Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 58: Chương 58




Thẩm Úc: “......”

“Bệ hạ muốn ta an ủi người như thế nào?”

“A Úc cảm thấy sao?” Thương Quân Lẫm dựa sát lại.

Thẩm Úc vỗ vỗ đầu Thương Quân Lẫm: “Được rồi, bệ hạ đừng tức giận, những người này nào đáng để bệ hạ không vui?”

Nói xong, Thẩm Úc ung dung rút tay về: “An ủi như vậy sao?”

Thương Quân Lẫm không nhịn được mà bật cười: “A Úc biết rõ ý trẫm không phải như vậy.”

Thẩm Úc mở to hai mắt, lộ ra biểu cảm vô tội: “Bệ hạ không chịu nói cho ta, ta nào biết bệ hạ muốn an ủi thế nào.”

“Ngươi cứ giả bộ hồ đồ đi, nhanh thôi kỳ thi xuân sẽ kết thúc, xem ngươi còn có thể lấy cớ gì để qua loa cho có lệ với trẫm.” Thương Quân Lẫm đứng dậy, khoanh tay đi đến một bên.

“Vì sao bệ hạ lại chắc chắn mình sẽ thắng như vậy?” Thẩm Úc vẫn nghĩ mãi không ra.

“Chẳng lẽ A Úc đã quên ai sẽ là người xác định thành tích cuối cùng của thi đình?” Thương Quân Lẫm mỉm cười nhìn Thẩm Úc.

Đương nhiên Thẩm Úc cũng sẽ không đến nỗi đến cả cái này cũng không biết, nghe ra ý tứ trong lời nói của Thương Quân Lẫm, y không thể tin được trợn to mắt: “Bệ hạ sẽ không vì thắng mà ' lấy quyền mưu tư* ' đúng không?”(Lấy quyền hành để làm việc riêng phục vụ cho lợi ích của mình.)

“Nếu có thể làm cho A Úc chủ động tới gần, ' lấy quyền mưu tư ' một chút thì thế nào?” Thương Quân Lẫm nhướng mày.

Thẩm Úc đến gần, tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên mặt nam nhân, phát hiện hắn thật sự không có ý nói giỡn, dường như trong lòng hắn thật sự nghĩ như vậy, có cảm giác không biết nói gì.

“Bệ hạ làm đến mức này sao?” Thẩm Úc đi một vòng quanh hắn, “Nếu không thể khiến ta tâm phục khẩu phục thì bệ hạ cũng đừng mơ ta sẽ cam tâm tình nguyện.”

“Ha ha ha, nói giỡn thôi,“ Thương Quân Lẫm bắt được thanh niên đang đứng bên cạnh, dùng một tay bế người lên, “Sao trẫm có thể thật sự làm rối loại chuyện này, nếu A Úc thật sự lo lắng thì đến lúc đó trẫm sai người lắp một cái mành rồi chấm bài cùng trẫm là được.”

Đột nhiên chưa kịp chuẩn bị thì thân thể đã bay lên không, đôi tay Thẩm Úc đáp xuống trên vai nam nhân, y bị Thương Quân Lẫm ôm lấy theo tư thế ôm những đứa trẻ, cả người y còn cao hơn Thương Quân Lẫm một đoạn.

Thẩm Úc từ trên cao liếc mắt xuống nhìn nam nhân: “Đây chắc không phải là kế hoạch ngay từ đầu của bệ hạ đấy chứ? Muốn ta làm giám khảo cùng bệ hạ?”

Thương Quân Lẫm vỗ vỗ sau eo Thẩm Úc, nhưng không phủ nhận: “Vậy A Úc muốn đi không?”

“Ta sẽ suy xét.” Thẩm Úc không nói lời từ chối luôn, vừa rồi nghe cách nói của Thương Quân Lẫm không giống như là nói giỡn. Nếu thành tích của Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ chênh lệch không lớn nói không chừng Thương Quân Lẫm sẽ thực sự có khả năng thiên vị việc riêng của mình một lần, cho Hạ Thừa Vũ lên làm Trạng Nguyên.

