Bệnh Yêu

Chương 43: Chương 43: Cưỡng hôn




Bắt nạt em một lần là đủ rồi, sau đó sẽ nợ em cả một đời.

***

Đêm Giáng Sinh đó Giang Nhẫn quả thật đã tự trấn an bản thân, cũng là lần đầu tiên anh đặt niềm tin ở nơi cô, vậy mà lần này lại không thể nào yên lòng được.

Anh vốn dĩ chính là một người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, Từ Gia xuất hiện ở sân bay đón Mạnh Thính đã đập tan đi tất cả ôn nhu dịu dàng của anh.

Đôi cánh tay anh chống ở hai bên chân của cô, Mạnh Thính đang nỗ lực khiến anh bình tĩnh lại một chút, cô vẫn luôn nhớ đến Giang Nhẫn đánh người ở bệnh viện lần đó, mấy bác sĩ nam nhào vô kéo anh còn không có tác dụng gì, lần này anh rốt cuộc muốn làm gì?

Những ngón tay của cô đặt trên vai anh trắng bệch, Mạnh Thính có thể cảm nhận được bên dưới đôi tay này là thân thể rắn chắc của thiếu niên, nhiệt độ trên cơ thể nóng rực.

Hô hấp của anh dồn dập, chính là vì bị mắc lừa mà trở nên vô cùng phẫn nộ.

Cô có gạt anh chuyện nào khác đi nữa anh cũng sẽ không giận dữ đến vậy.

Mạnh Thính run rẩy tìm lại giọng nói của mình, chính cô cũng không biết mình đang nói cái gì nữa: “Tôi chưa từng ở bên Từ Gia, chưa bao giờ, thật đó.”

Giang Nhẫn mặt không cảm xúc nhìn cô, sau đó cười lên: “Ông đây tin em chắc, có quỷ mới tin.”

Con gái xinh đẹp đa phần đều là kẻ lừa đảo. Lừa tình cảm, lừa tấm lòng, đàn ông con trai sẽ từ một người thông minh biến thành một gã đần. Đặc biệt là người xinh đẹp giống như cô đây.

Anh giữ chặt phần gáy của Mạnh Thính rồi hôn lên môi cô.

Mạnh Thính đấm anh “bùm bụp”, bàn tay trắng nõn co lại thành nắm đấm nện trên vai anh không hề đau một chút nào, có điều nó trở thành vật cản của anh, rốt cuộc anh không còn kiên nhẫn mà dịu dàng với cô nữa, đưa tay nắm chặt hai cổ tay của cô, ấn xuống một chút rồi nâng cằm cô lên phối hợp với mình.

Cô không hề biết bản thân mình có bao nhiêu xinh đẹp.

Đêm hôm đó khi cô gọi điện chia tay với Từ Gia, anh đã muốn làm như vậy với cô rồi.

Trên người cô toàn mùi thơm, đôi môi ngọt ngào vô cùng, ngay cả cặp mắt long lanh nước mắt hoảng sợ kia đều khiến cho xương cốt người ta tan chảy.

Giang Nhẫn đã suy nghĩ trong suốt chuyến đi này, từ bầu trời đầy sao hôm ấy đến khi anh đến trạm xe chờ đợi cô từng ngày, còn có trên máy bay nữa. Tuy nhiên, anh đã học được thứ vô dụng nhất nhưng cũng là điều quan trọng nhất đối với con người – sự tôn trọng.

Bởi vì cô mà anh đã học được điều đó, thế nhưng nếu như điều ấy không giúp cho anh có thể có được cô, vậy thì nó cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Anh muốn đánh chết tên con trai ngoài kia, lại càng muốn giết chết người con gái dám đùa giỡn xem anh là thằng đần này.

Nhưng con mẹ nó, anh rất thích cô.

Thích vô cùng.

Thích đến mức nếu giết chết cô rồi, anh sẽ kết liễu chính bản thân mình luôn.

