Bệnh Yêu

Chương 38: Chương 38: Anh dám chứ




Anh có thể vì cô mà hủy hoại thế giới này, nhưng sẽ vĩnh viễn không bởi vì chính bản thân mình mà tổn hại đến cô.

***

Mấy quả đào trao đổi với lựu để trong phòng khách không có ai ăn, Thư ba ba đành phải mang đến phòng thí nghiệm.

Đến đầu tháng Tư, mùa xuân ở thành phố H không hề se lạnh chút nào, thay vào đó thời tiết hết sức tươi đẹp. Vừa ra khỏi cửa liền nhận được tia sáng ấm áp sáng ngời đến từ ánh mặt trời chiếu rọi xuống người.

Mạnh Thính có hai chuyện cần phải làm.

Chuyện thứ nhất chính là vào tháng Sáu sẽ có một cuộc thi tranh tài khiêu vũ được tổ chức, việc khiêu vũ cũng không phải dễ dàng gì, cần phải hội tụ kiến thức căn bản trong nhiều năm và một thân thể dẻo dai. Cô đã bắt đầu luyện tập từ kỳ nghỉ đông rồi, cho đến giờ phút này đây tình trạng cũng đã tốt lên rất nhiều, nhưng nếu nói có thể cầm chắc giải thưởng hay không thì là một chuyện khó mà nói trước được.

Ở đời trước từ năm mười bốn tuổi về sau cô đã không còn luyện khiêu vũ nữa.

Còn chuyện thứ hai khiến cô có chút trầm mặc.

Ở kiếp trước vào cuối tháng Tư năm nay, ông ngoại bị té gãy một chân. Ông cụ đã gần bảy mươi tuổi rồi, mất đi một cái chân, trở nên yếu hơn rất nhiều, chưa đến hai năm thì đã qua đời.

Khi đó Mạnh Thính đi theo Thư Chí Đồng đến đó thăm.

Bên trong căn nhà ở vùng nông thôn, ông cụ không thể động đậy, bà cụ đứng bên cạnh gạt nước mắt cầm lấy cây chổi đánh rồi xua đuổi bọn họ đi.

Ông ngoại bà ngoại của cô hơn ba mươi mới sinh ra mẹ cô Tăng Ngọc Khiết, bọn họ vô cùng yêu thương cô con gái một này.

Nhưng cô con gái này lại cứ khăng khăng làm theo ý mình, bỏ trốn theo người đàn ông khốn nạn kia.

Ông ngoại bà ngoại vừa khóc vừa mắng chửi, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được quyết tâm của Tăng Ngọc Khiết, cho nên quyết định từ mặt luôn đứa con gái này.

Sau đó Tăng Ngọc Khiết chưa lập gia đình đã mang thai, hai ông bà dạy học ở nông thôn cả một đời trong sạch càng thêm không muốn nhận đứa con gái này nữa.

Lòng tự tôn của Tăng Ngọc Khiết rất cao nên có chết cũng không quay về. Một thân một mình mang theo con gái sống khổ cực ở thành phố lớn. Quả đắng nào cũng đều nếm qua, việc cực nhọc gian khổ nào cũng từng làm qua.

Tuy rằng Tăng Ngọc Khiết không phải đứa con có hiếu, nhưng lại là một người mẹ tốt. Bà đã dành trọn tình thương cả cuộc đời mình cho Mạnh Thính.

Đời trước Mạnh Thính bị ông ngoại bà ngoại đuổi đi, trong lòng vừa phẫn nộ vừa thất vọng.

Cô đã từng đau buồn vì sự lạnh lùng của ông bà ngoại, vì sao họ lại không nhận mẹ chứ, Tăng Ngọc Khiết phạm phải lỗi lầm nhưng đến cả cơ hội sửa sai cũng không cho bà một lần.

Càng buồn hơn chính là, hai ông bà lão bơ vơ khổ cực không nơi nương tựa, phải dựa vào tiền lương khi về hưu trang trải cuộc sống khó khăn.

