Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao

Chương 10: Chương 10




Sắc trời dần nặng nề, một tia dư quang cuối cùng của hoàng hôn hoàn toàn đi vào đại địa. Dược Sư cốc lâm vào đêm thu u tĩnh.

Trên cột bạch ngọc quanh năm quấn chặt long gân, trong bóng đêm phát ra hồng quang lấp lánh. Nhóm học đồ đốt đèn lồng lên, chăn nuôi trông chừng linh thú.

Trừ bỏ Lệ Tam là chủ nhân nơi này, không ai biết, trên Giảng Tập hội, việc Trụy Nguyệt tiên tôn nhập ma nháo loạn ồn ào, hôm nay liền ngủ lại trong cốc.

Lộ Thính Cầm luôn mãi cự tuyệt các kiểu quan tâm của sư huynh, đóng chặt cửa, thở ra một hơi thật dài. Nhìn bài trí bình thường trong phòng, đệm chăn thoải mái trải trên giường, ánh đèn ấm áp chiếu sáng, cơ hồ muốn rơi nước mắt.

Rốt cuộc... Rốt cuộc có thể ngủ một giấc bình thường rồi!

Hắn đi đến trước gương đồng dựa trên tường, dỡ xuống búi tóc tùy ý buộc trên đầu, tóc đen như thác nước chảy xuống.

Lộ Thính Cầm giật mình tại chỗ, đầu ngón tay do dự thăm dò, sờ lên khuôn mặt được gương chiếu ra.

Một gương mặt bảy phần tương tự với hắn, nhưng chất da càng trắng, khí chất bất đồng, mặt mày càng tinh xảo, giống như khuôn mặt trích tiên mở ra tầng tầng lự kính.

Một đôi đồng tử nhạt màu lạnh như băng tuyết ngàn năm, giữa lông mày mang một đường tối không rõ, sắc môi nhạt nhẽo, khóe môi tự nhiên nhếch lên.

Hắn thu tay lại. Phát hiện đang nắn gò má trên mặt mình, gương mặt này chính là mối họa trong số tiên nhân nhập phàm thế, nhiều thêm một tia nhân khí chân thật. Chớp chớp mắt, vốn là động tác ngốc lăng, đổi lại gương mặt này làm vậy, đó là trong lòng có ngàn ngàn nút kết chưa mở, muốn nói lại thôi.

Lộ Thính Cầm chộp tới một cái gối đầu, chắn ở trước gương.

Trách không được lúc Giảng Tập đại hội mở ra, Kê Hạc trước tiên làm một cái thủ thuật che mắt, vội đem gương mặt này che khuất. Đặt vào kiếp trước, gương mặt này chính là tự mang đèn tụ quang, ai nhìn tâm thần đều thấp thỏm.

Bóng đêm yên tĩnh, ánh nến leo lắt. Hắn gỡ bỏ búi tóc bị buộc, cảm thấy hơi hơi buồn ngủ.

Lệ Tam nhiều lần cường điệu không thể vận dụng linh lực, gian phòng kế bên đã chuẩn bị riêng nước ấm để tắm rửa, giặt giũ quần áo. Lộ Thính Cầm lại không lo lắng cân nhắc dùng Tịnh Thân quyết như thế nào, đơn giản ngâm mình rồi tắm, đi ngủ.

Đệm chăn của Dược Sư cốc, được sưởi qua mang theo khí tức ấm áp. Trước đó dưới sự lăn lộn luân phiên, tâm thần đều mệt, thật nhanh tiến vào mộng cảnh.

Lúc này đây Lộ Thính Cầm thật sự ngủ say.

Không có chọc đến chim nhỏ nhân tâm buồn bã, vui sướng vòng quanh. Không có đứa nhỏ đáng thương quần áo tả tơi, sống làm tạp dịch bị đám lưu manh khinh nhục. Không có bất luận cái gì... hình ảnh hồi ức về đồ đệ long tế tử khi còn nhỏ.

Trong giấc mơ của hắn, xuất hiện một người trưởng thành.

Một người như thanh phong lãnh nguyệt, như cây tùng cô độc sống trên vách núi, đứng ở nơi đó, áp lực của người trưởng thành gia tăng mãnh liệt bốn phía.

Lộ Thính Cầm: “...”

Không cần lo lắng, giấc ngủ của ta rất sung túc. Hắn nghĩ như vậy, mệt mỏi đứng trong mộng cảnh, cảm giác quầng thâm dưới mắt càng đen hơn rồi.

Người trong mộng hừ một tiếng, đến gần, đám sương nhẹ phủ trên khuôn mặt tản ra.

Lộ Thính Cầm trong nháy mắt quên mất hít thở.

