Anh ấy thật sự thích cậu nhiều lắm.
***
Tóm tắt chương trước:
“Xin hỏi Giang tổng, ý định ban đầu khi anh lập nghiệp là gì, là vì bạn gái của anh sao?”
“Đúng vậy.”
***
Câu trả lời thẳng thắn của Giang Nhẫn khiến khán đài bên dưới sôi trào, từ trước đến giờ, có biết bao nhiêu người đã từng đứng trên bục sân khấu kia, nhưng không có một ai dám nói như vậy.
Khi bọn họ đặt ra câu hỏi như thế này, vốn dĩ ban đầu hơn phân nửa cho rằng anh sẽ chỉ đưa ra một câu trả lời mang tính sâu sắc, đầy súc tích, ví dụ như một phần lý do sẽ là muốn khiến cho cuộc sống của Mạnh Thính trở nên tốt hơn, thật sự không nghĩ đến anh sẽ trực tiếp thừa nhận như thế.
Điều này khiến cho càng thêm nhiều người tranh nhau đoạt lấy cơ hội được hỏi câu hỏi thứ hai, một nữ sinh lấy được cơ hội này đang cầm micro vô cùng kích động, một lúc lâu sau mới có thể đặt ra câu hỏi: “Xin chào Giang tổng, sự kiện ngộ độc thức ăn xảy ra vào năm ngoái em cũng có mặt ở bệnh viện, lúc đó bọn em nhìn thấy một anh trai mặc đồ công trường, người ấy thật sự là anh sao?”
Đây cũng là đề tài mà tất cả mọi người đang cực kỳ quan tâm, người đàn ông đứng trên sân khấu kia, toàn thân toát ra sự sạch sẽ cao quý, hiếm có ai tin được rằng người đàn ông nghèo túng bị tật ở chân kia thật sự chính là anh.
Giang Nhẫn đáp: “Là tôi.”
Người bên dưới kích động đến không chịu được, thì ra Giang Nhẫn thật sự là chạy tới từ công trường tìm Mạnh Thính.
Câu hỏi thứ ba chính là thứ mà mọi người rất trân trọng, nhưng sau khi có một bạn học cầm được micro, mọi người không còn nhốn nháo nữa, nghe nam sinh kia nói: “Em nghe nói chủ tịch Giang của tập đoàn Tuấn Dương là ba của anh, anh có một gia thế tốt như vậy, vì sao anh lại lựa chọn khởi nghiệp mà không phải học xong đại học rồi tiếp nhận Tuấn Dương?”
Lời vừa nói ra toàn trường đều tĩnh lặng, thân phận thái tử gia tập đoàn Tuấn Dương của Giang Nhẫn mỗi lần bị công khai ra ngoài thì có không ít người biết chuyện anh bị tống khứ đến thành phố H.
Chính vì thế mà đề tài này trực tiếp dính dáng đến bí mật hào môn, Giang Nhẫn liếc nhìn cậu nam sinh kia một cái, thản nhiên nói: “Bởi vì chủ tịch Giang đã nói, chỉ cần ông ấy còn sống thì cũng đừng nghĩ đến vấn đề tài sản.”
Phía dưới truyền đến một trận cười vang, vì vậy nên Giang tổng mới phải tự mình lao động sao?
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, chỉ đơn giản dùng phương thức tự giễu mà lấn át được đám sinh viên có suy nghĩ muốn tìm tòi khám phá tranh đấu trong chốn hào môn.
Xuyên suốt buổi diễn thuyết, anh nói chuyện giản dị, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy không gì có thể sánh nổi với khí chất cường đại ấy, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại thì những lời của anh không khỏi thể hiện ra sự khéo léo đẩy đưa của một doanh nhân.
Giang Nhẫn nói bởi vì anh không hứng thú với học hành nên không có duyên vào đại học B, nhưng anh lại dùng một cách thức khác, khiến cho hai chữ Giang Nhẫn từ nay về sau trở nên nổi danh ở đại học B này.
Mạnh Thính đứng ngoài cửa, buổi diễn thuyết kết thúc lúc mười giờ rưỡi, dòng người đứng bên ngoài cửa đều là những người đứng tuổi.
Cô đã từng nghĩ đến vô số tình huống khi Giang Nhẫn diễn thuyết trong rất nhiều lần.
