Giang Thần ra sân.
Nhất Trung không đánh giá cao Giang Thần.
Cậu chỉ là một Beta, nhìn qua cũng không phải một người quá khỏe mạnh, thế nên các cầu thủ Nhất Trung không định quá chú tâm đến cậu.
Trên sân có năm người, bốn người là học sinh lớp tám, sự ăn ý không cần phải bàn đến nữa.
Cố Hâm và Vệ Mông có Giang Thần thì tinh thần thi đấu lập tức thay đổi, hai người họ hưng phấn, Tưởng Nhất Bách và bạn học còn lại cũng bị ảnh hưởng theo, dường như hiệp một mới nãy chỉ là một màn khởi động.
Hiệp hai bắt đầu, quyền phát bóng thuộc về Tam Trung.
Nhất Trung vẫn dùng chiến thuật như hiệp 1, đội trưởng Nhất Trung theo sát Cố Hâm.
Vệ Mông phát bóng, bóng rơi xuống tay Tưởng Nhất Bách. Các cầu thủ Nhất Trung đều cho rằng bóng sẽ chuyền cho Cố Hâm, vội vàng di chuyển vị trí chặn kín hắn, khiến hắn không kịp thở. Họ tin tưởng phán đoán của mình, thế nhưng hiện thực lại hung dữ vả cho đội họ một cái.
Tưởng Nhất Bách căn bản không định chuyền bóng cho Cố Hâm, quay người chuyền bóng về phía sau. Beta mới ra sân kia nhảy lên đón bóng tại khu vực ba điểm, ném thẳng bóng về phía rổ.
Cả đội viên và huấn luyện viên của Nhất Trung đều nghĩ quả bóng này ném quá gấp, không có chiến thuật gì, xem ra, bên Tam Trung đã cử ra một đội viên nóng vội, không có sức nguy hiểm...?
Bammm, bóng vào rổ! Ba điểm!
Học sinh Tam Trung ngồi trên khán đài cổ vũ cuồng nhiệt!
Xem Giang Thần chơi bóng thật sung sướng, thật thoải mái!
Bên Nhất Trung thì ngược lại, họ còn đang giật mình. Họ nghĩ rằng mình đã kèm chặt Cố Hâm, cuối cùng lại để bóng vào rổ, không thể ngờ bạn học Beta này lại có tác dụng lớn đến vậy.
Nhưng cũng chỉ là một quả bóng ba điểm mà thôi, có những người mới vào sân, tinh thần phấn khởi, ném bóng cũng may mắn hơn bình thường.
Sau đó, bên Nhất Trung mở đợt tấn công. Bọn họ phát hiện ra hiệp đấu này mình đánh bóng hết sức thuận lợi, mỗi một quả bóng ném ra đều dễ dàng đi vào rổ, không gống hiệp 1, Tam Trung kèm họ, còn họ cũng kèm chặt Tam Trung.
Sau hiệp 1, Tam Trung không còn kèm họ nữa, mỗi lần ghi bàn đều rất thoải mái, đúng là Beta kia có thể ném quả ba điểm nhưng chắc chắn họ có thể kiếm trở lại.
Trong sân anh tới tôi đi ghi bàn không ngừng, trên khán đài, cổ động viên hai bên cũng cổ vũ không ngừng.
Cho đến tận khi huấn luyện viên Nhất Trung xin tạm dừng trận đấu, các bạn học Nhất Trung mới muộn màng phát hiện ra, Tam Trung đã nới rộng khoảng cách với họ từ bao giờ.
Điểm số Tam Trung đã tăng lên từ lúc nào vậy? Trong ấn tượng của họ thì số lượng bóng ném trúng rổ của bên Nhất Trung nhiều hơn cơ mà? Tại sao lại thế?
Khi huấn luyện viên Nhất Trung xin tạm dừng trận đấu, đúng lúc bóng đang ở trong tay của Giang Thần, cậu quay sang nhún vai với Cố Hâm. Vì Giang Thần ra sân, hàng phòng thủ của Nhất Trung không thể nhìn chằm chằm mỗi Cố Hâm được nữa. Giang Thần là một sự tồn tại khó có thể bỏ qua, cậu thường xuyên đánh gãy đợt tấn công của Nhất Trung, cướp bóng, cắt đường chuyền.
Chiến thuật tấn công nhanh này rất có hiệu quả, mới đánh được gần nửa hiệp hai, tỉ số đã được kéo dãn. Mà thành viên đội bóng Nhất Trung vẫn còn đang mờ mịt, tại sao họ cũng tấn công mà điểm số lại kém nhiều như vậy?
