Bệnh Yêu

Chương 85: Chương 85: Em có cho anh chạm qua chưa?




“… Em có muốn sờ anh chút không? Có thấy tò mò không?”Mạnh Thính bỗng có một dự đoán đáng sợ: “Diễn thuyết ở trường của bọn em sao?”

Anh khẽ cười trêu đùa cô: “Phải đó, người chỉ có bằng cấp ba như anh sẽ dốc lòng mang đến bài phát biểu truyền cảm hứng cho các sinh viên đại học danh tiếng tụi em đó nha, có vui không nào?”

Biểu cảm của mấy sinh viên trí thức kia chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.

Mạnh Thính có chút sợ anh: “Anh đừng có làm loạn.”

Muốn diễn thuyết ở trường học của bọn họ thì phải là nhân vật có tiếng tăm, buổi diễn thuyết của những người đó đều thuộc hàng kinh điển, có thể tra được ở trên khắp các diễn đàn mạng. Cô rất sợ rằng Giang Nhẫn sẽ nói điều gì đó đáng sợ ngay trên bài phát biểu.

Giang Nhẫn hỏi: “Thế nào gọi là làm loạn?”

“Anh đã từng diễn thuyết qua rồi sao?”

“Đương nhiên là không rồi.” Anh ngắm nhìn dáng vẻ khẩn trương lo âu của cô thì thấy buồn cười vô cùng, “Chưa từng làm qua.”

Mạnh Thính đăm chiêu suy nghĩ, lúc cô trở lại trường vào buổi chiều vẫn còn mãi nghĩ về bài diễn thuyết kia.

Tống Hoan Hoan hỏi Mạnh Thính: “Bạn trai cậu thật sự là Giang tổng đó sao?”

“Đúng vậy.”

“Cũng là người năm ngoái tớ nhìn thấy hả?”

“Ừm.”

Hai mắt Tống Hoan Hoan phát sáng: “Thật là lợi hại quá đi, tuổi của anh ấy cũng không cách chúng ta nhiều lắm, vậy mà tài giỏi quá.”

Mạnh Thính dở khóc dở cười, trước đó Tống Hoan Hoan cũng không phải nói như thế này, cô nàng nằm mơ cũng đều mong chờ Mạnh Thính chia tay.

Mễ Lôi nói: “Tớ đã nói với cậu từ trước rồi, đừng có khinh thường người ta nghèo.”

Sau khi tra xét xong tư liệu về Giang Nhẫn thì đối với Tống Hoan Hoan, anh đã trở thành một nam thần. Nam thần và nữ thần ở bên nhau, cô nàng càng thêm có biểu hiện cực kỳ cực kỳ chấp nhận chuyện này.

Khoa Luật của bọn họ và khoa Văn học cách nhau rất gần, lúc tan học gặp được Chu Tịnh. Vẻ mặt Chu Tịnh có chút phức tạp nhìn Mạnh Thính rồi rời đi với bạn cùng phòng.

Nếu như giữa hai người luôn có sự so sánh, nếu nói trong lòng Chu Tịnh không ham hư vinh thì đó là nói dối.

Nhưng Mạnh Thính không quan tâm đến lời đồn đại, cô chân thành và giản dị, điều này làm cho Chu Tịnh quả thực có chút bội phục.

Giang Nhẫn tới đón Mạnh Thính đi ăn cơm chiều.

Buổi sáng khi ra ngoài anh vô cùng khẩn trương, nhưng đến giờ phút này ngược lại mang đến rất nhiều quà tặng. Lúc anh đưa quà cho Mễ Lôi và Tống Hoan Hoan còn gật đầu ôn hòa nói: “Cảm ơn đã chăm sóc cho Mạnh Thính.”

Tống Hoan Hoan cầm trên tay gói quà lớn đầy xa hoa, bây giờ mới thấy bạn cùng phòng của người khác được cho bánh bao hay trà sữa cũng chẳng đáng là gì hết.

Bạn trai của bạn cùng phòng với cô mới thật sự gọi là hào phóng.