Dù sao với hắn mà nói thì thứ nhất hay thứ nhì thì ảnh hưởng của chúng cũng không quá lớn.

Riêng chuyện này, Thương Quân Lẫm thật sự rất có thể chất của một hôn quân, có thể bởi vì một vài nguyên nhân mà Thương Quân Lẫm đang là bạo quân, nhưng Thẩm Úc tuyệt đối không thể cho phép chuyện vì mình mà Thương Quân Lẫm biến thành một tên hôn quân!(Bạo quân:Vua quá coi trọng luật pháp, gì cũng luật mà làm/ đối xử hà khắc với quần thần.

Hôn quân: Tầm thường, ngu dốt+không lo việc nước, thiếu công bằng.)

“Thật khó khăn ngươi mới tới bên này một lần, trẫm mang ngươi đi dạo khắp nơi.” Thương Quân Lẫm nói xong liền nâng bước đi.

Thẩm Úc sợ hãi chụp lấy bả vai hắn: “Ngươi thả ta xuống trước.”

Thương Quân Lẫm nghĩ nghĩ, chắc hẳn hiện tại Thẩm Úc không muốn dùng tư thế hiện tại đi dạo khắp nơi, hắn đành từ bỏ suy nghĩ ôm người đi, thả Thẩm Úc xuống.

Hai chân đã chạm đất, Thẩm Úc mới chậm rãi thả lỏng hơi thở, y rất sợ Thương Quân Lẫm không quan tâm gì hết mà ôm mình đi ra ngoài.

Còn chưa đứng vững, cánh tay vẫn luôn chặn ngang eo lại đặt lên tiếp.

Thẩm Úc cúi đầu nhìn cánh tay đang mạnh mẽ pha lẫn ngang ngược chiếm lấy hông y.

“A Úc muốn đi đến trước điện xem thử không?” Tuy là câu hỏi nhưng phương hướng Thương Quân Lẫm đang đi tới cũng đã để tới trước điện.

Thẩm Úc liếc xéo hắn một cái: “Bệ hạ đã đưa ra quyết định, còn hỏi ta làm gì?”

Sau khi hạ triều, các đại thần lục tục rời đi, lúc này, trước điện đã hoàn toàn không còn người.

Nơi Đại Hoàn dùng để thượng triều có tên gọi là “Điện Kim Loan”, chỉ có chín cây cột có chín kim long quấn quanh để chống đỡ cả tòa điện lớn, ngoại trừ việc bên trên có ngai vàng thì những chỗ khác đều trống trải.

Lúc thượng* triều, các đại thần sẽ đứng ở phía dưới, đế vương ngồi ngay ngắn ở trên cao, nhìn lướt xuống dưới sẽ bỏ sót thứ gì.(Tính để lên triều nhưng có thượng thì có hạ, có lên thì có xuống mà để xuống triều thì kì:))

Dưới sự dẫn dắt của Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc đi từ cửa hông vào toà điện chính.

Nơi này Thẩm Úc cũng không hề xa lạ, trước khi sống lại y cũng được coi là người Việt Vương tin tưởng nhất, thường xuyên ở đây cùng hắn.

Hai đời đứng ở cùng một nơi nhưng cảm giác trong lòng lại hoàn toàn khác nhau.

Có cánh tay mạnh mẽ của nam nhân chống đỡ, còn có sự ấm áp đang không ngừng truyền đến từ người hắn, Thẩm Úc nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào nửa gương mặt tuấn mỹ của nam nhân.

