7.5 Tình cảm phải chăng thực sự nặng nề như thế?
“Phụ nữ muốn chứng minh giá trị của bản thân thông qua đàn ông, một chiếc xe hay một căn nhà? Thực sự không phải vậy, giá trị của bạn phải do chính
bạn làm chủ.
Trên thế giới này có rất nhiều đồ xa xỉ, tình cảm thuần khiết có lẽ chính là thứ xa xỉ nhất hiện nay!”
Gần đây, thời tiết bắt đầu trở nên rất oi bức, đi trên đường cứ như đang
đứng trên chảo dầu nóng vậy. Hiểu Khê mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cô nhớ da
diết mùi vị trà lạnh ở quê nhà. Trong lòng cũng tự an ủi mình, Sauna
[Xông hơi] rất tốt cho da dẻ, người đẹp cũng do bản thân biết cách chăm
sóc. Hiểu Khê không thèm quan tâm đến Phó Vân nữa. Hai người có vẻ rất
hợp ý nhau, cô cũng không nhận được bất cứ tin tức nào từ Phó Vân cả.
Như vậy cũng tốt, cứ để mọi việc kết thúc âm thầm, lặng lẽ như vậy,
không ai phải lo lắng và người còn lại cũng không phải khó xử.
Người như Phó Vân, con nhà quyền quý, coi trời bằng vung thì chắc chắn không
thiếu gì phụ nữ theo. Đối với ai mà chẳng là cưỡi ngựa xem hoa, lẽ nào
còn mong ngóng anh sẽ nhất mực tình si với mình? Đàn ông chính vì được
phụ nữ quá chiều chuộng thành ra hư đốn, con người hư hỏng như anh cũng
là do phụ nữ quá nuông chiều.
“Hiểu Khê, cô với Phó Vân sao rồi?” Trác Nhiên quan tâm hỏi thăm.
“Lần này đã over triệt để.” Hiểu Khê miệng cắn một miếng táo, mắt chăm chú vào màn hình, chẳng mấy quan tâm.
“Tiểu cô nương, được đấy, khí phách lắm!” Trác Nhiên vỗ vỗ vai Hiểu Khê. Lúc
này, Hiểu Khê tỏ ra vô cùng bình thản, vui vẻ cười đùa, đáng lẽ Trác
Nhiên phải cảm thấy an tâm, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng
tràn sự lo lắng.
“Đó là vì ngày nào cũng ở cạnh chuyên gia tình
yêu, nếu không học hỏi đôi chút thì thật có lỗi với sư phụ quá.” Hiểu
Khê tiếp tục đùa giỡn.
“Thực sự không có chút cơ hội cứu vãn nào
sao? Lúc đầu chính cô đã chủ động theo đuổi người ta, đừng có nghĩ tôi
không biết nhé, mọi chuyện không thoát khỏi đôi mắt thần của tôi đâu.
Bây giờ, cô lại không còn hứng thú gì với Phó Vân? Hiểu Khê của chúng ta cũng thay đổi nhanh quá!”
Hiểu Khê không hề phủ nhận, bản thân
cô đã phát tín hiệu cho Phó Vân trước, cô muốn có được một mối tình mới. Ai bảo Phó Vân xuất hiện đúng lúc mà cô cần chiếc phao cứu hộ nhất?
Hiểu Khê cần một người đàn ông để chứng minh giá trị của mình, sắc đẹp
của bản thân và cả dũng khí tiếp tục sống tốt nữa.
“Trác Nhiên,
cô nên vui mừng thay cho tôi mới đúng chứ! Tôi nhớ lúc trước, cô đã từng nhắc nhở tôi rằng, đừng nên dây vào Phó Vân. Đến nay, tôi và Phó Vân đã kết thúc, không phải là càng tốt hay sao?”
“Phó Vân là công tử phong lưu nổi danh, tôi làm sao nỡ để cô, một chú cừu non ngây ngô lạc vào miệng cọp được?”
Trong mười năm trở lại đây, Phó Vân có nhiều phụ nữ đến mức ngay bản thân anh cũng chẳng đếm xuể. Trác Nhiên kể, trong buổi tụ tập bạn bè của cô ba
năm trước, Phó Vân nâng ly rượu lên, chốc chốc lại có mấy người đẹp qua
bắt chuyện làm quen, anh đều mỉm cười, đối đáp vô cùng lịch sự.
“Lệ Lệ, có phải em vừa từ Châu Âu về không?”
“Làm gì có chứ?”
