Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 9: Chương 9




Trước năm 28 tuổi của Mạc Bảo Bảo, Ninh Phượng Nam vẫn sủng cô. Hắn không cần cô quan tâm việc gì cả, chỉ cần mỗi ngày an nhàn là được rồi. Những năm này, Mạc Bảo Bảo hứng khởi lên liền lên máy bay đến Paris mua quần áo, ngồi du thuyền xa hoa đi biển, đột nhiên xem tivi thấy hứng thú với voi liền chạy đến Châu Phi.. chuyện gì chỉ cần Mạc Bảo Bảo muốn làm, Ninh Phượng Nam đều đáp ứng cô.

Vì thế tất cả mọi người đều biết dù cho Mạc lão gia qua đời, vẫn còn có Ninh Phượng Nam đem Mạc Bảo Bảo nâng niu trong lòng bàn tay. Hắn sủng Bảo Bảo đến bất khả tư nghị, nếu Bảo Bảo muốn sao trên trời hắn cũng bằng mọi cách hái xuống cho cô. Bởi vì Bảo Bảo thích vật phẩm xa hoa, cho nên tất cả các vật phẩm ăn, mặc, ở, đi lại không thứ nào là không tinh xảo đến cực điểm, ngay cả khăn lau mặt của Bảo Bảo cũng là hàng thiết kế riêng.

Bởi vì như thế, nên năm 27 tuổi Ninh Phượng Nam thăng chức thành Thiếu Tướng, thành năm ấy một sự kiện truyền kỳ làm thế giới khiếp sợ. Mà hắn không vì tuổi nhỏ mà bị khinh thị, ngược lại làm cho quân đội cao tầng cảm thán tài hoa của hắn, nói hắn là hoàn toàn xứng đáng, tiền đồ vô lượng.

Người trẻ tuổi quen biết Ninh Phượng Nam đều cảm thán Mạc Bảo Bảo mệnh tốt, cảm thán cô có một lão công tốt như vậy, cảm thán sau khi Mạc lão gia qua đời mà Ninh Phượng Nam còn đối xử tốt hơn với Mạc Bảo Bảo như vậy. Chân chính hiểu được nội tình người thế hệ trước đều ngầm đồng ý Ninh Phượng Nam thăng chức, nguyên nhân chân chính là vì Mạc Bảo Bảo. Trước khi Mạc lão gia qua đời đã nhờ các lão chiến hữu của ông, nếu sau khi ông chết, Ninh Phượng Nam vẫn như cũ đối xử tốt với Bảo Bảo, xin bọn họ nể mặt ông, lúc thích hợp giúp Ninh Phượng Nam một phen, cho nên hắn thăng chức mới thuận lợi như vậy.

Sau này, Ninh lão gia mất, hết thảy mới bắt đầu thay đổi.

- Mạc tiểu thư, Ninh thiếu gia phân phó tôi mang thứ này cho cô, cô xem một chút đi.. - một vị mặc tây trang thẳng thớm, mang kính mắt gọng vàng trẻ tuổi nam tử ngồi trên sopha trong phòng khách xa hoa, nam tử này tên Triển Phong, là Trưởng bảo vệ của Ninh Phượng Nam, cũng có thể nói là trợ thủ đắc lực của Ninh Phượng Nam, hắn xuất thân thế gia, là hảo hữu nhiều năm của Ninh Phượng Nam. Hắn có chút trầm thấp mở miệng, đáy lòng hiện lên một tia không đành lòng.

- Ách.. đây là cái gì? A Nam đâu? Sao hắn không trở về? - Mạc Bảo Bảo nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, đưa tay tiếp nhận nam tử đưa qua văn kiện, có chút nghi hoặc hỏi. Này cũng khó trách, cô đã gần một tháng không gặp Ninh Phượng Nam, cho dù hắn là trượng phu của cô. Mỗi ngày cô chỉ có thể thấy hắn trên tivi mới biết được hắn ở đâu, còn lại hoàn toàn không biết gì cả. Đã từng Ninh Phượng Nam sẽ không như vậy, trước kia hắn thường bồi cô mà hủy bỏ rất nhiều xã giao.

- Mạc tiểu thư, vẫn là chính cô xem đi.. - giờ phút này Triển Phong thật sự không đành lòng mở miệng, hắn không đành lòng thương tổn cô gái đơn thuần tốt đẹp như tinh linh trước mặt này, dù sao hắn cũng được coi là từ nhỏ cùng nhau lớn lên với cô, hắn thật sự khó mở miệng..

- Nga.. - Mạc Bảo Bảo không rõ nhìn nam tử trước mặt, không biết vì sao, đáy lòng dâng lên một tia dự cảm bất hảo, lại không biết từ đâu mà đến, chỉ có thể thoáng lắc đầu, muốn dứt bỏ nó đi.

