4.4 Biển người rộng lớn, chẳng phải vì muốn tìm một người đồng cam cộng khổ sao?
“Chen chúc len lỏi rốt cuộc là vì cái gì? Giữa biển người rộng lớn, chẳng
phải vì muốn tìm một người đồng cam cộng khổ sao? Tới cầu vồng rạng rỡ
chẳng phải vì muốn tìm một ngọn đèn chỉ thắp sáng cho riêng mình hay
sao?
Bạn bè chi giao chính là một kiểu quan hệ mong manh nhất,
đặc biệt khi đối diện với đàn ông lại càng chẳng có chút bền bỉ nào
hết.”
Những ngày nghỉ Tết Nguyên Đán rốt cuộc cũng
đã qua đi, cuối cùng đã có thể quay lại làm việc, bận bịu làm lụng bên
cạnh các đồng nghiệp, Hiểu Khê mới cảm giác được mình vẫn còn sống, vẫn
còn thở. Các đồng nghiệp ở tỉnh khác đều lũ lượt kéo nhau về Bắc Kinh,
bạn bè của Hiểu Khê cũng nô nức quay về thủ đô, trong đó có cả Giai Hân
và Trác Nhiên. Còn Lưu Hiên thì đã đi gặp bố mẹ của người yêu, xem ra hỉ sự của hai người này cũng sắp sửa đến nơi rồi.
Cuối tuần, Trác
Nhiên kéo Hiểu Khê đi tụ tập ăn uống. “Hiểu Khê, chỉ có tụ tập vui chơi
nhiều thì mới đem lại cho bản thân thêm nhiều lựa chọn.” Trác Nhiên
khuyên nhủ.
Được thôi, nói thực lòng thì ngoại trừ các buổi hẹn
liên quan đến công việc ra, cô đều chẳng mấy khi tham gia gặp gỡ cùng
những người không thân thiết.
Nơi tụ tập là một nhà hàng theo kiểu Pháp, Trác Nhiên nói ông chủ nhà hàng này là bạn thời đại học của cô.
“Hôm nay có bao nhiêu người tụ tập ở đây thế?” Cô nhìn thấy trên mặt bàn sắp xếp đủ mười bộ bát đĩa. “Nói chung là không ít đâu, đều là một số bạn
bè, bạn học cũ của tôi, nếu như cô ưng người nào thì cứ nói với tôi nhé, còn nếu không ưng ai thì cứ việc thỏa thích thưởng thức các món ăn ngon lành ở đây.” Trác Nhiên khẽ thì thầm bên tai Hiểu Khê.
“Tổng
Giám đốc Phó của chúng ta nói anh đang trên đường tới.” Trác Nhiên lên
tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người. Xem ra cô chính là người
hô hào tổ chức buổi tụ tập ngày hôm nay.
Kì thực Hiểu Khê đã đói
tới mức bụng sôi sùng sục từ rất lâu rồi. Trong lòng cô thầm nghĩ, anh
ta vẫn đang trên đường tới, chờ thêm một chốc nữa chắc cô sẽ đói lả
người mất.
Để đỡ sốt ruột trong khi chờ đợi, Trác Nhiên liền cùng mọi người bàn luận về vụ xì căng đan ảnh nóng hiện nay. Bẩm sinh bản
tính đã thích buôn chuyện nên vừa nghe thấy sự kiện nóng hổi là Hiểu Khê liền hứng khởi vô cùng, đồng thời quên khuấy luôn cả cái bụng đói meo
của mình.
“Thực ra mình thấy việc nam nữ ân ái là chuyện rất bình thường, cả Trần Quán Hy và A Kiều đều không có gì sai hết, bọn họ thích chơi đùa thế nào thì liên quan gì đến mọi người...” Giọng nói của Hiểu
Khê vừa rõ, vừa vang, không hổ danh thời đại học là thành viên chuyên
giữ nốt cao trong đoàn hợp xướng. [A Kiều là biệt danh của Chung Hân Đồng.]
Nhưng đúng vào lúc này, một người đàn ông mặc chiếc áo phông màu lam bước vào cửa. Hiểu Khê còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã bước thẳng tới chỗ
Trác Nhiên.
“Thật ngại quá, anh bận trả lời phỏng vấn nên đã để
mọi người phải chờ lâu.” Nói xong, anh quay người đưa tay về phía Hiểu
Khê, tay anh cứ giữ như thế giữa không trung mấy giây liền. Hiểu Khê
nhanh chóng đặt ly trà trên tay xuống để bắt lấy tay anh. Rồi lịch sự
nhìn ngước lên, Hiểu Khê gần như khựng người lại. Trời đất ơi, đây không phải anh Phó rượu vang hôm trước sao? Mở cả một nhà hàng theo kiểu Pháp nguy nga, sang trọng thế này mà lại tự xưng là không hiểu gì về rượu
vang, bên trong nhất định có gì đó mờ ám.
