“… anh mới là tên dê xồm đó!”
***
Tháng Ba cũng là tháng của mùa hoa đào nở.
Đám người Hạ Tuấn Minh cũng không đi chơi bóng nữa, một đám công tử tụ tập hẹn nhau cuối tuần đi dạo rừng đào. Khu rừng này có tên gọi là “Đào hoa nguyên”.
“Đào hoa nguyên” năm đó được truyền bá rộng rãi, thêm vào đó nữa là tác phẩm “Đào hoa nguyên ký”* khiến các học sinh càng thêm muốn đến đó tham quan.
(*) Đào hoa nguyên ký (桃花源记): hay Đào hoa nguyên (桃花源), là một trong những sáng tác nổi tiếng của Đào Tiềm, một danh sĩ trong lịch sử văn học cổ điển Trung Quốc. Văn chương miêu tả một xã hội không có chiến loạn, không có áp bách, tự cấp tự túc, mỗi người tự đắc, đối lập hẳn với tình hình xã hội lúc bấy giờ của nhà Tấn. Ý tưởng của tác giả muốn vẽ nên một khung cảnh xã hội lý tưởng, cũng lấy ý phản kháng hiện thực xã hội.
Rừng đào cách vị trí trường học không xa lắm.
Khu rừng lớn vô cùng, hoa đào bay tán loạn, những cánh hoa rơi tụ tập lại cùng một chỗ.
Càng tiện hơn chính là, ông chủ vì muốn thu hút khách tham quan, đã mở rộng thêm mấy nhà kính, gia tăng lực lượng nhân công vun trồng giống đào.
Tháng Ba vốn là mùa hoa nở, trong căn nhà kính kia hoa đào đã khai hoa kết quả. Có thể nói trí tuệ của con người là không gì sánh được, có thể mô phỏng theo bốn mùa trong năm. Vé vào cổng “Đào hoa nguyên” không hề rẻ chút nào, gần 200 tệ một vé.
Đám người Hạ Tuấn Minh hỏi Giang Nhẫn có muốn đi hay không, Giang Nhẫn không thèm ngẩng đầu: “Không đi, đừng phiền tao.”
Hạ Tuấn Minh chỉ biết nín cười, anh Nhẫn cũng đã xem sách được mấy ngày rồi, thế mà vẫn còn đang ngồi ‘nghiệm’ chương đầu tiên.
Lúc còn học cấp hai Hạ Tuấn Minh chưa thấy qua có người nào không cần học mà lên lớp thẳng, tất cả đều liều mạng mà học hành và thi cử, thật sự gian khổ vô cùng.
Anh Nhẫn không đi thì bọn họ đi vậy.
Vậy mà ở “Đào hoa nguyên” gặp được cô giáo Tống Lệ Quyên. Cô giáo Tống còn dẫn theo con trai đến ngắm hoa.
Hạ Tuấn Minh cười hì hì gọi to: “Em chào cô.”
Cô giáo Tống cười gật đầu một cái: “Chào các em.”
Một đám công tử bột này vậy mà chỉ hướng mắt nhìn về phía Từ Gia.
Từ Gia chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phong cách gọn gàng sạch sẽ, dáng vẻ trưởng thành, cực kỳ có thần thái giống với dạng “tiểu thịt tươi” được người khác yêu thích mấy năm sau này. Đám người bọn họ nhìn chằm chằm anh ta như vậy mà anh ta cũng chỉ lộ ra vẻ mặt nhàn nhạt.
Cô giáo Tống giới thiệu: “Đây là con trai của cô, cũng bằng tuổi với các em.”
Trong tay Từ Gia đang cầm một trái đào. Nghe mẹ mình giới thiệu thì dừng lại một chút rồi gật đầu một cái.
Hà Hàn mỉm cười đầy thâm ý: “Có nghe nói qua, bạn học Từ rất lợi hại nha.”
Tống Lệ Quyên không biết bọn họ đang nói cái gì, thành tích của con trai bà không tệ, nhưng đâu có học chung trường với đám người bọn họ, bọn họ nghe từ đâu mà biết con trai mình lợi hại?
Từ Gia rũ mắt cười một tiếng: “Mẹ, rửa tay xong rồi chúng ta đi thôi, ba còn đang chờ mình đấy.”
