Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

Chương 20: Chương 20: Nói lời yêu đương




Edit:Bèng

Beta:Đậu Xanh

Hồ Dư dựa theo kế hoạch của anh ta từng chút dẫn dụ người của Hứa Y, bọn họ cũng không ngờ một người phụ nữ bình thường sau lưng lại có một kế hoạch riêng nhằm vào bọn họ, vì vậy họ đã mắc mưu.

Nhưng dù sao Hứa Y cũng không phải người thường.

Khi Hứa đại tiểu thư bình tĩnh nhìn một người, luôn khiến cho người ta có cảm giác bị cô nhìn thấu biểu hiện giả dối của mình.

Những nhân cách của Thẩm Dục cũng sợ nhất khi bị cô nhìn như vậy, giống như tất cả bí mật được giấu trong lòng họ bị nhìn thấu không sót lại gì.

Hồ Dư đau khổ muốn chết, trên đường tới đây đã muốn nói cho Hứa Y biết kế hoạch của Thẩm Dục giả.

Sau lại nghĩ dù sao Thẩm tổng cũng muốn chia tay, không bằng cô ta trực tiếp giúp Hứa Y một chút để cô rời xa tên khốn này, vậy thì cô ta vừa có thể nhận được tiền vừa không hủy hoại một gia đình.

Đại khái là kế hoạch của Thẩm Dục giả có hiệu quả, dọc theo đường đi sắc mặt Hứa Y ngày càng đen, Hồ Dư cũng nhân cơ hội đó nói nhiều thêm hai câu.

Hứa Y dẫn theo cô ta một đường đến văn phòng, nửa ngày sau cô cũng không ra ngoài, điều này khiến trái tim Hồ Dư luống cuống cả lên.

May mắn có lẽ là điều mà một số người vất vả cả đời đều không bao giờ gặp phải, trong khi những người khác có thể tránh được đại nạn chỉ vì một chút linh cảm nhỏ.

Hứa Y là một người rất bình tĩnh. Không thích lì lợm la liếm, cô cũng rất lễ phép, cho dù đối mặt với Hồ Dư- người có thể là bằng chứng chứng minh chồng cô ra ngoài ngoại tình thì cô vẫn tỏ ra tôn trọng.

Nếu Thẩm Dục thật sự muốn ly hôn, vậy chỉ cần nói một tiếng với Hứa đại tiểu thư là được, tại sao phải mạo hiểm dùng thanh danh của mình tạo nên nghi ngờ chọc đến Hứa gia?

Hồ Dư ngồi ở bên ngoài văn phòng bừng tỉnh, lúc này cô ta mới ý thức được người trước kia gặp mặt cô ta rất có thể không phải... hoặc nói là người đó nhất định không phải Thẩm Dục!

Nếu vậy thì tất cả đã có câu trả lời.

Tại sao Thẩm Dục giả lại hao phí công sức muốn chia rẽ Thẩm Dục và Hứa Y? Bởi vì anh ta muốn chặt đứt trợ lực của Thẩm Dục! Tại sao lại muốn chặt đứt trợ lực của anh? Là vì anh ta muốn kế thừa Thẩm gia!

Cô ta nhanh chóng quyết định đổi ý ngay tại chỗ, vừa thấy Thẩm Dục thật sự lập tức nói thẳng mọi chuyện.

Đây đại khái là quyết định chính xác nhất của cuộc đời cô ta, gần như có thể nói là cứu được một mạng của cô ta.

Loại chuyện đa nhân cách này đa số người chỉ nghe qua thôi chứ chưa từng thấy qua, Hồ Dư chỉ là một người bình thường, đương nhiên cho rằng nhân cách mới kia, người có gương mặt giống với Thẩm Dục chính là em trai song sinh trăm phương ngàn kế muốn đoạt quyền thừa kế.

Ở trong mắt Hồ Dư, người anh trai thừa kế đã chắc như đinh đóng cột, mà thân là một người em trai không được lộ mặt trong xã hội... tạm thời không nói kế hoạch của anh ta có thể thành công hay không, nhưng dựa trên những gì mà họ có lúc bấy giờ để so sánh thì hai người kém nhau không chỉ là một chút bé tí tẹo đâu.

