(*) từ gốc: 修罗场
Tra trên mạng thì hiện ra nguyên 1 list giải thích làm Hedy choáng váng lun. Đại khái có nghĩa là “chiến trường khốc liệt”, nơi mà thần Ashura (Azur, thần của thần thoại Ấn Độ) và Hoàng đế Shih Tian (Indra, thần của Phật giáo) đã phát động một trận chiến lớn. Nó cũng có nhiều nghĩa khác trong thời hiện đại, ví dụ như để mô tả các mối quan hệ tình yêu, chẳng hạn như tình yêu đa góc độ mà nhiều người xuất hiện trong cùng một dịp. Ở Nhật Bản, nó thường được sử dụng để mô tả nguyên nhân của tranh chấp là những vướng mắc về tình cảm. Bây giờ nó cũng có thể được sử dụng để chỉ những khổ nạn và thử thách rất khó khăn, nhưng việc sử dụng này không phổ biến.
***
Haha sorry cả nhà Hedy ăn chơi quá giờ mới up chương cho cả nhà nè, không có thất hứa đâu nhé <3
***
Cô muốn dùng hành động nói cho anh biết, được rồi được rồi, đừng nóng giận mà.
***
Đây là lần thứ hai Giang Nhẫn ngồi loại phương tiện mang tên xe buýt này, đường đi có đôi khi gập ghềnh khúc khuỷu, toàn bộ hành khách đều bị xóc nảy lắc lư theo xe.
Giang Nhẫn cứ nhất quyết ngồi chung một chỗ với Mạnh Thính, anh mím môi thật chặt, không nói một lời.
Mạnh Thính biết anh đang say xe, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng tâm lý.
Cô kìm nén ý cười, lấy ra một quả quýt mà bà ngoại cho từ trong ba lô ra đưa cho anh, “Ăn cái này vào sẽ dễ chịu hơn.”
Cặp mắt đen như mực của anh nhìn cô, Mạnh Thính rất sợ ánh mắt này của anh, quay đầu nhìn sang nơi khác bên ngoài cửa sổ.
Cũng may đường đến sân bay không xa lắm.
Giang Nhẫn không biết cô sẽ rời khỏi đây vào ngày nào nên anh không có vé trong tay. Nhưng mà có tiền mua tiên cũng được, dường như anh vừa mới có mặt tại sân bay, bọn cò xe sân bay đã bán ngay vé máy bay cho anh, là chuyến bay lúc chiều tối.
Lần trước Mạnh Thính đi máy bay là lúc bầu trời đầy mây bay trắng xóa, lần này là buổi đêm sâu thẳm.
Chỗ ngồi của cô và Giang Nhẫn cũng không gần bên nhau. Vị trí kế bên cô là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi phấn son dày đặc.
Giang Nhẫn thương lượng với bà ta: “Có thể đổi chỗ ngồi được không?”
Người phụ nữ phấn son dày cộm liếc anh một cái: “Không được.”
Ánh mắt Giang Nhẫn trầm xuống, dáng vẻ này của anh có chút hung dữ. Người phụ nữ kia hùng hổ lên tiếng: “Thế nào? Chỗ ngồi này là của tôi, cậu muốn đổi là có thể đổi được hay sao, bà đây không đổi đấy, không lẽ cậu còn muốn đánh tôi nữa hả?”
Giang Nhẫn nhìn Mạnh Thính một chút, cô quay đầu sang chỗ khác nhìn bên ngoài máy bay, bả vai run rẩy, cô đây là đang cười anh.
Anh cũng cười, lấy tiền trong túi ra, đúng với tiền vé máy bay ném cho người phụ nữ kia. Không đến một lát sau người phụ nữ đó vô cùng vui vẻ đổi chỗ ngồi với anh.
Máy bay cất cánh ngay sau đó, thiếu nữ bên người vẫn luôn dán mắt vào cuốn tạp chí chuyến bay cung cấp, trên đỉnh đầu có một chùm sáng yếu ớt rọi xuống.
Cô xem rất chăm chú, dường như không hề để tâm đến sự tồn tại của anh bên cạnh mình.
Giang Nhẫn che lại sách của cô.
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao thế?”
“Em không mệt à?”
Thật ra Mạnh Thính cũng có hơi buồn ngủ, nhưng Giang Nhẫn ở bên cạnh, cô mà ngủ thì thấy là lạ sao ấy, thế là cô lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Không mệt.”
“Không mệt cũng đừng đọc nữa, ánh đèn mờ không tốt cho mắt của em đâu.”
Anh nói lời này quả thật khiến cho người ta ngạc nhiên vô cùng.
