Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 10: Chương 10: Anh ly hôn với em là vì cô ấy?




Mạc Bảo Bảo lái xe với tốc độ bình thường, cô còn mở nhạc lên nghe. Nơi ở của Ninh Phượng Nam cách biệt thự của Bảo Bảo không xa nên chỉ chốc lát đã đến nơi. Cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, nhìn thấy màn hình điện thoại để ảnh hai người chụp chung bán lỏa thân liền khựng lại. Hiện tại cô còn nhớ rõ lúc đó hắn thừa dịp cô bị hắn làm mệt mỏi sau chụp lại. Trong ảnh chụp cô toàn thân không mặc quần áo, nghiêng mình cuộn tròn trong lòng hắn, thần sắc mệt mỏi, khép hờ trong mắt toàn là bóng dáng của hắn, cả người toát ra hương vị ý loạn tình mê. Giống như cô sinh trưởng ở trong lòng hắn, còn trong ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hắn cũng tràn đầy hình bóng cô.

Khi đó, bọn họ hẳn là yêu nhau?

Mạc Bảo Bảo cố nén cảm xúc muốn khóc xuống, dùng sức hít sâu một hơi, đem nước mắt nuốt trở lại trong lòng, cầm điện thoại gọi cho Ninh Phượng Nam, nhìn màn hình hiển thị A Nam của em, nước mắt vừa mới áp chế lại mãnh liệt tuôn ra. Bên kia truyền đến thanh âm của Ninh Phượng Nam làm cô bất chấp lau khô nước mắt, ức chế thanh âm nghẹn ngào, cố gắng dùng ngữ điệu vui vẻ hỏi:

- A Nam, anh ở căn nhà nào?

- Căn duy nhất tận cùng bên trong.. - thanh âm lạnh lùng của Ninh Phượng Nam truyền đến, không đợi Bảo Bảo đáp lời đã cúp máy, hoàn toàn không có ý định đi ra đón cô. Bất quá Bảo Bảo nghĩ đến hắn muốn cùng cô ly hôn liền bình thường trở lại, hiện tại, là cô thương hắn, cô không buông tay được, cho nên cô ở địa vị hèn mọn, cho dù không thoái quen lại phải bắt buộc chính mình chịu đựng.

Trong tình yêu, ai trước rơi vào đều vĩnh viễn là kẻ thua cuộc.

Nếu từ lúc bắt đầu cô đã thua.. vậy liền nhận thua thôi.

Tự tôn, kiêu ngạo, những thứ cô cho rằng so với mệnh của cô còn trọng yếu thì ở trước mặt tình yêu, ở trước mặt Ninh Phượng Nam là không đáng giá nhắc tới.

Mạc Bảo Bảo cố gắng làm cho nội tâm bình tĩnh lại, cô lo lắng tính tình của mình như vậy sẽ làm hỏng mọi chuyện, sau đó lái xe chạy tới hướng tận cùng bên trong.

Xe thể thao của Bảo Bảo có biển số xe A55555, A đại biểu cho trung ương, quân ủy, năm chữ số 5 đại biểu gì thì người xem không hiểu biển số xe cũng cảm thấy đặc biệt, cho nên không có bảo vệ nào ngăn cản cô.

Khu biệt thự Giang Sơn bố cục bên ngoài kiến trúc nhiều nhất, tận cùng bên trong chỉ có một căn, cũng là căn xa hoa nhất, điều này tượng trưng cho quyền thế và địa vị.

Mạc Bảo Bảo lái xe tới nơi, hít sâu một hơi sau đó mở cửa, xuống xe.

Lần đầu tiên trong đời, cô tìm đến Ninh Phượng Nam cần ấn chuông cửa, cần chờ hắn mở cửa. Lần đầu tiên cô cảm nhận được tư vị bị bỏ rơi.

Nguyên lai, khi Ninh Phượng Nam không còn sủng cô, không còn nhân nhượng, không còn xem cô như bảo bối, cô cảm thấy khó có thể chịu đựng được.

Cô ngừng thở, hai tay nắm gắt gao, bắt buộc bản thân phải khắc chế, nhất định phải khắc chế, cô cố nở nụ cười, hắn từng nói, nụ cười của cô là hắn thấy đẹp nhất trên đời.

Nhưng cô chờ đến không phải là Ninh Phượng Nam mở cửa, mà là một cô gái mặc váy dài màu trắng, diện mạo xinh đẹp, khí chất mảnh mai mở cửa. Cô gái nhẹ nhàng mở cửa, có chút nhát gan nhìn thoáng qua ở ngoài cửa mặc gả y màu lửa đỏ, diễm áp quần phương Mạc Bảo Bảo.