Mạnh Thính nghẹn ngào thốt ra tiếng.

Giang Nhẫn thật đáng sợ! Toàn thân cô đang run rẩy, anh không tỉnh táo nhưng cô thì tỉnh táo vô cùng. Đây là nhà vệ sinh nam ở sân bay đó! Em trai cô và Từ Gia không tìm thấy cô chắc chắn là đang lo lắng chạy khắp nơi tìm người.

Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên đúng lúc này.

Anh chống lên bồn rửa tay, ôm chặt lấy cô mà hôn.

Môi của cô không còn cảm nhận được gì nữa, chuông điện thoại di động reo vang một hồi lâu, sau đó thì im bặt.

Cô có cảm giác đây thật sự rất giống một cơn ác mộng.

Lúc này đây Mạnh Thính mới nhận ra, trước kia khi anh cố tình hôn tay cô, lúc cô đánh anh, anh không đáp trả chính là vì dung túng cô. Còn tình huống bây giờ, anh đã giận điên lên rồi, ông trời cũng đừng hòng kéo anh ra được.

Cô không biết anh đã hôn mình được bao lâu.

Lúc bắt đầu cô muốn tránh thoát tay của anh, sau đó muốn cắn anh. Thế nhưng rốt cuộc ngay cả phản kháng cũng không có tí sức lực nào, cô vừa thẹn vừa xấu hổ, hô hấp không thông, chỉ muốn khóc lên.

Chuông điện thoại của cô lại tiếp tục vang lên, Thư Dương nhíu mày từ bên ngoài đi vào bên trong. Cậu và Từ Gia chia nhau ra tìm Mạnh Thính, cậu vừa đi vừa gọi điện thoại cho cô, không nghĩ đến ngay sát bên truyền đến tiếng chuông yếu ớt.

Cậu không thể tin điện thoại của Mạnh Thính sẽ vang lên từ nhà vệ sinh nam, nhưng vì lo lắng cho cô, cậu quyết định vào trong nhìn thử.

Vừa mới đi vào toàn bộ máu trong người cậu như đông lại hoàn toàn khi nhìn thấy… chị gái của mình bị một thiếu niên đặt trên bồn rửa tay ôm hôn.

Mạnh Thính tức muốn chết rồi.

Giang Nhẫn mất trí, nhưng cô không hề.

Lúc Thư Dương đi vào, hai mắt thấm đẫm nước mắt của cô đã nhìn thấy.

Thư Dương từ phía sau kéo bả vai Giang Nhẫn ra, Giang Nhẫn không thèm quan tâm, tiếp tục hung hăng hôn Mạnh Thính.

Mạnh Thính thề, chưa từng có một giây phút nào cô muốn tìm một cái hố để chui vào như lúc này vậy.

Thư Dương phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể lôi Giang Nhẫn từ trên người Mạnh Thính ra. Mạnh Thính che miệng, cổ tay đỏ bừng. Cô chớp mắt vài cái, uất ức đến mức muốn khóc lên.

Thư Dương tức giận sôi máu, cậu đấm một cú hướng đến mặt Giang Nhẫn.

Giang Nhẫn cười lạnh, tiếp được nắm đấm của cậu, mạnh mẽ phản kích.

Giang Nhẫn không phải loại rác rưởi như Trần Thước, anh từng luyện qua tán thủ*.

(*) Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

Huống hồ so với sự giận dữ của Thư Dương thì anh còn điên tiết hơn nhiều. Mạnh Thính vậy mà giả vờ chia tay với Từ Gia! Bọn họ vậy mà có cái gan này!

Nắm đấm của anh rất tàn nhẫn, đời này đánh nhau chưa từng thua bất kì người nào.

Thư Dương ôm bụng, sắc mặt trắng bệch.

