Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

Chương 19: Chương 19: Nhân cách mới




Edit:Bèng

Beta:Đậu Xanh

“Không được, tôi còn có việc bận, Thẩm tổng từ từ hỏi.”

Thẩm Dục im lặng không nói lời nào, anh đột nhiên đứng lên, thân thể cao lớn đè ép lên người Hứa Y như muốn khảm cô thật sâu trong vào trong lòng.

Hứa Y nửa trào phúng nói: “Đừng quên...”

Nhưng còn chưa chờ Hứa Y nói xong một câu, thứ gì lạnh lẽo đã gần sát da thịt, giây lát sau, cô đã ngất xỉu trong lòng Thẩm Dục.

Trước khi ngất xỉu, ý nghĩ cuối cùng của Hứa Y là: Rốt cuộc Thẩm Dục lấy thứ này từ đâu ra, sao đặc tính của thuốc có thể mạnh như vậy?

Tuy rằng từng có vết xe đổ nhưng Hứa đại tiểu thư vẫn là quá tin tưởng Thẩm tổng.

Hứa Y nằm trong lòng Thẩm Dục, vài sợi tóc che trên khuôn mặt, đầy vẻ mỹ lệ.

Thẩm Dục vững vàng ôm Hứa Y vào trong phòng nghỉ trong văn phòng, lấy ra thứ đã chuẩn bị tốt thật lâu trước kia.

Anh thật sự có bệnh, Thẩm Dục nghĩ.

***********

Trương Chiếu là người thông minh, sau khi anh ta nghe nói người phụ nữ này là do Hứa Y dẫn đến, lại nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Hứa Y, ngay lập tức anh ta nghĩ đến một khả năng không có thể tưởng tượng nổi.

Anh ta tránh khỏi mọi người, lặng lẽ gọi điện thoại cho Chu Trúc.

Chu Trúc vừa đi đến tầng hầm gara--nửa đường gặp Hứa Y, vì để tránh hiềm nghi nên cậu trốn đi một lúc.

Cậu mở cửa xe, thuận tay nghe điện thoại của Trương Chiếu.

“Có chuyện gì không con trai?”

Ngày thường Chu Trúc trước mặt Thẩm Dục là một người lãnh khốc nghiêm túc nay đã thay đổi, một câu con trai thuận miệng nói ra.

“Cút, con trai em gái cậu!” Trương Chiếu thô bạo mắng một câu: “Tiền thuê nhà tháng này tăng gấp đôi.”

Mối quan hệ giữa Trương Chiếu và Chu Trúc nói trắng ra đại khái là câu chuyện đô thị lâu thật lâu trước kia có hai thiếu niên nghèo khổ vì để tiết kiệm nên sống cùng nhau và sau đó bắt đầu cuộc sống bình thường.

“Ơ, trợ lý ông chủ chơi lấy uy phong ức hiếp người làm công à, đúng là không có thiên lý.”

“Không đùa với cậu.” Trương Chiếu hạ giọng: “Lúc cậu đi chắc thấy phu nhân rồi, hôm nay cô ấy dẫn theo người phụ nữ kỳ lạ đến đây, tôi cảm thấy có chút không đúng, cậu mau đi tra xem.”

Chu Trúc: “Làm sao vậy? Người của tôi ở bên trong, để tôi kêu cậu ta điều tra, cậu chờ một chút.”

Thẩm Dục không nuôi cấp dưới vô dụng, vậy nên việc điều tra bối cảnh một người phụ nữ này không tốn bao nhiêu thời gian.

Trương Chiếu cảm thấy thời gian chỉ trôi qua chốc lát, điện thoại lại lần nữa vang lên.

Không đợi anh ta mở miệng hỏi đã tra ra cái gì, thì người bên đầu dây bên kia đã lớn tiếng dọa người: “Cậu nói người phụ nữ này là phu nhân dẫn đến? Không xong rồi! Mau tìm Thẩm tổng đi!”

“Sao vậy?” Trương Chiếu giật mình.