Bọn họ không nhận Tăng Ngọc Khiết, càng không nhận Mạnh Thính.

Sau đó khi mặt của Mạnh Thính bị hủy, Thư ba ba cũng chết, cô không còn một ai để nương tựa vào nữa. Cô nhớ đến bà ngoại, nhưng cuối cùng vẫn không quay về đó. Nhưng đến khi cô mười tám tuổi, cô mới hiểu được lý do vì sao bà ngoại lại vừa khóc vừa đuổi mình đi.

Bọn họ đã gần đất xa trời, là một gánh nặng.

Tăng Ngọc Khiết là đứa con gái mà họ nuôi nấng hơn hai mươi năm, làm sao mà không có một chút tình cảm gì cho được. Bọn họ đuổi Mạnh Thính đi, chính là hi vọng đứa cháu ngoại này không phải mang gánh nặng này trên lưng.

Rồi sau đó Mạnh Thính phải trải qua cuộc sống gian khổ, nhưng cô không chọn quay về để làm bà thêm khó chịu.

Làm lại cuộc đời, Mạnh Thính muốn đến thăm bọn họ.

Tuy rằng bọn họ không hiện diện trong quá trình trưởng thành của cô dù chỉ là một ngày, nhưng ông ngoại làm nghề giáo dạy học cả một đời, nhận được rất nhiều sự kính trọng của mọi người, cho dù hai người họ không phải là ông bà ngoại của cô đi nữa thì họ cũng rất đáng để nhận được sự giúp đỡ.

Mạnh Thính không hề do dự, cô gom góp một chút đỉnh tiền, dự định sẽ xin trường nghỉ học trong tháng Tư này để đến nông thôn một chuyến.

Cô không nhớ rõ ông ngoại xảy ra chuyện là vào ngày nào, nhưng để phòng ngừa xảy ra bất trắc, vào trung tuần tháng Tư cô liền chuẩn bị xuất phát.

Thể lệ cuộc thi khiêu vũ vừa mới công bố, Mạnh Thính liền điền đơn đăng ký ngay. Cuộc thi này phải qua rất nhiều vòng, nếu đạt giải quán quân sẽ được giải thưởng từ nhà tài trợ trọn vẹn mười vạn tệ!

Lúc cô mười bốn tuổi đã từng tham gia cuộc thi này rồi.

Cũng đạt được giải quán quân, nhưng đã vĩnh viễn mất đi người mẹ của mình.

Cô nhìn tờ đơn đăng ký, ngón tay run nhè nhẹ. Cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, viết lên chỗ cột báo danh hai chữ “Mạnh Thính”.

Sau khi nộp lên tờ đơn, Mạnh Thính bắt đầu thu thập hành lý đi đến khu nông thôn thành phố F.

Cô nói một tiếng với Thư Chí Đồng là muốn về quê thăm ông bà ngoại, bọn họ cũng đã đến tuổi này rồi, lại mang nỗi buồn khổ trong lòng, cô phải thay mẹ mình chăm sóc hai người họ.

Thư Chí Đồng rất vui, hết sức ủng hộ cô: “Chờ ba ba làm xong việc mấy ngày này rồi đi cùng con.”

Mạnh Thính vội vàng lắc đầu: “Thư ba ba bận rộn nhiều việc, nơi đó người dân thật thà chất phác, không có chuyện gì đâu ạ. Con chỉ đến đó thăm, nghe mẹ nói ông ngoại tính tình quái gở, nếu ba đến đó sẽ khiến ông tức giận đó ạ.”

Tính tình Thư Chí Đồng cũng khá ương ngạnh, nhưng ông lại cực kỳ tôn trọng Mạnh Thính.

Mạnh Thính lại giảng giải rất nhiều đạo lý, rốt cuộc ông cũng gật đầu, ngày hôm sau ông đưa cho Mạnh Thính một phần lễ vật.