“Lần đầu gặp mặt, xin
hãy quan tâm nhiều.” Anh chàng rượu vang đưa tấm danh thiếp ra, mỉm cười chờ đợi Hiểu Khê đưa lại danh thiếp của mình. Hai người cứ giả vờ như
trước đây chưa bao giờ gặp mặt vậy, điều này khiến Hiểu Khê không khỏi
nghi ngờ trí nhớ của mình có vấn đề, lẽ nào bản thân đã nhận nhầm người? Hiểu Khê cũng đưa lại danh thiếp của mình cho anh. Anh chàng rượu vang
tên là Phó Vân, trước đây là Phó Tổng Giám đốc công ty Dầu khí, bây giờ
lại là người phụ trách của nhà hàng kiểu Pháp. Hiện nay xem ra có phải
đang thịnh hành mốt đa nhân cách không nhỉ? Hiểu Khê một bụng đầy nghi
hoặc.
Hiểu Khê đoán chắc anh đã nhận ra cô, vì cô nhìn thấy trong ánh mắt của anh có sự bất ngờ, kinh ngạc, nhưng sau đó ngay lập tức
bỗng trở nên dịu dàng. Đàn ông đúng là loài động vật biết cách ngụy
trang, diễn xuất tự nhiên đến tài tình.
Khoảng năm phút sau, một
phụ nữ trang điểm khá đậm, khoác chiếc áo da màu trắng, mặc chiếc quần
bó màu vàng đi vào, nhìn phong cách khá trẻ trung, có điều tuổi tác đã
không còn trẻ nữa. Chị ta vừa mới ngồi xuống thì nhân viên phục vụ cùng
lúc chạy vào hỏi: “Xin hỏi, các vị ở đây có vị nào đi chiếc BMW biển số
Kinh - HXXX, có thể giúp chúng tôi chuyển ra chỗ khác được không?” Ngay
lập tức, người phụ nữ này liền đứng dậy.
Xem ra, đây là một bữa
tối nhằm phô trương thanh thế. Người cũng đã ngồi hết vào bàn, khăn ăn
màu trắng được mở, rượu khai vị cũng đã rót ra các ly. Rút lui ư? Lúc
này đã không còn thích hợp nữa!
Khi người phụ nữ đi chiếc BMW
quay lại, bọn họ bắt đầu nói chuyện, cũng chỉ là toàn là bàn luận về
công việc làm ăn hoặc sở thích cá nhân của mỗi người. Không khí có vẻ
rất gượng gạo. Cuối cùng, Phó Vân lên tiếng: “Được rồi, hi vọng sau này, chúng ta có thể hợp tác với nhau.” Hiểu Khê thầm nghĩ trong lòng,
thương nhân đúng là thương nhân, bất cứ thời điểm nào cũng không quên
mất chuyện làm ăn.
Món bít tết ở nhà hàng này mùi vị rất tuyệt,
Hiểu Khê bắt đầu chuyên tâm vào đĩa bít tết của mình. Dù gì bọn họ cũng
nói chuyện của bọn họ, cứ coi như mình không tồn tại đi. Nhớ lại trước
kia, thực ra bản thân cô cũng chưa từng cùng Nguyên Kiệt ăn món Tây ở
những nhà hàng sang trọng, đẹp đẽ như thế này.
Người phụ nữ đi
chiếc BMW vừa cắt bít tết vừa lên tiếng hỏi: “Phó Tổng là một tinh anh
trong ngành ẩm thực, anh thấy thế nào về phong trào ăn uống chậm rãi
hiện nay?”
“Tôi cảm thấy phong trào ăn uống chậm rãi như thế này
rất hay, điều này cho thấy rõ ngày càng có nhiều người theo đuổi cuộc
sống tinh tế, nhã nhặn hơn...”
Trong lúc hai người đối đáp, Hiểu
Khê chỉ lo thêm muối tiêu và cắt bít tết, những lúc ăn uống mà nói
chuyện quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, bản thân cứ ngoan ngoãn
làm một thục nữ đoan trang thôi. Một miếng bít tết nhỏ, một ngụm rượu
vang, dần dần khuôn mặt cô ửng hồng, trông rất xinh xắn.