“Không kịp giải thích, bây giờ nhất định phu nhân đang nổi nóng, tôi sợ bên Thẩm tổng xảy ra chuyện! Mau đi!”

Trương Chiếu sửng sốt, cũng không cố gắng hỏi thêm nhiều, sắc mặt anh ta biến sắc, chuyện không hỏi rõ ràng, cửa cũng không gõ, vội vàng lao vào văn phòng.

Nhưng anh ta vẫn có lý trí, không quên kêu người khác trông chừng người phụ nữ kia, đừng để cô ta chạy loạn.

Người phụ nữ ngồi ở một bên, bình tĩnh nhìn tạp chí, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra sự lo sợ bất an trong lòng.

“Thẩm tổng?” Trương Chiếu kêu một tiếng.

Vừa lúc Thẩm Dục bước ra từ phòng nghỉ, trên tay vẫn nắm then cửa, biểu tình anh vẫn như thường, nhưng có vẻ không hứng thú lắm với chuyện quái dị khiến Trương Chiếu hoảng sợ.

Anh bình tĩnh mở miệng: “Làm sao?” . truyện đam mỹ

Trương Chiếu yên lặng nhìn xung quanh, không nhìn thấy Hứa Y, thật cẩn thận hỏi: “Có chút việc nhỏ cần tìm phu nhân, phu nhân đâu?”

Thẩm Dục liếc mắt nhìn anh ta, đôi mắt đen thẳm không có chút cảm xúc.

Chỉ là một cái liếc mắt bình thường, Trương Chiếu lại cảm thấy mình như bị thứ quỷ quái gì đó khiến bất động, không thể động đậy.

“Mệt rồi, nghỉ ngơi.”

Trương Chiếu nghe thấy anh mở miệng.

Nếu Trương Chiếu biết mình vừa ở quỷ môn quan dạo một vòng, thì đánh chết anh ta cũng sẽ không nhắc Hứa Y trước.

Người khách mới đến Trương Chiếu ngây ngốc trước mặt Thẩm Dục một hồi lâu, dây thần kinh mẫn cảm còn chưa phản ứng lại, bản thân anh ta vô thức bắt đầu thu hút sự chú ý của Thẩm Dục sang những thứ khác.

“Chu Trúc nói tra được một số thứ có liên quan đến người phụ nữ ở bên ngoài.”

Thân thể Thẩm Dục tựa như máy móc bị rỉ sắt, chuyển động cứng đờ.

“Cái gì?”

“Chu Trúc nói tra được một số thứ...”

“Tôi hỏi là tra được cái gì.”

Lời nói bình tĩnh tựa như vụn băng thổi tới Trương Chiếu không biết làm gì, anh ta run lên, xác nhận bây giờ tinh thần Thẩm Dục không bình thường.

Anh ta căng da đầu, đem điện thoại đưa cho Thẩm Dục.

“Chu Trúc nói cậu ta muốn đích thân nói với ngài.”

Thẩm Dục giơ tay nhận lấy điện thoại, khuôn mặt lãnh đạm, không đợi Chu Trúc mở miệng. Anh đã hỏi trước cậu đã điều tra xong rồi sao.

Đầu dây bên kia điện thoại không biết nói gì đó, sắc mặt Thẩm Dục ngày càng đen, giống như mây đen trước mưa to, đoán không ra lúc nào sẽ bùng nổ.

Trong văn phòng trống trải chỉ có hai người Thẩm Dục và Trương Chiếu, Trương Chiếu cúi đầu không dám lộn xộn nói bậy, hoàn cảnh yên tĩnh chỉ có vài tiếng trả lời lại.

Trương Chiếu trộm ngẩng đầu nhìn phòng nghỉ Thẩm Dục mới đi ra từ bên trong, đoán rằng Hứa Y hẳn là ở bên trong.

“Theo dõi người phụ nữ bên ngoài, trước tối hôm nay tôi phải biết được tất cả sự thật.”