Mạc Bảo Bảo nâng tay mở ra bao bì văn kiện, tùy ý thoáng nhìn, ngoài miệng nói A Nam hắn.., sau đó cả người run lên, dường như là bị kinh hách, run rẩy cầm văn kiện, thần sắc khó có thể tin, nước mắt không tự chủ được từ hốc mắt lăn xuống, sắc mặt tái nhợt dọa người, cả người lung lay sắp đổ.

Một đôi mắt to giờ phút này thủy vụ mênh mông, sững sờ nhìn chữ to trên văn kiện nói không ra lời – Đơn ly hôn!

Cư nhiên là Đơn ly hôn!

Làm sao có thể?

Làm sao có thể?

A Nam làm sao có thể ly hôn với cô?

Hắn không phải vẫn nói thích cô, vẫn nói yêu cô, nói sẽ thương cô, sủng cô, chiếu cố cô cả đời sao?

Như thế nào đời này mới đi qua hơn 20 năm ngắn ngủi, bọn họ mới kết hôn 8 năm, bọn họ còn chưa có con, còn có cả đời phía sau. Lúc trước hắn vì cưới cô mà thề trước mặt gia gia đều là giả sao?

- Không, điều này không có khả năng, A Nam sẽ không từ bỏ ta, hắn nói sẽ chiếu cố ta cả đời, hắn nói cùng với ta bạch đầu giai lão, hắn không thể cùng ta ly hôn, ngươi gạt ta? – Mạc Bảo Bảo khó tin ngẩng đầu nhìn chằm chằm Triển Phong, muốn nghe Triển Phong nói cho cô biết chuyện này chỉ là vui đùa mà thôi.

Tuy không đành lòng, không muốn nói, nhưng Triển Phong vẫn phải mở miệng nói

- Bảo Bảo, đây là thật, chính Ninh thiếu phân phó, mặt sau còn có chữ ký của hắn..

- Không có khả năng! Các người gạt ta, các ngươi kết phường gạt ta, A Nam làm sao sẽ làm chuyện này, các ngươi nhất định là đùa giỡn ta! Triển Phong, ta bị lừa rồi, ta sợ hãi, ngươi nói cho ta biết đi, đó chỉ là vui đùa thôi, tựa như lần trước A Nam gạt ta, hắn nói không cần ta như vậy, ngươi nói cho ta biết đi, nói đi.. - Mạc Bảo Bảo có chút bệnh tâm thần rống to, giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng gắt gao nhìn Triển Phong, hy vọng hắn có thể cứu vớt cô.

- Thực xin lỗi Bảo Bảo, lần này là thật, Ninh thiếu thật sự cùng ngươi ly hôn, hơn nữa lần trước.. - hắn nói không cần ngươi cũng là thật, chỉ là Ninh lão gia ngăn cản hắn làm vậy thôi, Triển Phong đột nhiên dừng nói, đem lời nói trong lòng chôn xuống, bời vì hắn đau lòng Bảo Bảo, hắn không biết yếu ớt như búp bê sứ Bảo Bảo có thể thừa nhận đả kích hay không. Hắn không dám nói cho cô trước kia Ninh Phượng Nam nhân nhượng cô, đối tốt với cô hết thảy đều là lừa cô.

- Lần trước? Lần trước làm sao vậy? – Mạc Bảo Bảo vội vàng hỏi.

- Bảo Bảo, chính ngươi trước nhìn xem đi.. - nói xong, bất chấp Bảo Bảo phản ứng, Triển Phong chật vật chạy trối chết.

Hắn có thể làm gì bây giờ? Hắn làm sao nói sự thật tàn khốc với cô như thế. Từ nhỏ đến lớn Mạc Bảo Bảo chưa bao giờ chịu chút ủy khuất, chưa ăn qua một chút khổ, nếu thật sự có ủy khuất, cũng bất quá là vì Ninh Phượng Nam thôi, nhưng ít nhất vẻ ngoài Ninh Phượng Nam vẫn là yêu cô. Hắn không thể đâm phá hy vọng cuối cùng của cô, dù sao hắn và Ninh Phượng Nam cùng nàng lớn lên, hắn cũng được coi như là một trong số lượng bằng hữu không nhiều lắm của Bảo Bảo.

Cho nên hắn chỉ có thể bỏ lại cô, chạy trối chết..

Này có lẽ cũng là nguyên nhân Ninh Phượng Nam không chịu đến gặp cô.

Vô luận như thế nào, hắn đều thua thiệt cô!

Hồi lâu sau khi Triển Phong ly khai, Mạc Bảo Bảo như cũ ngồi lẳng lặng một mình trong hào trạch không có nhân khí, cầm trong tay Đơn ly hôn vẫn không nhúc nhích.

Thật buồn cười!