Giang Nhẫn biết mình đã hù dọa Mạnh Thính rồi, hai năm trước bọn họ ở bên nhau rất đỗi bình thường, anh luôn luôn cố gắng để cho cô có cảm giác an toàn. Mạnh Thính cứ cách một khoảng thời gian thì đến gặp anh, tính cách của cô không hề dính người chút nào, vì vậy mà khiến cho mỗi lần anh nhớ cô đều muốn nổi điên lên, nhưng cô thì lại có thể sống rất tự tại vui vẻ.

Giang Nhẫn hiểu rõ đạo lý tức nước thì sẽ vỡ bờ, vậy nên anh không có cưỡng ép hay bắt buộc Mạnh Thính phải dọn đến chỗ anh ở.

Anh chỉ hôn lên gò má của cô: “Mấy ngày nữa anh muốn trở về Giang gia một chuyến, em ở chỗ này trông nhà giúp anh mấy ngày nhé?”

Cô dĩ nhiên đồng ý.

Căn nhà rất lớn, đồ đạc trong nhà là do đích thân cô mua, đầy đủ tiện nghi. Tối nay không xem phim kinh dị nữa, Mạnh Thính tắm xong ra ngoài thì cầm lấy một cuốn sổ nhỏ rồi ngồi xuống trước mặt Giang Nhẫn.

Trông dáng vẻ của cô vô cùng nghiêm túc trịnh trọng.

Giang Nhẫn cong môi: “Em làm gì vậy?”

“Hôm nay em có đi tra một chút về kinh nghiệm diễn thuyết, anh muốn nghe không?”

“Ừm, cảm phiền cô giáo nhỏ rồi.”

Gương mặt Mạnh Thính ửng đỏ, cô bỗng nhớ lại năm đó dạy kèm anh khóa học bổ túc. Cô ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu viết một dòng chữ.

Giang Nhẫn cụp mắt xuống nhìn theo.

“Trước tiên, anh có thể nói về thành tích hiện tại của mình như một lời mở đầu để thu hút sự chú ý của mọi người.”

Khuôn mặt của cô sau khi tắm rửa qua thì trở nên nhỏ nhắn, mũm mĩm hồng hào.

Cô tựa vào trên ghế sô pha vô cùng chăm chú mà viết.

Giang Nhẫn vắt chân nhìn.

Tầm mắt di chuyển từ trên tờ giấy cô đang viết xuống đến cổ áo của cô. Áo ngủ mùa hè giản dị, cổ áo cũng khá rộng rãi.

Thứ đáng yêu bên trong rất xinh đẹp.

Cô viết dòng thứ hai: “Sau đó hãy nói về những gì anh đã trải qua. Điều quan trọng nhất của một bài phát biểu là tạo cho người khác cảm giác đồng tình. Anh có thể kể một chút về những chuyện diễn ra thời còn đi học, nhưng tốt nhất là không nên nói mình có bệnh có biết không?”

“Ừm.”

“Điểm chính có thể nói về quá trình lập nghiệp, sau đó cổ vũ, khích lệ mọi người.”

Giang Nhẫn cười khẽ một tiếng: “Được rồi, anh biết chừng mực mà.”

Anh thực sự chịu không nổi, kéo cổ áo của cô lên cao.

Cô ngây ngốc chớp mắt một cái, ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Nhẫn kéo cô sang: “Cho anh hôn một cái nào.”

“Chúng ta đang nói chuyện chính đó.” Gò má cô đỏ bừng, “Anh có thể đừng có lưu manh như vậy không?”

Giang Nhẫn bắt đầu nói chuyện chính với cô: “Em tự mình tính xem chúng ta đã yêu nhau được bao lâu rồi, em có cho anh chạm qua bao giờ chưa?”

Mạnh Thính hỏi anh: “Đây là trình tự phải có sao?”

“Ừm.”

Mẹ cô từng dạy qua rằng không được có quan hệ tình dục trước hôn nhân, bởi vì như vậy sẽ tạo nên tổn thương với thân thể của người con gái. Sự tổn thương ấy chính là việc hoài thai đứa trẻ. Nhưng năm đó lúc mẹ dạy cô chỉ mới mười bốn tuổi, cũng không đủ hiểu biết để nói về vấn đề này.

Bây giờ cô đã sớm trưởng thành.

Mạnh Thính chạm vào gương mặt của Giang Nhẫn.