Tống Lệ Quyên bị anh nói chen vào nên đành phải rời đi.
Chờ bọn họ đi xa, Hà Hàn tặc lưỡi: “Tên nhóc này mặt không biến sắc, khá khen đó.”
Phương Đàm cũng gật đầu: “Cũng gan lắm.”
Trái ngược với bọn họ, Hạ Tuấn Minh lại chú ý đến quả đào trong tay Từ Gia, chỉ có duy nhất một trái. Anh ta lập tức phấn khích: “Đánh cược với tao không? Bọn mày nói xem quả đào trong tay thằng đó là cho ai?”
Phương Đàm nhíu mày: “Cho Mạnh Thính?”
Hà Hàn cũng cảm thấy vậy, chỉ là một trái đào mà thôi, cũng không có gì xấu hổ, cũng có thể giữ lại cho mình. Anh ta thà rằng tin vào chuyện hái hoa đào tặng người hơn.
Nhưng khi tiến vào khu vườn mới phát hiện ông chủ không cho hái đào, nếu muốn hái cũng được, năm mươi tệ một trái, Hạ Tuấn Minh không nhịn được: “Mẹ nó sao ông không đi làm cướp luôn đi?”
Hạ Tuấn Minh rất có tình nghĩa, đem chuyện quả đào và Từ Gia nói hết cho Giang Nhẫn nghe.
Vốn dĩ đang ở nhà trọ “cay đắng” đọc sách, Giang Nhẫn rốt cuộc lạnh mặt đi ra ngoài. Anh mua một rổ đào, mua sạch sành sanh hết nguyên một cây đào vô cùng quý giá của người ta. Cũng không thèm đi ngắm hoa gì đó, trực tiếp lái xe đến tiểu khu nhà Mạnh Thính.
Anh đến trước Từ Gia, lên đến hành lang tầng ba chờ đợi.
Dạo gần đây anh không còn hút thuốc nữa, vốn là bị cô chọc tức mới hút, nhưng cũng không thể làm thêm nhiều chuyện khiến cô chán ghét hơn nữa.
Từ Gia trở về chưa được bao lâu đã xuống lầu gõ cửa nhà Mạnh Thính. Giang Nhẫn đứng ở khúc ngoặt lầu ba, khóe môi nhếch lên, trong đáy mắt lộ lên mấy phần hung ác nham hiểm, anh đứng nơi góc tối xem bọn họ nói chuyện.
Mạnh Thính mới gội đầu xong, nghe tiếng gõ cửa liền đi ra.
Vì sợ làm ướt giày, Mạnh Thính không mang tất, lộ ra đôi chân trắng nõn mang dép lê. Bàn chân của cô nhỏ nhắn xinh xắn, tinh tế mềm mại, còn chưa dài bằng tay của con trai, mũi chân trắng nõn như tô điểm phấn lên.
Đầu xuân, khi ở nhà cô không cần mặc đồng phục, cũng không cần giống lúc mùa đông mặc quần áo nặng nề.
Áo choàng ẩm ướt khoác sau lưng, trên hàng mi của cô mang theo mấy phần hơi nước mờ mịt.
Cô mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, tay áo ngắn ngủn. Là chiếc áo cũ của năm trước, lo sợ sẽ làm ướt quần áo nên lấy áo cũ mặc vào.
Nhưng mà bởi vì quần áo cũ nên có hơi nhỏ, phần ngực của thiếu nữ mười bảy tuổi hơi nhô lên, vòng eo mềm mại tinh tế, đường cong càng hấp dẫn người khác. Giang Nhẫn tay đút túi quần, khẽ nguyền rủa một câu trong lòng, dời đi ánh mắt.
Nhưng không đầy một lát sau anh lại đưa mắt sang. Trong lòng mang theo một sự giận dỗi vô cớ.
Khi ở cùng anh, cô chưa từng ăn mặc “bung mở” như vậy. Sao anh lại không nhìn nổi nữa rồi? Giang Nhẫn không nghe được bọn họ đang nói gì, chỉ có thể trông thấy nụ cười của Từ Gia, lọt vào trong mắt anh thật là chói mắt chết đi được.