Nhưng không nghĩ đến anh lại có thể xuất sắc đến vậy, mây trôi nước chảy.
Anh vô cùng thành thạo điêu luyện ứng phó hết thảy các tình huống phát sinh, lấn át đối phương nhưng lại không mất đi sự khiêm tốn nhã nhặn của mình.
Có thể nói xuyên suốt buổi diễn thuyết, anh quả thật cực kỳ khiêm tốn. Người thiếu niên đã từng ngông cuồng tự đại không ai bì nổi đã ở một nơi mà cô không nhìn thấy được, từ từ lột xác trở thành một người tài ba giỏi giang như thế này.
Tống Hoan Hoan khó mà diễn tả được sự kích động lúc này của mình. Cô nàng hận không thể gạt ra đám người xung quanh mà xông lên dâng tặng anh một bó hoa.
Người chung quanh đại đa số cũng nhận ra Mạnh Thính, liên tục nhìn sang.
Trước đây cảm thấy vị hoa khôi khoa Luật này mắt mù, thẩm mỹ có vấn đề. Nhưng đến bây giờ mới nhận ra người con trai mà cô xem trọng thật sự quá ưu tú rồi.
Chưa đến mấy năm nữa thôi thì Giang Nhẫn sẽ trở thành một doanh nhân xuất sắc nhất.
Tống Hoan Hoan và Mạnh Thính cùng nhau trở về, cô nàng nói: “Người ta tìm bạn trai sẽ tìm một người mà hai bên có thể tương trợ lẫn nhau, bạn trai của cậu thật sự rất đặc biệt.”
“Đặc biệt chỗ nào?”
“Anh ấy chống đỡ toàn bộ mưa gió, trưởng thành nhanh hơn so với cậu trước một bước, rồi sau đó đến yêu thương cậu. Anh ấy thật sự thích cậu nhiều lắm đó.”
Khi cậu vẫn còn là một thiếu nữ nhỏ nhắn thì anh ấy đã nếm trải qua biết bao nhiêu đau khổ mới có thể lớn lên trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất.
Lúc Tống Hoan Hoan nói những lời này trong mắt cô nàng tỏa ra ánh sáng hâm mộ vô cùng nghiêm túc khiến cho Mạnh Thính phải giật mình.
Anh ấy thật sự thích cậu nhiều lắm.
Vốn dĩ anh không hề thích cười, nhưng khi nghe thấy tên của cô thì sẽ cười ngay. Anh đã từng nói đời này chỉ khóc qua đúng một lần, đó là cái lần anh chính miệng nói ra lời chia tay vào ngày hôm ấy. Anh đã mất đi khoảng thời gian thanh xuân của mình ở trường đại học, nhưng anh đã đánh đổi cái thanh xuân ấy để nỗ lực, phấn đấu hết mình. Ở Tiểu Cảng Thành, mặc cho bản thân nôn mửa choáng váng đến trời đất tối sầm, chỉ để muốn đổi lấy một ánh mắt sùng bái từ phía cô.
Mạnh Thính gật đầu mỉm cười, cô khẽ nói: “Anh ấy rất tài giỏi.”
***
Một Giang Nhẫn vô cùng xuất sắc không chỉ nổi danh khắp trường đại học B mà tiếng tăm còn truyền đến toàn bộ nhà họ Giang.
Giang Quý Hiển thề, khi nhìn thấy con trai và mình cùng lên tin tức tài chính và kinh tế, ông đã hoàn toàn chết lặng.
Tập đoàn Tuấn Dương nhà bọn họ đã kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản này đã rất nhiều năm và ngày một trở nên rộng lớn. Đời cha của ông là một sĩ quan hùng mạnh, đến thế hệ đời của ông, tập đoàn Tuấn Dương đã cực kỳ phát triển.
Tuấn Dương là sự tiếp nối giữa các thế hệ, nhưng Hi Đình kia lại hoàn toàn là một công ty mới toanh.
Lúc đầu Giang Quý Hiển chỉ nghĩ rằng Giang Nhẫn chỉ đem bán hết tất cả những chiếc siêu xe thể thao dưới tên mình, cho dù là đi vay, cũng không làm nên được trò trống gì, cùng lắm là không bị lỗ vốn, dù sao thì ở thành phố H bên kia, ngay cả một con đường cũng không bì được so với bên đây.
