Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu

Chương 21: Chương 21




Lam bước dọc con đường tay cầm hộp cháo gà đem đến cho Trang. Bất giác cô nhớ đến Thiên Ân. Dạo gần đây ở cạnh cậu cô luôn có cảm giác kì lạ, tim đập mạnh liên tục. Lúc đầu cô rất ghét hắn nhưng không hiểu sao bây giờ lại… Lam đi qua công viên thì nhìn thấy đôi nam nữ đang hôn nhau. Cô gái kia khá giống Nhi Tuyết trừ đôi mắt màu nâu nhạt còn chàng trai kia giống… Thiên Ân. Không, đây chính là Thiên Ân!

Cạch.

Chiếc hộp đựng cháo rơi xuống đất khiến cả hai người giật mình.

“Xin lỗi, đã làm phiền!”

Lam cười mỉa mai rồi chạy đi.

“Này, Lam! Không phải như nhóc nghĩ đâu.”

Thiên Ân thấy vậy định đuổi theo nhưng cô gái kia liền giữ tay cậu lại.

“Hoàng Nhi Băng, em mau bỏ tay ra!”

Cậu nhíu mày nhìn rồi gạt tay cô ta ra chạy theo Lam. Nhi Băng đứng đó nở nụ cười bí ẩn nhưng đôi mắt ánh lên tia phẫn nộ.

“Thiên Lam? Tôi sẽ nhớ rõ tên cô!”

--------------------------------------

Sau khi nghe tin Trang bị thương nặng chúng tôi đều hớt hả chạy đến chỗ nhỏ. Lam vừa đến đã mắng nhỏ một trận rồi ôm lấy nhỏ. Cũng may là nhờ lần này Trang và Tiến mới được đến với nhau. Hầu như ngày nào Tiến cũng đến đây thăm Trang hỏi nhỏ đủ thứ chăm sóc nhỏ từng li từng tí. Sao Trang sướng thế nhỉ?! Chẳng bù cho tôi…

“Sao Lam đi mua cháo lâu thế nhỉ?”

Tôi lẩm bẩm nhìn ra ngoài. Nhỏ đi hơn tiếng rồi.

“Ăn hoa quả đi!”

Chị Dương đặt đĩa hoa quả xuống bàn.

“Hay nhỏ bị vampire tấn công?”

Trang lo lắng. Thấy vậy chị Dương liền trấn an tụi tôi.

“An tâm, Lam có sức mạnh.”

Rầm.

Chị Dương vừa dứt lời thì Lam bước vào với vẻ mặt hầm hầm.

“Sao vậy Lam?”

Tôi tò mò hỏi nhỏ.

“Hỏi hắn khác rõ!”

Nhỏ tức giận chạy thẳng lên tầng.

“Lam, mau mở cửa ra! Nghe tôi nói đã.”

Ở bên ngoài Thiên Ân đập cửa rầm rầm. Có chuyện rồi đây.

“Đừng đập nữa! Cửa này hơi bị đắt đấy!”

Trang tức giận gào lên rồi bảo người hầu mau mở cửa trước khi tên này chuẩn bị phá nó ra thành trăm mảnh.

“Cậu làm gì Lam mà khiến cậu ấy tức giận như vậy?”

Tôi ngạc nhiên nhìn Thiên Ân.

“Tôi hôn… Nhi Băng.”

Thiên Ân vừa dứt lời cả ba chúng tôi đều bị sặc. Tôi bị sặc nước, Trang sặc táo còn chị Dương sặc… không khí.

“Cái gì? Hoàng Nhi Băng em gái Nhi Tuyết ư?”

Trang kinh ngạc hét lên. Tôi thắc mắc nhìn nhỏ.

“Em gái Nhi Tuyết?”

“Cậu không biết à? Tập đoàn họ Hoàng có ba vị tiểu thư Nhi Tuyết chị cả rồi đến Nhi Băng và một tiểu thư nữa đang đi du học nước ngoài từ khi còn nhỏ nên tớ không rõ lắm, cả ba đều bằng tuổi nhau.”

“Ặc, sinh ba à?”

“Ừ nhưng sinh ba dễ để lại di chứng. Dạng như đứa trẻ sinh cuối sức mạnh luôn yếu hơn hai người kia và dễ bị bệnh.”