Từ Gia mỉm cười ôn hòa: “Hôm nay đi Đào hoa nguyên, mẹ tôi hái được quả đào, cho tôi và cho cậu mỗi người một quả.”
Mạnh Thính không nhận, cô lắc đầu: “Thay tôi cảm ơn dì Tống.” Cô biết mùa này đào rất hiếm, vô công bất thụ lộc, Mạnh Thính không cần đồ của Từ Gia.
Từ Gia thản nhiên nói: “Cậu có thể đưa cho chú Thư, không phải các chú ấy đang nghiên cứu gen của hoa quả sao? Chắc cái này sẽ giúp ích cho bọn họ, nhận đi, một quả đào không đáng bao nhiêu hết, cậu mà không nhận mẹ tôi sẽ không vui đâu.”
Mạnh Thính gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy cậu đợi chút nhé.”
Cô chạy vào trong phòng, đem trái lựu mà Thư ba ba mang về đưa cho Từ Gia. Ánh mặt trời xán lạn của tháng Ba, cô cong môi, trong không khí mang theo sự ngọt ngào, “Cái này trao đổi với cậu, đây là quả lựu biến đổi gen của Thư ba ba mang về.”
Từ Gia không nhịn được cười, ánh mắt rơi ở trên người cô, “Được rồi, vậy tôi về đây.”
Giang Nhẫn cười lạnh một tiếng.
Sau khi Từ Gia lên lầu, Mạnh Thính đóng cửa lại. Cô đặt quả đào lên mặt bàn, chờ Thư ba ba quay về sẽ đưa cho ông, để xem có giúp ích gì cho ông hay không.
Nhưng chưa đầy một lát, tiếng gõ cửa lại vang lên, cô tưởng Từ Gia còn có chuyện gì nữa nên xoa xoa tay đi mở cửa.
Vừa mới kéo cửa ra, “…”
Thiếu niên tóc đen mặt không biểu tình rũ mắt nhìn cô, theo bản năng cô đóng cửa lại.
Tay Giang Nhẫn giữ lại cửa, “Em dám đóng cửa thử xem?”
Nhà họ Thư bây giờ không phải là không có người, Thư Lan và Thư Dương đều đang ở trong phòng. Mạnh Thính cũng không phải thù dai, nhưng vẫn nhớ chuyện lần trước bọn họ ầm ĩ không thoải mái gì. Cô vô cùng xấu hổ giận dữ: “Em trai em gái tôi đang ở nhà!” Nhà đang có người, tên xấu xa này còn không mau cút đi.
Giang Nhẫn cười: “A, vậy kêu bọn họ ra gọi anh rể đi.”
Mạnh Thính mở to hai mắt, sắp bị anh làm tức chết, sao mà anh không biết xấu hổ như vậy!
Cô cắn môi, muốn đóng cửa lại. Nhưng có lấy hết sức lực cũng không cách nào đóng lại được.
Giang Nhẫn cũng tức điên, nói chuyện với người khác thì nói nói cười cười, cô một chút cũng không muốn nhìn thấy anh đúng không?
Anh nắm chặt cánh tay nhỏ bé của cô, lôi cô ra ngoài, một tay khác đóng cửa lại.
Mạnh Thính trơ mắt nhìn cánh cửa nhà mình đóng lại.
Giang Nhẫn kéo cô đến khúc ngoặc cầu thang, trong mắt đều là lửa giận.
Anh buông cô ra, đặt cái rổ tinh xảo để dưới đất vào lòng cô, giọng nói vừa lạnh vừa thô lỗ: “Cho em.”
Mười mấy quả đào trong veo như nước, nặng gần 10 cân (5kg).
Mạnh Thính bị anh nhét đồ vào lòng, nặng trình trịch, suýt chút nữa không ôm kịp.
Giang Nhẫn nâng mặt cô lên, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn: “Không được lấy của hắn.”
Anh có bệnh à?
Mạnh Thính đặt rổ xuống đất, xoa cổ tay định quay về.
Giang Nhẫn nắm chặt bả vai cô, nhíu mày nhìn cô.
