Bệnh Kiều Thật Phiền

Chương 17: Chương 17: Thợ săn 5




Ma cà rồng sơ sinh rất thích ngủ.

Kiều Dịch nằm trong quan tài, ngủ một giấc dài.

Khi tỉnh giấc, anh bị làm phiền bởi âm thanh đối thoại ở tầng dưới.

“Thưa đại nhân, ngài có đi dự tiệc không?” Giọng một người đàn ông hơi cao tuổi vang lên.

“Dự tiệc rất nhàm chán, không thú vị.”

“Cuộc đấu giá lần này sẽ có những tên nô lệ mới...”

“Không cần.”

“Bởi vì Kiều sao?” Giọng ông lão có chút kích động “Đại nhân, hắn rất nguy hiểm, hắn không thể ở lại, hắn chính là--”

Vưu lớn tiếng cắt ngang “Ta không quan tâm thân phận trước đây của em ấy, nhưng bây giờ, em ấy là con trai của ta.”

“Hắn ta là Kiều! Thân phận của hắn không thích hợp!”

“Ta đã đem nhẫn trao cho em ấy, em ấy sẽ thừa hưởng mọi thứ từ ta, kể cả máu của ta.”

“Nhưng ngài không thể giam cầm hắn ở đây vĩnh viễn được!”

“Vì sao lại không thể?” Vưu bật cười “Em ấy là một đứa trẻ ngoan, rất biết nghe lời.”

“Hắn là Kiều, hắn sẽ nhớ tất cả...”

Kiều Dịch đi đến cầu thang, khi anh nhìn về phía tầng một, anh thấy Vưu đang ngồi trên ghế sô pha với một người đàn ông lạ mặc áo choàng đứng bên cạnh.

Còn người đàn ông kia bị áo choàng đen bao phủ toàn thân, không nhìn rõ mặt và dáng người nên chỉ có thể đoán qua giọng nói của ông ta rằng ông là một người đàn ông lớn tuổi.

Người đàn ông mặc áo choàng nghe thấy tiếng động từ cầu thang, liền biến mất ở trong phòng khách, chỉ để lại một phong bì vàng trên bàn.

Ánh mắt Kiều Dịch rơi vào thư mời rồi bước xuống cầu thang “Cha.”

“Ta đánh thức con sao?”

Kiều Dịch lắc đầu, ngồi ở bên cạnh người đàn ông, nhìn phong thư vàng, hỏi “Đây là cái gì?”

“Thư mời yến tiệc.” Vưu đem phong bì mở ra, từ trong đó lấy ra một tấm thiếp vàng.

“Yến tiệc?”

“Là một đám người cùng nhau tụ tập, rất nhàm chán.” Vưu liếc nhìn nội dung tấm thiệp, cất tấm thiệp lại vào trong phong bì “Yến tiệc rất loạn, con không thích hợp với những nơi như thế.”

Ma cà rồng sơ sinh rất ngây thơ, tò mò về thế giới bên ngoài.

“Vậy yến tiệc có những gì?” Kiều Dịch hỏi.

“Đó là một nơi rất lớn, nơi một nhóm người sẽ uống rượu, hôn nhau, lên giường,...” Vưu ôm người thanh niên vào lòng “Còn có đấu giá nữa, thật điên rồ.”

Yến tiệc của ma cà rồng rất điên cuồng.

Các vị khách đều đeo mặt nạ, cầm ly rượu và nói chuyện với nhau.

Nếu gặp được đối tượng lên giường thích hợp, họ sẽ lập tức tìm phòng làm chuyện đó, thậm chí có đôi còn làm ngay tại sô pha trong đại sảnh.

“Quá loạn.” Vưu nhíu mày.

Bé ngoan của hắn không thể đến nơi như vậy được.

Vưu siết chặt anh ở trong lòng, nghiêng đầu, đặt một nụ hôn trên tóc của anh.

“Đấu giá là cái gì?”

“Đó là cuộc đấu giá có nô lệ là con người.” Vưu kiên nhẫn giải thích “Máu người rất tươi và ngon.”

Vưu dừng lại một lúc, nói thêm “Tất nhiên, thứ tốt nhất để uống luôn là máu của thợ săn.”

Máu của những người thợ săn là một điểm hấp dẫn chết người đối với ma cà rồng.

Vưu cúi đầu, bất tri bất giác vùi đầu vào cổ người thanh niên, ngửi mùi hoa hồng trên người thanh niên, đôi mắt dần trở nên đỏ sẫm.

Cảm giác thèm ăn dần được khơi dậy, Vưu mọc răng nanh, áp vào chiếc cổ mỏng manh của người thanh niên, như muốn cắn xuống.

Người thanh niên nhận thấy sự bất thường của người đàn ông, hét lên “Cha?”

“Đừng sợ, sẽ rất thoải mái thôi.” Vưu ghé vào tai anh nhẹ giọng trấn an, dán môi vào cổ anh, không nhịn được mà cắn xuống.

Khoảnh khắc răng nanh xuyên qua da thịt, Kiều Dịch mở to mắt, đầu óc như muốn nổ tung, ký ức hỗn loạn vụt qua.

Cảm giác đau nhói ở cổ lan ra toàn thân, bên tai không nghe được âm thanh gì.

Kiều Dịch nắm lấy tay áo của Vưu, khi anh bất tỉnh, vô số mảnh ký ức xẹt qua trong tâm trí anh.

- ----------------------------

Vội edit chương này chỉ để hỏi mọi người có chơi Play Together không? Ai chơi thì kết bạn với mình để khi nào rảnh câu cá cùng cho vui:>

Nick của mình: FBxÁnhYunki

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.