Mạc Bảo Bảo nhẹ cười rộ lên.

Đơn ly hôn, cô có nên xé nó không?

Lúc trước hắn trang nghiêm đứng trước mặt gia gia, hứa sẽ chiếu cố cô cả đời, sẽ đau cô như mạng, sẽ sủng cô cả đời, hắn làm bạn bên cô hơn 20 năm, làm trượng phu của cô, lại sau khi gia gia qua đời 3 năm đã sai người đem đến Đơn ly hôn, hắn thậm chí không muốn tự mình đến gặp cô, đến liếc nhìn cô một cái.

Đây cũng là nguyên nhân trong khoảng thời gian qua cô không gặp được hắn đi! Là hắn bận việc, vội vàng cùng người này ước hội, cùng người kia tán tỉnh nên không có thời gian gặp cô, hoặc là căn bản hắn không muốn thấy cô! Là chính cô rất ngốc, bởi vì hắn nói đều là gặp dịp thì chơi mà thôi, cô liền thật sự tin.

Nhưng lúc gia gia còn sống, sao hắn không dám gặp dịp thì chơi?

Thật là có chút thê lương!

Mạc Bảo Bảo bi thương nghĩ, cô rốt cuộc không tốt chỗ nào? Cô không bao giờ mở miệng yêu cầu hắn cái gì, không quấy rầy khi hắn công tác. Thậm chí ở trước mặt hắn, cô kiêu ngạo như vậy cũng không bao giờ phát giận, chơi tiểu tính tình, hết thảy đều vây quanh hắn chuyển.

Xem ra, cô thật không có tiền đồ mà!

Đã từng, hắn sẽ mỗi ngày nắm tay cô đi ra ngoài tản bộ, giày mang bị lỏng dây liền ngồi xuống giúp cô thắt lại, cô đi mệt hắn liền ngồi xổm xuống, sủng nịch nói Bảo Bảo, anh cõng em... Hắn còn mạo hiểm bị gia gia trách phạt mà lén mang cô đi dạo phố, dẫn cô đi ăn quán ven đường mà gia gia không bao giờ cho phép ăn, hắn sẽ đau lòng ôm cô thì thầm khi cô đau bụng kinh Bảo Bảo.. Bảo Bảo... Hắn từng nói muốn nắm tay cô cùng nhau ngắm phong cảnh, cùng nhau đi đến cuối nhân sinh này, lại đến hôm nay, vứt bỏ cô giữa đường.

Hắn là A Nam của cô, là trượng phu của cô!

Nhưng hôm nay hắn rời bỏ cô, điều này làm cho cô không thể nào chấp nhận được.

Kỳ thật cô không muốn khóc, không phải vì không thương tâm, mà là vì lòng tự tôn. Trong xương kiêu ngạo không cho phép cô hối hận. Lúc nhỏ cô thích khóc là vì có gia gia đau sủng. Nhưng sau này cô dần dần cường đại, dần dần thói quen Ninh Phượng Nam hộ sau lưng liền không còn khóc nữa.

Bởi vì cô từng nói qua, cô phải bảo vệ hắn, cô không cho phép chính mình yếu đuối!

Nhưng hiện tại, hắn đã không cần cô nữa. Rốt cuộc Mạc Bảo Bảo cũng tìm được lý do khóc, nhịn không được lớn tiếng khóc, khóc như ruột gan đứt từng khúc, đem sở hữu bi ai đều phát tiết ra ngoài.

Một mình Mạc Bảo Bảo khóc không biết qua bao lâu, bởi vì một ngày không ăn cơm nên bụng co rút, cô lại không muốn ăn, để cho nó đau, có lẽ chỉ có như vậy, lòng của cô mới sẽ không đau lợi hại như vậy.

Sắc trời dần dần tối xuống, toàn bộ phòng khách lâm vào một mảnh hắc ám, Mạc Bảo Bảo bị đông lạnh toàn thân cứng ngắc cũng không muốn chuyển động, thẳng đến tiếng chuông vang lên ting ting ting.., tiếng chuông điện thoại này đã thật lâu không nghe bây giờ lại vang lên, làm cho Bảo Bảo tưởng là ảo giác, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vội vã đứng lên lại toàn thân vô lực ngã xuống đất, bất quá cô không để ý, lập tức đứng lên chạy đến đầu kia sopha tiếp điện thoại.

- Alo.. alo.. - Bảo Bảo sợ đối phương chờ không kịp cúp máy, cô sợ đây là Ninh Phượng Nam gọi tới, cô vội vàng hỏi.

- Bảo Bảo, ngươi đem Đơn ly hôn ký tên chưa? – bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp. - Bảo Bảo, ta nhẫn chịu không nổi, ta thật sự không thể cùng ngươi sống chung nữa, ta phải ly hôn với ngươi – Ninh Phượng Nam dùng thanh âm lãnh khốc cường ngạnh nói.