Phần cổ tay lộ ra bên ngoài của cô đỏ ửng một mảng, anh giật mình đến nổi tay run rẩy, không dám dùng chút sức lực nào nữa. Sao mà yếu ớt quá vậy? Anh mới kéo có chút xíu thôi mà.
Giang Nhẫn khẽ hỏi: “Có đau không?”
Mạnh Thính thật sự rất tức giận.
Từ trước đến nay anh chưa từng thay đổi, cố chấp bá đạo không nói lý lẽ. Anh muốn cho cũng mặc kệ người khác có muốn hay không.
Cô không cười, trong mắt đều là hờ hững và tức giận.
Bàn tay Giang Nhẫn từ từ hạ xuống.
Sau đó rũ mắt xuống nhìn cô, khàn giọng nói: “Xin lỗi.”
Anh chân thành nói: “Em đánh lại anh có được không?”
Mạnh Thính lắc đầu: “Tôi không có khuynh hướng bạo lực.”
Anh giật mình, trong lòng có chút lạnh lẽo. Đúng vậy, khi không thể khống chế được cảm xúc, anh chính là ma quỷ, là một kẻ điên loạn trong mắt người khác.
Yết hầu anh khẽ giật, dường như không có vẻ gì là chấn động, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh không có ý gì khác, đào này không quý hiếm gì, là bọn Hạ Tuấn Minh đi chơi mang về thôi.”
Giang Nhẫn xoay người nhặt lên, đưa tới trước mặt cô: “Coi như em không thích thì cũng cầm lấy đi.” Anh nhớ lúc nãy Mạnh Thính cho Từ Gia một quả lựu, cô còn cười với hắn ta nữa.
Giang Nhẫn nhỏ giọng nói: “Em đổi quả lựu với anh được không?”
Mạnh Thính vẫn còn đang tức giận với anh.
Anh muốn quả lựu? Không bao giờ cô cho cái đồ đầu đá xấu xa không để ý đến cảm xúc của người khác như anh đâu.
Đôi mắt màu trà của cô ẩm ướt, “Không cho.”
Giang Nhẫn cong cong môi: “Vậy em cười cái đi.”
Mạnh Thính lúc này mới biết cái tên xấu xa này lúc nãy nghe trộm bọn họ nói chuyện. Cô nghiêm mặt, khuôn mặt mũm mĩm hồng hồng cố gắng ra vẻ nghiêm túc. Nói đùa chứ, bây giờ cả người cô trông giống như một khúc gỗ nhỏ vậy.
Anh bật cười.
Vẻ mặt này của cô cũng rất đáng yêu.
Cả người cô thơm thơm mềm mềm, mùa xuân năm ấy, bên ngoài nhuộm đầy màu sắc, trên người cô mang theo hương thơm sạch sẽ của những loài hoa.
Quấn quýt triền miên, khẽ chui vào lòng anh.
“Mạnh Thính.” Anh cười nói, “Lần này anh không có hút thuốc đâu.”
Cô ngước mắt nhìn anh.
Giọng nói của anh dịu dàng: “Anh cố gắng học hành, chờ thi được 538 điểm sẽ đến lớp của bọn em học tập.”
Mạnh Thính ngẩn người.
Điểm trung bình là cô tùy tiện nói thôi. Cô chưa từng nghĩ đến Giang Nhẫn sẽ làm thật. Nhưng mà… làm sao có thể? Cả một kiếp trước cũng chưa từng nghe nói qua Giang Nhẫn sẽ trở thành học bá*.
(*) Học bá: một từ phổ biến trên Internet, đề cập đến những sinh viên học giỏi và có điểm số cao. Học chăm chỉ, học mọi lúc và có thể dễ dàng đạt điểm cao khi kiểm tra. Có thể chịu được nỗi đau và căng thẳng mà người bình thường không thể chịu đựng được.
Giang Nhẫn chân thành nói: “Anh không đánh nhau, bệnh của anh…” Giọng nói của anh u ám, “Bác sĩ nói sau này sẽ tốt lên.”
Sẽ không làm tổn thương em đâu, thật đó.
Anh đặt cái rổ vào trong bàn tay bé nhỏ của cô, lần này rất nhẹ nhàng, trong tròng mắt đen mang theo ý cười đầy trịnh trọng: “Anh sẽ trở nên rất tốt rất tốt.”