Đây là một gương mặt hắn mới vừa nãy, là mặt đã thấy qua trong gương.

Tiên khí càng yếu, lệ khí càng trầm, lông mi dài mảnh hơi che khuất đôi mắt, biểu tình âm u. Cả người bao trùm một tầng sương mù đen mỏng manh.

“Ngu xuẩn.” Người trong mộng nhẹ giọng trách mắng.

Bọn họ cứ thế đứng nhìn nhau, bốn phía là một mảnh không gian mang màu trắng. Lộ Thính Cầm cúi đầu, trên ngực người trong mộng, cắm một thanh kiếm nhuốm máu.

Ngực Lộ Thính Cầm nghẹn lại, tay nắm chặt vạt áo. Hắn cảm thấy một cỗ cảm xúc không thuộc về hắn, đột nhiên quanh quẩn trong không gian trắng xoá, khuấy động trên ngực hắn.

Phảng phất có linh hồn đang kêu thảm, đang khàn khàn kêu, đang không cam lòng, đang chất vấn. Hắn gian nan ngẩng đầu, thấy người trong mộng nắm lấy kiếm trên ngực, dùng sức rút ra. Vô số hắc ám cùng huyết quang, xuất hiện ở chỗ ngực bị bỏng đến cháy khét của người trong mộng

Người trong mộng sắc mặt thanh lãnh, như cũ vẫn như đỉnh núi, nguyệt chi tiên, làn da lại nứt nẻ ra từng đường từng đường, chảy máu. Thân hình trôi nổi trên không trung thảm không nỡ nhìn, tứ chi không bình thường lay động, hiển nhiên khớp xương đã đứt.

Lộ Thính Cầm gian nan mở miệng nói: “Ngươi là... Trụy Nguyệt tiên tôn.”

Hơn nữa là trong nguyên tác, trải qua đủ loại trắc trở, trở nên triệt để cố chấp, nam chủ mang bộ dáng hắc hóa trả thù. Đây là mơ thấy điềm báo sao, bất luận nói rõ như thế nào, bản thân đều sẽ nghênh đón kết cục như vậy?

Trên lông mi Trụy Nguyệt tiên tôn bao trùm một tầng sương trắng, hốc mắt trống rỗng, không tập trung mà nhắm ngay phương hướng Lộ Thính Cầm.

“Ta đã là một sợi du hồn vô danh, sắp chuyển thế, hiện tại Lộ Thính Cầm là ngươi. Đây không phải mơ, là nỗi day dứt của ta.”

Như là hưởng ứng lời y nói, cảm xúc núi xác biển máu khiến người ta hít thở không thông tan đi, không gian trắng xoá vô ngần, hiện ra một gốc hoa quế um tùm.

Gió xanh thổi qua, hoa quế đầy cây bị thổi xoay chuyển, từng điểm từng điểm như ngôi sao rơi rụng, mùi hương ngày thu quanh quẩn ở trong mộng.

Trụy Nguyệt tiên tôn mặc một bộ bạch y, xõa tóc, đi chân trần, ngồi xếp bằng trên cây hoa quế, nâng tay lên, nắm được một mảnh hoa rơi.

“Ở tương lai ngươi chưa trải qua, là quá khứ ta đã từng trải, Vô Thượng tôn thống ngự tứ hải, phá vỡ rào chắn, thiên địa dị biến, nghênh đón mạt thế. Thiên Đạo tuyển người có đại cơ duyên, tức là ta, sống lại một đời, dẫn nó đi vào chính đồ... Ta không muốn. Sống lại một lần, chẳng qua giẫm lên vết xe đổ, cần gì. Ta hóa thành du hồn, một lần nữa chuyển thế. Làm người thay thế, Thiên Đạo triệu ngươi tới.”

Trụy Nguyệt tiên tôn nhẹ phiêu phiêu rơi xuống khỏi cây, nắm đầy cánh hoa trong lòng bàn tay, từng bước một, đi đến trước người Lộ Thính Cầm.

“Thiên Hành có nói, chư thiên thế giới, sâm la vạn vật. Vô số nhân tình cố sự, lấy giấc mơ hoặc linh quang, lưu chuyển đến vô số thế giới khác, biến thành thoại bản. Ngươi ở thế giới bên kia khả năng đã nghe qua về ta, ta làm người trong chuyện cũ, cũng chân chính sống qua.”

Hắn đem cánh hoa thả vào lòng bàn tay Lộ Thính Cầm, trên nét mặt tối tăm thoáng phai nhạt, lộ ra một chút tươi cười mỏng manh.

