Bệnh Sủng

Chương 55: Chương 55: Bà xã, em quan tâm anh sao?




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Tiểu Thỏ bị va chạm mà không thể đánh trả, chỉ có thể ôm chặt lấy Giản Chính Dương. Cô cắn chặt lấy vai anh để bản thân không phát ra tiếng kêu kịch liệt, lỡ như truyền ra ngoài sẽ rất dọa người. Thế nhưng, Giản Chính Dương lại cố ý tra tấn cô, không dè dặt cẩn thận như trước, luôn sợ cô bị tổn thương, bây giờ trong lòng anh đang rất tức giận vì cô dám nói rời khỏi mình. Tuy Tiểu Thỏ đã gọi anh hai tiếng ông xã một lần nữa, anh vẫn cảm thấy trong lòng cô không xem anh là ông xã, mới có một chút chuyện đã đòi bỏ đi, không thể tha thứ được. Do đó lần này, anh không giữ sức lại cho mình, ngay từ đầu đã va chạm vào nơi mẫn cảm đến chết của Tiểu Thỏ biết bao nhiêu lần. Về phần bả vai mình bị cô cắn lấy, anh không thèm quan tâm, sức của cô chỉ như gãi ngứa cho anh mà thôi; tuy rằng thỉnh thoảng có hơi đau thật, nhưng anh dùng lực ở thân dưới, buộc Tiểu Thỏ phải nhả, ngược lại cô còn phát ra tiếng hu hu khiến anh phát cuồng.

Giản Chính Dương có ý xấu, không nhắc nhở Tiểu Thỏ. Tiểu Thỏ càng cố khống chế tiếng kêu của mình, ngẫu nhiên đau quá mới phát ra tiếng hu hu, so với tiếng kêu bình thường khá to thì lần này, cô càng khiến lòng anh hóa ma, càng lúc càng cố ý tra tấn cô. Mới đó mà anh đã khiến cô “lên”, không chỉ như vậy, anh còn chẳng để cô có thời gian hòa dịu mà đã bắt đầu va chạm thêm một lần nữa, trực tiếp khiến cho Tiểu Thỏ mất đi khả năng khống chế thần kinh của mình. Cuối cùng, cô chẳng nhớ mình đã hưng phấn mấy lần, chỉ biết sau một hồi qua đi, cô đã bất tỉnh, không còn biết một điều gì nữa...

Đợi đến khi cô khôi phục lại cảm giác, cô liền trợn mắt, nhìn lên trần nhà quen thuộc. Tiểu Thỏ đã về nhà của Giản Chính Dương, nhưng ngay cả việc chuyển về mà cô cũng không hay biết, có thể thấy ban nãy cô đã choáng váng tới mức nào.

Bị ôm ra khỏi bệnh viện, ắt hẳn là người khác biết hết chuyện gì xảy ra rồi. Trời ạ, cô còn muốn sống hay không đây? Tiểu Thỏ xấu mặt, nhìn Giản Chính Dương đang ngủ ngon ở bên cạnh mà cắn răng thật chặt, cầm gối đầu nện vào mặt anh, “Giản Chính Dương, anh là đồ khốn kiếp! Em sẽ không để yên cho anh! AAA!!!”

“Ưm... Lão bà.” Giản Chính Dương bị Tiểu Thỏ nện một cái liền tỉnh. Thấy cô tức giận, anh cũng không so đo việc cô gọi tên đầy đủ của mình, ngược lại dáng vẻ còn giống như được ăn uống no đủ, “Bà xã, em tỉnh rồi à? Có đói không? Ông xã nấu cơm rồi, xới cho em một chén nha?”

Giản Chính Dương vừa nói xong, bụng Tiểu Thỏ lập tức réo hò, đúng là vừa vặn làm sao.

Trong lúc nhất thời, Tiểu Thỏ cảm thấy khí thế giảm sút, giận cũng giận không nổi, đó là còn chưa nói sáng giờ cô chưa ăn gì. Bị Giản Chính Dương đè xuống vận động một hồi, không đói mới lạ ấy. Tuy rằng cô chỉ nằm dưới, không động đậy gì cả, nhưng không có nghĩa là cô không “nỗ lực”.

Ôi... bỏ bỏ bỏ! Bạch Tiểu Thỏ ơi là Bạch Tiểu Thọ, mày cũng gian tà như vậy ư? Sao mày có thể nghĩ tới mấy thứ đó chứ, sắc nữ ơi sắc nữ à.

