Cục lông đen liếm một hồi, dính ngấy mà cuộn ở khuỷu tay Lộ Thính Cầm. Cái đuôi mềm mại tự nhiên rũ xuống, đệm thịt ấn ấn trước ngực Lộ Thính Cầm, cổ họng phát ra âm thanh gừ rừ gừ rừ.
Lộ Thính Cầm sáng dậy cứ thế bị nghi thức này dọa sợ ngây người. Hắn cử động cũng không dám, sợ dọa mèo chạy đi.
Kê Hạc lấy ra một tấm khăn tơ tằm thêu hoa thủy tiên màu trăng non, ghét bỏ mà lại cẩn thận lau khô nước dãi mèo trên mặt Lộ Thính Cầm.
Hắn lau xong, nhét khăn vào trong lồng ngực Lộ Thính Cầm, vén cánh tay lên, đặt trước ngực, một bộ dáng hưng sư vấn tội.
Lộ Thính Cầm lặng yên không một tiếng động mà thăm dò phía cằm mèo.
“… Sư huynh, làm sao vậy?”
Lộ Thính Cầm nhớ tới lời Trụy Nguyệt tiên tôn nói trong mơ. Nghĩ đến Kê Hạc ở thế giới kia, có thể vĩnh viễn không biết được chân tướng Ngũ sư đệ của mình đọa ma, trong nháy mắt mất đi hắn. Có chút chua xót, lấy lòng mà hướng về phía Kê Hạc hiện tại cười khẽ một cái.
Kê Hạc bị nụ cười này dao động đến thất điên bát đảo, hoảng hốt một chút, lập tức phản ứng lại.
“Đừng có giả vờ vô tội với ta.” Hắn tóm lấy phía sau cổ mèo, xách nó xuống khỏi giường. Trong tay xuất hiện ánh sáng nhạt của linh lực, khí tức hơi lạnh lại không khiến người cảm thấy lạnh lẽo vòng qua gương mặt Lộ Thính Cầm, cánh tay, mang đi bụi bặm mắt thường nhìn không thấy trên khuôn mặt.
Lộ Thính Cầm đột nhiên không kịp phòng bị được giúp đỡ rửa mặt, có chút ngượng ngùng, ngồi dậy. Hắn mới vừa ngồi thẳng, trước mắt nổi lên một trận sương đen, không kiềm nổi mà chậm chạp nhắm mắt.
Kỳ quái… Thân thể nặng nề, giống như chưa từng ngủ.
Tay của Lộ Thính Cầm dưới ý thức vỗ về phía ngực. Mèo nhảy lên trên giường, nằm lên bụng hắn. Một cục ấm áp dễ chịu, xua tan sầu lo.
Kê Hạc nhíu mày. “Ma khí trên người ngươi, lần này không biết có phải không được rồi không. Ngoan ngoãn nghe lời lão Tam, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, đừng lăn lộn. Ta đi liên lạc với sư phụ.”
Lộ Thính Cầm gật gật đầu thuận theo.
“Không đúng, ngươi có phải có chuyện gì giấu ta hay không?” Kê Hạc hoài nghi mà nhìn vẻ mặt của hắn. “Sao lại nghe lời như vậy.”
“Kê sư huynh… Huynh như vậy, ta có chút muốn đổi xưng hô.”
“Cái gì?”
“Mẹ.”
Khuôn mặt trắng nõn của Kê Hạc lập tức đỏ lên. “Gọi cái gì đấy! Không đúng, ngươi còn biết nói lời dí dỏm rồi!”
Hắn nổi giận đùng đùng mà lau tay, làm da gà nổi lên rớt đầy đất, hoàn toàn là bộ dáng chịu không nổi. Đôi mắt lại lặng lẽ cong lên, con ngươi sắc bén dâng lên ý cười không giấu được.
“Được lắm, Lộ Thính Cầm. Cuối cùng học được cách nói chuyện, không làm bản thân chán chết.”
Ngón tay Kê Hạc vén sợi tóc mai rũ xuống trên thái dương Lộ Thính Cầm, làm ra ý tứ muốn trừng phạt, giật giật thật nhẹ.
“Chuyện của đồ đệ ngươi, trước kia ta cũng đã hoài nghi, chẳng qua không chứng cứ. Sau đó lão Tam giám định xong xương cốt, quả nhiên là long tế tử. Chúng ta tối hôm qua mới nói cho Diệp Vong Quy, huynh ấy choáng luôn rồi, bây giờ giả làm chim cút, không dám gặp ngươi.”
Ánh mắt Lộ Thính Cầm phức tạp. Mèo thay đổi tư thế, ở trên người hắn lăn một cái, phơi cái bụng ra. Hắn nhịn không được vươn tay, muốn gãi gãi nó.