“Lộ Thính Cầm, ta... hướng ngươi tạ lỗi, cũng hướng ngươi gửi lời cảm tạ. Ngươi là ta ở thế giới bên kia, ta là ngươi ở thế giới bên này. Chúng ta bản chất là một, cảnh ngộ bất đồng. Mong ngươi tha thứ, lựa chọn của ta.”

Lòng bàn tay Lộ Thính Cầm giật giật. Cánh hoa quế nhẹ như không có gì, sương mù dừng trong lòng bàn tay hắn, hơi hơi động, sôi nổi bay tản ra hướng khác.

Trong lúc nhất thời hắn mang đầy lời muốn hỏi, không biết mở miệng từ đâu. “Một tiếng thăm hỏi còn không có, liền đem người kéo qua đây. Ta không tha thứ.”

Đầu ngón tay Trụy Nguyệt tiên tôn lạnh lẽo, đặt ở lòng bàn tay Lộ Thính Cầm. “Ta cảm nhận được, ngươi chưa từng buồn bực... Thỉnh giúp ta.”

“Giúp ngươi, ta có thể làm cái gì?” Lộ Thính Cầm nhớ tới ánh mắt của Trọng Sương, “Ngươi nói Vô Thượng tôn, chính là long đồ đệ kia của ngươi. Y tương lai sẽ phá vỡ cái gì rào chắn, hủy diệt thế giới. Ngươi cần ta dẫn đường y?”

“Hừ!” từ trong cổ họng Trụy Nguyệt tiên tôn ra một tiếng hừ phẫn nộ, hoa quế trên cây rơi xuống như mưa. “Vô Thượng tôn, quan tâm nó đi chết làm gì. Hiện tại nó đã là đệ tử của ngươi. Ta chỉ mong ngươi thay ta, trông coi sư phụ, sư huynh sư tỷ.”

Mi mắt Trụy Nguyệt tiên tôn rũ xuống. “Những ma vật đó thầm thì... Từ lúc ta mới vào núi, liền quay chung quanh ta. Ta nghe thấy, nghe thấy... Đối với người không nên đề phòng, thì đề phòng quá mức. Đối với người lẽ ra nên giải thích, lại giải thích quá ít. Đến cuối cùng, thời gian đã muộn.”

Lộ Thính Cầm gạt đi một cánh hoa trên đầu ngón tay Trụy Nguyệt tiên tôn, vỗ vỗ mu bàn tay y.

“Sau khi ta xuyên qua đây, sư phụ cùng sư tỷ hình như ở ngoài núi, còn chưa trông thấy, các sư huynh của ngươi đều chiếu cố ngươi... Bọn họ giống như hiểu lầm rất nhiều chuyện, hiện tại cũng dần dần nghĩ thông suốt, ngươi thấy được không?”

Thân ảnh Trụy Nguyệt tiên tôn mờ mịt, tan về phía sau, về tới trên cây hoa quế kia.

Hắn không gật đầu, cũng không có phủ nhận. “Chiếu theo bản tâm của ngươi, cùng bọn họ ở chung đi. Đây là ta muốn thỉnh cầu ngươi làm việc. Những cái khác... Ta chỉ là một sợi du hồn mà thôi. Liền từ biệt ở đây.”

Lộ Thính Cầm vội vàng nói: “Từ từ, còn y thì sao?”

Trụy nguyệt Tiên Tôn nghe hiểu chỉ đại hàm hồ này, nghiêng người.

“Mặc cho ngươi quyết định, ta chỉ đưa ra một câu.”

Hắn đem bản thân biến mất ở chỗ bóng cây hoa quế tươi tốt, thân ảnh chớp tắt, thân hình dần dần nhạt đi,

“Nhân Long hỗn huyết, nhiều nguyên nhân là vì lực lượng thất hành mà chết, trước giai đoạn muốn thành người, lại hóa rồng, quất roi lấy đó làm tiến độ, lấy máu từ thân thể yếu, nhập linh dẫn dắt tu hành; sau Trúc Cơ kỳ, lấy xương làm đan, hóa thành Long Hạch, đi Đông Hải, không cần Nam Hải... ngươi đem sơ cốt sau khi luyện trong túi Càn Khôn cho Long tộc, trợ giúp nó hóa hình, vạn sự đại cát.”

Trụy nguyệt Tiên Tôn nói xong, im lặng thật lâu. Một tiếng thở dài, hiện ra trở nên vụn vặt.

“Đã đến giờ rồi, cứ như vậy đi.”

Cây quế nhẹ lay động, vỡ vụn, tiêu tán. Không gian thuần trắng sắc như nước rung chuyển, hết thảy lướt qua trong giây lát, không thể nắm bắt.