Nam nhân đang mặc miện phục* màu đen của đế vương, phía trên chúng được thêu hình ngũ trảo kim long sinh động như thật từ những sợi chỉ vàng, cùng với đó là những đường viền vàng kim để thể hiện hết sự uy nghi của bậc đế vương. (Bao gồm quần áo dày dép+ trang sức)

Mạnh mẽ, quả quyết, trong tay nắm giữ toàn bộ sự sống chết của Đại Hoàn, một nam nhân như vậy trời sinh nên đứng ở chỗ tối cao. Thân là đế vương, Thương Quân Lẫm hoàn toàn đủ tư cách, Thẩm Úc nghĩ mãi không ra kiếp trước chỉ dựa vào khả năng của Việt Vương thì làm sao hắn có thể cướp lấy ngôi vị hoàng đế từ tay người này?

Càng hiểu rõ, Thẩm Úc càng có thể nhận thức rõ hơn Thương Quân Lẫm mạnh đến mức nào, hắn ở dưới hoàn cảnh ác liệt để mở ra một con đường máu, còn vượt mọi chông gai để ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Sao chỉ mới an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế vài chục năm mà hắn đã dễ dàng bị bọn ăn cướp kéo xuống?

Đáng tiếc sau khi y chết mới đọc được cuốn sách kia, mà bên trong cuốn sách cũng không viết chuyện này. Tất cả mọi chuyện kiếp trước đã không thể kiểm chứng được nữa, có lẽ những bí mật đó cũng sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn.

Chỉ một mình Thẩm Úc biết đến nó.

Nhận thấy ánh mắt của y, Thương Quân Lẫm dừng chân: “Làm sao vậy.”

“Chỉ là đang nghĩ mỗi ngày bệ hạ ngồi ở trên đó sẽ có cảm giác gì.” Thẩm Úc quay đầu nhìn về phía chiếc ghế rồng uy nghiêm kia.

“A Úc ngồi thử chẳng phải sẽ biết sao.” Thấy Thẩm Úc cảm thấy hứng thú, Thương Quân Lẫm kéo người đến chiếc ghế trên cao kia.

Thẩm Úc đứng ở dưới cầu thang, không chịu đi tiếp: “Ta chỉ có chút tò mò chứ không muốn ngồi thử.”

“A Úc không cần lo lắng, hoàng cung này có chỗ nào A Úc không đi được?” Không màng đến sự kháng nghị của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm bế Thẩm Úc lên rồi đi lên bậc thang.

Thẩm Úc yên lặng ngồi yên ở trong lồng ngực Thương Quân Lẫm, cuối cùng y vẫn không nhịn được tò mò, bám vào bả vai hắn để nhìn xuống xem thử.

Mỗi một bước lên bậc thang, tầm nhìn lại trống trải thêm một chút, đi qua chín bậc Thẩm Úc như bừng tỉnh, có loại ảo giác phía dưới đang có người cúi đầu quỳ lạy.

Thương Quân Lẫm khom lưng, đặt Thẩm Úc lên trên chiếc ghế rồng, còn hắn thì đứng ở phía dưới, hỏi: “A Úc có loại cảm giác gì?”

Thẩm Úc trầm mặc một lát, thành thật trả lời: “Cảm thấy có chút cứng.”

Ghế rồng rất hoa lệ là sự thật, nhưng ngồi lên không thoải mái cũng là sự thật. Lưng ghế ở phía sau chỉ là một thứ được dùng để trang trí, căn bản không thể dựa vào. Nếu dựa vào cũng sẽ bị những hoa văn điều khắc bên trên làm cho cộm lưng, hai bên tay vịn cũng trống trải, không có bất cứ chỗ nào để dựa vào.

Chỗ ngồi xuống lại càng không cần phải nói, không có bất cứ cái gì để giảm xóc, chỉ có thể ngồi thẳng người, ngồi một lát còn đỡ, nếu ngồi lâu Thẩm Úc cảm thấy mình sẽ không chịu nổi.

“Thiên hạ này không ai nghĩ ngồi trên này để dựa vào, cũng chỉ có A Úc mới ghét bỏ nó ngồi không thoải mái.” Thương Quân Lẫm phất tay, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc.