Giản Chính Dương bị vẻ mặt thay đổi liên tục Tiểu Thỏ hấp dẫn. Anh nhịn không được mà xông tới, chụt một phát vào môi cô, khiến cô nổi bão mới chịu rời khỏi, “Anh xới cơm cho em.”

Tiểu Thỏ trực tiếp cầm gối ném tới, “Giản Chính Dương, anh là đồ lưu manh, mau mặc quần áo vào cho em!”

Ngay cả quần lót cũng không mặc, cô chưa từng thấy ai tùy tiện như vậy.

Mặt cô vừa đỏ vừa giận, không cần soi gương cũng biết môi mình sưng lên tới mức nào, hơn nữa còn bị xước da, cho dù mắng chửi người khác cũng đau, ngay cả vừa rồi, Giản Chính Dương chỉ chạm nhẹ vào thôi mà cô đã đau rồi. Nghĩ vậy, trong lòng cô lập tức giận dữ, Giản Chính Dương đáng hận! Thù này không báo, cô không phải phụ nữ!

Giản Chính Dương cố ý khoe thân trước mặt Tiểu Thỏ, cười tủm tỉm, “Dù sao ở đây cũng chỉ có hai người chúng ta, mặc rồi lại cởi ra thật phiền toái, anh không ngại cho em xem.”

Tiểu Thỏ tức tối, “Em sợ mình bị đau mắt hột đấy.”

Cô cũng không biết mình hôn mê kiểu gì mà bị anh đưa về nhà cũng không biết, hơn nữa anh còn nấu cháo xong xuôi. Ăn một miếng cháo, Tiểu Thỏ nhìn di động trên tủ đầu giường. Ba giờ rưỡi chiều, thảo nào cô đói bụng như vậy.

“Ăn từ từ.” Giản Chính Dương ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt dịu dàng chết người để nhìn bà xã.

Người đàn ông này đúng là trời sinh lam nhan họa thủy (giống như hồng nhan họa thủy như nói về người phụ nữ). Tiểu Thỏ nhìn xuống dưới của Giản Chính Dương mà đỏ hết cả mặt, trong lòng âm thầm khinh bỉ bản thân. Rõ ràng cô đang giận anh, người có lý cũng là mình, nhưng tại sao cô lại đầu hàng trước ánh mắt dịu dàng của anh như vậy chứ? Đúng là không có kiên định, không có nguyên tắc. Bạch Tiểu Thỏ, khinh bỉ mày, khinh bỉ mày.

Ăn cháo xong, Giản Chính Dương cầm lấy chén, không vội đi, “Bà xã, em muốn ngủ một chút hay xem tivi? Nếu muốn xem tivi, ông xã bế em ra ngoài phòng khách.”

Tiểu Thỏ liếc nhìn Giản Chính Dương đang mặc quần lót vì bị cô uy hiếp một hồi, miễn cưỡng mở miệng, “Em muốn lên mạng.”

“Được, anh mở máy tính cho em.” Giản Chính Dương gật đầu, chỉ cần bà xã nói chuyện với anh thì không còn trở ngại gì nữa.

Trong nhà Giản Chính Dương có ba chiếc máy tính bàn và một notebook*. Tiểu Thỏ không biết nhiều về vi tính, không biết cách kết nối chúng như thế nào. Nói thật ra thì lúc ở cùng nhau, cô chưa từng thấy anh dùng máy tính, có lẽ là anh đợi cô ngủ mới mở lên, bằng không thì sao anh làm hacker được?

*Notebook là một dạng máy tính xách tay nhỏ hơn Laptop/Notebook thì gọn nhẹ, người dùng hay di chuyển sẽ cảm thấy thoải mái khi dùng, có kích thước như một quyển sách, tối đa là 11.6 inch (theo Thế giới di động)

Máy tính khởi động rất nhanh. Giản Chính Dương mặc áo ngủ cho Tiểu Thỏ rồi bế cô lên ghế sofa, cẩn thận chỉnh lại khoảng cách giữa ghế và chiếc bàn đặt máy, “Cẩn thận một chút, đừng để chân chạm đất. Anh đi rửa chén trước đây, lát nữa sẽ ra chơi với em. Không phải em muốn học máy tính sao? Lúc nào anh cũng có thể dạy em hết.”