Mạnh Thính mở hộp ra, nhìn thấy một chiếc điện thoại xinh xắn màu trắng.

Kiểu dáng của chiếc điện thoại di động này cũ kỹ vô cùng, nhưng mà gọi điện thoại gửi tin nhắn đều không có vấn đề gì. Mạnh Thính mỉm cười nhận lấy.

Cô sẽ gọi báo bình an cho Thư Chí Đồng, như vậy mới khiến ông yên tâm.

Xin nghỉ học bên phía nhà trường cũng không gặp khó khăn gì.

Nhưng không thể khai báo lý do thật sự, dù sao đi thăm ông bà ngoại thì lúc nào mà chẳng được, vì sao không thể đợi đến nghỉ hè rồi đi luôn? Mà đối với sự việc ‘sống lại’ này quá mơ hồ, Mạnh Thính không thể nào nói ra được.

Cô đành phải lần đầu tiên nói dối trước mặt Phan Huệ Nhân: “Thưa cô, em phải đi điều trị lần cuối cho đôi mắt của mình, có khả năng sẽ lâu một chút ạ, khoảng chừng nửa tháng.”

Phan Huệ Nhân thoải mái đồng ý, ký giấy nghỉ học cho cô. Mạnh Thính nhẹ nhàng thở phào một cái.

Mạnh Thính có tổng cộng một nghìn tệ.

Đó là số tiền tích lũy được ròng rã ba năm trời của cô.

Vốn dĩ cô muốn tìm một lý do đem số tiền này cho Thư ba ba, bây giờ tạm thời gác lại chuyện này.

Năm nay mua vé máy bay không đắt so với mấy năm sau này, chi ra hơn ba trăm còn lại bảy trăm tệ, cô đem cất kỹ, nếu như ông ngoại bà ngoại không muốn nhận cô, đến đó cô sẽ tìm một chỗ để ở.

Số tiền này hẳn là đủ rồi.

Có điều nếu dùng để mua trang phục vũ đạo thì cô sẽ không còn đồng nào nữa.

Thật sự sẽ nghèo rớt mồng tơi rồi.

Nhưng mà không lo được nhiều như vậy, con người chỉ cần khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.

Cô bay chuyến sáng ngày 12 tháng 4.

Nghe nói ở thành phố F bên kia rất nóng.

Mạnh Thính lấy hành lý, Thư Dương và Thư ba ba tiễn cô. Cô vẫy tay chào họ trước khi lên máy bay, nụ cười trên khóe môi dịu dàng và rực rỡ, so với nắng sớm tháng Tư còn đẹp hơn rất nhiều.

Các hành khách rối rít nhìn đến ngây người.

Thư Dương nhíu mày, lần đầu tiên có chút bận tâm đến cô. Cậu chạy đến hỏi cô: “Chị đi một mình có được không?”

Mạnh Thính gật đầu.

Thư Dương trầm mặc lúc lâu: “Vậy chị nhớ báo bình an.”

Mạnh Thính cười nói được.

Cô nhìn về phía Thư Dương bằng ánh mắt ôn hòa, mặc kệ ở đời nào đi nữa, đứa em trai này vẫn luôn là trong nóng ngoài lạnh.

Cho đến khi lên máy bay, cô ngắm nhìn lớp mây mù trắng xóa, rốt cuộc cũng thấy hơi lo lắng, ngay cả ông ngoại bị thương thế nào cô cũng không biết rõ, có thể thuận lợi thay đổi cục diện ư?

***

Mười ba tháng tư là ngày trường Lợi Tài công bố điểm thi môn tiếng Anh.

Giang Nhẫn cố gắng học hành được nửa tháng, học đến tính tình trở nên nóng nảy không chịu được. Đám người Hạ Tuấn Minh không một ai dám đến gần chọc anh.

Có một loại người giống như anh vậy, trời sinh không thích hợp cho việc học hành.