Sau khi ra ngoài sân, nghe huấn luyện viên phân tích, các thành viên đội bóng của Nhất Trung mới hiểu ra vấn đề. Beta vừa ra sân kia đã thay đổi tiết tấu tấn công của Tam Trung, vì thế dù Nhất Trung có đánh tốt thế nào cũng không thể theo kịp.
Huấn luyện viên sắp xếp cho một thành viên kèm chặt Giang Thần.
Nhưng sau khi trở lại sân bóng, Nhất Trung phát hiện Tam Trung lại thay đổi chiến thuật. Thật là đám Tam Trung lắm quỷ kế!
Bọn họ đánh trận này thật mệt mỏi quá đi.
Beta này có độc, từ khi cậu lên sân đến giờ, Nhất Trung không thể chơi bóng theo ý muốn của họ nữa.
Hiệp hai này dường như là một màn biểu diễn của riêng Giang Thần, cậu có thể phối hợp với bất kỳ ai, đối phương không thể nắm bắt được ý nghĩ của cậu, cậu muốn chuyền cho ai thì chuyền, có thể công lại có thể thủ, thật quá đáng!
Còn quá đáng hơn nữa chính là, Cố Hâm vốn là thành viên đội bóng Nhất Trung, là người đã phối hợp ăn ý với các thành viên hiện tại nhiều năm, vậy mà bây giờ hắn phối hợp với Giang Thần còn ăn ý hơn cả họ.
Cho dù Cố Hâm bị kèm chặt thế nào, Giang Thần cũng có thể thuận theo mọi khe hở đón được bóng của hắn, sau đó khi Cố Hâm thoát vòng vây lại ngay lập tức phối hợp hoàn mỹ với cậu!
Tam Trung Vệ Mông cướp bóng bật bảng, chuyền bóng cho Giang Thần. Nhất Trung nhanh chóng quay về phòng thủ. Bị dạy dỗ nãy giờ, họ đã hiểu, họ rất khó cướp được bóng từ tay Giang Thần.
Giang Thần ra hiệu, Cố Hâm chạy lại gần cậu, Giang Thần lừa bóng rồi chuyền sang cho Cố Hâm,
Hai người chuyền bóng qua lại mấy lượt, không tấn công cũng không ghi bàn, nhưng vẫn thu hút được những tiếng cổ vũ vang trời.
Giang Thần đã có thể mắt điếc tai ngơ, học kỳ trước cậu không hiểu, nhưng bây giờ thì khác, cậu đã có thể đọc được suy nghĩ của đám bạn học kia, cậu biết họ đang tự bổ não những hình ảnh kỳ quái gì.
Chỉ cần cậu đứng cùng Cố Hâm là họ có thể la hét ầm trời, xuân tâm nhộn nhạo.
Ôi!
Cậu không nên hiểu đến vậy.
“Thần Thần“. Cố Hâm gọi Giang Thần, bàn tay vỗ vào hông cậu.
Nếu trong quá khứ, cậu không hề cảm thấy chuyện đụng chạm lưng eo giữa mình và Cố Hâm có vấn đề gì, hai người họ luôn kề vai sát cánh, những đụng chạm này chỉ là chuyện bình thường. Thế nhưng bị diễn đàn đầu độc quá nhiều, bây giờ cậu chỉ nghĩ tới những lời bình luận kỳ lạ đó.
Giang Thần tránh sang một bên, không muốn để người khác thấy mình thân mật với Cố Hâm: “Sao thế?”
“Hiệp sau nghỉ chứ? Đừng cậy mạnh“. Hắn thích cùng Giang Thần chơi bóng, thích cảm giác thoải mái khi phối hợp với cậu, thế nhưng Giang Thần có nhược điểm, thể lực của cậu không đủ. Thể lực này không phải chuyện chỉ cần không lười là có thể theo kịp, Alpha và Beta đến cuối cùng vẫn có sự khác biệt, thể lực của Giang Thần không bì kịp với nhóm Cố Hâm.
“Có thể đánh, không cậy mạnh“. Giang Thần nói thật, thể lực của cậu kém họ, nhưng cậu không yếu, “Đừng xem tôi là công chúa nhỏ động là vỡ chứ“.
Cố Hâm cười: “Đâu có“.
Chính hắn còn muốn nghỉ một lát, không định vì một trận đấu vòng loại thành phố mà làm mình quá mỏi mệt, huống chi là Giang Thần, cậu sợ nhất là mệt.