Thẩm Dục giả chắc không ngờ được Hồ Dư lại dứt khoát bán chính mình đi như vậy.

Thẩm Dục hỏi: “Khi anh ta đến tìm cô đã nói những gì?”

Hồ Dư nhìn Thẩm Dục do dự một phen, cuối cùng cũng nói: “Anh ta nói anh ta chính là... Thẩm tổng ngài.”

“Sau đó?”

Hồ Dư căng da đầu: “Anh ta còn nói Hứa đại tiểu thư tính tình cứng ngắc, quản lý mọi chuyện của anh ta, anh ta đã sớm phiền chán, nhưng Hứa tiểu thư rất thích anh ta, nếu trực tiếp nói với Hứa tiểu thư chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý...”

Thẩm Dục ồ một tiếng, lấy điện thoại ra cúi đầu đùa nghịch vài cái, tiếp tục hỏi: “Tại sao 'em trai' tôi không tìm người khác mà lại cố tình tìm cô, cô đã làm cái gì?”

“Không có, không có.” Cô ta vội vàng xua tay, cuống quít giải thích, sợ bản thân bị cho là đồng lõa: “Chúng tôi chưa làm gì cả, tôi cũng không biết tại sao anh ta lại đến tìm tôi, em trai của ngài hẹn tôi đến phòng khách sạn sau đó vẫn luôn ở gian khác mân mê máy tính, anh ta không cho phép tôi nhìn lén, tôi còn tưởng đó là cơ mật Thẩm gia vậy nên tôi cũng không dám nhìn.”

Chuyện Hồ Dư nói phần lớn đều là thật, ngoại trừ chuyện tại sao Thẩm Dục giả lại tới tìm cô ta.

Hồ Dư vẫn ngồi dưới đất như cũ, trong mắt Thẩm tổng chỉ có Hứa Y, mà Trương Chiếu cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc, bản thân cô ta lại sợ đến mức chân mềm nhũn, không có ai giúp đỡ vậy nên không dám động đậy.

Qua một hồi lâu Trương Chiếu mới nhớ đến vị khách trước mắt mình đang là thai phụ, vì vậy vội vàng nâng cô ta dậy.

“Cô nói anh ta hẹn cô đi khách sạn, vậy khách sạn đó tên gì?” Ngón tay Thẩm Dục vô thức ấn lên mặt bàn.

“Có hẹn vài lần, phần lớn là ở Hoa Thái, có một lần là ở Dương Húc.”

Thẩm Dục ngước mắt.

Trương Chiếu dường như cảm nhận được đối mắt với anh, sau đó lập tức gật đầu chỉ xuống cơ tay, ý bảo Chu Trúc đã bắt đầu điều tra.

“Tại sao Hứa Y sẽ tin tưởng cô? Chỉ dựa vào mấy phần diễn của 'em trai' tôi thôi ư?”

Thẩm Dục trực tiếp nhìn chằm chằm Hồ Dư, bầu trời trong xanh vì màn che cùng với đôi mắt đen láy của anh tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.

Hứa Y, bình tĩnh mà lại cao ngạo, thông minh mà lại mẫn cảm, cho dù động thái của Thẩm Dục giả có bí mật cỡ nào, cô cũng không thể nào mất khống chế đến mức như vậy.

Mặt Thẩm Dục không có cảm xúc, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh những móng vuốt sắc bén lặng lẽ vươn ra, xé nát phòng tuyến kín kẽ nơi đáy lòng.

Hồ Dư sửng sốt một chút, tay vô thức siết chặt túi, dường như không biết nên mở miệng thế nào.

Ánh mắt Thẩm Dục nhìn chằm chằm cô ta, Hồ Dư căng da đầu mở miệng: “Hình như em trai ngài bí mật làm không ít động tác nhỏ, anh ta giả vờ ở bên tôi, chụp ảnh, ghi âm... Nhưng tôi và anh ta tuyệt đối không có quan hệ gì!” Hồ Dư vội vàng bảo đảm, phủi sạch quan hệ với Thẩm Dục giả.