Lộ Thính Cầm còn muốn nhìn nhiều thêm một chút, ý thức trầm xuống, rơi xuống biển cả đen nhánh thâm trầm. Phía trên biển, lộ ra ánh sáng nhè nhẹ như ẩn như hiện. Ý thức hắn bị ảnh hưởng, trở nên nhẹ bẫng, theo ánh sáng, nổi lên.

“Lộ Thính Cầm...”

“Lộ Thính Cầm!”

Có ai đó đang kêu hắn, tay nhẹ nhàng bóp gương mặt hắn.

Lộ Thính Cầm trở mình, vùi đầu vào gối mềm, cự tuyệt mở mắt.

Hắn nhận thấy được sắc trời đã sáng, ánh sáng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ giấy, chói đến trên mí mắt. Nhưng như vậy thì thế nào?

Giấc mơ thật giống như tăng ca làm hoặc học tập cả đêm, như thể ngày hôm sau mở mắt còn phải đi làm hoặc đi học.

Hắn căn bản không ngủ có được không? Không thể ngủ một hồi cho thỏa đáng sao?

Bàn tay chỉ biết quấy rối kia tựa hồ cảm giác được tâm tình của hắn, nhéo mặt xong, không nhẹ không nặng nhéo thính tai một chút.

Lộ Thính Cầm thu hồi giấc ngủ mông lung, ở trong giấc mơ hời hợt không muốn tỉnh lại.

Lúc hắn trở mình, trong cảm giác mơ hồ giống như có người ngồi ở bên cạnh, cản lại ánh sáng, khiến ánh nắng ấm áp buổi sáng lướt qua, không đem hắn nhiễu tỉnh.

Lại không biết qua bao lâu, một cục đồ vật mềm mại, tản ra nhiệt độ vừa phải, bị nhét vào trong chăn của hắn. Xúc cảm lông xù mượt mà, bao lấy đầu ngón tay hắn.

Lộ Thính Cầm trong mộng sung sướng đến mức sắp bay lên, hắn mơ thấy bản thân đến một nơi mỗi thứ đều là gối đầu thoải mái, chỗ nào cũng là tiểu thuyết, đồ ăn vặt, còn có lông xù ấm áp. Hắn ở bên trong ổ, không cần suy xét, không cần bận rộn.

... Quá sa đọa, vẫn là mở mắt đi.

Hắn thử vài cái, thuyết phục chính mình mở mí mắt ra.

Một thứ màu đen, đầu lông tròn vo, dựa vào mặt hắn, đang ngủ ngon lành. Lỗ tai nhòn nhọn, trong lúc ngủ mơ động lại động, còn phát ra tiếng ngáy đứt quãng.

Lộ Thính Cầm chớp chớp mắt, lập tức thanh tỉnh.

Đây là... mèo?

Tim hắn đập nhanh, không dám nhúc nhích, đôi mắt chuyển động, hướng đến bên cạnh nhìn lại.

Tứ sư huynh Kê Hạc mặc một thân áo gấm hạc văn màu xanh ngọc, nhẹ nhàng như thế giai công tử phàm tục, dựa ở trước giường.

Tay hắn đặt ở trên màn che, nửa cao không thấp mà treo mành, để cho tia sáng xuyên vào, lại không đến mức quấy nhiễu giấc ngủ. Nhận thấy được Lộ Thính Cầm mở mắt, lập tức giơ tay, muốn nhéo mặt hắn.

“Ồ, sư huynh!”

“Ngươi cũng được đó nhỉ, một giấc này hận không thể đợi ngươi đến buổi chiều!”

Dưới sự ầm ĩ, cục lông đen cũng bừng tỉnh, tròng mắt màu vàng kim nheo cả lại, thân mật không chịu được mà liếm mặt Lộ Thính Cầm, “Meo ngao!”

—————

Tác giả có lời muốn nói:

① Ở phía sau đã triển khai tân tiến trọn vẹn, dù không tiết lộ dĩ vãng và chân tướng, chương này bày ra là thứ phiến diện, hắn sẽ trải qua thật tốt.

② Trả giá = báo đáp, không có chuyện tiền nhân trồng cây hậu nhân hóng mát.

③ Nguyên thân và xuyên việt có quan hệ là [ Trong hế giới song hành khác có ta], căn bản tính chất là như thế, tỉ như thiện lương từ trong xương, sợ xã hội, có dòng kỹ thuật. Nhưng lớn lên trong hoàng cảnh không giống nhau, tính cách vì thế cũng không giống nhau, nhân vật chính xuyên việt bị ném đến thế giới này, mất đi toàn bộ, tâm huyết buông xuôi theo nước chảy, hắn thay đổi nhiều về bản chất riêng cùng với chuyện cũ phát triển sẽ dần dần được tiết lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.