Từ khi Giang Thần lên sân, tình thế trận đấu bắt đầu đảo ngược, Nhất Trung không có cơ hội lội ngược dòng. Sang hiệp ba, Tam Trung trực tiếp đè bẹp Nhất Trung, giành thắng lợi chung cuộc.
Trận đấu kết thúc, các thành viên hai đội bắt tay.
Đội trưởng Nhất Trung là đồng đội cũ của Cố Hâm, quen biết với hắn đã lâu, quan hệ cũng không tệ.
“Ông không giống lúc trước nữa nhỉ, hình như lợi hại hơn xưa rồi. Chúng tôi không thể kèm nổi ông“. Cố Hâm ở hiệp một và hiệp hai có sự khác biệt quá lớn, về sau cậu ta nghĩ kỹ lại, cảm thấy chắc chắn Cố Hâm giấu bài, không phải hắn bị họ kèm chặt, không thể động đậy mà đó có lẽ là chiến thuật của Tam Trung.
“Nhờ sự huấn luyện của huấn luyện viên thôi“. Cố Hâm cười cười, làm gì có chiến thuật gì chứ, hắn cố ý tỏ ra yếu thế để được chơi bóng cùng Giang Thần mà thôi.
Hắn hiểu tâm lý của Giang Thần, cậu nhất định không để cho hắn phải chịu thiệt thòi.
Đội trưởng Nhất Trung nói chuyện với hắn thêm hai câu rồi quay về đội ngũ, chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về.
Giang Thần đã thu dọn đồ xong, thuận tay nhét cả đồ của Cố Hâm vào balo mình.
Tưởng Nhất Bách liếc qua, nghĩ không ra, Giang Thần đến cùng có biết Cố Hâm thích cậu hay không, nếu như không biết, thì Cố Hâm thật quá đáng thương! Quá thảm!
Trận đấu diễn ra lúc bốn giờ chiều, xong trận cũng đến giờ ăn cơm. Thầy Giả phấn khởi, tuyên bố bao tụi nhóc đi ăn một bữa.
Cả đám đều là trẻ vị thành niên nên không có cảnh tượng nâng ly chúc mừng, chỉ cùng nhau đi ăn buffet.
Trùng hợp thay, huấn luyện viên Nhất Trung cũng dẫn đội bóng đi ăn, lại chọn cùng một tiệm.
Thầy Giả và huấn luyện viên Nhất Trung ngồi xuống cùng một bàn, cởi mở thoải mái trò chuyện.
Ăn Buffet thì ngồi đâu cũng được, tất cả các bạn học Tam Trung đều biết điều để Giang Thần và Cố Hâm ngồi cùng chỗ, tự giác tránh sang một bên.
Nói thật, bọn họ ai cũng tin tin đồn trong trường.
Đội trưởng Nhất Trung ăn được một nửa thì chạy sang tìm Cố Hâm nói chuyện, đi theo đội bóng bên đó còn có hai nữ sinh, đều là Beta.
Hai cô ngồi cách nhóm Cố Hâm rất gần, Giang Thần phát hiện ánh mắt họ luôn lia sang đây, nhưng chắc do ngại các bạn học Tam Trung nên không dám nhúc nhích.
Mấy nữ sinh này, sao ai cũng ngấp nghé Cố Hâm vậy?
Cố Hâm rất giỏi, nhưng hắn cũng đâu phải đồng tiền, đâu đến nỗi ai cũng thích hắn vậy chứ?
Sau khi đội trưởng Nhất Trung rời đi, Cố Hâm thấy đồ ăn trước mặt Giang Thần sắp hết, định đứng lên lấy thêm.
“Muốn ăn gì nữa không? Tôi đi lấy.”
“Tôi muốn ăn món xương sườn sốt tương kia“.
“Được.” Cố Hâm đi lấy đồ ăn.
Vị trí của Giang Thần và Cố Hâm rất thuận tiện, ngồi song song với nhau bên một phía ghế sô pha, còn Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách đang ngồi đối diên. Hai người này đang vừa ăn vừa khoác lác đủ điều.
Những người gọi là biết xã giao chắc là những kẻ giống hai tên này.
Giang Thần xiêu vẹo dựa vào ghế sô pha, nếu đây không phải phòng ăn, có tiếng lửa, tiếng nước sôi, tiếng người nói chuyện thì có lẽ cậu đã ngủ mất rồi.