- A Nam, anh ở đâu? Ngay cả gặp anh cũng không đến gặp em, chẳng lẽ anh thật sự không cần em nữa sao? – Mạc Bảo Bảo có chút bệnh tâm thần hỏi.

- Ta ở khu biệt thự trên núi.. - Ninh Phượng Nam nghe xong một hồi lâu mới mở miệng trả lời.

- Em tới đó tìm anh – Mạc Bảo Bảo vội vàng nói.

- Bảo Bảo, vô dụng, cho dù là trước mặt của ngươi, ta cũng sẽ ly hôn với ngươi! – Ninh Phượng Nam cường ngạnh trả lời.

- E sẽ tới đó! – Mạc Bảo Bảo không nghe, nói xong liền cúp máy.

Đầu bên kia điện thoại, Ninh Phượng Nam nghe thế nhịn không được thở dài. Một đôi cánh tay tuyết trắng vươn tới, nhẹ nhàng nâng ly hồng rượu đưa tới trước mặt Ninh Phượng Nam, một nữ tử diện mạo tinh xảo, khí chất xuất chúng nhẹ nhàng mở miệng,

- Ninh thiếu, rượu của ngài.

Bên này Mạc Bảo Bảo cúp điện thoại liền vội vã chạy lên lầu, lại bởi vì không bậc đèn nên sẫy chân mấy lần, dù trên sàn trải thảm, cô lại thấy rất đau.

Nhưng cô vô tâm để ý, không buồn bậc đèn hoàn toàn dựa vào trí nhớ chạy hướng lên tầng trên.

Cô phải trang điểm một chút, cô muốn mặc bộ lễ phục đỏ thẩm lúc kết hôn, mang vòng cổ ruby mà hắn từng làm cho cô như tín vật đính ước, cô muốn dùng tư thái đẹp nhất xuất hiện trước mặt hắn. Bởi vì hắn từng nói cô mặc đồ màu đỏ rất đẹp, mà ngày kết hôn hắn nói Bảo Bảo, hôm nay em, là nữ nhân mà anh gặp qua đẹp nhất! Vĩnh viễn cũng không có người so với em mỹ lệ hơn!

Mạc Bảo Bảo mất hơn một tiếng trang điểm, làm cho bản thân nhìn qua đẹp tuyệt trần, mang vào hài, chuẩn bị xuất môn. Bất quá khi cô bước ra cửa phòng lại xoay người, trở lại phòng ngủ, mở ra két bảo hiểm, đem Mạc lão gia lưu cho cô di vật duy nhất là súng lục cột vào trên đùi.

Cô muốn một kết quả làm cô vừa lòng.

Bằng không.. liền cùng chết đi.. dù sao ngoài Ninh Phượng Nam ra, cô không có gì vướng bận.

Nghĩ như vậy, Mạc Bảo Bảo không cảm thấy tâm đau nữa, cả người thoải mái không ít, thậm chí ẩn ẩn chờ mong sắp đối mặt cục diện, có lẽ.. trong khung cô cũng rất điên cuồng.

Tâm tình cô rất tốt bậc đèn ngoài hiên, đi bước một thong thả xuống thang lầu, giống nhau tham dự một buổi lễ long trọng, mang theo cao ngạo mỉm cười. Cô bậc đèn phòng khách, khiến cả căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng. Cô lại bước vào phòng khách, đem tất cả khí gas mở ra rồi đi đóng các cửa sổ lại. Sau đó cô có chút không tha đi sờ soạng một lần các đồ vật cô từng sử dụng qua, liền quay lưng đi về phía cửa.

Cuối cùng, Mạc Bảo Bảo lưu luyến nhìn trong phòng một cái, sau đó thân mình thẳng tắp, quyết tuyệt quay đầu bước đi. Cô sẽ không để lại đường lui cho mình, những gì cô thích, chỉ có chính cô không cần, không có khả năng bị bắt từ bỏ.

Cô đi vào gara, lái chiếc Lamborghini mà cô thích nhất ra khỏi nhà, sau đó quay cửa kính xe xuống, vươn súng nhắm ngay phòng bếp bắn, chỉ nghe Oành một tiếng, là thanh âm viên đạn xuyên qua cửa kính, sau đó đùng.. đùng.. đùng.. là thanh âm gas phòng bếp nổ mạnh, là thanh âm phòng khách nổ mạnh, cuối cùng là cả căn biệt thự nổ mạnh.

Mạc Bảo Bảo không thèm liếc mắt nhìn, nâng lên cửa sổ xe, lái hướng nơi ở của Ninh Phượng Nam, nhấn ga nghênh ngang mà đi.

Phàm là thứ cô không cần, cô tình nguyện hủy hoại cũng sẽ không lưu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.