Mạnh Thính lau nước mắt, lúc nhảy xuống từ trên bồn rửa tay, hai chân khẽ run rẩy. Cô không thể can được, nhưng tình huống này thực sự không ổn, Giang Nhẫn một người đánh mười người còn được, người yếu ớt nho nhã như Thư Dương làm sao có thể là đối thủ của anh được chứ?

Trần Thước kia đến giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện đó, em trai cô không thể xảy ra chuyện được.

Thư Dương ngã trên mặt đất, Mạnh Thính ôm lấy eo Giang Nhẫn, dùng hết tất cả sức lực kéo anh về phía sau.

Anh lực lưỡng đến mức khiến cô phải lảo đảo nghiêng ngã.

Nhưng ngay sau đó anh đã nắm chặt lấy tay cô, không để cho cô ngã sấp xuống. Giang Nhẫn mặt lạnh không nhúc nhích.

Cô cất tiếng mang theo nhàn nhạt giọng mũi: “Anh điên đủ chưa?”

Vốn là mắng anh nhưng khi nói ra miệng lại mang theo vài phần uất ức yếu ớt. Thân thể Giang Nhẫn cứng đờ, anh điên cũng đủ rồi, bây giờ mới tỉnh táo lại.

Anh sợ cô khóc, xoay người ôm lấy gò má của cô muốn nhìn một chút. Mạnh Thính gạt tay anh ra, Giang Nhẫn rũ mắt nhìn tay mình, không thể kìm nén được sự khổ sở trong lòng.

Mạnh Thính nghẹn ngào đỡ Thư Dương, sắc mặt Thư Dương không tốt lắm, môi mím lại thật chặt, ánh mắt khi nhìn Giang Nhẫn hận không thể cùng anh đánh tiếp một trận. Mạnh Thính sợ cậu sẽ có chuyện, níu chặt cậu không cho đi.

May mắn duy nhất bây giờ của cô chính là, người đến đây không phải Từ Gia, mà là em trai của mình Thư Dương. Nếu là Từ Gia, sợ rằng hôm nay phải nằm trên cán cứu thương khiêng ra mất.

“Tôi không sao.” Thư Dương cắn răng nói.

Mạnh Thính: “Chúng ta về nhà.”

Lúc cô cùng Thư Dương đi khỏi, Giang Nhẫn kéo lấy cổ tay cô.

Anh rất nhẹ nhàng, không dám nắm chặt, nhưng cũng không dám thả cô ra.

Yết hầu thiếu niên khẽ giật, giọng nói không được tự nhiên: “Xin lỗi.”

Mạnh Thính muốn rút ra, nhưng cô khẽ động đậy thì anh liền nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay cô. Mạnh Thính hít sâu một hơi, nói với Thư Dương: “Em chờ chị ở bên ngoài nhé?”

Thư Dương xoa xoa khớp xương trên khuỷu tay, trầm mặc gật đầu rồi đi ra. Cậu ngược lại rất muốn gọi Từ Gia bên kia lại đây cùng đánh cho cái tên tâm thần này một trận. Nhưng khi nhớ đến mình mới vừa bị tẩn một trận, đoán chừng Từ Gia mà đến thì cũng bị một trận như vậy, Giang Nhẫn không cho đi, hôm nay ai cũng không đi được. Thư Dương hiểu rõ điều này, vậy nên cậu ra ngoài chờ.

Lúc này Mạnh Thính mới xoay người nhíu mày nhìn Giang Nhẫn.

Hàng mi đen nhánh của cô dính hơi nước, đôi môi kiều diễm ướt át. Chuyện này ngay từ đầu là cô không đúng, bởi vì có thành kiến với Giang Nhẫn, vậy nên mới không cự tuyệt lời đề nghị của Từ Gia.

Nhưng cô không nghĩ đến anh sẽ để ý đến vậy, cô chỉ muốn đuổi anh đi mà thôi.

Mạnh Thính nhớ đến lúc anh ở trước mặt cô rất thích cười, đánh anh mắng anh, anh cũng không tức giận. Ngoại trừ lúc dính dáng đến Từ Gia.