Ghế rồng rất lớn, hai người ngồi vẫn dư dả, Thương Quân Lẫm ngồi lên, Thẩm Úc thuận thế dựa vào người hắn: “Dù tính là tất cả người trong thiên hạ đều muốn thì cũng không có ai hợp với nó hơn bệ hạ.”

Mạnh công công đứng ở phía dưới, trong lòng ông có bao nhiêu chấn động cũng chỉ có chính ông biết. Ông biết bệ hạ rất coi trọng Thẩm Úc, dường như định sủng y lên tận trời luôn, nhưng cũng không ngờ tới chỉ vì Thẩm Úc nói một câu tò mò mà Thương Quân Lẫm có thể tự mình ôm Thẩm Úc đi lên vị trí kia.

Ngồi ở vị trí này sẽ cảm nhận được quyền lợi vô biên, còn phải có trách nhiệm gánh vác toàn bộ Đại Hoàn và còn có nỗi cô đơn vô hạn.

Thẩm Úc ngồi một lát liền không chịu ngồi yên, lần này Thương Quân Lẫm không ép y nữa, hai người cùng đi xuống bậc thang.

“Bệ hạ không sợ ta sẽ sinh ra ý nghĩ không đáng có với vị trí kia sao?” Thẩm Úc tò mò.

Nắm quyền thế ngập trời dễ như trở bàn tay, có mấy người có thể chống cự được sự mê hoặc lớn như vậy?

“Nếu A Úc nếu muốn, cho A Úc thì đã sao?” Thương Quân Lẫm vuốt ve tóc mai trên thái dương Thẩm Úc, “Chỉ là nếu A Úc muốn ngôi vị hoàng đế thì cũng cần mang theo trẫm, cũng không thể có người khác.”

Màu đen trong đáy mắt của nam nhân dần trở nên dày đặc, “Nếu không trẫm có thể cho A Úc ngồi lên vị trí kia thì cũng có thể khiến cho A Úc vĩnh viễn không thể ngồi lên vị trí kia.”

“Ngôi vị hoàng đế nào tốt bằng bệ hạ, chuyện của thiên hạ thì vẫn nên để bệ hạ nhọc lòng đi, ta chỉ cần có bệ hạ là tốt rồi,“ Thẩm Úc ngước mắt, đối diện với đôi mắt của Thương Quân Lẫm, “Thiên hạ này là của bệ hạ, mà bệ hạ là của ta.”

Thẩm Úc cũng không lý giải được tình cảm của mình dành cho Thương Quân Lẫm là tình cảm gì, nhưng y biết mình không muốn thay đổi trạng thái hiện tại giữa hai người.

“À Úc vĩnh viễn là của ta.” Thương Quân Lẫm thỏa mãn ôm người vào trong lồng ngực.

Không xưng hô là “Trẫm” để đại biểu cho thân con phận hoàng đế mà là “Ta” đại biểu cho chính Thương Quân Lẫm.

Kỳ thi xuân càng đến gần, thế lực của triều đình cũ lại càng hành động vì chuyện của Việt Vương.

Bọn họ không thể thấy rõ thái độ của Thương Quân Lẫm, những lần thử nhìn như đã chọc giận hoàng đế nhưng lại không đạt tới những hiệu quả mà bọn họ mong muốn.

Thả Việt Vương ra là mục tiêu, cũng là ngụy trang cho cuộc đối đấu giữa hai thế lực mới và cũ.

Thương Quân Lẫm như Lã Vọng buông cần*, chờ nhóm người đã từng chui sâu kia ra tay. (Ung dung chờ đợi thời cơ tới.)

Vài vị đại thần lén gặp nhau, suy đoán suy nghĩ của hoàng đế.

“Cuối cùng lần này bệ hạ muốn làm cái gì?”