Chơi bóng mệt thật, nhưng bây giờ cậu không thể ngủ được, nên hoạt động một chút. Thế là cậu quyết định đứng lên đi lấy thức ăn, hình như Cố Hâm đi lâu quá rồi.
Cậu rẽ phải đi về phía khu hải sản, không đi thì thôi, vừa đi liền thấy Cố Hâm đang nói chuyện với nữ Beta tóc dài của Nhất Trung kia, rất thoải mái vui vẻ.
Cố Hâm không thể ở cạnh Omega, nhưng có thể chọn nữ Beta. Vừa nghĩ đến chuyện sau này diễn đàn tràn đầy ảnh chụp của Cố Hâm và cô gái này, toàn thân Giang Thần bỗng nổi da gà, thật là cay mắt!
Không hiểu tại sao trong lòng cậu bỗng bực bội, không thèm đi lấy hải sản nữa.
Giang Thần về lại chỗ ngồi, nhìn đồ ăn trên bàn cũng không có khẩu vị.
Cố Hâm trở về, trên mâm không có xương sườn của cậu.
Giang Thần nhìn hắn, hắn giải thích: “Lúc tôi đến món xương sườn đã không còn“.
Bờ môi Giang Thần mấp máy, định nói nếu ông không cùng nữ Beta kia nói chuyện thì tôi đã được ăn xương sườn rồi.
Cố Hâm nhìn thấy cậu không vui: “Chờ phục vụ mang lên thêm thì tôi lấy cho ông“.
Giang Thần nói: “Không cần, tôi no rồi.”
Cố Hâm: “Nhưng tối nay ông đã ăn mấy đâu.”
Giang Thần: “Dù sao thì giờ tôi cũng không đói.”
Cố Hâm nhìn cậu hồi lâu: “Ai lại chọc ông giận rồi?”
Giang Thần sững sờ, tại sao Cố Hâm lại cảm thấy cậu đang tức giận chứ?
Cậu nói: “Tôi không giận“.
Cậu không khỏi nhớ đến câu bình luận trên diễn đàn, Cố Hâm vĩnh viễn dõi theo cậu, Cố Hâm thích cậu?
Thế nhưng lúc nãy hắn còn đứng nói chuyện vui vẻ với nữ Beta kia kìa.
Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa.
Vệ Mông lúc này đã khoác lác xong, quay trở lại giải quyết vấn đề ăn uống. Bình thường chỉ cần nhìn cậu ta ăn thôi, người khác cũng thèm ăn theo, trông rất ngon miệng. Nhưng hôm nay cả Giang Thần và Cố Hâm đều cảm thấy ăn không ngon.
“Sao không ăn nữa?” Vệ Mông kéo cả mâm hải sản đổ vào đĩa của mình, hùng hục lột vỏ tôm nhét vào miệng.
Giang Thần: “Tao no rồi.”
Cố Hâm: “Ông ăn đi.”
Bữa tiệc hôm nay ai ai cũng hài lòng, nhóm Tam Trung tiếp xúc với Nhất Trung xong, phát hiện học sinh bên đó cũng không đến nỗi cao cao tại thượng, mang vẻ mặt học sinh giỏi khinh người. Ngược lại các bạn học Nhất Trung lại rất lễ độ, nói năng thoải mái. Hai nhóm thiếu niên cùng trang lứa ngồi nói chuyện, càng nói càng nhiều, tự nhiên hòa hợp.
Thầy Giả gọi xe đưa học sinh về, ai cũng đường thì sắp xếp cùng một chiếc xe. Nhóm bốn người Giang Thần được sắp xếp lên cùng một chiếc xe taxi, nơi ở của họ không quá xa nhau, lái xe thuận lợi lần lượt đưa từng người về nhà. Khu nhà của Giang Thần và Cố Hâm là điểm dừng cuối cùng.
Trên đường đi, Cố Hâm vẫn cố nghĩ tại sao Giang Thần lại giận mình.
Sau khi xuống xe, hắn giữ Giang Thần lại: “Thần Thần, sao hôm nay ông lại giận?”
Giang Thần im lặng, chính cậu cũng không biết tại sao mình lại tức giận.
Cậu tức giận sao? Chỉ là cậu đột nhiên không muốn ăn nữa, bình thường lúc tâm trạng không tốt thì cậu sẽ không muốn ăn, nhưng đâu cần vì một miếng xương sườn mà tức giận với Cố Hâm chứ? Cho nên tại sao lúc đó tâm trạng cậu lại không tốt?