Hạ Tuấn Minh thừa dịp anh Nhẫn đi vệ sinh, âm thầm liếc nhìn bài thi tiếng Anh của Giang Nhẫn. Cười phun nước bọt, khá lắm, quá thảm hại rồi.

Cái này so với không học gì còn thảm hơn.

Anh Nhẫn vô cùng nghiêm túc làm bài.

Kết quả chỉ được 25 điểm.

Hạ Tuấn Minh lụi đại mà còn được 31 điểm cơ đấy! Mấy dạng kiểu vậy chỉ cần đoán bừa ABCD, xác suất chính xác còn cao hơn. Hạ Tuấn Minh cười đến bả vai run rẩy, Hà Hàn cũng nhịn không được nữa: “Ha ha ha ha ha ha!”

Hạ Tuấn Minh nói lớn: “Đúng là không thể bỏ cuộc được nha, bởi vì chỉ có thử mới biết được mình không được. Anh Nhẫn làm tao cười chết rồi ha ha ha ha!”

Giang Nhẫn sau khi đi vệ sinh quay lại, cười lạnh một tiếng: “Mày nói ai không được?”

Hạ Tuấn Minh: “…”

Hà Hàn ôm lấy bả vai Giang Nhẫn: “Anh Nhẫn đừng nóng nha, vừa nãy cùng anh đi vệ sinh có liếc qua rồi, anh rất được nha.”

Đám người bọn họ nói chuyện đều rất “mặn”, cũng may là mấy người họ đều ngồi ở hàng cuối cùng.

Giang Nhẫn đánh một phát lên đầu anh ta, cũng cười lên: “Cút mẹ mày đi.”

Nhưng khi nhìn sang bài thi chỉ được 25 điểm kia, anh vẫn không nhịn được mà cào tóc.

Học hành đúng là một chuyện thống khổ gian nan.

Nhất là anh không hề có nền tảng gì, ví dụ môn tiếng Anh, từ đơn chỉ biết được vài từ, như mấy cái “I, You, Is, Am, Are”. Biết được vài từ thì được cái khỉ gió gì? Có thể đọc được vài chữ rồi đọc được cả nguyên bài?

Hạ Tuấn Minh nói: “Anh Nhẫn bỏ cuộc đi thôi, 538, anh có kêu cái tên Trương mọt sách kia hắn cũng không thi được vậy đâu.”

Giang Nhẫn không lên tiếng, nhìn từng dấu gạch chéo màu đỏ tươi trên giấy, chuẩn bị đi tra từ một chút.

Hạ Tuấn Minh ngồi cùng bàn với anh, trong phòng học hò hét ầm ĩ, anh ta xích lại gần Giang Nhẫn, nhỏ giọng hỏi: “Anh thích cô ấy đến vậy sao?”

Việc anh thích cô, ngoại trừ cô ra thì chưa từng nói cho bất kỳ ai biết. Giang Nhẫn đẩy đầu anh ta ra xa: “Cút, toàn mùi thuốc.”

Hạ Tuấn Minh: “…” Anh Nhẫn mới cai thuốc được bao lâu chứ?

Anh ta gãi gãi đầu: “Anh Nhẫn, hay là em cho anh ý kiến nhé, anh kêu Mạnh Thính dạy anh học đi.”

Giang Nhẫn khẽ dừng tay, cũng có chút động lòng, nhưng anh không có ngu, “Cô ấy sẽ không chịu đâu.”

Hạ Tuấn Minh nói: “Em nghe đám người bên Thất Trung nói, Mạnh Thính điều trị mắt phải tốn rất nhiều tiền. Mỗi năm cô ấy đều phải đi xin học bổng, chắc là thiếu tiền lắm.”

Giang Nhẫn cũng biết chứ, anh ‘chậc’ một tiếng, nhưng mà người ta cũng không thèm đồng tiền dơ bẩn của anh. Mạnh Thính không thích lợi dụng người khác, người ta đưa cho cô một quả đào, cô phải trả lại bằng một quả lựu.

