Bệnh Sủng

Chương 54: Chương 54: Tự bê đá đập chân mình




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

“Em dám!” Giản Chính Dương hiền lành đột nhiên thay đổi, anh nhìn Tiểu Thỏ bằng vẻ mặt mờ mịt, “Rút lại những lời em vừa nói.”

Giản Chính Dương như thế này có hơi đáng sợ, Tiểu Thỏ nhụt chí nhưng không đồng ý sẽ đầu hàng như vậy, “Em không rút.”

“Anh cho em thêm một cơ hội nữa.” Giản Chính Dương nắm chặt nắm đấm, có thể nhìn ra anh đang cực lực khống chế cảm xúc của mình.

Tiểu Thỏ nhận thấy cảm xúc của anh có gì đó không bình thường, gân xanh trên cổ nổi rõ, ánh mắt mờ mịt chưa từng thấy, trông qua rất dọa người. Cô đột nhiên nhớ ra anh không giống với người bình thường. Lần trước, khi cô không muốn ở cùng anh, anh đã đập phá nhà cô loạn xạ, thậm chí vì chuyện cô không chịu từ bỏ công việc, kết quả là đập đồ khắp nhà (của anh), ngay cả tay cũng bị thương, bây giờ vẫn còn chưa lành. Nghĩ đến tay, cô chợt nhìn qua tay anh. Ngày hôm qua vì chụp hình cưới, anh phải tháo băng gạc ra, bây giờ lại nắm chặt thành đấm như vậy, không biết có bị rách miệng vết thương hay không. Tiểu Thỏ lại bắt đầu lo lắng.

“Rút lại những lời em vừa nói, Bạch Tiểu Thỏ.”

Giọng nói của Giản Chính Dương kéo hồn Tiểu Thỏ lại, anh gọi tên cô đầy đủ, thể hiện cảm xúc trong lòng anh mãnh liệt tới mức nào.

“Giản Chính Dương, anh bình tĩnh một chút.” Tiểu Thỏ dường như đang xoa dịu bầu không khí giữa hai người, nhưng cô không biết vì mình xa cách mà đã gọi thẳng ba chữ Giản Chính Dương, điều đó càng khiến sợi dây cuối cùng trong đầu anh bị cắt đứt. Anh đè hai vai cô xuống, giọng nói cực kỳ hạ thấp, “Em gọi anh là gì?”

Tiểu Thỏ bị dáng vẻ của anh dọa sợ, “Giản, Giản... Ưm...”

Nụ hôn mang theo mưa rền gió dữ chạm vào môi cô, Tiểu Thỏ nhất thời để anh đẩy lưỡi vào khoang miệng mình. Anh giống như cá gặp nước, hôn với tất cả tình cảm mãnh liệt khiến cô chịu không nổi, đầu lưỡi bị anh kéo đau. Cô chỉ có thể tận lực đáp lại anh, nương theo động tác của anh để giúp bản thân mình bớt đau đớn.

Tiểu Thỏ đáp lại. Cô để Giản Chính Dương hơi ngừng một chút mới hôn thật mãnh liệt. Cánh tay anh vốn đè xuống vai cô đã vương đến tận cổ từ lúc nào. Anh hận không thể làm Tiểu Thỏ nhào vào lồng ngực mình, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có hai người phát ra tiếng động mập mờ.

“Ôi! Ngại quá!”

Y tá kiểm tra phòng buổi sáng chợt đẩy cửa ra, nào ngờ lại nhìn thấy lửa mạnh nồng nhiệt như vậy, cô ta lập tức hét to, đỏ mặt rồi chạy ra ngoài.

Tiếng hét của y tá khiến hai người bừng tỉnh. Tiểu Thỏ vội vàng đẩy Giản Chính Dương ra, thở từng hơi phì phò, âm thầm khinh bỉ bản thân mình thật vô dụng. Rõ ràng vừa mới bắt đầu là không đồng ý, tại sao sau khi bị anh hôn liền mất hết lý trí rồi? Từ lúc Giản Chính Dương mở môi mình ra, khát vọng của cô tràn ngập càng nhiều, chẳng lẽ cô ham sắc thế sao? Tiểu Thỏ tỏ vẻ thẹn thùng tột độ.