Trên con đường thôn hoa lê khi ấy, anh tức giận khi ông ngoại sờ soạng tóc của anh, nhưng cũng chỉ là xụ mặt xuống thôi, cô phủi xuống giúp anh một đóa hoa lê nhỏ, anh liền nuốt xuống tất cả lửa giận ngay.

Nhưng giờ phút này đây, ngón tay Giang Nhẫn run rẩy: “Anh chỉ là… phát bệnh.” Anh khó khăn nói, “Anh sẽ đi khám.”

Trong lòng Mạnh Thính ngoại trừ xấu hổ còn có loại cảm xúc khác lạ.

Mạnh Thính đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó, khi cô nói chưa từng hôn Từ Gia, trong mắt anh dường như còn sáng rỡ hơn cả ánh trăng, nụ cười đơn thuần sạch sẽ.

Mạnh Thính đã nếm đủ mùi khi phải nói dối rồi, giờ cô sợ Giang Nhẫn sẽ vì chuyện này mà dây dưa nữa nên ngước mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Tôi không có gạt anh, tôi với Từ Gia không có gì hết. Đêm Giáng Sinh đó, bởi vì sự có mặt của anh, lúc cậu ta phủi bông tuyết tôi không có tránh. Nhưng tôi không thích cậu ta, cũng không yêu đương gì với cậu ta hết.”

Mạnh Thính buồn bực nói: “Anh không tin có thể đi hỏi cậu ta.” Cô lấy điện thoại di động của mình ra, “Ngay cả số của cậu ta tôi còn không có nữa.”

Giang Nhẫn ngây ngẩn cả người.

Cho nên… khoảng thời gian nghỉ đông khiến anh tức giận đến thổ huyết, kết quả là giả? Mặc dù Mạnh Thính không thích anh, nhưng cũng chưa từng thích Từ Gia?

Mạnh Thính nói tiếp: “Nói dối là lỗi của tôi, nhưng mà…” Cô nhớ đến một màn hồi nãy, còn bị Thư Dương nhìn thấy, hận không thể cùng anh đồng quy vu tận, “Cưỡng ép người khác là lỗi của anh, bây giờ tôi rất tức giận, anh tránh ra đi.”

Anh cười.

Lần này từ khóe môi đến khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.

Cô không thích người khác thì tốt quá rồi.

Thật quá tốt rồi! Trái tim anh trong chớp mắt từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường. Giang Nhẫn không tránh qua, cô tức giận, nhưng anh có thể dỗ mà. Cô không rời khỏi anh thì tốt rồi. Thậm chí anh không thèm để ý vì sao cô lừa anh, bởi vì kia là giả, so với chuyện đó thì bây giờ càng khiến người ta vui vẻ hơn nhiều.

Giang Nhẫn kéo tay cô đặt trên lồng ngực của mình.

Mùa xuân ấm áp vui vẻ, quần áo anh mặc khá đơn giản, dưới lòng bàn tay là nhịp đập trái tim nhảy liên hồi.

Cũng giống như con người anh vậy, là một ngọn lửa cường thế bá đạo không gì dập tắt được.

“Thính Thính, em tức giận thì đánh anh đi. Đều là lỗi của anh hết, em tha thứ cho anh có được không?”

Mạnh Thính bối rối: “Tự anh nói đi, đây là lần thứ mấy rồi?” Làm gì có dạng người như vậy chứ! Cô không thèm cùng anh tra tấn lẫn nhau vậy đâu.

Giang Nhẫn vẫn mặt dày đến cùng: “Đây là lần cuối cùng.”

Trong mắt anh đều là ý cười: “Em nói dối, nhưng anh là nói thật, anh nói không hút thuốc lá không đánh nhau là thật, trên người anh không có mùi thuốc. Anh cũng sẽ cố gắng học hành, bệnh của anh sẽ có ngày tốt lên thôi. Anh không gạt em, em thích anh thế nào thì anh sẽ thành thế đó, em đừng cự tuyệt anh như thế có được không?”