Nhưng đó lại là thành phố nhỏ sát bên bờ biển.
Giang Nhẫn mua được lô đất rẻ nhất, lúc ban đầu chỉ là một mảnh đất hoang vu vắng lặng, vậy mà bây giờ đã xây thành một vương quốc bất động sản trên đó.
Sau đó con của ông, Tiểu Giang gia mười mấy tuổi từng nhuộm quả đầu bạc chửi bậy mắc chứng nóng nảy, bỗng phất lên trở thành một người giống như ông vậy.
Không, không thể nói là giống được. Rốt cuộc là Giang Nhẫn đã kiếm được bao nhiêu tiền? Đến bây giờ Giang Quý Hiển còn thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cho đến mức khi chiếc xe màu đen sang trọng dừng ở biệt thự Giang gia, Giang Nhẫn bước đến, Giang Quý Hiển vẫn không thể nhận ra anh.
Con của ông cao một mét tám mươi bảy, mặc một chiếc áo khoác màu đen, đi đôi giày da, ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt.
Giang Nhẫn bước đi vẫn có thể nhận ra được chân phải của anh bị tật, chính dáng vẻ lạnh lùng hờ hững của người đàn ông này đã khiến cho người khác không còn để ý đến khiếm khuyết của anh nữa.
Giang Nhẫn lay chuyển chiếc đồng hồ trên cổ tay, người giúp việc đến nhận lấy áo khoác của anh.
Tất cả mọi người đã xem qua tin tức hết rồi, vậy nên mới biết Giang thiếu lợi hại biết bao nhiêu.
Giang Quý Hiển lên tiếng: “Tới đây nói chuyện về cái công ty kia của con.”
Âm thanh cười khẽ của Giang Nhẫn vang lên, anh không thèm để ý đến ông, bà nội Giang vui mừng hớn hở chạy xuống lầu, anh bước qua dìu bà.
Bà cụ cảm xúc không ổn định, chạy xuống nhà vẫn còn cười, nhưng giờ thì lại giống như một đứa trẻ con khóc lớn lên.
Bà đã hơn tám mươi tuổi, mái tóc gần như đã bạc hết, năm tháng đã lấy đi trí nhớ và tính cách của bà, tuy rằng bệnh tật nhưng bà vẫn chỉ nhớ rõ duy nhất một mình đứa cháu đích tôn là Giang Nhẫn.
Khi còn bé không ai yêu Giang Nhẫn.
Bà nội Giang bụm mặt, nước mắt chảy ra từ khe hở ngón tay: “Bé Nhẫn của bà về rồi, đám người kia đều nói con sẽ không trở về nữa.”
Giang Nhẫn nhìn về phía bảo mẫu, bảo mẫu bị ánh mắt của anh khiến cho toàn thân run lên.
Bà nội Giang khóc thương tâm vô cùng.
Chiều cao của bà cụ thấp hơn lồng ngực của anh, Giang Nhẫn chạm vào mái tóc hoa râm của bà: “Bà nội, con về rồi ạ, tiền bà cho con mượn đều ở chỗ này. Không có lỗ một đồng nào của bà hết.”
Anh để tiền của bà nội Giang vào hết trong thẻ, bà nội Giang không cần: “Con mua kẹo ăn, mua kẹo ăn đi.”
Giang Nhẫn cũng không khăng khăng trả lại nữa, ý của bà nội là muốn anh hãy giữ lấy. Giang Quý Hiển bề bộn nhiều việc, dù trong nhà có bảo mẫu và người giúp việc nhưng anh sợ đám người bọn họ sẽ không đối đãi tốt với bà nội.
Kể từ khi bước chân vào nhà anh không thèm cho Giang Quý Hiển ánh nhìn nào nên trong lòng ông có cảm giác rất khó chịu, ông nói: “Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi thì không thèm nhìn ông già của mày nữa rồi đúng không hả?”
Giang Nhẫn ngước mí mắt lên: “Ba.”
Mặt Giang Quý Hiển đen thui.
Giang Nhẫn nói: “Tôi đưa bà nội ra ngoài ở một thời gian.”
“Mày có ý gì, bản thân không về nhà mà còn mang theo người già đi ra ngoài làm gì. Bà nội mày lớn tuổi rồi có biết không hả, có thể ở cùng với thằng nhóc ngu ngốc như mày mà chịu giày vò sao?”