Mùa xuân bỗng dưng trở nên tràn đầy ấm áp.
Cô ngạc nhiên cầm rổ đào trong tay, bên trong quả đào còn mang theo lá xanh tươi non. Bỗng nhiên cô nhớ đến buổi sáng hôm ấy, toàn thân anh mang theo khí lạnh, lòng bàn chân đều là bùn, đưa cho cô một rổ dâu tây.
Mạnh Thính khe khẽ thở dài.
Cô đối với anh thật sự sợ hãi chán ghét đều là bởi vì sau này anh sẽ giết người.
Một tội phạm giết người… Ai cũng sẽ sợ, thật sự anh rất nguy hiểm.
Nhưng cho dù là theo lễ phép, cô đối với anh cũng quá nhẫn tâm. Cô cũng trực tiếp cự tuyệt Từ Gia, nhưng cô cũng không có thành kiến với anh ta sâu nặng như vậy.
Mạnh Thính đem rổ trả lại anh, cúi đầu từ bên trong cầm ra ba quả đào.
Sau đó cũng không nhìn anh, “Anh đợi một chút.”
Cô mở cửa về phòng, lấy ba quả lựu còn lại xếp gọn gàng vào trong túi, cầm trở lại hành lang.
Bóng dáng cao lớn của anh đứng tại chỗ chật chội trong hành lang, không nhúc nhích, vẫn luôn luôn nhìn cô.
Mạnh Thính có chút hối hận.
Mặc dù cô đối với Từ Gia không có thành kiến sâu như vậy, nhưng Từ Gia cũng không có động tay động chân nha!
Cô đem lựu đưa đến, đâu ra đấy nói: “Tôi với anh trao đổi.”
Sau đó cô ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên, bên trong cặp mắt đen của anh sâu đậm ý cười, khóe môi giơ cao, nhìn khuôn mặt của cô.
Lần đầu tiên Giang Nhẫn phấn khích như vậy.
Mặc dù cô không biết vì sao anh phấn khích như vậy. Quả đào đổi trái lựu, khiến người khác vui vậy sao?
Cô cũng không lịch sự cười với anh, anh là tên bại hoại được một tấc lại muốn tiến một thước, vậy nên điều này là không cần thiết, “Tôi về đây.”
Giang Nhẫn: “Ừm.”
Đến khi cô vừa định mở cửa, Giang Nhẫn mấy bước đi tới, nghiêm túc nói: “Sau này em đừng ăn mặc như vậy gặp Từ Gia.”
Mạnh Thính nghi hoặc nhìn xem mình, quần áo của cô vừa nát vừa cũ, mấy bộ này khi đang quét dọn hoặc tắm gội mới mặc mà.
Ánh mắt Giang Nhẫn rơi xuống trên phần ngực nhô lên của cô, liếc mắt một cái, “Con trai đều sẽ tưởng tượng.”
Mạnh Thính lúc này mới hoàn toàn sửng sốt mấy giây, sau đó mặt đỏ bừng. Cô xấu hổ đến muốn chui xuống đất, giọng nói vì giận mà run rẩy: “Người khác sẽ không có suy nghĩ như vậy, anh mới là tên dê xồm đó!”
Anh bị chửi nhưng vẫn cười, đáy mắt ôn nhu, tựa như đang dỗ dành đứa trẻ, dung túng cho sự xấu hổ của cô: “Ừa, anh dê xồm.”
Anh dê xồm thì sao chứ, cũng sẽ không cho Từ Gia kia chiếm chút tiện nghi nào.
“Vậy nên sau này không cho phép em ăn mặc như vậy.”
Mạnh Thính mở cửa ra rồi đóng ‘phịch’ một tiếng.
Cô tìm áo khoác mặc vào, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa hạ xuống. Cô vừa thẹn vừa xấu hổ, cô đối với anh vốn dĩ cũng không có ghét đến vậy, sao mà anh cứ khiến người ta căm ghét đến vậy chứ! Trái tim thiếu nữ nhảy liên hồi, buồn bực vô cùng.
Lẽ ra cô không nên đưa quả lựu cho anh!
Anh đi tìm quỷ mà trao đổi ấy!