Nhịp tim dưới bàn tay đập rất nhanh.

Anh nhẹ nhàng vuốt khóe môi có chút rách ra của cô, đau lòng muốn chết: “Là anh cắn à?”

Mạnh Thính cảm giác được có hơi đau, lúc nãy cô đã biết môi mình có chút rách ra rồi. Không phải anh cắn, chẳng lẽ là do cô à? Sao anh lại hỏi vấn đề như vậy chứ?

Ngay sau đó cô liền biết ngay.

Giang Nhẫn nâng cánh tay lên.

Cánh tay thiếu niên rắn chắc mạnh mẽ, làn da màu lúa mì khỏe mạnh. Anh đưa đến bên môi cô: “Em cắn lại đi được không?”

Ánh mắt anh đầy ý cười: “Em để lại dấu ấn, anh sẽ viết giấy nợ cho em, sau này sẽ không bắt nạt em nữa.” Bắt nạt em một lần là đủ rồi, sau đó sẽ nợ em cả một đời.

Tiết trời đầu mùa hạ mát mẻ, cô nhớ đến sự sỉ nhục lúc bị anh nắm chặt cổ tay rồi bị ép phối hợp với anh, bầu không khí bỗng chốc nóng lên.

Mới vừa rồi cô muốn can ngăn không cho Giang Nhẫn đánh nhau với Thư Dương, bây giờ sự đè nén uất ức nãy giờ cuối cùng cũng tuôn ra.

Anh cả hai đời đều là tên lưu manh chính cống.

Mạnh Thính cắn một cái ngay trên cánh tay anh, khi nãy bị đặt trên bồn rửa tay cô có bao nhiêu xấu hổ giận dữ, bây giờ lại có bấy nhiêu sức lực.

Đợi đến khi cảm nhận được mùi máu tươi, cô vội vàng nới lỏng miệng.

Từ nhỏ cô đã hiểu chuyện nghe lời, lần đầu tiên cắn người chỉ bởi vì bị bắt nạt quá mức lắm rồi. Cắn xong cô cảm thấy không ổn, vừa khó chịu vừa mang tâm tư tiểu nhân.

Cái người bị cắn kia chỉ cười dùng tay lau nhẹ khóe môi cô, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Đôi giày vải của cô khi nãy giãy dụa ở bồn rửa tay nên có hơi nới lỏng một chút.

Từ Gia không để ý Thư Dương ngăn mình tiến vào nhà vệ sinh, lúc vào vừa đúng lúc bắt gặp cảnh này.

Người kia được mệnh danh là tên coi trời bằng vung, là thiếu niên dữ tợn ở trường Lợi Tài, giờ phút này đây đang mang lại giày cho Mạnh Thính.

Trên cánh tay anh có một dấu răng nhỏ xíu, còn hơi rướm máu.

Thư Dương giữ chặt cánh tay Từ Gia, trong phút chốc hai người đều nghẹn lời. Thư Dương nhớ đến người kia vừa mới đánh mình hung ác như vậy, trong chốc lát cảm xúc trong lòng đắng cay chua ngọt gì đều có.

Từ Gia nhìn thấy Mạnh Thính đang ngây ngốc sửng sốt, môi mím thành một đường thẳng.

Thiếu niên đang ngồi xổm sau khi làm xong xuôi mới đứng dậy, ngước cặp mắt đen nhánh nhàn nhạt đảo qua trên người Từ Gia, sau đó nhìn sang Thư Dương, Giang Nhẫn lười biếng cười: “Xin lỗi chú em nha, không bị gì chứ? Để anh dẫn em đi bệnh viện xem chút nhé?”

Thư Dương: “…” Ai anh em gì với anh chứ? Lúc nãy khi đánh nhau sao anh không gọi anh em vậy đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.