“Tôi cảm giác hành động của anh ta và ngài rất giống, anh ta đã thiết kế Hứa tiểu thư, cô ấy cũng tìm ra gì đó, tôi chỉ dựa theo sự sắp xếp của anh ta mà làm việc thôi, lúc đầu Hứa tiểu thư không tin, nhưng mà...”

Cô ta khựng lại một chút, không dám nói tiếp: “... Cho đến lúc nãy tôi mới phát hiện ra chuyện có điều không đúng.”

“Tôi hiểu.” Thẩm Dục trầm mặc sau một lúc lâu, sau đó nói một câu.

Khuôn mặt anh không có chút cảm xúc nào khiến cho Hồ Dư không biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì.

“Trước khi tôi điều tra được sự thật thì mong Hồ tiểu thư đừng làm ra hành động kỳ quái gì.” Thẩm Dục trầm giọng nói: “Cũng mong Hồ tiểu thư đừng đi lung tung khắp nơi, để tránh việc em trai tôi đánh hơi được làm hại cô.”

Hồ Dư gật đầu.

Trong lòng Hồ Dư có chút lo lắng khi đã bán đứng Thẩm Dục giả. Suy cho cùng Thẩm Dục đó tuy là giả nhưng thân phận thật sự của người ta vẫn còn đó, nếu Thẩm Dục đã nói như vậy rồi thì đã có ý sẽ bảo vệ cô ta.

Nhưng trong lòng Hồ Dư vẫn có chút nghi ngờ, cô ta chưa từng nghe thấy Thẩm Dục có em trai, nhưng biết đâu lại là bí mật gia tộc của người ta, lỡ như tin vào bói toán vận mệnh gì đó không chừng.

Người giả bộ hay nhất chính là Thẩm Dục, rõ ràng anh đang nghĩ kế chơi người khác, nhưng lại khiến người ta sinh lòng biết ơn, anh nhìn rõ tâm tư của người khác còn bản thân lại ẩn sâu vào vực thẳm.

...

Sau khi Hồ Dư rời đi theo Trương Chiếu chỉ còn một mình Thẩm Dục ngồi ở văn phòng ngẩng người một lát, sau đó anh đi vào phòng nghỉ.

Thẩm Dục không có anh em sinh đôi, cũng không có tình huống máu chó kiểu tình nhân sinh thêm đứa con trai có hình dạng giống anh, chỉ có thể chắc chắn rằng đã có một nhân cách mới xuất hiện.

Trong lòng Thẩm Dục không hề dao động, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của Hứa Y, miêu tả bộ dáng dịu dàng xinh đẹp của cô.

Anh không quan tâm có nhân cách mới xuất hiện, so với không quan tâm thì có thể nói là hờ hững.

Anh đã sớm đoán được trước.

Anh có bệnh, là tâm bệnh, điều này Thẩm Dục biết.

Ngoại trừ khi giải được cái khúc mắc đó thì bệnh này của anh không có thuốc nào có thể chữa được.

Anh nằm xuống ôm Hứa Y vào lòng.

“Anh biết em thức.”

Cơ thể Hứa Y cứng đờ

Tiếng tim đập mạnh mẽ của Thẩm Dục vang bên tai cô, ấm áp xuyên thấu qua cả quần áo mỏng truyền đến.

“Em...”

“Trước tiên đừng nói chuyện, nghe anh nói đã.” Thẩm Dục cắt lời cô.

Hứa Y yên lặng nghe anh nói.

“Thật ra anh là một con người kỳ quái. Ngày thường tính tình trông dịu dàng, nhưng sự bướng bỉnh trong xương cốt chắc hẳn em cũng biết.” Thẩm Dục cười cười: “Anh thật sự rất xin lỗi em, rõ ràng anh biết rằng mình có bệnh lại còn muốn kéo em cùng xuống nước, vậy mà anh còn không thỏa mãn, anh luôn muốn ngày tháng cứ trôi qua bình bình an an vậy là được rồi, thật đáng xấu hổ mà.”