Nhưng mà ngay sau đó, Giang Nhẫn đưa tay đem đầu của cô đặt trên vai mình, “Ngủ.”
Mạnh Thính giận quá hóa cười, cô mới không thèm dựa vào người anh đâu. Cô ngồi thẳng người, nghiêm túc nói với anh: “Không mệt, không ngủ đâu.”
Cô lại tiếp tục xem tạp chí trên đầu gối mình.
Trên máy bay tĩnh lặng, số người đang chìm vào giấc ngủ chiếm đa số.
Đột nhiên một tay Giang Nhẫn chống lên người cô, đem cô vây vào trong ngực, nhưng không hề chạm vào cô, chỉ rũ mắt ngắm nhìn cô.
Bọn họ kề sát bên nhau như vậy.
Mạnh Thính tựa lưng vào ghế, “Anh làm cái gì đó?”
“Mạnh Thính, anh ở khách sạn một tuần, ở nhà ga rách nát kia đợi em tận bảy ngày, em nói xem anh muốn làm cái gì?”
Ánh mắt của anh đen như mực, ánh lên ngọn lửa không thể nào dập tắt.
Yết hầu anh giật giật, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Em cho anh hôn một cái có được không?”
Gương mặt Mạnh Thính nóng lên, cô lấy tạp chí che mặt mình, lấy hết sức lực đẩy anh: “Không được, anh có thể nào bình thường chút được không vậy?”
Giang Nhẫn bình thường không được.
Anh luôn có cảm giác chuyến đi đến thôn hoa lê này quá không chân thật, trong lòng anh phiền muộn chuyện kia lâu như vậy rồi, vậy mà có thể dễ dàng giải quyết được nên có chút không thích ứng được.
Anh là người xấu, luôn suy bụng ta ra bụng người nên luôn cảm thấy người khác cũng có ý đồ xấu giống mình.
Chia tay vẫn chưa chấm dứt được, lỡ như có cơ hội hợp lại thì sao? Cô không có chút khổ sở nào, lại xinh đẹp, dịu dàng giỏi giang như vậy. Cô càng ưu tú anh càng không thể nào nắm bắt được. Càng gần về đến thành phố H, anh lại càng sợ cô và Từ Gia sẽ “tro tàn cháy lại”.
Giang Nhẫn lên tiếng: “Còn nửa tiếng nữa sẽ đến thành phố H.”
Mạnh Thính bỏ tạp chí xuống, lộ ra đôi mắt trong veo nhìn anh. Dưới ánh đèn yếu ớt, anh xụ mặt đe dọa cô: “Quay về không cho phép em nói chuyện với Từ Gia, không cho phép hợp lại, nghe không?”
Mạnh Thính không thích cái tư thế này, đành phải gật đầu.
Giang Nhẫn thấy cô ngoan như vậy, rất muốn cười. Nhưng lại sợ cô đùa giỡn với mình, vậy nên vẫn luôn nghiêm mặt nhìn chằm chằm cô: “Nếu hai người mà không chia tay, anh sẽ giết hắn ta trước tiên.”
Mạnh Thính không biết anh là đang nói thật hay là đang đùa.
Từ trước đến giờ cô luôn cảm thấy Giang Nhẫn có tính cách phản xã hội, không hề giống người tốt chút nào, mặc dù anh đã cứu ông ngoại trông cũng không giống người xấu lắm. Cô nhớ đến khi ấy hoa lê nở đầy cành, anh đen mặt cõng ông ngoại đi một đoạn đường, đột nhiên có chút khổ sở, sau này anh thật sự sẽ giết người sao? Cô có thể thay đổi vận mệnh bị gãy chân của ông ngoại, còn Giang Nhẫn thì sao đây? Cô có thể khiến anh không giết người được không?
Mạnh Thính không chắc chắn lắm.
Mặc dù người mà Giang Nhẫn đời trước giết cũng không phải là Từ Gia.
Anh thấy cô ngây ngốc, không nhịn được muốn hôn lên mắt cô, “Chỉ cần em ngoan ngoãn, cái gì anh cũng nghe theo em hết có được không?”
Mạnh Thính mới không thèm tin, cô nói: “Vậy anh ngồi lại đàng hoàng đi, không được lấn tới đây nữa.”
Trong mắt của anh mang theo ý cười: “Được.”
Sau đó thật sự ngồi thẳng lại.
Sau khi xuống máy bay di động của Mạnh Thính reo vang, cô mở ra nhìn. Là tin nhắn của Thư ba ba, nhưng người gửi lại là Thư Dương.
[Ba đến phòng thí nghiệm rồi, ông kêu tôi đến đón chị.]