“Tại sao càng ngày anh càng cảm thấy em có khí chất nhã nhặn của phụ nữ Pháp thế nhỉ?”
Những lời nói như vậy thường khiến người phụ nữ thích thú vô cùng.
“Phó Vân, em thật yêu anh chết đi được!” Các người đẹp thường thẳng thắn nói với anh như vậy. Nếu so sánh quan hệ nam nữ như nước với lửa thì Phó
Vân chính là người chơi trò đi lại giữa ranh giới lửa nước đó, hơn nữa
còn vô cùng tài tình.
Trong buổi tụ tập bạn bè cũ đó, một số người đề nghị chơi trò nói thật.
“Nụ hôn đầu tiên của cậu là lúc nào?”
“18 tuổi.”
“Người phụ nữ mà cậu yêu nhất là ai?”
“Bây giờ vẫn chưa có người yêu nhất.”
“Tính cho tới lúc này, cậu đã quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ?”
“Không nhớ rõ nữa, chắc khoảng mấy chục người. Này tại sao đến lượt mình lại
hỏi vấn đề thầm kín vậy chứ? Thật chẳng công bằng gì cả.” Là giọng nói
của Phó Vân.
“Mấy chục người, chính xác là bao nhiêu?” Những bạn học nam khác bắt đầu trêu đùa.
“Chắc cũng phải ba, bốn chục rồi.”
Phó Vân trả lời rất thành thật. Câu trả lời này khiến cho những bạn học nữ ở đó chết lặng hồi lâu. Tuy các cô đều biết Phó Vân có không ít phụ nữ
nhưng không thể ngờ được anh lại có nhiều đến vậy. Quả nhiên là công tử
phong lưu, bây giờ chắc phải đạt cấp độ của “hái hoa đại đạo tặc” rồi!
Hiểu biết về Phó Vân của Trác Nhiên cũng nhờ trò chơi này mà có. Cho nên, cô mới liên tục nhắc nhở Hiểu Khê đừng nên tiếp xúc, qua lại, yêu đương
với loại đàn ông này. Hiểu Khê không phải là đối thủ của anh, loại cao
thủ tình trường như Phó Vân có “hoa” nào mà chưa nhìn thấy? Cũng giống
như người già thường dạy dỗ trẻ nhỏ rằng, số muối họ đã từng nếm còn
nhiều hơn cơm mà lũ trẻ đã ăn vậy!
Khi Trác Nhiên nói hết chân
tướng sự việc cho Hiểu Khê, tâm trạng cô đã chán càng thêm chán. Trời
đất ơi, không ngờ bản thân cô lại có thể gặp phải người đàn ông tình sử
dài dằng dặc thế. Toàn thân Hiểu Khê bắt đầu run rẩy.
“Hiểu Khê,
cậu đi đâu thế? Gọi di động cho cậu mà không được, điện thoại bàn thì
không có người nghe máy. Mẹ của cậu gọi điện đến công ty không biết bao
nhiêu lần rồi.” Các đồng nghiệp vừa gặp mặt cô liền tranh nhau nói. Mẹ
của cô? Có chuyện gì xảy ra sao? Các dây thần kinh của Hiểu Khê lúc này
đồng loạt căng ra vô cùng, thiên hạ thật chẳng có lúc nào thái bình!
Cô nhanh chóng chạy về bàn làm việc của mình rồi gọi điện cho mẹ, điện thoại vừa thông, cô liền nghe thấy tiếng khóc.
“Hiểu Khê, bố con, bố của con, ông ấy...”
“Bố con làm sao ạ?” Hiểu Khê cảm thấy vô cùng sợ hãi, hoảng loạn, gần như cũng sắp bật khóc.
“Bố của con đến bây giờ vẫn chưa quay về.” Mẹ cô vừa khóc lóc vừa nói.
Cái gì? Đến bây giờ mà bố vẫn chưa quay về? Không phải đã hơn một tháng kể
từ khi cơn bão khủng khiếp qua đi sao? Không phải bố đã gọi điện báo tin bình an cho mẹ rồi ư? Không phải bố sẽ lánh nạn trên một đảo nhỏ, đợi
cơn bão qua đi thì sẽ cho thuyền quay về?
Đầu óc Hiểu Khê lúc này là một khoảng trống rỗng, rồi cô ngất lịm đi. “Hiểu Khê, Hiểu Khê!” Mặc cho các đồng nghiệp gào thét tên mình thế nào, cô cũng đã chẳng còn
nghe thấy gì nữa.