Hứa Y càng nghe càng thấy sai sai.

Hứa Y: “Anh muốn nói gì?”

Thẩm Dục ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng vỗ cái lưng cô, ý bảo trước tiên cô cứ nghe mình nói xong hết.

“Cái bệnh này của anh... anh cảm thấy nó rất khó chữa, đã chữa nhiều năm vậy rồi, nhưng trừ một đám nhân cách mới xuất hiện thì những mặt khác không có chút tiến triển nào. Biết đâu một ngày nào đó bị người trong nhà phát hiện, vậy chắc đó sẽ là một trò đùa đầy hài hước.” Trong giọng của anh chứa sự mệt mỏi vô hạn: “Thôi để anh dứt khoát làm người tốt một lần đi, nhưng ngày mai là ngày cuối tuần Cục Dân Chính không mở cửa, thôi thì đợi hai ngày nữa chúng ta mới đi đi.”

Hứa Y ngẩn người.

Giọng điệu của Thẩm Dục rất bình tĩnh, nhưng lại nghe được sự tự giễu mơ hồ, trong lòng Hứa Y đột nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ áy náy.

Thẩm Dục cười: “Anh cảm thấy hai người chúng ta ở với nhau cũng khá tốt, nếu không phải vì cái bệnh này... Anh thật sự muốn chúng ta cứ như vậy cả đời...”

Ai cũng có thể nghe được sự suy sụp trong giọng của anh, đầu Hứa Y dựa vào lồng ngực nóng muốn bốc cháy của anh, cô đưa tai lắng nghe âm thanh tim anh đập.

Hứa Y: “Không cần.”

Thẩm Dục: “Hả?”

Hứa Y: “Không cần ly hôn... Còn, còn có lời nói lúc nãy, em xin lỗi.”

Thẩm Dục trố mắt một lát, sau đó phản ứng lại nhẹ giọng nói: “Không cần thương hại anh, đã nhiều năm vậy rồi, một mình anh ở lại cũng không sao cả.”

Vừa rồi Hứa Y hôn mê không lâu lắm, những lời Hồ Dư nói lúc nãy cô nghe được tất cả, khiến cô cực kỳ sợ hãi lại có chút áy náy.

Tin tưởng của cô đối với Thẩm Dục hình như không đủ.

Hứa Y bình tĩnh nói: “Em đã suy nghĩ rồi, em cảm thấy chúng ta giấu nhau quá nhiều, cho nên có nhiều lúc không đủ tin tưởng đối phương.”

Là do cô thiếu sót mới để cho Thẩm Dục giả có cơ hội. Nhưng điều này cũng chứng minh giữa cô và Thẩm Dục không đủ sự tin tưởng, vậy nên cách xử lý chuyện này giữa bọn họ có chút cực đoan.

Hứa Y bị tức giận đến mất lý trí, còn Thẩm Dục thì lại sử dụng thứ khiến người ta hôn mê lần nữa.

Nếu không phải Hồ Dư là con người dễ thuận theo, hơn nữa kế hoạch của Thẩm Dục giả cũng chưa đủ hoàn mỹ, nếu không chỉ sợ đây sẽ trở thành một chuyện hiểu lầm không thể nào phá giải.

Dường như Thẩm Dục đã bị đả kích, anh nói một cách khó khăn: “... Anh biết.”

Anh đi một kế bước về phía sau, lấy lùi làm tiến, đặt chính mình vào vị trí người bị hại.

Nhưng đáng tiếc là Hứa Y không nhận ra được điều này, lại lần nữa cô bước vào bẫy rập ánh sáng và hoàn toàn không hay biết gì cả.

“Khi đó chúng ta hấp tấp kết hôn, tuy rằng hôn lễ linh đình, nhưng em lại cảm thấy thiếu gì đó...” Cô dừng một chút.

Thẩm Dục tiếp lời, vui vẻ nói đùa: “Vậy nên trước tiên chúng ta nên yêu đương trước à?”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.