“Thế tốt quá rồi còn gì! Được nhị tiểu thư tập đoàn họ Hoàng để ý!”

Tôi cười châm chọc Thiên Ân.

“Đúng ha, tập đoàn họ Hoàng sắp có phò mã rồi.”

“Bao giờ cưới?”

Chị Dương liền hùa theo tụi tôi. Sắc mặt Thiên Ân càng ngày càng đen lại cuối cùng cậu ta tức giận lên tiếng:

“Thôi đi! Tôi chỉ Nhi Băng là em gái.”

“Vậy sao cậu lại kiss cô ta?”

Tôi bất mãn nhìn hắn. Động đến bạn tôi là không yên đâu.

“Tôi đâu có biết! Vừa gặp mặt cái cô ấy đã nhào đến rồi sau đó Lam lại xuất hiện.”

“Haizz, mau đi cùng tôi.”

“Đi đâu?”

“Đi mua kẹo. Chị Dương và Trang ở lại khuyên Lam giúp em.”

Tôi quay lại nhìn hai người rồi đi ra ngoài cùng Thiên Ân. Đang đi trên đường tôi quay sang hỏi cậu ta.

“Thiên Ân, cậu thích Lam phải không?”

“Câu… cậu nói… cái gì… vậy?”

“Trả lời đi!”

Tôi cười ranh ma khiến khuôn mặt cậu ta càng ngày càng đỏ.

“Có… chút… chút.”

“Ha ha, chút chút cũng gọi là thích!”

“Thật ra lúc đầu tôi chỉ có hứng thú với cô ấy cứ nghĩ cô ấy giống như những cô gái khác cố gây chú ý. Nhưng ngược lại, chính tôi mới là kẻ cố tình gây chú ý. Mặc dù bề ngoài Lam rất mạnh mẽ nhưng tôi biết cô ấy đang cố gắng che giấu sự yếu đuối của bản thân. Vì thế tôi rất muốn bảo vệ Lam!”

“Chà cậu hiểu Lam rõ quá nhỉ!”

Tôi bật cười khiến mặt Thiên Ân đỏ như trái cà chua.

“Làm… làm… gì có!”

“Trước đây Làm rất hay khóc nhè và yếu đuối nhưng sau cái chết của anh trai cậu ấy thì mọi việc đã khác.”

“Anh trai của Lam ư?”

“Ừ, anh ấy rất yêu mến Lam nhưng một lần vì cứu nhỏ mà chết. Thấy anh trai chết trước mặt mình đã khiến Lam rất sốc từ đó nhỏ luôn cố gắng trở nên mạnh mẽ.”

Tôi mỉm cười giải thích. Xem ra có lẽ Thiên Ân thật sự yêu Lam và tôi chắc chắn Lam cũng có tình cảm với cậu ta. Bằng chứng là hôm nay nhỏ ghen mà hi hi.

“À, có cái này cho cậu.”

Tôi lục túi rồi đưa cho Thiên Ân một tấm ảnh. Đó là ảnh hồi cấp hai của Lam lúc ấy nhỏ đang nhai ngấu nghiến một chiếc bánh bao.

“Đây là Lam ư? Ha ha…”

Thiên Ân ôm bụng cười nhìn tấm ảnh. Tên này thật, có được tấm này bà đây phải đi hối lộ bọn cung cấp ảnh đấy.

“Mau đi mua kẹo thôi! Lam thích nhất là đồ ngọt nên mỗi lần có đồ ngọt là nhỏ hết giận ngay.”

Tôi kéo cậu ta vào một cửa hàng. Thiên Ân hồ hởi mua hết số kẹo trong cửa hàng. Thế này thì ăn bao giờ mới hết?

Tôi và Thiên Ân về thì thấy Lam ngồi trên ghế với khuôn mặt sát thủ.

“Cho cậu này Lam.”

Tôi đặt lên bàn năm túi kẹo rồi chuồn trước ném cho Thiên Ân ánh mắt thông cảm.

“Lam, thật ra tôi và Nhi Băng không có gì chỉ là hiểu lầm thôi.”

Thiên Ân nhìn nhỏ nhưng Lam không thèm liếc cậu ta nói với giọng vô cảm.

“Đi mà nói với cô ta ý!”