“Tâm tư của bệ hạ có khi nào chúng ta đoán được sao? Trước kia bệ hạ luôn chịu đựng các phiên vương, lần này cũng không biết là vì cái gì mà lại liên tục ra tay, là không định tiếp tục e dè huyết mạch thân tình* sao?”(Chung dòng máu, người thân.)

“Điểm này ngươi nghĩ sai rồi, có khi nào bệ hạ e dè chuyện này đâu? Năm đó bệ hạ lên ngôi như thế nào các ngươi không phải không biết, không lẽ chỉ vì mấy năm nay ngài ấy không có động tác gì nên các ngươi quên mất đó chứ?”

“Cho nên lần này bệ hạ thật sự muốn đẩy Việt Vương vào chỗ chết sao?”

“Ta nghe được một ít tin tức, vị quý nhân gần đây được sủng ái, các ngươi biết chứ? Trước khi vị kia tiến cung ta nghe nói Việt Vương và hắn có một đoạn......” Người nói chuyện với ánh mắt “Các ngươi đều hiểu mà”, “Lấy trình độ sủng ái của bệ hạ với vị kia, bệ hạ đối xử như thế với Việt Vương cũng không quá đáng.”

“Ồ ——” người nghe được hít hà một hơi, “Cho nên bệ hạ cố ý nhằm vào Việt Vương?”

Rất nhanh chóng, có một người đang ngồi trong góc lặng lẽ đứng dậy rời đi, người nói ra “Chân tướng” yên lặng nhìn thoáng qua người đó rồi tiếp tục nói chuyện.

Đủ loại chuyện ngoài cung cũng không ảnh hưởng đến trong cung, Thẩm Úc lại được trải qua những ngày thanh nhàn, cũng không cần phải uống loại thuốc khiến người khó chịu kia nữa, tâm trạng y lại càng thoải mái hơn.

Bởi vì chuyện lúc trước nên Giang Hoài Thanh cũng thường xuyên dành thời gian viết thư cho Thẩm Úc, thi thoảng còn có mấy phong thư do Hạ Thừa Vũ viết để nói về những phát hiện mới mà gần đây bọn họ tra được. Vì thế Thẩm Úc cũng dứt khoát chọn ra một Ẩn Long Vệ để chuyên môn phụ trách việc đưa thư.

Dưới sự hợp tác của hai bên, bọn họ đã tìm hiểu được rất nhiều manh mối có ích, hiện tại chỉ cần chờ tìm ra chủ mưu của chuyện này là có thể trực tiếp ra tay bắt người.

Thẩm Úc trở mình, nửa ghé lên ngực Thương Quân Lẫm: “Hy vọng chuyện lần này sẽ không ảnh hưởng đến khảo thí*.”(Tui tra gg có thấy từ này trong tiếng Việt nha.)

Thương Quân Lẫm cuốn lấy những sợi tóc đang rũ xuống của Thẩm Úc: “Những người có mối liên hệ chặt chẽ với bọn họ phải đợi sau khi điều tra rõ mọi chuyện thì mới quyết định bọn họ có được tham gia lần khảo thí này hay không.”

“Thật ra cứ thống nhất không cho bọn họ tiến vào trường thi thì sẽ tiết kiệm rất nhiều sức lực.” Thẩm Úc rũ mắt.

“Như vậy chẳng phải A Úc sẽ phải chịu thua không thể nghi ngờ sao?” Thương Quân Lẫm khẽ cười một tiếng, “Hay là nói, A Úc muốn thua trẫm? Trẫm rất hoan nghênh.”

Thẩm Úc gọi phe của Việt Vương là đạo chích (ăn trộm, ăn cướp) bởi vì Thẩm Úc đã xác nhận Thương Quân Lẫm mới là chủ nhân của ngôi vị hoàng đế. Mà kẻ cướp lấy thì đương nhiên chỉ là bọn trộm cướp thoi=))

Mặc dù kiếp trước Thẩm Úc cũng góp phần giúp Việt Vương=)))

Mai tui bận nên không chắc sẽ có chương nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.