Góc cạnh của người con trai lạnh lùng cứng rắn, có chút cuồng dã.

Cô làm động tác gì thì đôi con người đen nhánh của Giang Nhẫn cũng đuổi theo mà nhìn.

Xương cốt như thể cũng trở nên mềm mại dưới lòng bàn tay của cô.

Giang Nhẫn vốn là chỉ nói vậy mà thôi, không muốn phải ép buộc cô. Ấy vậy mà sau khi cô suy nghĩ một hồi thì dường như có chút đồng ý: “Vậy thì sờ một chút thôi nha.”

“Em nói thật hả?”

Mạnh Thính đỏ mặt gật đầu một cái, thúc giục nói: “Anh nhanh lên đi.”

Giang Nhẫn đè nén xuống kích động của mình.

Cô ngồi trên đùi anh, tựa như một mỹ nhân pha lê. Mặc dù anh cao hơn cô, nhưng anh luôn có cảm giác mình giống như một tín đồ, là một kẻ phàm phu tục tử sẽ khiến cho nữ thần bị vấy bẩn bởi mình mất thôi.

Từ trước đến giờ anh đều mang lòng ngưỡng vọng* đối với cô.

(*) kính trọng ngưỡng mộ và có ý trông chờ.

Giang Nhẫn cố gắng không mảy may hù dọa đến cô, khẽ nhấc áo ngủ của cô lên.

Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ bừng: “Anh không được bóp đâu đấy.”

Nếu mà bóp một chút thôi cô cũng sẽ không nhịn được run rẩy. Bị tay của người khác chạm vào mình thật là một trải nghiệm kỳ lạ. Mạnh Thính cắn môi, nhắm mắt lại, không nhìn biểu hiện kỳ lạ của anh nữa, không biết khi nào anh mới xong nữa.

Cô nắm chặt cổ tay thô ráp của người con trai, nhẹ nhàng rên khẽ: “Được rồi.”

Mới chỉ một chút mà thôi.

Hô hấp Giang Nhẫn dồn dập, than nhẹ một tiếng: “Ừm.”

Đối với cô gái thành thật truyền thống như cô phải biết dừng đúng lúc thì mới có cơ hội thương lượng vào lần sau.

Cô đẩy tay anh từ trong áo mình ra, gương mặt đỏ bừng.

Giọng nói khàn khàn của Giang Nhẫn vang lên, anh ôm chặt lấy eo cô: “Em có thích cảm giác vậy không?” Anh cố gắng dịu dàng hết mức có thể.

Hai tai Mạnh Thính đỏ như máu: “Anh có thể đừng hỏi em vấn đề này có được không vậy?”

Anh biết cô xấu hổ, cười nói: “Không hỏi nữa. Em có muốn sờ anh chút không? Có thấy tò mò không?”

Anh có chút ác ý nắm chặt tay cô.

Mạnh Thính có một chút biểu hiện đờ đẫn trong chớp mắt.

“Không, không muốn.”

Cô không hiểu vì sao rõ ràng là đang chuyên tâm truyền đạt kinh nghiệm diễn thuyết cho anh, vậy mà lại thành ra như vậy. Gò má cô đỏ ửng, muốn thoát ra từ trên người anh.

Giang Nhẫn nắm chặt eo của cô, bàn tay cũng khóa chặt lại.

Anh thật sự rất trân quý cô, nhưng anh cũng là đàn ông, thật sự rất muốn hung hăng mà “làm” cô.

Cứ lơ lửng giữa chừng như vậy rất dễ trêu chọc người ta.

Mục tiêu của cô nói không chừng chính là muốn mài mòn anh đến chết mất thôi.

Ánh mắt xấu hổ, e thẹn của thiếu nữ như muốn ép ra nước mắt. Mái tóc dài của cô xõa trên bả vai trắng ngần, ánh mắt thuần khiết vừa xấu hổ vừa e sợ khiến anh chợt nhớ lại nhiều năm về trước Hạ Tuấn Minh mang về một tập thơ ở nhà văn hóa, trong đó có một bài gọi là “Tử Dạ ca*”.