“Chà, Lam giận thật rồi!”

Cả ba chúng tôi nấp sau cánh cửa khẽ bình luận.

“Tránh ra, tớ không nhìn thấy gì!”

Tôi đẩy đẩy Trang ra một bên. Có mỗi một khe cửa thôi mà cứ chen lấn nhau.

Chị Dương lạnh lùng lên tiếng. Trang quay lại bĩu môi.

“Không phải cậu cũng xem đấy thôi! Mà mấy người ở đây làm gì?”

Nói mới để ý, sao đám người hầu nhà Trang cũng tập trung ở đây vậy?

“Sức mạnh của nước!”

Giọng nói của Lam vang lên. Thôi xong, nhỏ định dùng phép thuật thật ư?

Rầm.

Cánh cửa đột nhiên rơi xuống hàng đống người đè lên nhau.

“Mấy người…”

Lam tròn mắt nhìn chúng tôi.

Xoạt.

Trong nháy mắt tất cả người hầu chạy mất.

“Ha ha, nhầm phòng!”

Tôi cười trừ rồi chạy theo mọi người. Vừa về phong Trang tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Liệu Lam có tình cảm với Thiên Ân không?”

Trang tò mò lên tiếng.

“Chắc rồi, tại nhỏ không biết thôi.”

Tôi gật đầu chắc nịch.

“Vậy ta có nên giúp nhỏ không?”

“Chắc là có.”

*****

Tôi vừa xuống dưới nhà thì thấy Lam đang ngồi xem tivi đống kẹo không động đến một tí nào.

“Sao không ăn? Thường ngày cậu thích lắm mà?”

“Không có hứng!”

Nhỏ thản nhiên đáp rồi tiếp tục xem. Chậc, to việc rồi!

“Thiên Ân đâu? Cậu ta vừa ở đây mà?”

“Đuổi rồi!”

“Haizz, Lam à, cậu đang ghen hả?”

“Không có!”

Mắt nhỏ thoáng đỏ. Tôi cười trộm rồi nói tiếp.

“Cậu thật sự thích Thiên Ân phải không?”

“Tớ… không biết.”

“Cậu nên làm rõ tình cảm của mình.”

“Tớ biết rồi. Tớ về đây.”

Lam gật đầu rồi bước ra ngoài. Lam thật ngốc!

-----------------------------

Đêm xuống, Lam một mình bước trên đường trong đầu cô vẫn văng vẳng lời nói của Ngọc. Có lẽ Ngọc nói đúng, cô nên làm rõ tình cảm của mình.

“Chà chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Một cô gái xuất hiện trước mặt cô, là cô gái sáng nay.

“Chúng ta quen nhau à?”

Lam lạnh lùng bước qua cô ta.

“Chắc cô nghe Thiên Ân nói rất nhiều về tôi? Chúng tôi là thanh mai trúc mã. Anh ấy đã từng hứa bảo vệ tôi suốt đời suốt kiếp. Sau này chúng tôi sẽ kết hôn rồi sinh con sống trong một gia đình hạnh phúc.”

“Chuyện của cái người không liên quan đến tôi!”

Lam hét lên tay siết chặt lại.

“Cô cũng giống như những cô gái khác mà thôi. Trong mắt Thiên Ân, cô chẳng khác gì món đồ chơi, chơi chán rồi thì vứt!”

“Cô nói cái gì?!”

“Tôi nói là… ư… ư…”

Nhi Băng chưa kịp nói xong đã bị Lam bóp cổ.

“Đừng bao giờ chọc tức tôi!”

Lam lạnh lùng lên tiếng ánh mắt trở nên nguy hiểm.

“Nước siêu cấp!”

“Hừ, cô bị lừa rồi!”

Nhi Băng nhếch mép tay lôi ra một lá bùa dán vào người Lam. Mọi thứ xung quanh Lam tối lại.

--------------------------------------

“Oa, mỏi quá!”

Tôi vươn vai một cái rồi mở cửa ra.

Rào.

Một đống nước đổ vào người tôi.

“Chuyện gì vậy?”

“Là nước biển, không hiểu sao chỉ qua một đêm nó đã dâng cao đến như vậy.”

Chị Dương nhìn chằm chằm ra ngoài.