Mạc Bảo Bảo nhìn thấy cô gái nháy mắt sửng sốt, tươi cười cương ở trên mặt, rốt cuộc khắc chế không được, nâng tay dùng sức một cái tát phiến đi qua.

Chát tiếng vang thanh thúy, cô gái kia đau kinh hô lên, trên mặt tuyết trắng hiện rõ năm dấu ngón tay đỏ tươi. Cô gái muốn đánh trả nhưng nhìn trước mắt Mạc Bảo Bảo kiêu ngạo giống như phượng hoàng lại đột nhiên tâm sinh nhát gan, không dám hành động.

Mạc Bảo Bảo khí chất kiêu ngạo, khiến cho cả người trông rất cao quý làm cho cô gái kia không dám hoàn thủ. Mạc Bảo Bảo bễ nghễ nhìn cô gái kia một cái, khiến cho cô gái muốn khóc cũng không dám khóc, sau đó Bảo Bảo lướt qua cô gái, phong khinh vân đạm hướng trong phòng đi tới.

Cô quyết không để bất luận kẻ nào mơ ước hắn, bất luận là kẻ nào!

Cho dù cuối cùng không thể không hủy hoại hắn, cô cũng không cho bất luận kẻ nào có được hắn!

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng khách, nhìn thấy diện mạo tuấn mỹ, mặc đồ ở nhà, trên tay bưng một ly hồng rượu, vẻ mặt có chút lười nhát ngồi trên sopha Ninh Phượng Nam, cô nhịn không được chua xót trong lòng.

Nguyên lai, trước kia ở trước mặt cô luôn đầy mặt tươi cười A Nam là một nam tử lãnh tình như vậy.

Nguyên lai trước kia gia gia nói cho cô nam tử môi bạc cũng là bạc hạnh, hắn đối với người khác ác, đối với chính mình còn ác hơn, hắn không phải là chỗ tốt quy túc.. là thật!

Nhưng khi ấy cô trả lời gia gia như thế nào? Cô tủm tỉm cười làm nũng gia gia, ngài nghĩ nhiều lắm, mặc kệ hắn đối với người khác như thế nào, hắn đối với con tốt lắm, A Nam thủy chung là A Nam của con..

Bây giờ, hắn thành A Nam của người khác, cô mới hiểu được hắn có bao nhiêu ngoan tuyệt.

Hơn 20 năm tình cảm, hắn có thể nói buông tha là buông tha sao?

Hắn sủng nịch cô 20 năm, đến hôm nay không hề để ý cảm thụ của cô mà thu hồi hết toàn bộ sủng nịch của hắn lại. Đúng là giết người không thấy máu mà, nếu hiện tại có người đâm cô một dao, cô cũng sẽ không đau bằng trong tim, cô đau như muốn đem tim moi ra ngoài. Nhưng cô phải chịu đựng, hơn nữa còn phải mỉm cười, nhấc lên khóe miệng, hơi hơi ngẩng đầu, sóng mắt lưu chuyển, hướng về phía Ninh Phượng Nam cười.

Chỉ cần có thể lưu lại Ninh Phượng Nam, cô không ngại dùng phương thức mà trước đây cô kinh thường, không ngại dùng sắc đẹp của mình, không ngại hạ thấp đi chính mình.

Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, thời điểm cô buông xuống rụt rè, đem toàn bộ sinh mệnh đi thương hắn thì cô đã hèn mọn đến tận xương tủy.

Ninh Phượng Nam giương mắt nhìn cô một cái, thậm chí có chút mỉa mai nhìn Mạc Bảo Bảo mặc đỏ thẩm gả y, khinh thường đánh giá trang dung tinh xảo của cô, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng.

Nguyên lai, kiêu ngạo cao quý như Mạc Bảo Bảo, cũng sẽ có một ngày trở nên hèn mọn, yếu đuối như vậy.

Ninh Phượng Nam không nói gì, cũng không có ý nói Bảo Bảo ngồi xuống, khi nhìn thoáng qua trang phục của Bảo Bảo sau đó cúi đầu thưởng thức ly hồng rượu trên tay, dường như vật chết kia so với Mạc Bảo Bảo còn hấp dẫn hắn hơn.

Mạc Bảo Bảo nhịn không được nắm chặt tay, khắc chế chính mình sắp phát cuồng, dùng ngữ điệu hơi cứng ngắc, đáng thương hỏi:

- A Nam, anh thật sự không cần em nữa sao?