Bởi vì Cố Hâm nói chuyện thêm mấy câu với nữ Beta kia sao? Không đến mức như vậy chứ?
Cố Hâm thấy Giang Thần im lặng, không ép hỏi, chỉ nói: “Bây giờ ông không còn thích nói lời trong lòng ra với tôi nữa rồi“.
Hắn còn cố ý thể hiện mình rất tủi thân.
Giang Thần lập tức phủ nhận: “Không phải, cái gì tôi cũng nói với ông, ông mới là người không nói thật với tôi“.
Cố Hâm thấy chiêu này hữu hiệu, nhân cơ hội nói ngay: “Ông không hỏi sao tôi biết ông muốn biết cái gì chứ. Ông muốn hỏi gì?”
Hắn bắt đầu nói lời khách sáo.
Giang Thần: “Ông với hai nữ sinh Beta bên Nhất Trung kia có quan hệ thế nào?”
Cố Hâm cảnh giác, suy bụng ta ra bụng người, hắn có ý với Giang Thần thật, nhưng không phải Giang Thần có ý với nữ Beta kia chứ?
“Họ là thành viên đội bóng rổ nữ của Nhất Trung, trước kia từng cùng luyện bóng với chúng tôi. Quan hệ cũng bình thường, đến Wechat họ tôi cũng không có“. Nếu Giang Thần hỏi xin Wechat thì hắn sẽ xóa Wechat ngay, trước kia từng thêm, nhưng chưa từng nói chuyện câu nào, tối về phải xóa sạch mới được.
“À, vậy sao, hai người họ trông khá xinh đẹp“. Bụng Giang Thần hình như lại hơi đói rồi.
“Tôi cảm thấy bình thường“. Cố Hâm nói.
“Mắt ông cao ghê đó“. Giang Thần nói.
“Cũng được, tôi thích người có mắt hoa đào, mắt hai cô ấy không dễ nhìn“. Cố Hâm nhìn đôi mắt của Giang Thần, nói.
“Mắt hoa đào?” Giang Thần chỉ chỉ mắt mình, cười hì hì nói, “Mắt tôi cũng là mắt hoa đào này“.
“Đúng, mắt ông là mắt hoa đào, tôi thích đôi mắt giống ông“. Cố Hâm nửa thật nửa giả nói.
“Không đùa nữa, tôi là con trai đó“. Giang Thần nhún vai, không hiểu sao trong lòng bỗng hốt hoảng, không muốn tiếp tục chủ đề này. Cậu không muốn biết Cố Hâm thích ai, vội vàng chuyển đề tài: “Tôi đói“.
“Hôm nay bố mẹ tôi không về, tôi nấu sủi cảo cho ông nhé?“. Cố Hâm thở phào một hơi, hắn nghẹn quá lâu, mở miệng lại sợ Giang Thần phát hiện, thấp tha thấp thỏm. Nếu Giang Thần phát hiện tấm lòng của hắn, cậu sẽ còn ở bên hắn nữa không?
Ôi, sao Thần Thần không thể thích một Alpha chứ? Hắn mệt mỏi quá.
Đội bóng rổ Tam Trung thi đấu vòng loại thành phố vô cùng thuận lợi, hơn một tháng trôi qua đã lọt vào vòng bán kết, lãnh đạo nhà trường vui mừng không thôi, lần này có cơ hội giành á quân rồi!
Tại sao không dám nghĩ đến vị trí quán quân? Tại vì vị trí đó hàng năm đều phải chắp tay nhường cho trường năng khiếu thể dục thể thao, trường thường khó mà so được. Lãnh đạo nhà trường không dám nghĩ, nhưng nếu bọn nhỏ làm được thì quá tốt!
Trong lúc giải bóng rổ thành phố diễn ra, Tết Trung Thu và lễ Quốc Khánh cũng qua theo, đại hội thể dục thể thao trường nhanh chóng tiếp nối. Nhóm học sinh lớp mười một không còn cảm xúc mới lạ và mãnh liệt như năm đầu nên cũng chỉ vì danh dự lớp mà báo danh dự thi.
Đại hội thể dục thể thao kết thúc, đội bóng rổ lại giành chiến thắng, nắm được chiếc vé lọt vào trận chung kết.
Trận bán kết mới kết thúc, ba ngày nữa trận chung kết sẽ diễn ra, thời gian là buổi chiều thứ sáu.
Mấy ngày trước trận đấu, thầy Giả cho phép đội nghỉ tập, để Giang Thần và các đồng đội có thời gian nghỉ ngơi.