“Trời! Sao chỗ nào cũng toàn nước là nước thế này?”

Tôi kinh ngạc nhìn một biển nước.

“Có người đã nhúng tay vào nhưng mà là ai?”

“Mọi người có ổn không?”

Thiên Ân đột nhiên xuất hiện khiến tôi suýt nữa ngã.

“Ổn, sao cậu ở đây?”

“Tôi đến nhà Lam nhưng không thấy cô ấy nghĩ Lam sẽ ở đây.”

Thiên Ân lo lắng.

“Bom nước.”

Chợt một giọng nói vang lên kéo theo đó là một loạt quả cầu nước.

“Cẩn Thận!”

Thiên Ân liền di chuyển pháp thuật đưa chúng tôi lên nóc nhà. Tôi nhìn kẻ vừa phóng nước là… Lam.

“Lam? Cậu làm sao vậy?”

Tôi ngạc nhiên nhìn nhỏ. Nhưng Lam dường như không nghe thấy mắt nhìn chăm chăm vào Thiên Ân.

“Lam đã bị yểm bùa rồi! Khi cô ấy tức giận không thể kiềm chế bản thân đã có người sử dụng bùa chú để sức mạnh của Lam trở nên mạnh hơn bao giờ hết. Nói cách khác, Lam đang bị chính sức mạnh mình khống chế!”

Thiên Ân giải thích rồi tiến lên phía trước.

“Thủy ma kiếm.”

Trên tay Lam xuất hiện một thanh kiếm màu xanh đen.

“Lam! Nhóc có nghe tôi nói không?”

“Mau chết đi!”

Nhỏ không thèm để ý vung kiếm về phía Thiên Ân.

“Dây gai!”

Một loạt dây gai từ dưới đất xuất hiện quấn lấy thanh kiếm của Lam.

“Sức mạnh của Lam vượt quá tầm kiểm soát rồi! Nếu cứ như vậy… Lam sẽ bị nuốt chửng!”

Chị Dương lo lắng theo dõi tình hình.

“Lam, mau tỉnh lại đi nếu không nhóc sẽ bị khống chế đó!”

Thiên Ân hét lên nhưng Lam vẫn không nghe tiếp tục sử dụng phép thuật.

“Nước siêu…”

Lam chưa kịp nói xong thì Thiên Ân đã đặt lên môi nhỏ một nụ hôn. A… a… a, hỏng mắt tôi mất!

“Tôi yêu em!”

Cậu ta buông ra một câu khiến cả người Lam tôi và chị Dương bất động.

“A… a… a! Tên đười ươi kia! Ngươi vừa nói cái gì?”

Lam hét lên mặt đỏ phừng phừng. Cuối cùng nhỏ cũng trở lại rồi!

Sau khi thu lại hết nước, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Quả nhiên có người nhúng tay vào!”

Chị Dương giơ lá bùa ra trước mặt.

“Nhưng là ai cơ chứ? Cậu có biết…”

Tôi quay sang Lam thì thấy nhỏ và Thiên Ân đang nói chuyện.

“Bức ảnh này…”

Thiên Ân buồn bã nhìn tấm ảnh tôi đưa cho cậu ta hôm qua. Chắc do lúc đánh nhau với Lam khiến nó bị rách.

“Tấm này xấu quá!” – Lam bĩu môi nhìn tấm ảnh rồi đưa cho Thiên Ân một tấm khác rồi mỉm cười. – “Coi như quà cảm ơn! Tôi về đây!”

Lam vừa bỏ đi tôi liền chạy lại chỗ Thiên Ân.

“Lam đưa cho cậu hình gì vậy?”

Tôi nhìn bức ảnh trên tay Thiên Ân, là Lam trong bộ váy công chúa. Hình như là bức ảnh này là lúc Lam cùng anh trai đi chơi nhỏ đã rất trân trọng nó.

“Ê, nhóc đợi tôi với!”

Ngay lập tức Thiên Ân lao lên phía trước.

“Tình yêu là vậy đó!”

Chị Dương nhún vai rồi bỏ đi.

“Ơ, đợi em với! Em chưa ăn sáng đâu!”

Tôi liền chạy theo chị Dương vậy là kì nghỉ của chúng tôi đã chấm dứt như vậy đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.