“Bà nội ở lại Giang gia tôi mới không yên tâm, một ngày ba ở nhà được mấy tiếng? Họ Văn kia để cho người ta khi dễ đối đãi bà không tốt, ba có biết không?”
“Đó là dì Lan của cậu ấy! Thằng hỗn láo mày nói nhảm nhí cái gì hả!”
Tiếng cười lạnh của Giang Nhẫn vang lên.
Giang Quý Hiển nói tiếp: “Mau buông bà nội mày ra! Mày thử nghĩ làm như vậy có được không? Lại đây nói chuyện.”
“Trước đây ba mặc kệ chuyện của tôi thì bây giờ và kể cả sau này cũng không có tư cách quản tôi.”
Hai cha con giương cung bạt kiếm khiến cho bà nội Giang hoảng sợ đến phát khóc, bà tưởng là trong nhà xảy ra chuyện lớn gì đó.
Giang Nhẫn nhíu mày lau nước mắt cho bà: “Được rồi, không có chuyện gì đâu ạ.”
Anh không thể nào cưỡng ép mang người đi được, thế là phải đành đi qua một bên nói chuyện cùng với Giang Quý Hiển.
Giang Quý Hiển lên tiếng: “Trên bảng tin là có chuyện gì xảy ra? Mày làm ở cái chỗ kia thật sự đáng tiền vậy sao?”
Giang Nhẫn cười một tiếng, không khẳng định cũng không phủ định.
Trong lòng Giang Quý Hiển cũng nắm chắc được mười phần, ông biết đó là thật, năm nay bất động sản có xu hướng lên cao, huống chi Giang Nhẫn khai phá mảnh đất kia không tệ chút nào.
Không chỉ riêng giá trị bản thân Giang Nhẫn nhảy lên một bậc, mà còn có Cao Nghĩa lúc trước đi theo Giang Nhẫn lập nghiệp bây giờ đã là một phó tổng phát tài thịnh vượng.
Giang Quý Hiển cũng không cần đến tiền của Giang Nhẫn, Giang gia bọn họ không bao giờ thiếu tiền.
Ông vẫn như cũ làm bất động sản, năm nay cũng kiếm được một mớ, nhưng mà so với Giang Nhẫn thì chút tiền ấy hiển nhiên không đáng được chú ý.
Giang Quý Hiển nói: “Mày có thái độ gì đó hả, ông già này không thèm muốn tiền của mày đâu, nếu đã về nhà rồi thì biết điều một chút, sống yên ổn trong nhà giùm tao cái.”
Giang Nhẫn nhàn nhạt bổ sung thêm: “Có phải còn muốn tôi sống chung hòa bình với Văn Duệ nữa phải không?”
“Cậu ấy là em của mẹ mày, cũng là trưởng bối của mày, Tiểu Duệ so với mày khiến người ta bớt lo đi nhiều. Mày đi làm khó cậu ấy làm gì?” Giang Quý Hiển xụ mặt, “Đều là người một nhà, mày đã làm rất tốt rồi, giờ hãy chú ý đề bạt cho cậu ấy nhiều hơn.”
Giang Nhẫn cười, mẹ kiếp.
Kêu anh đề bạt Văn Duệ? Công ty có bị làm sao cũng không biết được đâu đấy nhé.
Văn Duệ nhận điện nghe bảo mẫu nói Giang thiếu đã trở về, hắn lập tức chạy về.
Trên đường đi sắc mặt hắn không hề tốt, nhưng khi vào đến cửa, nhìn thấy Giang Nhẫn đang ngồi vắt chân lên ghế sô pha, hắn cười nói: “Tiểu Giang gia về rồi à, lần này về nhà ở lại được mấy ngày, anh rể mấy ngày trước đó còn nhớ thương cậu lắm đấy.”
Giang Quý Hiển nghiêm mặt: “Ai nhớ thương cái thằng nhóc thối này.”
Trước đây Giang Nhẫn là người không thể chọc vào, dường như chỉ cần giẫm mạnh liền phát nổ ngay.
Giang Nhẫn không buồn nhúc nhích, anh rũ mắt xuống nhấp một ngụm trà người giúp việc pha: “Tôi ở đây mấy ngày, anh còn không tự giác mà cút xa đi?”
