Sao tao lại quen biết mày cơ chứ, hiện tại nghỉ chơi còn kịp không? Bạn xấu hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Kỳ Dịch.
Kỳ Dịch ôm đùi bạn xấu, không còn kịp rồi, mày không giúp tao sẽ không buông.
Bạn xấu bất đắc dĩ thở dài.
“Đứng lên đi!” Hắn vỗ vỗ Kỳ Dịch, “Sẽ không có việc gì đâu, mau đứng lên.”
Kỳ Dịch: “Sao có thể không có việc gì?” Hiện tại mông tao còn đau nè! Mày có thấy hai dấu răng trên cổ tao không?
“Ý tao là, nếu hắn ta thực sự ghi hận mày, muốn xử lý mày không phải dễ dàng lắm sao? Làm gì phải tốn sức như vậy.” Bạn xấu giải thích, “Hẳn là thật sự coi trọng mày đó!”
“Loại nhân vật có tiếng tăm thế này sao mà coi trọng tao được?” Kỳ Dịch đánh chết cũng không tin.
“Ừm…… Cũng đúng.” Bạn xấu gật đầu, “Cũng có thể là thấy mày ngu ngốc thú vị, muốn trêu đùa một chút thôi.”
Kỳ Dịch: “Đừng nhiều lời, mau nghĩ cách cho tao.”
Bạn xấu vươn hai ngón tay: “Một, ngoan ngoãn đi theo hắn, nỗ lực bảo trì sự hứng thú, tận lực sống lâu thêm mấy ngày.”
Kỳ Dịch nhanh chóng lắc đầu: “Không được, cách thứ hai thì sao?”
“Xin lỗi hắn, cầu xin hắn tha cho mày một mạng, sau đó mặc cho số phận đi.”
Kỳ Dịch: “Sao tao thấy cách nào cũng là đường chết vậy?”
“Nếu mày chết, tao sẽ nỗ lực giúp mày báo thù, yên tâm đi.” Bạn xấu cười hì hì đùa vui.
Hắn mặc áo khoác vào, tựa hồ muốn rời đi, Kỳ Dịch vội vàng chạy theo.
“Mày đi đâu vậy?”
“Đi làm!” Bạn xấu nhún vai, “Hôm nay tao có cuộc họp.”
Kỳ Dịch: “Còn tao thì sao?”
“Mày cứ ở đây đi, tủ lạnh có đồ ăn, tự mình làm, đừng ra ngoài.” Bạn xấu nói xong, lại không yên tâm dặn dò một câu, “Đừng nghĩ nhiều, không chừng người ta hiện tại đã quên mất mày.”
Kỳ Dịch ngồi xổm trên đất, ôm lấy hai chân: “Hy vọng vậy.”
Cửa mở ra rồi đóng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Bạn xấu quên tắt máy tính, trên màn hình còn hiện ảnh chụp của nam nhân, Kỳ Dịch nhìn mà sợ, đi qua tắt màn hình.