Thẩm Dục đột nhiên mở miệng khiến Trương Chiếu sửng sốt, sau đó anh ta phát hiện lời nói đó không phải nói với mình.

Trong điện thoại truyền đến một tiếng đã rõ.

“Thẩm tổng, cuộc hẹn của Hướng tiên sinh lát nữa ngài có muốn tôi dời xuống không?”

Trương Chiếu xem xét một phen, quyết định nhảy qua đề tài Hứa Y: Đối với dục vọng khống chế của Thẩm Dục với Hứa Y, nếu có nhân cách khác muốn đưa dao hại Hứa Y, đầu tiên đừng nói liệu có thành không hay không, nói không chừng vào thời khắc quan trọng trình diễn một hồi máu chó chủ nhân lại có thể lấy lại được thân thể của mình.

Hứa Y còn chưa khẳng định cái gì, nào đến phiên một trợ lý nhỏ như anh ta chọc vào phiền toái chứ.

“Không cần.”

Đây là câu trả lời ngoài dự đoán, khiến Trương Chiếu ngẩn người lần nữa.

“Vậy phu nhân...” Anh ta nói một nửa, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, trả lời lại được.

Thẩm Dục đi về phía trước vài bước, ngồi xuống, cầm lấy ly nước uống thừa ở trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

“Kêu cô ta vào đây.” Anh lại lần nữa lộ ra nụ cười ngày xưa: “Tôi muốn tự mình tra hỏi.”

Hỏi cô ta một chút, rốt cuộc có năng lực xoay chuyển trời đất gì, mà có thể lừa gạt cả người của Hứa gia và người của anh.

********

Người phụ nữ đã mang thai và được Thẩm Dục hứa hẹn trong lời nói của Hứa Y tên là Hồ Dư, năm nay vừa bước sang 23 tuổi, gia cảnh bình thường, từ nhỏ đã mất cha, mẹ là nhân viên nhỏ trong siêu thị, không lâu trước đây cô ta gặp Thẩm Dục trong hộp đêm, hai người ở riêng cùng nhau mấy tiếng, sau đó hình như tính cách hợp nhau, ngầm qua lại mấy lần, đây là thứ trước mắt Chu Trúc điều tra được.

Thứ Hứa Y điều tra được cũng không khác mấy, nhiều chi tiết được Hồ Dư nói thêm vào.

Nếu Chu Trúc tiếp tục điều tra, thì kết quả có được cũng không khác Hứa Y là bao nhiêu.

Thẩm Dục thật sự có liên quan đến người phụ nữ này, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không đơn giản.

Nếu Thẩm Dục là người bình thường, vậy thì anh 100% sẽ cho rằng người phụ nữ này đang nói dối, nhưng thật đáng tiếc, anh không phải, anh là người bệnh tâm thần.

Nhân cách khác đã lộ ra bên ngoài và được chứng thực có tồn tại, không có khả năng làm ra loại chuyện này một cách yên lặng, đừng nói Thẩm Dục có thể không phát hiện ra, nhưng còn có Hứa Y cô sẽ nhận ra điều không thích hợp ngay.

Không thể nghi ngờ, cho dù thái độ những người này đối với Hứa Y rất khác nhau, nhưng người bọn họ tin tưởng nhất là Hứa Y.

Thẩm Dục rất hiểu bản thân, cũng hiểu những nhân cách bộc phát từ mình.

Ngoại trừ lời giải thích về sự xuất hiện của một nhân cách mới, những cái khác đều không có khả năng.

Thẩm Dục dựa vào bàn làm việc, một tay chống lên mặt bàn, một tay khác vô thức gõ, anh xuyên qua pha lê sạch sẽ nhìn ra phương xa, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Trương Chiếu dẫn theo Hồ Dư bước vào, sắc mặt Hồ Dư có chút tái nhợt.

Thẩm Dục quay đầu nhìn hai người bọn họ, khuôn mặt vẫn như thường ngày, ánh mắt thâm trầm không nhìn thấy đáy, vừa áp lực vừa nguy hiểm.