Ninh Phượng Nam không nói gì, cô cũng không thúc giục, không khí trở nên giằng co, thẳng đến cóc cóc cóc.. tiếng giày cao gót dẫm đá cẩm thạch từ cửa truyền đến, Ninh Phượng Nam mới ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua Mạc Bảo Bảo, hướng cửa phòng khách nhìn lại, sau đó không nhìn Mạc Bảo Bảo nói:

- Thi Vũ, đem trên bàn cơm giấy ly hôn lấy lại đây.

Nhục nhã!

Ninh Phượng Nam đây là đang nhục nhã cô!

Hắn công khai làm cho một nữ nhân khác lấy đơn ly hôn của bọn họ mang lại đây, trước mặt nữ nhân khác nói hắn cùng cô ly hôn, hắn đây là đang đánh nát kiêu ngạo của cô.

Hắn đang ép cô!

Không ai so với Ninh Phượng Nam càng hiểu biết Mạc Bảo Bảo có bao nhiêu kiêu ngạo, thậm chí phải nói là tùy hứng. Cô từng ở trước công chúng tát một nhân vật nổi tiếng, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, chỉ là cô xem không vừa mắt hắn mang theo tiểu tam thư ký mà không phải thê tử của hắn đến yến hội.

Cô từng đem toàn bộ quần áo vứt bỏ chỉ vì có lần trong yến hội có khách nhân quần áo bị bẩn, hắn không hỏi ý kiến của cô đã cầm quần áo của cô đi cho khách nhân mượn.

Thậm chí phòng của cô cũng vậy, ngoài gia gia, Trương mẹ từ nhỏ chăm sóc cô và hắn ra, người khác không ai được bước vào.

Cô là tùy hứng như vậy, tất cả mọi người lại nguyện ý sủng cô.

Tại thời điểm cô gái kia co rúm đưa văn kiện cho Mạc Bảo Bảo, lưng cô ưỡn càng thẳng, cô không thể để cho bọn họ chế giễu mình được.

Cho dù hiện tại Mạc gia chỉ còn lại duy nhất một mình Mạc Bảo Bảo, cô cũng không để người ta xem nhẹ Mạc gia.

Cô thân thủ tiếp nhận đơn ly hôn, thanh âm mãnh liệt hỏi:

- Ninh Phượng Nam, anh ly hôn là vì nữ nhân này sao?

Cô gọi là Ninh Phượng Nam mà không phải A Nam nữa, liền đại biểu cô thật sự nhịn không nổi nữa.

Bị Mạc Bảo Bảo nhắc đến nữ nhân sợ hãi run run một chút, thoáng quay đầu, tư thái mềm mại nhìn Ninh Phượng Nam. Cô muốn Ninh Phượng Nam thừa nhận, chẳng sợ là để lừa Mạc Bảo Bảo, cô cũng muốn nghe hắn nói là vì cô, ít nhất cô có thể lừa gạt chính mình rằng trong lòng Ninh Phượng Nam có cô.

Ninh Phượng Nam cười nhạo nói:

- Cô ấy? Bảo Bảo, chúng ta ở với nhau nhiều năm như vậy, cô còn không biết tôi sao? Cô ta? Xứng sao? Bất quá chỉ là món đồ chơi thôi.

Đúng thế! Cô làm sao có thể nghĩ đến Ninh Phượng Nam ly hôn là vì nữ nhân như thế, cô làm như vậy không phải là vì khinh thường Ninh Phượng Nam, càng thêm khinh thường chính mình sao?

Trần Thi Vũ vốn dĩ lòng tràn đầy hy vọng, nghe Ninh Phượng Nam trả lời liền sửng sốt, đầu óc trống rỗng, món đồ chơi!, cô yêu hắn như vậy, hao hết trăm phương nghìn kế mới có thể ở bên cạnh hắn, từ khi hắn ở trong quân đội đã bắt đầu ái mộ hắn, vậy mà trong mắt hắn, tình yêu của cô lại buồn cười, cô trong miệng hắn lại là món đồ chơi mà thôi!

Nhưng làm sao bây giờ? Cô không thể rời bỏ hắn được.

Ninh Phượng Nam chính là độc dược không có thuốc giải, chỉ có thể lấy độc trị độc.

Mạc Bảo Bảo cảm xúc dịu đi một ít, nhẹ giọng hỏi:

- A Nam, vì sao anh muốn ly hôn? Vì sao không cần em nữa?

Chỗ nào của cô không tốt? Là do cô rất tùy hứng sao? Là do cô vẫn không có mang thai sao? Vẫn là cô làm sai ở đâu? Làm cho hắn không thể tha thứ cô?

Cô muốn một câu trả lời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.