(*) một bài thơ của Trung Quốc, Hedy tra trên mạng thấy nó gồm nhiều kỳ, mọi người có thể tìm từ khóa “tử dạ ca” trên Google, nhưng ở chương này thì nó là bài Tử Dạ ca kỳ 03 nhé.

Đêm xưa quên chẳng chải đầu,

Tóc tơ phủ kín khắp đôi bờ vai

Khẽ khàng ngã xuống gối chàng,

Nơi nào mà chẳng vương tình đôi ta. (**)

(**) Hedy ngẫu hứng dịch thử (có dựa một chút theo bản dịch khác) có sai sót mong mn bỏ qua ^^. Nguồn tham khảo:thivien.net

Giang Nhẫn đột nhiên ép chặt cô dưới thân, hung hăng cọ xát mấy lần cho đỡ “ghiền”, sau đó buông cô ra rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Mạnh Thính ngây người một lúc lâu, cuối cùng lấy cái gối che đi khuôn mặt của mình.

***

Buổi diễn thuyết của Giang Nhẫn diễn ra vào buổi trưa lúc chín giờ.

Vì sự tuyên truyền quá mức rộng rãi mà bây giờ khắp hội trường đã chật kín người đến tham dự. Ngoại trừ những kẻ hóng hớt chuyện ra, năm nay xu hướng về bất động sản cũng đang ngày một gia tăng nên đã khiến cho một phần các sinh viên ấp ủ hy vọng có thể lắng nghe được một chút kinh nghiệm làm giàu.

Do vậy khắp hội trường không chỉ chật kín chỗ ngồi mà thậm chí còn có người chịu đứng, hoặc tự mang theo ghế đẩu, ngay cả phía bên ngoài cửa cũng có rất nhiều người vây kín.

Mạnh Thính có chút thấp thỏm, tối qua đoán chừng anh không nghe lọt tai những lời cô nói đâu. Cô cũng chưa nhìn qua bản thảo chuẩn bị cho bài diễn thuyết của anh nữa, sợ anh làm loạn nên cô cũng đi cùng với Tống Hoan Hoan đến hội trường.

Cô trốn học mà đến đây đó. Đây cũng là lần đầu tiên cô trốn học. Lúc cô đến đó, ngoài cửa đều đã chật kín không thể đứng được, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của tiếng micro phát ra bên trong.

Giang Nhẫn cũng không biết cô sẽ đến.

Lúc anh đi vào hội trường, tất cả tiếng ồn ào khắp nơi đều yên tĩnh lại.

Người con trai cầm micro, giọng nói trầm thấp cất lên: “Chào mọi người, tôi là Giang Nhẫn.”

Anh cũng không cười, vậy nên giọng nói cũng rất bình thường. Mùa thu tháng Mười, Giang Nhẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ.

Tướng mạo của anh cũng không thuộc dạng nghiệp giới tinh anh hay nho nhã gì nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác của sự ngang ngạnh bất kham, lạnh lùng cứng rắn.

Mái tóc được cắt ngắn kiểu húi cua, nhìn qua có chút dữ dằn.

Khắp hội trường có chút kinh sợ ngoài ý muốn nhưng sau đó lại rất yên tĩnh.

“Tôi rất hâm mộ các bạn vì các bạn có thể học được một ngôi trường đại học tốt như vậy. Tôi học xong cấp Ba thì không có đi học đại học, bẩm sinh không phải là một người chăm học.” Giọng điệu của anh lạnh nhạt, nhưng khi nói hâm mộ thì là hâm mộ thật sự.

Mọi người đều cảm thấy vị ông chủ trẻ tuổi này vô cùng thẳng thắn.

“Lại nói, từ nhỏ tôi nên phấn đấu học tập cho thật giỏi, dù sao thì quả thật không sai khi nói nếu không chịu cố gắng thì phải đi đắp gạch. Trên công trường của tôi cũng có rất nhiều thiếu niên tuổi cũng tầm các bạn ở đây, vì kế sinh nhai mà phải làm lụng cực kỳ vất vả. Bất luận là quá khứ, hiện tại, hay tương lai thì học tập không phải là lối đi duy nhất trong cuộc đời, nhưng so với những thứ khác thì hiển nhiên nó chính là một con đường bằng phẳng để đi. Ở một độ tuổi thích hợp, bạn và những người đồng trang lứa có cùng một môi trường, một lối sống, trong vòng tròn sinh hoạt ấy, không cần phải ra ngoài tiếp xúc với xã hội. Mấy chục năm sau khi chúng ta sẽ có nhiều kỷ niệm để gợi nhớ. Nhưng đối với người ra ngoài xã hội quá sớm thì những người ấy sẽ mất đi một phần của tuổi trẻ.”

