“Chạy nhanh lên, nhanh lên.”
“Cơ thể của ngươi không có giới hạn, bởi vì ngươi là một ma cà rồng.”
Bầu trời u ám dường như có dấu hiệu trời sắp mưa, trong khu rừng u ám, có vài bóng đen vụt qua.
Kiều Dịch chạy không biết mệt mỏi, cơ thể tan vào không khí, theo khoảng trống trong gió tiến về phía trước.
Bên tai nghe thấy giọng nói của người đàn ông nhưng anh không thấy người đó ở đâu.
“Lợi thế về tốc độ cho phép ma cà rồng bắt được con mồi một cách dễ dàng.”
“Ngoại trừ thợ săn.”
Giọng nói của một người đàn ông vang lên trong không khí, người thanh niên nhanh chóng nghiêng người sang một bên, con dao găm lướt qua má anh, vì lưỡi dao sắc bén nên nó đã để lại một vết máu trên mặt anh.
“Thợ săn chỉ cần một con dao là có thể theo kịp tốc độ của ma cà rồng.” Người đàn ông xuất hiện cách đó không xa, trên tay chỉ cầm một con dao bình thường.
“Tiếp tục chạy đi, Kiều Dịch.”
Người thanh niên lau sạch vết máu trên mặt rồi biến mất trong rừng.
Cảnh tượng trong tầm mắt anh nhanh chóng lui về phía sau, người thanh niên nghe tiếng gió bên tai, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh đứt quãng.
“Kiều, cùng chơi một trò chơi đi.”
Dáng người tràn ngập phong độ của ma cà rồng đó khom lưng hành lễ, đưa con dao găm trong tay ra.
“Nó nhanh hơn hay con dao của em nhanh hơn?”
Hình ảnh dịch chuyển sang cảnh khác, hai bóng người đang chạy rất nhanh trong rừng, tiếng dao phóng cắt gió vang lên trong không khí.
Con dao đâm sâu vào bắp chân của ma cà rồng, người thợ săn ẩn mình trong bóng tối từng bước giẫm lên những chiếc lá khô, cầm thanh kiếm trên tay ấn nó vào vai ma cà rồng.
“Quá chậm, Vưu.”
hình ảnh bị vỡ nát, trước khi Kiều Dịch có thời gian để suy nghĩ về nó thì đột nhiên vùng ngực xuất hiện cơn đau nhói khiến cơ thể anh ngã xuống đất.
“Con mất tập trung.” Người đàn ông từ bên cạnh tới gần, nâng cơ thể của người thanh niên lên.
“Xin lỗi, cha.” Người hanh niên ngồi dựa vào thân cây, lưỡi dao găm trên ngực đâm vào thân thể anh.
Vưu cầm cán dao từ từ rút ra, người thanh niên kêu lên một tiếng cho đến khi toàn bộ thân dao được rút hết ra ngoài, máu đổ ra ngay lập tức.
“Đau không?” Vưu quỳ xuống, cởi cúc áo sơ mi của người thanh niên, cau mày nhìn chặt vết thương trên ngực.
“Một chút.” Người thanh niên cúi đầu, một tay chống đất đứng lên.
“Đừng nhúc nhích.” Vưu đè lại cơ thể của người thanh niên, hai tay ôm eo anh, cúi đầu ngậm lấy miệng vết thương đang chảy máu.
Rất nhanh, vết thương ngừng chảy máu.
Vưu ngẩng đầu lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực người thanh niên. Vết thương đáng sợ ban đầu nay đã lành mà không để lại sẹo.
Đúng lúc này, tia chớp màu trắng bạc xẹt qua, vang lên tiếng sấm, từng hạt mưa dày đặc rơi trên mặt đất.
“Trời mưa rồi...” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn trời, Vươn tay bế người thanh niên đi về trang viên.
Trong bồn tắm đã chuẩn bị sẵn nước nóng, người thanh niên ngồi vào bồn, ngâm mình trong làn nước ấm để thư giãn.
Cánh hoa hồng nổi trên mặt nước, anh tựa vào thành bồn, trên tay cầm một bông hồng.
Trong không khí thoang thoảng hương hoa hồng, người thanh niên nhìn đóa hoa trong tay, một chút ký ức mơ hồ ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Trong đầu, những mảnh ký ức chợt vụt qua——
Trong căn phòng tối tăm mờ mịt, hai bóng người trên giường quấn chặt lấy nhau, người thợ săn nằm bên dưới buộc phải chịu đựng hết lần này đến lần khác bị ma cà rồng xâm nhập vào trong cơ thể.
Giường rung lắc kèm theo tiếng xích sắt giãy giụa, toàn thân phủ đầy dấu hôn muốn cũng không che được.
Khoảnh khắc tiếp theo, cảnh tượng chuyển sang cảnh khác, người thợ săn trốn vào góc bồn tắm, cố gắng rửa sạch dấu vết trên người.
“Vô ích thôi, Kiều.”
Giọng nam ác mộng vang lên trong tâm trí anh, nỗi sợ hãi không thể giải thích được lan tỏa khắp cơ thể.
“Ngươi đã bị ta nhiễm bẩn.”
“Kiều Dịch.”
Kiều Dịch tỉnh dậy khỏi ký ức, anh nhìn thấy người đàn ông xuất hiện bên cạnh mình.
“Sao lại ngây rồi.” Vưu chạm vào đầu của người thanh niên, ôm nửa người anh vào trong ngực
Da trần chạm vào nhau, người thanh niên trong tiềm thức rúc vào vòng tay của Vưu “Cha.“.
||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||
“Sao vậy? Tâm tình không tốt sao?” Vưu ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ lưng người thanh niên.
Anh dựa vào lồng ngực Vưu “Cha, con không nhớ gì về quá khứ hết.”
Vưu hơi nheo mắt, chậm rãi nói “Những chuyện trước đây đều không quan trọng.”
Chóp mũi nhẹ nhàng cọ bên gáy người thanh niên, Vưu nhẹ giọng an ủi “Quan trọng là hiện tại và tương lai.”
Vưu nắm tay anh, đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn.
“Con chỉ cần nhớ rằng, con là Kiều Dịch, là con trai của ta.”
Đầu ngón tay đột nhiên có chút lạnh, cảm xúc lạnh lẽo dán vào làn da.
Kiều Dịch nâng tay, liền nhìn thấy một chiếc nhẫn bằng màu đồng sẫm trên ngón áp út.