“Nhiều chuyện, còn không mau đi?” Tiểu Thỏ thản nhiên đăng nhập QQ (trang mạng bên Trung Quốc), vẻ mặt ghét bỏ, thật ra cô cảm thấy nếu như mình cứ bị chìm đắm vào sự dịu dàng của Giản Chính Dương thì đúng là rất không có tiến bộ, từ đó mà cô đâm ra giận chính mình.

“Được.” Giản Chính Dương cầm chén, đi ra ngoài.

Tiểu Thỏ định đăng nhập vào QQ để chơi, đột nhiên nhớ tới vết thương trên tay Giản Chính Dương, cái gì anh cũng đều phải làm bằng tay, chẳng lẽ anh muốn để lại sẹo sao? Cô nhảy dựng lên, “Giản Chính Dương...”

Tiểu Thỏ vội vàng kêu lên, Giản Chính Dương tưởng đâu xảy ra chuyện gì, anh lập tức bỏ đồ đang cầm trên tay xuống, chạy ào vào phòng, “Bà xã, em sao vậy?”

Tiểu Thỏ nhìn tay anh, sắc mặt cô rất khó coi, vừa phẫn nộ vừa trợn mắt lên, “Giản Chính Dương.”

Giản Chính Dương không biết Tiểu Thỏ đang giận vì điều gì, anh nhíu mày với cô một hồi, cảm thấy bản thân mất hứng, “Sao hả?”

“Bao tay em mua đâu, sao anh không mang vào?” Tiểu Thỏ tức giận, chất vấn.

“Bao tay? Anh quên mất.”

“Anh quên, anh là heo sao? Không phải em từng nói tay anh không được dùng lực, không được chạm vào nước à?” Tiểu Thỏ thét chói tai, chất vấn, “Anh coi lời của em như gió tổi qua tai phải không? Anh không thèm suy nghĩ phải không, muốn để lại sẹo sao?”

Nghe cô nói xong, Giản Chính Dương mới biết vì sao cô giận, hóa ra là cô quan tâm tới anh. Anh cảm thấy mình như hút phải độc dược vậy, cả người lâng lâng khó tả, mới đó mà đã bay bổng tới tầng trời rồi, cảm giác này thật là tuyệt vời! Từ đêm qua, anh bắt đầu lo lắng Tiểu Thỏ sẽ có suy nghĩ rời bỏ mình, nhưng giờ phút này, Tiểu Thỏ còn quan tâm tới anh, điều đó có nghĩa là cô vẫn yêu anh. Chỉ dựa vào điểm ấy, anh không phải lo lắng thêm nữa. Về phần rời đi, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cô. Nếu phải dùng tới biện pháp cứng rắn, anh nhất định sẽ khiến cô không xuống giường được cả đời. Giản Chính Dương sớm đã hạ quyết tâm bằng ý nghĩ tà ác.

“Anh cười cái gì?” Thấy Giản Chính Dương giống như không thèm nghe mình, Tiểu Thỏ tức giận đến mức kêu to.

“Ta không có cười.”

“Anh cười rồi.”

“Anh chỉ nở nụ cười hạnh phúc.” Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ vào lòng, cao hứng mà nói, “Bà xã, em quan tâm anh như vậy, đương nhiên anh rất hạnh phúc.”

Tiểu Thỏ túng quẫn, lúc này mới ý thức được mình đã phản ứng quá độ. Cô giãy dụa, muốn rời khỏi cái ôm của anh, “Ai thèm quan tâm anh? Cho dù chó mèo cắn anh bị thương em cũng không thèm để ý đâu, anh tự mình đa tình rồi, hừ!”

Mạnh miệng như vậy nhưng cô vẫn cứ ra lệnh một cách kỳ quái, “Còn thất thần làm gì? Nói anh ngốc đúng là anh ngốc thật, còn không mau bế em vào trong bếp?”

Tay anh đang bị thương nhưng anh cũng không ngại bế cô lên, bởi vì anh dùng sức ở cánh tay chứ không phải lòng bàn tay.

Giản Chính Dương vốn đang có tâm trạng buồn bực, nghe cô nói như vậy, ánh mắt anh chợt sáng lên, “Bà xã, em đừng xoay người đáng yêu như thế nữa, ông xã đây muốn nhào tới, hung hăng “muốn” em lắm rồi.”

Tiểu Thỏ túng quẫn, đỏ bừng cả mặt, “Giản Chính Dương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.