, không biết tại sao hôm nay Hứa Y lại tức giận như vậy.

Anh bình tĩnh nói: “Chuyện này không thể nào là anh được, anh hoàn toàn không có ấn tượng, nếu không phải là bọn Phó Viễn, vậy thì nhất định là có một nhân cách mới xuất hiện!”

“Phải không?” Hứa Y nhìn thẳng anh, nhẹ hừ một tiếng: “Nhưng người phụ trách quán bar không nói giống anh đâu! Anh ta nói Thẩm tổng tuổi trẻ cường tráng, ra tay hào phóng khiến cho các cô gái nhỏ thích thú không thôi.”

Kim chủ Thẩm Dục:???

Không thể nào! Thẩm Dục sửng sốt một chút.

Vì đề phóng những nhân cách khác, anh thiết lập mật mã không đơn thuần như sinh nhật Hứa Y hay ngày tháng tình yêu gì cả.

Không thể nào.

Vừa mới bắt đầu Hứa Y cũng nghĩ như vậy.

Đến khi cô nhìn thấy ảnh chụp, phản ứng đầu tiên chính là: Ảnh này nhất định là giả! Phản ứng thứ hai: Đám người Phó Viễn dám chạy ra ngoài chơi bời?

Hứa đại tiểu thư tín nhiệm Thẩm Dục phải nói là mười trên mười, khi nhìn thấy thông tin mà người nhà truyền đến, cô cũng kinh ngạc không thôi.

Người trong ảnh không chỉ nói chuyện vui vẻ với đối tác làm việc của Thẩm Dục mà còn thanh toán bằng tiền trong thẻ tư nhân của Thẩm Dục!

Sự tồn tại của những nhân cách này cho dù là tốt hay xấu đều là một mối đe dọa, nếu để bọn họ có đủ tiền tài, vậy chẳng phải gió trong thành phố cũng phải chuyển hướng sao, Thẩm Dục sao có thể để bọn họ làm vậy được?

Ngoại trừ chính anh, còn ai có thể làm được điều này nữa!

Hứa Y càng nghĩ càng giận, tránh khỏi tay Thẩm Dục: “Anh thật giỏi, tùy tiện đã cho phép cô gái nhà người ta lên vị trí Thẩm phu nhân? Bây giờ người ta tìm đến cửa khiêu khích rồi, có phải tôi nên nhường lại vị trí? Tác thành cho một đôi tình nhân?”

Bàn tay Thẩm Dục trống rỗng, còn nghe được lời nói tức giận đòi rời đi của Hứa Y, đột nhiên anh trố mắt, trái tim thắt lại, theo bản năng muốn nắm lấy tay Hứa Y, kết quả lại nắm phải không khí.

Bỗng nhiên Thẩm Dục ngước mắt, lại nhanh chóng hạ xuống, cả người không ngăn được khẽ run, giống như dã thú ẩn thân đã lâu bị bóng tối uy hiếp, không chịu được sợ hãi, sắp bại lộ thân phận.

Bệnh tình tăng thêm, Thẩm Dục rũ mắt, quả nhiên anh không thể nào chấp nhận, không thể nào nghe lọt chuyện Hứa Y rời đi.

“Em đừng tin vào những thứ không biết từ đâu đến, anh rót cho em ly trà, thả lỏng một chút.”

Thẩm Dục nắm lấy bàn tay đang run rẩy của mình, lộ ra một nụ cười cứng đờ, anh đứng lên, đi đến một chỗ giơ tay bưng lấy bình trà, sau đó lại không thể khống chế tay mình lặng lẽ lấy ra một thứ khác.

Không sao, chỉ phòng ngừa lỡ như mà thôi, Hứa Y sẽ không đi đâu cả.

“Thẩm Dục, có phải anh cảm thấy tôi rất ngu hay không?” Hứa Y xoa xoa huyệt thái dương: “Chẳng lẽ anh cho rằng anh có bệnh thì anh có thể muốn làm gì thì làm à?”

Thẩm Dục gần như dùng hết sức lực của cơ thể mới miễn cưỡng ngăn được sự chấn động của cơ thể, anh nhẹ giọng mở miệng:

“Không có, đừng giận.”

“Đừng giận? Anh đã làm ra chuyện vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi khen anh ư?”

Hứa Y nghẹn một bụng tức, nếu không phải còn lo lắng đến bệnh tình của Thẩm Dục, thì cô đã sớm cho anh một cái tát sau đó vui vẻ mà tạm biệt rồi.

Thẩm Dục bình tĩnh bỏ đồ vào túi: “Em cho anh thời gian mấy ngày đi, chờ anh điều tra rõ mọi chuyện.”

“Được đó, cho anh thời gian, anh cũng đừng bên kiểm tra xem đứa trẻ trong bụng có phải con của anh hay không!”

Lời nói của Hứa Y giống như sấm sét hạ xuống, lại lần nữa khiến cho đầu óc Thẩm Dục thêm ba phần ngốc.

“Đứa trẻ?” Đôi mắt anh trợn tròn, ngạc nhiên ngẩng đầu, theo tính phản xạ lặp lại đứa trẻ một lần, sau đó lập tức phản bác: “Không thể nào.”

Hứa Y mỉm cười, người đã tìm đến cửa rồi, còn nói một câu không thể nào còn có ích gì?

“Thẩm tổng, ngài cứ từ từ điều tra trước đi, tôi đã kêu cô ta đợi ngài ở bên ngoài, ngài muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi, muốn người ta an thai thì mời ngài lặng lẽ tiến hành, à đúng rồi đã lâu rồi tôi không về nhà gặp ba và anh trai tôi, tôi có chút nhớ bọn họ rồi, tôi về nhà trước một chuyến, nếu muốn ly hôn Thẩm tổng cứ gọi điện thoại là được rồi.”

Động tác châm trà của Thẩm Dục ngừng lại.

“Cô ta ở bên ngoài? Để cô ta vào đi chúng ta đối diện một phen chẳng phải sẽ biết sao?”

“Không cần.”

Dứt lời, Hứa Y đứng dậy, không muốn nói lời nào, đi thẳng ra hướng ngoài cửa.

Đột nhiên cổ tay của cô bị một bàn tay từ đằng sau vươn đến chụp lấy, Hứa Y không thèm quay đầu lại, lạnh giọng nói: “Buông tay.”

“Nếu cô ta ở bên ngoài tại sao chúng ta lại không hỏi rõ ràng trước?” Giọng nói của Thẩm Dục trầm đến mức có chút nguy hiểm.

Nhưng thật đáng tiếc, Hứa Y hoàn toàn không nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.