Hồ Dư giống như chịu phải hoảng sợ gì đó, cả người run rẩy, thậm chí không tự giác mà lui về sau vài bước, gót giày không ổn còn suýt nữa té ngã trên mặt đất, may mà Trương Chiếu ở bên cạnh cô ta, thuận tay đỡ cô ta một phen, vậy nên cô ta mới không làm loạn đến mất cả mặt mũi.

Tuy là như vậy nhưng Hồ Dư vẫn không thể chống đỡ được, ngồi bệt xuống đất.

“Thẩm tổng! Tôi nói tôi nói, tôi và ngài không liên quan gì! Những lần gặp mặt trước đều là em trai song sinh của ngài, đứa con là của bạn trai cũ tôi! Thẩm phu nhân linh tinh gì đó cũng là anh ta dạy tôi nói, nói chỉ cần ở trước mặt Thẩm phu nhân nói nhiều vài câu, sau khi chuyện thành anh ta sẽ cho tôi một số tiền hoa hồng, tôi không nhịn được nên đã đồng ý với anh ta!”

Thẩm Dục còn chưa bắt đầu hỏi cái gì, Hồ Dư đã vội vàng đem những thứ trong bụng nói ra hết, tuy rằng chỉ là lời nói ngắn ngủi, nhưng vẫn khiến cho người đứng xem Trương Chiếu ngây ngốc.

Đm, không lẽ người phụ nữ này đứng trước mặt phu nhân nói những lời này đó chứ?

Thẩm Dục nhướng mày, hình như cũng rất bất ngờ khi cô ta thành thật như vậy.

“Em trai song sinh của tôi?” Thẩm Dục hỏi cô ta.

Hồ Dư gật gật đầu.

Hồ Dư tình cờ gặp Thẩm Dục giả một lần, có lẽ ngày đó Hồ Dư mới vừa ra khỏi suối nước nóng tình yêu xong, nên đầu óc bình tĩnh hơn ngày thường, đối mặt với chuyện bị đồng nghiệp hãm hại, bốn lạng đẩy ngàn cân ném việc lại cho mình, vậy nên đối với Thẩm Dục giả ấn tượng được khắc rất sâu.

Đương nhiên, đây không phải là chuyện bá đạo tổng tài yêu tiểu yêu tinh trong hộp đêm.

Lần đầu tiên Thẩm Dục giả tìm được Hồ Dư, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nói dối mình là Thẩm Dục, không thích liên hôn gia tộc đã lâu, muốn mượn tay Hồ Dư ly hôn với Hứa Y, nếu chuyện thành, anh ta có thể bảo đảm an toàn của cô ta, và cung cấp cho cô ta đủ tiền để chi tiêu cho hết quãng đường còn lại của cuộc đời.

Mẹ Hồ Dư bị tai nạn giao thông nằm viện cần một số tiền không nhỏ, hai người cùng nhịp với nhau nên bắt đầu kế hoạch.

Sau đó Hồ Dư đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện mình mang thai, Thẩm Dục giả lóe lên suy nghĩ, ngay lập tức thêm sự kiện đột ngột xảy ra này vào trong kế hoạch trước đó.

Có thể là Thẩm Dục giả quá tự tin vào trình độ nhìn người của mình, cũng có thể là anh ta không muốn mạo hiểm bại lộ bản thân, sau khi xác định Hồ Dư không sao, anh ta mới dồn hết tâm sức sắp xếp cho chuyện sau này.

Thẩm Dục giả dường như rất hiểu rõ Hứa Y, hoặc nói là Hứa gia.

Anh đi từng bước đặt bẫy theo đường bọn họ điều tra, dẫn dụ bọn họ đến với phương hướng mà anh mong chờ.

Ngoại trừ thời gian rất khó có thể khống chế ra thì Hồ Dư cảm thấy anh ta quả thực là một người giỏi về âm mưu.

Kế hoạch của anh ta sẽ rất hoàn hảo, nếu Hồ Dư không phải một người nhìn mọi chuyện theo vẻ bề ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.