Giản Chính Dương cũng không khá hơn chút nào. Hôn một hồi kích thích như vậy đã khiến cả người anh rục rịch, nhưng anh không quên mục đích ban đầu của mình, lập tức mặt đối mặt với Tiểu Thỏ, “Em gọi anh là gì?”

Tiểu Thỏ mím môi, khinh bỉ chính mình quá ham mê sắc, không đồng ý sẽ chịu thua như vậy, “Y tá sắp tới rồi.”

“Đừng nói lảng sang chuyện khác, em gọi anh là gì?” Giản Chính Dương cố chấp, muốn hỏi đáp án cho bằng được.

“Em gọi anh là gì, dĩ nhiên là Giản...” Tiểu Thỏ thầm nghĩ nếu có ý tá, Giản Chính Dương hẳn sẽ không làm chuyện xằng bậy, cho nên cô mới lớn mật mà gọi Giản Chính Dương thêm một lần nữa. Đáng tiếc, Tiểu Thỏ chỉ kịp nói một chữ Giản liền bị anh hôn tới tấp. Nụ hôn vừa rồi rất mãnh liệt, chưa tới một phút đồng hồ mà cô đã thấy khó thở, thở ra từng hơi phì phò.

“Hu hu... Giản...”

Giản Chính Dương cố ý thả lỏng một chút để Tiểu Thỏ thở phào, nhưng vừa nghe cô nhắc chữ Giản, anh lập tức hôn mạnh mẽ hơn nữa.

Bởi vì giãy dụa, chiếc áo ngủ rộng rãi của Tiểu Thỏ bị nhàu hết, nút thắt trước ngực bị nới lỏng, để lộ khuôn ngực trắng nõn mềm mại, kích thích cái nhìn của Giản Chính Dương. Lúc ngủ, Tiểu Thỏ đều phải cởi áo ngực, cho nên bây giờ bên trong của cô trống không. Bàn tay to của Giản Chính Dương hạ xuống, nắm lấy tay mềm của cô, vốn dĩ chỉ muốn hôn trừng phạt nhưng lại không khống chế được mà trở nên mập mờ, nhiệt tình hơn. Điều đó càng khiến Tiểu Thỏ kinh hãi. Nơi này là bệnh viện, bọn họ mới hôn nồng nhiệt đã dọa y tá c hạy mất. Nếu như chuyện này phát triển sâu thêm, có lẽ cô không cần sống nữa. Tựa như bị một chậu nước lạnh hắt từ đầu tới chân, Tiểu Thỏ sợ tới mức vò lấy vò để bàn tay của Giản Chính Dương.

“Buông ra, buông ra.”

Giản Chính Dương giống như không hề nghe thấy, anh chuyển qua chỗ khác, cắn cổ của cô.

Đúng là chết người thật, cổ là một trong những nơi mẫn cảm của Tiểu Thỏ, hơn nữa còn rất mẫn cảm. Cô vừa hoảng hốt vừa bị Giản Chính Dương trêu chọc.

“Giản Chính Dương, đây là bệnh viện.”

“...”

“Đừng.. Ưm...”

“...”

“Giản... Ưm...”

“...”

“Đừng mà ông xã.” Nhận ra mình không thể chống lại anh, anh vốn không cần biết nơi này có phải là bệnh viện hay không, cứ tiếp tục làm tới mức cháy bỏng. Tiểu Thỏ bất đắc dĩ phải sửa miệng, điên đến mức gãi tay vào giường, hận thân thể mình không có sức miễn dịch trước anh, hận anh dùng cách đê tiện như vậy để bắt mình khuất phục. Có điều, lần này chỉ là tạm thời, cô tuyệt đối sẽ không quên. Tiểu Thỏ âm thầm an ủi bản thân như thế.

Nghe cô gọi mình là ông xã, rốt cuộc Giản Chính Dương cũng ngừng lại, “Kêu lại một lần nữa.”