“Xùy, vấn đề của con mèo ngu ngốc này đợi lát nữa ta lại nói.” Kê Hạc vỗ vỗ đuôi mèo, đem mèo đuổi tới gần chỗ Lộ Thính Cầm, tiếp theo quở trách, “Ngươi nói ngươi đó, thật sự ngốc muốn chết. Mặc kệ dùng biện pháp gì, long tế tử vô ơn kia của ngươi có thể sống đến bây giờ, phải nhớ kỹ đến ngươi một câu tốt. Bây giờ thì tốt rồi, nó hận ngươi đến mức không thể tìm được cơ hội đâm trả ba đao.”
“Cũng không thể hoàn toàn trách y…” Lộ Thính Cầm nhớ tới ánh mắt vui sướng của chim nhỏ trong mơ, có chút nặng nề, hắn như là đang giải thích với Kê Hạc, cũng như là đang thay Trụy Nguyệt Tiên tôn nói công đạo, chậm rãi nói, “Chuyện ta nên giải thích, thì giải thích quá ít. Chờ y bình tĩnh lại, ta tự mình đến nói với y.”
“Ngươi còn muốn gặp nó?” lông mày Kê Hạc nhướng lên, “Tên nhãi ranh kia… Được rồi được rồi đừng nhìn ta như vậy. Ta đem nó tống qua chỗ Diệp Vong Quy rồi, hiện tại có thể đang lên lớp.”
“Y đã biết?”
“Chuyện Nhân Long? Không có, cái này không đợi ngươi ý kiến đâu. Bây giờ nó chịu đả kích, đang hoài nghi bản thân, trong chốc lát cũng sẽ không gây náo loạn.$
“Huynh không làm gì y chứ.” Tim Lộ Thính Cầm treo lên.
“Sao có thể, là mèo của ngươi lập công lớn.” Kê Hạc vui sướng mà cười to vài tiếng, hung hăng xoa xoa đầu mèo, chọc cục bột đen kêu ngao một tiếng. “Phòng nhỏ bí mật kia của ngươi —— ta không níu lại thì có phải trước kia ngươi đều trốn trong đó hay không, làm ta tìm thật lâu cũng không bắt được người —— tiểu bạch nhãn lang ở bên trong, thiếu chút nữa bị mèo ngươi nuôi cào một cái, sau khi ra ngoài thần tình cực kỳ mê mang. Có thể nó cho rằng nhìn thấy được hiện trường gần giống với tế bái Quỷ đạo đi.”
Mèo của ta? Phòng nhỏ gì? Mật thất trong cơ quan kia sao?
Lộ Thính Cầm vẻ mặt mờ mịt, loáng thoáng nhớ rõ mình mở cơ quan, sau đó quay đầu chạy, không quan tâm chuyện phía sau. Vội vàng gục đầu xuống, làm bộ hết sức chuyên chú vuốt mèo, che lấp vẻ mê mang trên mặt.
“Diệp Vong Quy cũng mông lung luôn. Ngươi nên xem vẻ mặt đó của y.” Kê Hạc nghĩ tới cái gì, thần sắc chuyển lạnh. “Ta nói cũng được, nên trị tốt cái đức hạnh kia của y, dại dột còn không bằng chó. Tiểu Ngũ, sau này y bằng cách nào đến tìm ngươi, ngươi đều coi như không thấy đi.”
“Sư huynh, ám chỉ một hồi, huynh mắng mèo, lại mắng chó. Lúc thì kêu đồ đệ ta là con thỏ, lúc sau lại kêu bạch nhãn lang.” Lộ Thính Cầm nhỏ giọng chỉ ra.
Kê Hạc làm bộ đánh đầu hắn, lòng bàn tay lại không vỗ đến tận nơi.
“Ta thấy bản lĩnh của ngươi cũng lớn đấy.”
Khóe môi Lộ Thính Cầm nhấc lên, tạo thành một độ cong như chồi cỏ non mới nhú bị gió thoáng thổi qua. Kê Hạc rốt cuộc nhịn không được, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt hắn.
“Ngươi cùng bạch nhãn lang, muốn nói như thế nào? Có cần ta giúp ngươi không.” Kê Hạc nghiêm túc hỏi.
“Sư huynh, y tên Trọng Sương.”
Ngẫm lại, bản thân mình ngày thường trong lòng cũng một miệng gọi hắc liên hoa, long tế tử… Lộ Thính Cầm không quá thành thật mà kiểm điểm lại một chút.
“Hử.” Kê Hạc chẳng hề để ý mà ngoáy ngoáy lỗ tai.
Lộ Thính Cầm chọc móng vuốt mèo một trận, nắm lấy đệm thịt nhỏ hồng nhạt, hạ quyết tâm. “Không cần. Ta tự mình thử xem sao.”
“Thật sự có thể?”
Lộ Thính Cầm dùng sức gật gật đầu.
Trong lòng hắn luôn có cái kết, cảm thấy Trọng Sương nếu bởi vì “Bản thân mình” mà biến thành như vậy, vậy phải do bản thân hắn mang y ra mới được.
Kê Hạc vịn bên giường, ghé sát vào nhìn chằm chằm hắn, vẫn là bộ dáng cực kì không yên tâm.