Mạnh Thính trước hết nhớ đến Giang Nhẫn đang kế bên mình, cau mày trả lời lại một chữ ‘được’.
Nhưng không bao lâu sau, Thư Dương nhắn lại: [Từ Gia cũng tới.]
Chỉ đơn giản một câu thôi mà khiến lòng Mạnh Thính lộp bộp. Không phải chứ? Từ Gia sao lại đến đây? Nếu chút nữa Giang Nhẫn mà trông thấy Từ Gia, anh có cho rằng cô đã lừa gạt anh hay không.
Mạnh Thính không cho Giang Nhẫn nhìn điện thoại của mình, trả lời lại Thư Dương: [Em đừng để cậu ta đến.]
Thư Dương cau mày, liếc nhìn Từ Gia đang mỉm cười lịch sự bên cạnh, người này vẫn luôn đi theo, cậu cũng đã từ chối rồi nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Từ Gia giải thích: “Cô ấy có nói vài câu… tôi không hiểu lắm nên muốn trực tiếp gặp mặt hỏi chút.”
Thư Dương cảm thấy có chút không bình thường, nhưng cậu cũng không thể đuổi người ta đi được. Cuối cùng cậu không nhắn lại cho Mạnh Thính, cậu nghĩ Mạnh Thính chỉ là theo phép lịch sự, không muốn làm phiền đến người khác mà thôi, vậy nên cũng không để ý nhiều. Huống chi người cũng đã tới đây rồi.
Bọn họ đứng ở sân bay chờ Mạnh Thính, Từ Gia vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng: “Cậu có biết tôi quen biết Mạnh Thính đã bao lâu rồi không?”
Thư Dương nhíu mày, gia đình Từ Gia một năm trước mới vừa chuyển đến, cũng không có khả năng là quá lâu.
Từ Gia nhìn về phía bên ngoài sân bay, đường băng vắng lặng, nhìn qua có một chút hoang vắng.
Nụ cười của anh ta rất nhạt: “Là năm năm.”
Trong lòng Thư Dương thầm kinh ngạc, Từ Gia nói xong những lời này thì không lên tiếng nữa. Dường như màn đối thoại vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu. Thư Dương vốn không phải người thích đào sâu chuyện của người khác, trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy không vui khi thấy có người ngoài mơ ước chị gái của mình, nhưng tính cách cậu trầm lặng, sẽ không nói ra ngoài. Vậy nên cả hai người đều không lên tiếng nói chuyện.
Trong lòng Từ Gia thầm tự bổ sung, quen biết cô ấy năm năm, cũng đã thầm mến năm năm. Bắt đầu từ trung học một người béo ú không đáng chú ý đến, mỗi ngày anh ta đều kiên trì chạy bộ, cuối cùng cũng có thể thành ra dáng vẻ của ngày hôm nay.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ về tình huống có thể xảy ra đằng sau lời nói của cô, làm sao anh ta có thể cam lòng?
***
Sau khi máy bay hạ cánh phải bắt xe buýt đến tòa nhà sân bay. Thành phố H đang vào buổi đêm, đường đi trong sân bay rất sáng. Mạnh Thính càng lúc càng thấp thỏm, cô đưa mắt nhìn Giang Nhẫn bên cạnh: “Được rồi, anh về nhà đi, em trai tôi sẽ đến đón tôi.”
Giang Nhẫn nói: “Anh nhìn em đi.”
Mạnh Thính gấp đến độ không nhịn được, rốt cuộc Từ Gia có đến đây không vậy?
Bây giờ cũng không phải giờ cao điểm, sân bay vắng lặng, muốn ra khỏi sân bay phải đi từ tầng hai xuống dưới.
Thị lực của Giang Nhẫn cực kỳ tốt.
Anh nhìn xuống từ trên lầu hai ở ngay lối ra, chỉ mới liếc mắt qua thôi, sắc mặt lập tức trầm xuống, sau đó mang theo mấy phần mỉa mai châm chọc.
Anh đã nói mà, làm sao dễ dàng dứt khoát như vậy được?
Nhưng Từ Gia muốn làm gì anh sẽ không xen vào, nếu chọc đến anh, anh nhất định sẽ bóp chết cái tên nghé con này. Còn Mạnh Thính thì sao? Cô nghĩ thế nào?
Một giây trước còn nói không có dính dáng gì với Từ Gia, vậy mà ngay sau đó tên Từ Gia kia lại cùng em trai cô đến đón cô.
Anh nắm chặt cổ tay Mạnh Thính.
Trong lòng Mạnh Thính thấp thỏm, quả thật là xui xẻo vô cùng. Anh cong khóe môi hỏi cô: “Còn nhớ trên máy bay em đã đồng ý gì với anh không?”