Quá nhiều hoạt động diễn ra tiêu hao hết thể lực và tinh thần của Giang Thần, mỗi lần lên lớp cậu đều mệt rã rời.
Chờ khi trận chung kết này kết thúc, nhất định cậu phải rời khỏi đội bóng rổ, cậu không gánh nổi nữa rồi.
Giang Thần ngủ ngon lành suốt một tiết, lúc ra chơi vào nhà vệ sinh một lát. Chờ khi cậu đi vệ sinh xong trở về, phát hiện bạn học cùng lớp đều nhìn mình.
Cố Hâm không ở trong lớp, không biết đã đi đâu rồi.
Lúc cậu ngồi lại chỗ ngồi, Lưu Sâm bên cạnh cứ muốn nói lại thôi.
Giang Thần ngủ không đủ nên giọng nói cũng lạnh nhạt xa cách: “Có chuyện gì thì nói đi“.
Lưu Sâm nói: “Ngay lúc nãy thôi, một phong thư tình đã được truyền đi khắp các nhóm chat của lớp“.
Giang Thần: “Truyền thì truyền, nhìn tôi làm gì?”
Lưu Sâm ấp a ấp úng: “Bọn họ đang hóng chuyện, vì phong thư tình kia là, là do lớp trưởng viết.”
Giang Thần hoàn toàn không tin: “Hắn làm gì có thời gian viết thư tình, lỡ ai đó giả danh hắn thì sao?”
Lưu Sâm: “Thế nhưng chữ viết giống nhau như đúc, chữ của lớp trưởng rất đẹp, không phải người bình thường có thể làm giả được, cả lớp đang truyền nhau rằng lớp trưởng bắt cá hai tay!”
Giang Thần nghe thấy Cố Hâm viết thư tình thật, lập tức hỏi Lưu Sâm về phong thư tình kia!
Lưu Sâm gửi cho cậu.
Nhóm 4O và 1B hôm nay rất yên tĩnh.
Họ tưởng cậu và Cố Hâm là một đôi thật sao?
Nhưng Giang Thần không quan tâm chuyện này cho lắm, vội mở tấm ảnh chụp thư tình kia ra!
Lưu Sâm còn nói rõ nguyên do phong thư tình này bị lộ.
Hóa ra sáng nay có một bạn học mượn vở của Cố Hâm, vốn đã trả lại, nhưng vì hai quyển vở giống nhau nên trả lầm. Sau khi vào tiết, lúc bạn học này mở vở ra, không cẩn thận đánh rơi một trang giấy. Bạn học này là một học sinh chăm học, ngồi ngay ở bàn đầu, tờ giấy ngả nghiêng chao đảo, trôi dạt xuống ngay chân của giáo viên.
Giáo viên bộ môn tiết đó là một vị giáo viên nổi tiếng nghiêm khắc, lập tức đem bức thư tình ba trăm chữ này chiếu lên máy chiếu, còn không thèm nhìn tên, sau đó thuận tiện đọc qua mới phát hiện tên người viết hơi quen.
Cố Hâm...
Đây không phải cậu học sinh giỏi nhất khối à?
Tiết học này còn chưa xong, bức thư tình không biết viết cho ai của Cố Hâm đã truyền khắp trường.
Nếu chỉ là một bức thư tình thông thường thì chắc cũng có thể bỏ qua, nhưng đây nào phải.
Bức thư tình ba trăm chữ này không dùng những lời tỏ tình thông thường, văn phong rất uyển chuyển hàm súc, cách dùng từ ngữ khiến người ta thán phục.
Hắn viết cho người hắn thích một bức thư tình theo phong cách văn cổ.
Giang Thần nghe xong chuyện đã xảy ra, lập tức nhắn tin hỏi Cố Hâm đang ở đâu.
Cố Hâm không trả lời, cậu đành đi tìm Tưởng Nhất Bách: “Cố Hâm đâu?”
Tưởng Nhất Bách cũng rất bó tay: “Vừa bị thầy gọi đi rồi, chắc còn lâu mới được thả“.
Giang Thần nhớ đến hôm chơi bóng cùng Nhất Trung ấy, Cố Hâm nửa đùa nửa thật nói với cậu, hắn thích nhất đôi mắt hoa đào.
Đáng ghét, hóa ra hắn có người thầm mến!
Giang Thần vừa tức giận vừa lo lắng, sợ hắn bị giáo viên mắng thành chó!