Khi cô tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm
sau. Hiểu Khê nhìn tấm ga trải giường màu trắng, dần dần nhớ lại chuyện
hôm qua. Bố cô vẫn chưa quay về!
“Không đâu, bố ơi, sao bố lại nỡ bỏ lại Hiểu Khê chứ? Sao bố lại nỡ vứt bỏ Hiểu Khê, không quay về gặp
con nữa sao? Bố ơi, bố có biết là con chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày bố
sẽ rời xa con với mẹ không? Con vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với bố,
sao bố lại ra đi một cách nhẫn tâm như thế?” Hiểu Khê vừa sờ miếng ngọc
trước ngực vừa nói, nước mắt cứ thế trào ra khỏi bờ mi. Miếng ngọc này
là vào lúc Hiểu Khê bảy tuổi, sau một lần đi biển về, bố lấy nó từ túi
quần ra đeo lên cổ cô. “Đây là miếng ngọc bình an, nó sẽ mãi mãi bảo vệ
cho công chúa nhỏ nhà chúng ta.” Bố vừa đeo ngọc cho Hiểu Khê vừa thủ
thỉ. Nếu như có thể được chọn lựa, Hiểu Khê mong miếng ngọc này đang ở
trên cổ bố, chỉ khi bố được bình an thì bản thân cô mới cảm thấy yên
lòng.
“Bố à, bố chắc chắn phải bình an quay về đấy! Con với mẹ
nhất định sẽ đứng ở bến cảng chờ bố.” Hiểu Khê rút mũi kim truyền nước,
nhanh chóng đi ra sân bay. Quay về nhà, đây là việc duy nhất mà cô muốn
làm cũng như nhất định phải làm lúc này.
Hoàng hôn, ánh tà dương
bên bến cảng tựa màu máu, nước thủy triều rút xuống, để lại vô số vỏ sò
và lỗ cát hổng. Mẹ cô đứng trên bến cảng hun hút gió biển. Hiểu Khê đứng đó, nhìn bóng dáng mẹ dưới ánh hoàng hôn đơn độc biết bao!
“Mẹ, gió lớn quá, chúng ta về nhà đi!”
“Hiểu Khê, mẹ thấy con gầy đi nhiều quá!” Mẹ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
“Mẹ à, ở thành phố lớn, con gái càng gầy lại càng đẹp!” Hiểu Khê gượng
cười. Đúng vậy, lòng đầy tâm sự, không thể nào ngủ nổi, làm sao lại
không gầy được chứ? Còn mẹ cô, ngày ngày lo lắng sợ hãi, nhung nhớ thành bệnh nên cũng gầy và già đi rất nhiều.
“Không biết bố con giờ này thế nào? Có lẽ râu ria xồm xoàm khắp mặt rồi cũng nên.”
“Con đã mua cho bố cả hộp dao cạo râu Gillette kiểu dáng mới nhất, dù râu có dài đến đâu thì cũng sẽ được giải quyết gọn gàng thôi.” Hiểu Khê cố
chọc cho mẹ vui vẻ hơn một chút.
Hiểu Khê dìu mẹ về nhà, nhưng mẹ cô cứ đi được ba bước lại quay đầu nhìn về phía sau. Nếu bỗng nhiên
quay lại, bố bất ngờ xuất hiện thì tốt biết bao! Giây phút này, hơn lúc
nào hết, Hiểu Khê thực sự khát khao xuất hiện một câu chuyện thần kỳ.
Mấy ngày nay, Hiểu Khê hay lang thang một mình bên bờ biển. Cảnh vật và con người vẫn luôn thay đổi - muốn quay trở lại như xưa thật khó quá đỗi!
Bờ biển đã nuôi dưỡng cô trưởng thành giờ đã thay đổi quá nhiều. Rốt
cuộc là bờ biển thay đổi hay là con người đã đổi thay? Hiểu Khê bắt đầu
bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ đến những rắc rối tình cảm của mình.
Hiểu Khê cảm thấy từ trước tới giờ, cô và Phó Vân chưa bao giờ nói chuyện tử tế, thẳng thắn lấy một lần. Cô có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói
cùng anh, cô quyết định sẽ viết một bức thư cho anh. Cảnh vật lúc này
rất đẹp, rất thi vị, nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều đã “biến vị” bởi
tâm trạng của con người đang đầy nỗi muộn phiền.