“Sư huynh…” giọng Lộ Thính Cầm kéo dài thêm một chút.
“Được rồi.”
Kê Hạc đứng dậy, đi loanh quanh trong phòng. “Được rồi được rồi được rồi, được rồi. Cho dù có bất kỳ chuyện gì không kiểm soát được, có nghe không, bất kỳ chuyện gì, bao gồm việc nó tỏ ra không tôn kính ngươi làm ngươi khó chịu —— đều phải ngay lập tức nói cho ta, truyền âm, hửm?”
Lộ Thính Cầm vội vàng đồng ý.
Thấy bộ dạng này của hắn, Kê Hạc phụt một tiếng, chuyển sang cười mỉm ưu sầu. “Tiểu Ngũ, ngươi ngoan ngoãn nói chuyện như như vậy. Ta dường như đang nằm mơ.”
Lộ Thính Cầm thấy hắn cười mềm mại, trong lòng lại có chút chua xót, thấp giọng nói: “Ta về sau… sẽ cố gắng hết sức.”
“Cố gắng cái gì, ngươi muốn thế nào thì như thế đó đi.”
Kê Hạc lại dặn dò một hồi, nói rằng hiện tại vẫn đang trong mấy ngày Giảng Tập hội diễn ra, hắn không thể rời đi quá lâu, còn phải đi giám sát. Vỗ vỗ bả vai Lộ Thính Cầm, buông đồ xuống, vội vàng rời đi.
Trong phòng quay về trạng thái yên tĩnh, chỉ có tiếng mèo đen gừ rừ cọ hắn. Lộ Thính Cầm sờ sờ cái mũi ươn ướt của mèo nhỏ.
“Mi là mèo của ta, hay là mèo mà Tam sư huynh nói? Mi thật đáng yêu.”
Mèo đen lập tức lật cái bụng, đem thân vặn thành độ cong rất giống trăng rằm, tròng mắt đen bóng mở thật to nhìn hắn.
“Ngoan ngoan.” Lộ Thính Cầm nhích lên phía trước, dùng hai tay cào lên. Mèo đen bị hắn cào, cả thân mèo đều mềm xuống, biến thành một bãi mèo. Tư thế không ngừng biến hóa, khiến Lộ Thính Cầm cào đến càng đúng chỗ một chút.
“Nếu Trọng Sương cũng đáng yêu giống mi thì tốt rồi.”
Lộ Thính Cầm nặn nặn mặt mèo, cùng nó chạm chạm mũi, giúp nó SPA toàn thân. Với trình độ nào đó mà nói, đây là sở trường tuyệt kỹ của hắn, mèo bị hắn sờ qua, bất luận tính tình hung dữ bao nhiêu, đều sẽ lập tức tước vũ khí đầu hàng.
Mèo đen sung sướng mà cọ tay hắn. Sau khi Lộ Thính Cầm có ý dừng lại, nhẹ nhàng nhảy lên, quen cửa quen nẻo vượt qua ngoài cửa sổ, thân mình uốn éo chạy xa.
Lộ Thính Cầm nhìn nó rời đi, thân thể hoạt động một chút. Nguyên thân đã kết đan, cơ hồ sẽ không cảm thấy đói. Hắn nhìn nhìn sắc trời còn tốt, nhặt lên sọt đồ vật Kê Hạc để lại —— đây là lúc Kê Hạc gần đi, sợ Lộ Thính Cầm vận dụng linh lực, bới từng cái từ túi Càn Khôn ra.
Sọt tre, chủ yếu là sách, sợ Lộ Thính Cầm phiền muộn mà đem tới. Đại đa số hắn đã thấy qua trong thư phòng, có mấy quyển lúc ấy Diệp Vong Quy chất đống trên mặt đất, còn có… Thoại bản? Từ đâu ra nhiều thoại bản như vậy?
Lộ Thính Cầm ngẩn người, kiềm chế ý đồ muốn lật mỗi cuốn thoại bản một lần của bản thân, cầm lấy một cuốn nhìn qua nghiêm túc nhất.
Đây là khi Diệp Vong Quy tra phòng, từ thư phòng lấy ra một quyển bút ký đóng chỉ. Lúc ấy hắn nhìn thấy, liền đặc biệt lưu ý.
Trên bìa ngoài mộc mạc, nhiễm tảng lớn vết bẩn màu nâu, giữa trang với trang cũng dính liền.
Lộ Thính Cầm dùng móng tay, cẩn thận bóc tách một tờ. Đập vào mi mắt, là quen bút tích quen thuộc thuộc về “Bản thân mình“.
“Một ngày thu năm nào đó, đồ Trọng Sương, lấy máu…”
Mu bàn tay Lộ Thính Cầm rét run một trận.
Vết bẩn là máu của Trọng Sương. Đây là bút ký lấy máu nghiên cứu của “Lộ Thính Cầm“.
*Note: “…, đồ Trọng Sương,…”, 'đồ' ở đây là đồ đệ, học đồ.