Văn Duệ đáp: “Tiểu Giang gia không thay đổi vẫn thích nói đùa như vậy. Nếu đã về rồi thì thắp nhang cho mẹ cậu đi.”
Giang Nhẫn không thèm phí lời với hắn.
Thể loại mặt hàng nhút nhát như Văn Duệ, máu huyết trong người có lẽ còn kém rất xa rất xa tâm cơ của hắn.
Sợ là đầu thai sai rồi, không được làm một người đàn ông.
Văn Duệ cố ý nhắc đến Văn Mạn, nếu là trước kia Giang Nhẫn chắc chắn sẽ động thủ.
Giang Nhẫn không hề nổi giận, thậm chí không thèm nhìn hắn ta lấy một lần.
Tất cả người nhân lực dưới trướng Cao Nghĩa đều ở lại thành phố B này thu thập được hết mọi loại tin tức của Văn Duệ. Giang Nhẫn muốn giết chết hắn, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đợi bà nội xuống lầu lần nữa, Giang Nhẫn nói: “Bà nội, con dẫn bà đi ra ngoài chơi một thời gian có được không?”
“Được được được, bà nội sẽ chơi cùng bé Nhẫn!”
Giang Nhẫn cười.
Giang Quý Hiển sắc mặt tái xanh, nhưng ông cũng không có khả năng kéo bà nội Giang đang vui mừng phấn khích kia lại được.
Văn Duệ nắm chặt nắm đấm.
Trước kia tên sói con này bị đánh còn không khóc tiếng nào trong chớp mắt đã trưởng thành, một khi con sói này trưởng thành thì có nghĩa là hắn ta sẽ không có gì cả.
Hắn không hề nghĩ đến chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi mà Giang Nhẫn có thể thay đổi tốc độ kinh người như thế, không còn dễ cáu giận hay phát bệnh nữa. Hắn đã bỏ ra một cái giá đắt đỏ khổng lồ như thế, vậy mà đã thành ra một Giang Nhẫn đầy thành công của ngày hôm nay!
Sao hắn có thể cam tâm được chứ! Lúc trước hẳn là nên cố ý buộc Giang Nhẫn vào tội gây tổn thương cho người khác, khiến Giang Nhẫn trực tiếp ăn cơm tù là được rồi!
Giang Nhẫn không đưa bà nội Giang đến ngôi nhà ở gần trường đại học, mà đưa bà đến căn nhà lúc trước bà đã thu xếp cho anh.
Giang Nhẫn đã sớm có dự định, họ hàng xa của bà nội Giang bên kia có hai chị em cuộc sống trôi qua rất khổ sở.
Hai chị em này là người chịu khó, chỉ là có một người cha xấu tính, uống rượu vào liền đánh người, còn không cho phép bọn họ học hành. Bởi vì là họ hàng xa, sinh sống lâu dài ở nông thôn, hai chị em có thể làm bất cứ việc gì, họ không hề oán trách người cha của mình.
Nhân phẩm không tệ, tay chân chịu khó.
Giang Nhẫn cho người quan sát hai người họ một năm trời, đoạn thời gian trước mới đón hai chị em họ đến thành phố B, bây giờ hai chị em đều đang ở trong căn nhà này.
Anh mang theo bà nội đến đó, chị em họ luền cười đón tiếp gọi Giang tổng và bà nội.
Hai khuôn mặt thành thật chất phác tươi cười, bọn họ hiểu được có ơn phải trả, khắp cả căn nhà được bọn họ dọn dẹp sạch sẽ. Bọn họ có thể chăm sóc tốt cho bà cụ, không cần phải làm việc nhà nông hay bị những trận đòn, còn có tiền lương được chi trả cho nữa, họ đều cảm kích vô cùng.
Giang Nhẫn thu xếp cho bà nội xong xuôi, bà nội Giang lặng lẽ kéo anh qua: “Hôm qua bà đi bái Phật, nói với tiểu Quan Âm Nương Nương, mong người phù hộ bé Nhẫn của bà gặp được một nàng dâu tốt bụng.”
Bà lấy ra một chiếc vòng cổ, xem như là thánh vật mình cầu nguyện được cho Giang Nhẫn xem.
Hai mắt Giang Nhẫn cong cong: “Tiên nữ nói là, không cần cầu nguyện nữa. Cô ấy sẽ trở thành vợ của con.”
Hết chương 86