Lúc này, nhân viên phục vụ cầm trong tay một bình đựng đầy rượu vang đến cạnh
Hiểu Khê rồi khom lưng nói nhỏ bên tai cô: “Phó Tổng có dặn tôi rót chút Sant Carlo cho tiểu thư, mời cô thưởng thức.” Hiểu Khê vẫn còn chưa kịp phản ứng, thì ly rượu đã được rót đầy Sant Carlo. Vào khoảnh khắc ấy,
thực lòng cô có đôi chút cảm động trước sự quan tâm tỉ mỉ của Phó Vân.
Dùng bữa xong, cô và Trác Nhiên ra về.
“Thế nào rồi? Cô có ưng ý anh chàng nào không?” Trác Nhiên hỏi.
“Cái gì cơ? Tôi không để ý lắm, nhưng phải công nhận là món bò bít tết ở đó thật ngon.” Hiểu Khê mỉm cười nói.
“Đúng là con bé ngốc nghếch, lúc nào cũng vô ưu vô lo. Những bữa ăn kiểu đó
đều là một cách thức tốt để người phụ nữ đánh giá đàn ông, còn cánh đàn
ông thì tăm tia phụ nữ đấy. Những người tham gia bữa ăn hôm nay phần
đông là người giàu có, rất có tiềm năng tỏa sáng trong tương lai, trong
đó có nhà phân tích tài chính, bác sĩ nha khoa, đương nhiên có cả những
quan chức chính phủ. Cô phải dùng đôi mắt tinh tường, tỉ mỉ mà đánh giá, quan sát từng hành động lời nói của cánh đàn ông.
Nếu không,
những người đàn ông tốt sẽ bị những người phụ nữ cao tay cướp đi hết,
chỉ còn lại có một mình con bé ngốc như cô ở đó mà khóc lóc thảm thương
thôi.” Trác Nhiên vỗ nhẹ vào trán của Hiểu Khê.
“Tôi nói cho cô
biết nhé, trong những người đàn ông tham gia bữa ăn hôm nay, cô có thể
chọn bất cứ ai làm bạn trai của mình, ngoại trừ Phó Vân.” Khuôn mặt của
Trác Nhiên bỗng dưng nghiêm túc hẳn lại.
Điều này khiến cho Hiểu
Khê cảm thấy vô cùng nghi hoặc. “Đừng nói Phó Vân chính là bạn trai cũ
của cô đấy!” Suýt chút nữa là Hiểu Khê buột miệng thốt câu này ra, may
mà một dây thần kinh nào đó trong đại não đã kịp ngăn cô lại.
“Không cần biết cô suy nghĩ thế nào, mặc cho Phó Vân có thế lực và giàu có đến đâu thì cô cũng nên tránh anh ta càng xa càng tốt.” Trác Nhiên dặn dò
liên tục, như thể Phó Vân là một người mắc bệnh truyền nhiễm, mọi người
cần phải tránh xa vậy.
Có điều, Hiểu Khê cũng không coi trọng
mấy, trong lòng thầm nghĩ, bản thân cô cũng không còn là một Đỗ Hiểu Khê của trước đây nữa. Nếu như nói cho Trác Nhiên biết trước đây Phó Vân đã từng hẹn cô dùng bữa thì không biết khuôn mặt Trác Nhiên sẽ kinh ngạc
đến độ nào nữa. Hiểu Khê mỉm cười, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ.
Ngay lúc bước ra khỏi chiếc taxi, toàn thân Hiểu Khê đã vô cùng mệt mỏi, đi
chân trần, tay phải xách túi, tay trái cầm đôi giày cao gót đi qua đường ray xe lửa gần khu nhà cô. Đêm về, từng trận gió vi vu thổi, có lẽ do
uống khá nhiều rượu vang nên lúc này, Hiểu Khê hơi ngà ngà say. Ngước
mắt nhìn đèn điện trước khu chung cư đang tỏa sáng, Hiểu Khê lặng nghĩ,
tại sao trái tim cô lại đang ủ dột vô ngần.
Chen chúc, len lỏi
rốt cuộc là vì cái gì đây? Giữa biển người rộng lớn, chẳng phải vì muốn
tìm một người đồng cam cộng khổ hay sao? Tới cầu vồng rạng rỡ không phải vì muốn tìm một ngọn đèn chỉ thắp sáng cho riêng mình ư? Có điều, ở Bắc Kinh không còn ngọn đèn đó nữa, ngọn đèn của cô đang ở Quảng Châu.
Cuối cùng Hiểu Khê cũng xác định rõ được điều này. Cứ nghĩ như vậy, cô hứng
khởi liền chạy nhanh về phía trước, cảm giác như mình đang có đôi cánh,
bước chân cũng trở nên nhẹ nhõm vô cùng.