Hạ Tuấn Minh nhíu mày: “Nộp học phí so với việc anh tặng quà sao có thể giống nhau được?”

Giang Nhẫn vẫn cảm thấy Mạnh Thính sẽ không đồng ý, cô chán ghét anh như vậy mà.

Anh miễn cưỡng đáp: “Trong lòng tao tự biết.”

Trường Lợi Tài còn chưa tan học, anh liền cúp học đến Thất Trung đợi cô.

Trên đời không có cô giáo nào sánh bằng với cô giáo Mạnh. Mấy giáo viên khi giảng bài anh đều thấy giống hệt như đang ru con ngủ hoặc là đang tụng kinh. Nhưng khi cô cất tiếng lên thì giống như pha trộn với mật ngọt vậy, nói cái gì anh cũng đều thích nghe.

Nếu cô nguyện ý chỉ cần thành tích anh cao hơn một chút sẽ cho anh hôn một cái thì có móc tim anh ra cũng được nữa.

Giang Nhẫn cũng không ôm hi vọng nhiều, cho dù cô không đồng ý thì gặp cô một chút thôi cũng tốt rồi.

Nhưng anh đứng trước cổng chờ, đến khi bọn họ đều đã tan học hết rồi, cũng không thấy bóng dáng cô đâu.

Đến khi nhìn thấy Triệu Noãn Chanh đang làm trực nhật đi đến, Giang Nhẫn đi qua hỏi cô ấy: “Mạnh Thính đâu?”

Bộ dáng anh hung dữ, tính tình và tiếng tăm thì xấu vô cùng. Triệu Noãn Chanh sợ anh muốn chết: “Cô ấy xin nghỉ rồi.”

Giang Nhẫn nhíu mày: “Sao lại xin nghỉ?”

“Không, không biết.”

Giang Nhẫn quay người đi.

Chuyện khiến một học sinh ngoan như Mạnh Thính mà phải xin nghỉ, chắc chắn là chuyện rất quan trọng. Trong lòng của anh suy đoán qua rất nhiều khả năng, rốt cục nghĩ đến một người.

Em gái của Mạnh Thính – Thư Lan.

Đây là lần thứ hai anh gọi điện cho Thư Lan.

Thư Lan đang ngồi trên xe buýt, muốn cắn nát răng luôn rồi. Mạnh Thính Mạnh Thính, lại là Mạnh Thính!

Sao ai cũng thích Mạnh Thính hết vậy?

Sáng nay đi ra ngoài gặp anh chàng đẹp trai tên Từ Gia kia cũng hỏi Mạnh Thính đi đâu.

Ngón tay Thư Lan nắm chặt ghế ngồi, đầu óc xoay chuyển, cô ta đoán, sở dĩ Giang Nhẫn gọi điện thoại cho mình, Mạnh Thính chắc vẫn chưa nói với anh quan hệ hỏng bét giữa hai người họ, anh chỉ biết cô ta là em gái của Mạnh Thính mà thôi. Cô ta cất giọng ngạc nhiên: “Ồ chị em không nói với anh sao? Hôm qua chị ấy đã đến thành phố F thăm ông bà ngoại rồi, Từ Gia cũng biết đó, còn đi tiễn chị ấy nữa, em cứ nghĩ là anh…”

Cô ta vội vàng dừng lại.

Lời nói tiếp theo không khó để biết. Mạnh Thính nói với Từ Gia, hai người họ còn tiễn nhau, nhưng cô không nói cho anh. Một người đối với cô mà nói không mấy quan trọng, xem như cô đã rời khỏi cuộc sống và thế giới của anh, cũng không có quan hệ gì với anh.

Đầu kia yên lặng hồi lâu, truyền đến âm thanh cúp máy.

Thư Lan vừa hưng phấn vừa thấp thỏm.

Cô ta nói dối, nhưng lại rất chờ mong Giang Nhẫn sẽ nghĩ Mạnh Thính là một đứa con gái lẳng lơ.