Từng câu của Giang Nhẫn đơn giản, không hề có thành ngữ, không trích dẫn những câu nói kinh điển, nhưng khi anh mở miệng thì toàn bộ hội trường liền tự động giữ im lặng.

Cặp mắt của tất cả mọi người đều chăm chú hướng về phía người con trai trên sân khấu.

Người ấy đã từng bị bọn họ cho rằng chỉ là một kẻ làm ở công trường, đi đứng còn có vấn đề. Bây giờ đây bọn họ ngồi dưới sân khấu, còn anh thì đứng trên đó, giọng điệu bình thản, nhưng lại giống như đang phát ra ánh sáng.

Bọn họ không hề nghĩ rằng, vị ông chủ mới của ngành bất động sản này lại có thể dùng giọng điệu chân thành nói chuyện cùng bọn họ, khuyên bọn họ phải học tập cho thật tốt. Ngoài xã hội không hề bao dung cho chúng ta, càng có nhiều tri thức thì càng có thể khiến cho con đường đi đến tương lai của chúng ta trở nên bằng phẳng hơn. Điều quan trọng nhất, đây chính là giai đoạn thanh xuân khó có được của thời niên thiếu.

Anh nói với bọn họ, anh rất hâm mộ bọn họ có thể học tập ở một ngôi trường đại học có tiếng tăm như vậy.

Giang Nhẫn nói tiếp: “Cái nhìn của mỗi người đối với thế giới này là không giống nhau, sẽ khác biệt về ý nghĩa tinh thần, khác biệt về thế giới quan. Người kiếm được tiền thì được gọi là thương nhân, người có thể thay đổi tiến hóa của nhân loại sẽ được sử sách gọi là vĩ nhân. Tôi vĩnh viễn sẽ không làm được người ở vế sau, tôi chỉ là một thương nhân bình thường đơn giản mà thôi.”

Sau đó anh chia sẻ quá trình mình lập nghiệp với mọi người, chỉ là những lời miêu tả bình thường không thể nào bình thường hơn, không có từ ngữ hoa mỹ trau chuốt nào, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người cảm nhận được quyết tâm và nghị lực của anh.

Mạnh Thính không hề nghĩ đến Giang Nhẫn sẽ nói ra những lời như vậy. Trong ký ức của cô, anh vẫn là một thiếu niên học ở trường sát vách, dưới lễ chào cờ lớn tiếng đọc thật to bảng kiểm điểm của mình.

Người ở dưới khán đài nghe rất chăm chú, ngay cả Tống Hoan Hoan đều cảm thấy cái vị ông chủ lớn này quả tực rất thành thật và ngay thẳng nha.

Giang Nhẫn nói xong xuôi hết thảy thì từng trận vỗ tay nối nhau liên tiếp không ngừng vang lên.

Sau đó thì đến tiết mục vấn đáp.

Giang Nhẫn nói: “Tôi chỉ trả lời ba câu hỏi.”

Ở tiết mục này mọi người dưới khán đài tranh nhau chen lấn, quả thực là hăng hái, nhiệt tình sắp điên luôn rồi.

“Xin hỏi Giang tổng, ý định ban đầu khi anh lập nghiệp là gì, là vì bạn gái của anh sao?”

Phía dưới truyền đến một trận ồn ào.

Giang Nhẫn cũng cười.

Từ khi anh bước vào hội trường diễn thuyết cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh mỉm cười.

Anh thẳng thắn đáp: “Đúng vậy.”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, chúc mừng cho một Giang tổng thẳng thắn, trở thành người đầu tiên không cần mặt mũi, dám ở đại học B nói thẳng mình trở nên thành công như bây giờ đều chỉ là vì muốn lấy lòng một người con gái.

Hết chương 85

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.