Anh giống như đang cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Mạnh Thính không nhìn thấy hai người Từ Gia và Thư Dương, nhưng cô là một cô gái biết giữ chữ tín, vậy nên gật đầu một cái.
Ý cười bên khóe môi Giang Nhẫn phai nhạt dần.
Người xung quanh bọn họ thưa thớt dần, toàn bộ tầng hai của sảnh sân bay đều trống rỗng.
Ánh mắt cô đơn thuần, lại mang theo chút thấp thỏm.
Giang Nhẫn cũng tin tưởng cô.
Anh rất thích cô, rất muốn chiếm hữu cô. Càng nghĩ đến càng cảm thấy không có khả năng. Bọn Hạ Tuấn Minh nói anh bị điên rồi mới chuyên tâm học hành, anh vẫn luôn cố gắng để kéo gần khoảng cách giữa cô và anh.
Giang Nhẫn xoay người cô lại, giọng nói lạnh lùng nói nhỏ bên tai cô: “Em nhìn lối ra đi.”
Mạnh Thính giương mắt nhìn sang: “…”
Đứa em trai tính cách trầm lặng của cô và Từ Gia đang đứng ở lối ra ngó nghiêng nhìn vào trong, chắc là đang tìm cô.
Người con trai phía sau vòng tay qua sau eo cô, tựa như đang cười mỉa mai: “Bạn trai ‘cũ’ đến kìa, có vui không?” Khi anh hỏi có vui không, cánh tay xiết lại càng chặt.
Thôi xong, Giang Nhẫn không tin cô rồi!
Việc này dù là ai cũng khó có thể tin được.
Chắc chắn Giang Nhẫn cho rằng cô đang đùa giỡn anh.
Sau lưng là lồng ngực cứng rắn chống đỡ, chân Mạnh Thính có hơi run rẩy, cô lắp ba lắp bắp nói: “Không phải đâu, tôi không có gọi cậu ta đến.”
Anh đang đố kỵ sắp phát điên rồi: “Không gọi hắn đến hắn liền đến, thần giao cách cảm, hử?”
So với “trâu điên” lúc trước vừa ngốc vừa dễ dụ, bây giờ anh chính là một kẻ điên.
Mạnh Thính đã thấy qua anh phát bệnh, thật sự không phải người bình thường. Nếu như có thể, cô rất muốn đập nát lớp kính thủy tinh này, sau đó cầu cứu em trai.
Bọn Thư Dương không thấy Mạnh Thính ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Giang Nhẫn cười gằn một tiếng, che miệng Mạnh Thính rồi ôm cô vào nhà vệ sinh nam bên cạnh.
Nhà vệ sinh vắng lặng không có người, Giang Nhẫn không nói một lời, đặt cô trên bồn rửa tay sạch sẽ. Đằng sau là một tấm gương, cô sắp bị hù chết.
Đời này Mạnh Thính ít khi nói dối, không nghĩ tới lần thứ nhất nói dối, cũng khiến cho người khác nghĩ đến mà lo sợ. Cô cũng không muốn nói dối nữa, cơ bắp Giang Nhẫn gồng lên trông thật đáng sợ.
Lần đầu tiên cô xem xét kỹ lưỡng mức độ nguy hiểm của thiếu niên này.
Cô ngồi trên bồn rửa tay, gần cao bằng anh.
Hai bắp chân lộ ra bên ngoài lơ lửng trên không trung trông thật đáng thương. Mạnh Thính rốt cuộc cũng biết, vì sao tiếng xấu của anh mỗi lúc càng lan xa ở trường của bọn họ, trường trung học rối loạn như thế vậy mà toàn trường đều sợ sệt anh.
Giang Nhẫn nâng cằm cô lên, trong giọng nói không lộ rõ vui buồn: “Anh thật sự rất thích em.”
Màn tỏ tình kiểu này thật là đáng sợ.
Mạnh Thính rất muốn nhảy xuống, cánh tay anh chống lên trên bồn rửa tay.
Anh tiếp tục nói: “Đã rất lâu rồi anh không hút thuốc nữa, cũng không có đánh nhau, mỗi khi trời tối về nhà anh đều học thuộc từ vựng, học đến phát ngán. Làm đề toán, luyện đi luyện lại.” Vẻ mặt anh không cảm xúc, “Anh còn đi khám bác sĩ tâm lý nữa.”
“…”
Mạnh Thính cắn môi, bây giờ một câu cô cũng không dám nói. Suy cho cùng cô cũng là một người bình thường, tay run run, đặt ở trên vai anh. Cô muốn dùng hành động nói cho anh biết, được rồi được rồi, đừng nóng giận mà.