Dưới cái nhìn của cô ta, với kiểu người cao ngạo như Giang Nhẫn, nếu biết Mạnh Thính đã có người thích, sao còn quấn quít dây dưa nữa, không lẽ muốn đánh mất tôn nghiêm sau cùng luôn sao.

***

Giang Nhẫn cúp điện thoại, không nói lời nào quay về nhà trọ.

Trên bàn sách trong phòng anh chất đầy tư liệu học tập, anh liếc nhìn một chút rồi khẽ cười lạnh.

Lần đầu tiên anh biết được, thì ra Mạnh Thính muốn rời khỏi cuộc sống của anh chỉ đơn giản như vậy.

Anh không biết lúc nào cô rời đi, lúc nào thì trở về.

Cô ghét học sinh hư hỏng, anh liền cố gắng làm một học sinh ngoan. Mấy công thức khiến cho người ta buồn nôn này, ngữ pháp, từ đơn, khi nghĩ về cô, anh luôn cảm thấy cái nào cũng tốt hết.

Thế nhưng anh đối với cô mà nói, chỉ là một người xa lạ không hề quan trọng.

Anh nhắm mắt lại.

Đi vào phòng tắm tắm rửa, anh cần tỉnh táo một chút.

Giang Nhẫn nghĩ, năm nay anh thật sự là thất bại.

Nhập học một ngôi trường mà bản thân không đủ tư cách, náo loạn bỏ nhà đi, trong người có một căn bệnh không biết lúc nào sẽ trị khỏi.

Còn đi thích một người con gái mà mình không hề xứng chút nào.

Trái tim luôn có hình bóng cô gái ấy.

Nước từ mái tóc đen của anh chảy xuống.

Chảy qua khuôn mặt góc cạnh của anh, qua từng đường nét gò má.

Anh thở hổn hển.

Bỗng nhiên nhớ đến chiều hoàng hôn khi ấy, cô gái nhỏ xụ mặt xuống, đưa cho anh ba quả lựu. Chỗ nào của cô cũng đều rất đẹp, không cười cũng làm cho trái tim của anh mềm nhũn. Giang Nhẫn đưa tay đóng vòi nước, nện một quyền lên trên tường.

Mẹ nó!

Anh rất muốn bỏ xuống.

Năm nay trường bọn họ lưu hành một câu nói đùa bất chính không biết từ đâu mà đến, cô ấy không thích mày, mày liền đi cưỡng bức cô ấy đi, có dám vì cô ấy mà ngồi tù không? Cùng lắm thì mấy năm sau ra lại là một đại hảo hán.

Đây là lời nói thô tục khiến người khác buồn nôn. Anh vốn không thèm để ý cười cười liền đi qua.

Nhưng mà anh vốn dĩ có bệnh, lúc đầu cũng không phải người tốt lành gì.

Lúc ấy không biết sao anh lại nghĩ đến cô, sau đó anh nghĩ, dám chứ.

Vì cô mà ngồi tù cả đời cũng dám, giết người phóng hỏa đều dám hết!

Tuy nhiên cưỡng bức là không thể được.

Cô còn chưa khóc lên thì anh đã mềm lòng rồi.

Anh có thể vì cô mà hủy hoại thế giới này, nhưng sẽ vĩnh viễn không bởi vì chính bản thân mình mà tổn hại đến cô.

Giang Nhẫn không cảm xúc lau khô nước.

Gân xanh trên cánh tay anh nổi lên, có chút dấu hiệu phát bệnh. Anh uống thuốc dằn xuống, sau đó bắt đầu đặt vé máy bay. Anh bây giờ chính là một thùng xăng, chỉ cần một mồi lửa liền có thể thiêu đốt tất cả.

Anh khẽ cười. Có lẽ cô hi vọng sẽ nhìn thấy Từ Gia hơn, còn đối với anh chỉ là một cái tên âm hồn bất tán, cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.

Nhưng mà có thể sẽ khiến cô thất vọng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.