“Dear Vân,
Lúc em viết bức thư này cho anh, ngoài cửa sổ là bầu trời đêm tuyệt đẹp,
điểm xuyết bởi những ngôi sao lấp lánh. Em đã có cảm tình với anh, em đã động lòng trước cuộc sống tốt đẹp mà anh miêu tả cho em nghe. ‘Một
chiếc ghế gỗ, một căn nhà mộc, một người yêu thương, một bờ biển rộng,
đây có lẽ là tất cả những gì anh mong muốn...’ không ngờ giấc mơ của anh lại có thể giống giấc mơ thời trung học của em đến vậy. Và em đoán
chắc, trong trái tim anh và em còn lưu giữ cả bờ cỏ thơm hương nắng sớm, cả cuộc sống tràn ngập sự lãng mạn nữa. Bây giờ, những người như vậy
càng ngày càng ít đi.
Tuy em biết anh là một công tử phong lưu, nhưng trong lòng em vẫn cảm thấy
rất may mắn. Những lần nói chuyện cùng nhau, anh vẫn luôn tránh né, phớt lờ một số vấn đề, muốn anh mở rộng trái tim mình thật quá khó khăn.
Trước đây, em đã từng mong muốn được cùng anh yêu thuần khiết một lần.
Em đã ảo tưởng rất nhiều về anh, nhưng sự thực đã chứng minh là em sai,
em đã đánh giá bản thân quá cao. Cho nên em quyết định lùi bước, lùi lại điểm ban đầu.
Trên thế giới này cổ rất nhiều đồ xa xỉ, tình cảm thuần khiết có lẽ chính là thứ xa xỉ nhất bây giờ!
Em sẽ quên đi buổi tối hôm đó, coi như đấy là chuyện bất cẩn mà anh gây ra sau khi đã quá chén. Có điều, em sẽ không hối hận, bởi vì em thực sự
thích anh. Em cũng sẽ không lưu luyến gì cả, bởi vì em không bao giờ níu kéo một người không quan tâm đến mình.
Em sợ rằng bản thân sẽ
yêu anh, cho nên không dám ở gần bên anh nữa, yêu anh cần phải có dũng
cảm và nghị lực phi thường. May mà giữa yêu và thích vẫn còn cách nhau
cả một khoảng trời rộng lớn, trước lúc em yêu anh, em sẽ để mọi thứ dừng lại tại đây.
Có lẽ hai chúng ta nên làm bạn bè tốt của nhau. Còn con đường tình yêu này, em chẳng thể nào bước tiếp được nữa.
Hi vọng cả hai chúng ta đều sẽ sống hạnh phúc, đồng thời tìm được người yêu thương nhất của riêng mình.
Hiểu Khê”
Khi cô viết xong bức thư này, bầu trời đã tối đen như mực, những ngôi sao
lấp lánh trên bầu trời đêm cùng với ánh đèn lóe lên trên mặt biển mang
lại một cảm giác hết sức thi vị, cách xa khỏi trần gian.
Hiểu Khê chợt nhớ lại câu chuyện cổ tích mà bố đã từng kể: “Ngày xửa ngày xưa,
có một hoàng hậu ở một vương quốc nọ sắp sinh ra một hoàng tử, các vị
tiên đã chuẩn bị rất nhiều món quà để tặng cho hoàng tử này... Có lẽ
phần quà mang tên “tình cảm” thực sự quá nặng nên chú ong non cõng theo
món quà đó bay rất chậm, cuối cùng không đem món quà này đến tặng kịp
vào lúc hoàng tử được sinh ra. Vì vậy, sau khi hoàng tử trưởng thành,
chàng ta có tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời, ngoại trừ tình cảm.” Còn
nhớ lúc đó, sau khi nghe xong câu chuyện, cô liền hỏi bố, tại sao món
quà tình cảm đó lại nặng đến vậy? Bố liền xoa xoa đầu, bảo cô rằng: “Con yêu à, sau này lớn lên, con sẽ hiểu thôi.”
Bất cứ việc gì cũng
phải sau khi trưởng thành rồi mới hiểu được, hiểu được một cách tự nhiên nhất. Quả nhiên không sai chút nào! Tình cảm có thực sự nặng đến vậy
không? Đến lúc này, sau khi trưởng thành, Hiểu Khê cuối cùng đã lĩnh hội được. Tình yêu nặng là vậy, cô thực sự mong muốn có một người sẽ nhìn
thẳng vào mắt cô và nói: “Chúng ta hãy cùng nhau gánh vác nhé!” Con
người này đang ở nơi đâu? Và người luôn kể chuyện cổ tích cho mình, hiện đang ở chốn nào?