“Ông xã, ông xã, ông xã.” Tiểu Thỏ kêu lại ba lần, đồng thời đẩy tay anh ra, “Mau buông, mau buông.”

Thấy sắc mặt cô đỏ hồng, dáng vẻ sợ hãi vì sợ người khác phát hiện ra mình đang khẩn trương, đối với Giản Chính Dương mà nói thì đây là cảnh tượng hấp dẫn chí mạng. Anh nhanh chóng rời khỏi Tiểu Thỏ. Không đợi cô buông lỏng một hơi, anh khóa trái phòng lại trước vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của cô, sau đó ấn nút “xin đừng quấy rầy” ở đầu giường, bắt đầu cởi áo trước cái nhìn giật mình của Tiểu Thỏ.

“Anh, anh, anh muốn làm gì?” Tiểu Thỏ nuốt nước miếng, hi vọng không như những gì cô nghĩ.

Đáng tiếc, Giản Chính Dương rõ ràng muốn phá vỡ ảo tưởng của cô, “Anh muốn em.”

“Anh, anh! Đây là bệnh viện, anh đúng là đồ dê xồm!”

“Anh đóng cửa rồi sẽ không có ai tới quầy rầy chúng ta.” Giản Chính Dương có hơi nôn nóng.

“Quan trọng không phải ở chỗ đó.” Tiểu Thỏ sợ gặp trở ngại, hơn nữa, nếu như dáng vẻ hiện tại bị y tá nhìn thấy, người ta nhất định sẽ cho rằng cô là sắc nữ, cô còn mặt mũi nào để ở lại đây nữa, phải bỏ đi mất thôi, không chừng sau này còn trở thành trò cười trước mắt người khác. Vết đau trên chân nhắc nhở cô, Tiểu Thỏ chợt giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng.

“Giản Chính Dương, em là bệnh nhân, anh không thể đối xử với em như vậy.”

Giản Chính Dương đang cởi quần trong chợt dừng lại một giây, sau đó tiếp lời trước cái nhìn tuyệt vọng của Tiểu Thỏ, “Em bị thương ở chân mà. Yên tâm, anh sẽ không đụng tới chỗ đó.”

Tự bê đá đập chân mình nghĩa là gì? Chính là thế này đây.

Tiểu Thỏ tuyệt vọng. Cô bị thương chân trái, Giản Chính Dương lên giường ở phía bên phải, cẩn thận ôm cô vào lòng, sau đó dùng tay cởi nút thắt, hôn lấy hôn để xuống phía dưới. Đùi phải của Tiểu Thỏ cảm nhận được lửa nóng phát ra từ anh rất rõ ràng, “Giản Chính Dương, anh buông em ra, em không cần dáng vẻ này, buông ra...”

Tiểu Thỏ tức giận nhưng lại không dám mắng to tiếng, sợ có người núp vách tường nghe được.

Giản Chính Dương mắt điếc tai ngơ, chỉ biết chuyên tâm khiêu khích cô. Ở phương diện này, không thể không thừa nhận là anh có tài, tất cả chỗ mẫn cảm trên người trên người Tiểu Thỏ đều bị anh mò tới cả rồi. Trong thời gian ngắn mà đã trêu chọc được cô, làm cô nổi hứng, anh hoàn toàn nắm chắc phần thắng.

Phòng bệnh VIP khác với phòng bệnh thông thường, mỗi phòng VIP đều có y tá chuyên môn chăm sóc, hơn nữa còn được ở tầng riêng, có không gian yên tĩnh, không hề nghe thấy một tiếng động nào ở bên ngoài phòng, thế nhưng trong phòng lại phát ra tiếng va chạm của giường và đồ dùng rất mạnh, có thể thấy hai người kia dùng bao nhiêu sức lực. Cái chân bị thương của Tiểu Thỏ được Giản Chính Dương nâng lên, anh cam đoan không làm tổn thương đến nó, nhưng thân thể cô lại bị anh đè xuống, khi dễ đến chết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.