8.3 Em luôn sống trong mơ mộng, còn anh không thể không thực tế
“Đàn ông thường nói: “Tôi hi vọng em được hạnh phúc.” Đàn ông thực sự coi
phụ nữ như cọng cỏ bé nhỏ, anh hi vọng người ta hạnh phúc là có thể hạnh phúc hay sao, tự coi mình là Bồ Tát hay là Thượng Đế vậy?
Có
loại dàn ông vô cùng đáng ghê tởm, tự mình chạy trốn trước, lại còn
trách phụ nữ không đợi mình. Loại đàn ông này có thể cút được bao xa thì hãy cút đi luôn cho rảnh!”
Trước khi tan làm, Hiểu Khê sắp xếp tài liệu gọn gàng lại rồi cô cầm theo túi đựng mĩ phẩm vào
phòng vệ sinh trang điểm, chải đầu, rửa mặt, bôi kem dưỡng ẩm, phấn nền, phấn mắt, phấn má, thoa son, đeo khuyên tai... Cô không bỏ qua bất cứ
một chi tiết nào cả. Cô mặc chiếc váy hoa màu hồng mà mình thích nhất
cùng một đôi giày cao gót da báo bảy phân, vừa lãng mạn lại vừa gợi cảm, đeo cặp kính râm D&G theo đúng phong cách của minh tinh Âu Mỹ.
Lúc đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, thấy nhân viên bảo vệ ở thang máy cũng
phải chăm chú ngắm nhìn mình, cô tràn trề tự tin đi đến nơi hẹn. Bảy
giờ, địa điểm hẹn gặp là quảng trường Đông Phương. Nhưng không may, sắc
trời bỗng dần tối sầm sì, mưa càng lúc càng nặng hạt.
“Hiểu Khê, em đến đâu rồi?”
“Em đang trên xe, khoảng mười lăm phút nữa là tới nơi.”
“Em có mang theo ô không? Đang mưa to lắm đấy!”
“Em không mang, không sao đâu, chút nữa gặp.”
Cuối cùng cũng đến nơi, Hiểu Khê đành phải làm theo những người đi đường lúc nãy, lấy túi xách che lên đầu. May mà chỉ cách có vài bước nên đầu tóc
và váy áo chỉ bị ướt một chút. Ở trước cửa khu mua sắm vô cùng đông đúc, mọi người đứng đó chờ mưa ngớt hoặc đứng đợi taxi. Hiểu Khê đột nhiên
có cảm giác đang bị chìm trong biển người rộng lớn. Nguyên Kiệt đang ở
chỗ nào? Hiểu Khê căng thẳng nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm bóng dáng
của anh, hi vọng ngay vào lúc mình quay người lại có thể nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện trước mặt mình. Đáng tiếc là cô không hề nhìn
thấy, đành phải lấy giấy ăn ra thấm khô nước mưa đọng trên mặt rồi rút
điện thoại ra chuẩn bị gọi cho anh. Bỗng nhiên cô thấy có người vỗ nhẹ
lên vai mình.
Quay đầu lại nhìn, đúng là Nguyên Kiệt. Anh mặc một chiếc áo màu hồng nhạt, đeo chiếc ba lô to đùng trên vai, giống y như
một du khách lần đầu đến Bắc Kinh du lịch.
Hiểu Khê nhìn anh, cười rồi nói: “Chúng ta đi ăn thôi!”
“Ừ, mình đi!”
Cô bước nhanh về phía nhà hàng, anh lặng lẽ đi theo phía sau, cả hai người đều không nói gì. Với những người xung quanh, họ chẳng khác nào hai
người chưa từng quen biết.
“Chúng ta vào nhà hàng này đi, nghe nói họ đã niêm yết chứng khoán rồi đó.” Hiểu Khê nói rồi chỉ vào quán Nhất Trà Nhất Tọa.
“Được. Thực ra, họ mới kêu gọi được vốn thôi, chuẩn bị lên sàn.”
“Anh đúng là chuyên gia!” Hiểu Khê nhìn anh rồi nói, sau đó bước vào nhà hàng đó.
“Một suất hải sản, một bình trà hoa, cảm ơn!” Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn nhân
viên phục vụ gọi món, sau đó đưa ánh mắt về phía Nguyên Kiệt.
“Tôi cũng thế.” Nguyên Kiệt nói.
Sau khi nhân viên phục vụ đi, hai người vẫn im lặng, không nói gì. Nguyên
Kiệt nhìn Hiểu Khê chăm chú, cứ nhìn như vậy suốt mười phút, cuối cùng
Hiểu Khê không kiềm chế được liền nói: “Nhìn em mãi thế làm gì?”
“Đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy em, nhìn bù một chút không được sao?”
Hiểu Khê cúi đầu, không biết phải trả lời anh ra sao, cái miệng khéo léo khi đàm phán làm ăn của cô không biết lúc này đã đi đâu mất.
“Gần đây em có bận không?”
“Vô cùng bận rộn, đang trong thời kỳ khủng hoảng tiền tệ mà, không chịu bận rộn hơn đôi chút thì đến thất nghiệp mất. Còn anh thì sao?” Hiểu Khê
bình thản đáp.
“Vẫn như trước, ngày nào cũng tăng ca làm thêm giờ, nửa năm nay, anh chưa có một ngày nghỉ đúng nghĩa nào cả.”
Về điểm này, Hiểu Khê tin là thật. Trước kia, lúc tình cảm hai người còn
đậm đà, nồng thắm, anh vẫn luôn phải viết báo cáo, đề án gì đó vào lúc
đêm hôm khuya khoắt.
“Em đã có bạn trai mới chưa?”
“‘Không nói cho anh biết.” Hiểu Khê cười đáp. Đúng thế, anh có tư cách gì hỏi cô chứ, còn cô vì sao phải nói cho anh nghe nhỉ?
“Anh đã thay bao nhiêu bạn gái nữa rồi?” Hiểu Khê mỉm cười hỏi lại.
“Công việc bận rộn như vậy, nếu anh có thời gian thay dổi bạn gái nữa thì
chắc chắn sẽ trở thành siêu nhân mất.” Nguyên. Kiệt uống một ngụm nước
rồi nhìn Hiểu Khê nói.
Các món ăn đã được dọn lên.
“Hiểu Khê, em có thể đừng dùng những lời lẽ châm chọc đó nói chuyện với anh được không?”
“Em đâu có.” Hiểu Khê mỉm cười. Đúng là cô có ý châm chọc anh, nhưng như vậy thì đã sao chứ?
“Anh biết là anh có lỗi với em, có điều, anh vẫn luôn hi vọng em có thể sống hạnh phúc.” Khuôn mặt của Nguyên Kiệt tỏ ra rất chân thành.
“Anh hi vọng em sống hạnh phúc là em có thể thực sự hạnh phúc sao? Anh cho
rằng mình là ai chứ? Là Bồ Tát? Hay là Thượng Đế?” Nếu như mấy năm về
trước anh nói câu này, cô sẽ cảm thấy động lòng, nhưng bây giờ, những
lời nói bâng quơ kiểu này chẳng thể nào chạm được đến dây thần kinh cảm
động của cô nữa.
“Ngày nào anh cũng cầu nguyện cho em còn không được sao?”
“Em không cần, cảm ơn anh!” Hiểu Khê cầm đũa lên, bắt đầu dùng bữa. Trong
đầu cô nghĩ: “Nếu em chỉ để tâm đến niềm hạnh phúc do anh mang tới thì
sao?” May mà Hiểu Khê không nói câu này ra, cô nuốt gọn câu này cùng với thức ăn vào sâu trong lòng.
“Cuộc khủng hoảng tiền tệ có ảnh
hưởng lớn đến công ty của anh không?” Hiểu Khê gạt bỏ thái độ châm chọc
lúc trước đi, chân thành hỏi.
“Nếu nói không ảnh hưởng thì là giả dối, có điều, nguy cơ cũng chính là cơ hội chuyển biến.” Nguyên Kiệt
nói đầy tự tin - Đây cũng chính là điểm thu hút Hiểu Khê nhất ở anh. Cô
rất thích mẫu đàn ông mạnh mẽ, tràn ngập năng lượng kiểu này.
“Như vậy nghĩa là sao?”
“Em biết đấy, loạn thế xuất anh hùng mà. Tình hình này chính là thời cơ tốt nhất để thay đổi, nên mới gọi đó là thời cơ chuyển biến tốt.” Nguyên
Kiệt vui vẻ giải thích. Quả nhiên, cứ nhắc đến công việc là anh lại vô
cùng hứng chí.
“Em tin rằng anh nhất định sẽ thành công. Sau này, nếu em có ý định ra mở công ty riêng thì anh làm sư phụ chỉ dẫn cho em
nhé. Anh thật giỏi.” Đây chính là những lời nói thật lòng của cô, cô tin chắc rằng anh sẽ thành công. Chỉ là sự thành công của anh chẳng liên
quan gì tới cô hết. Nhưng nếu có được một người sư phụ giỏi giang như
thế, Hiểu Khê nghĩ bản thân cô cũng sẽ thành công không kém gì sư phụ.
“Hiểu Khê, lập công ty riêng vất vả lắm, phải nói là vô cùng vất vả. Kì thực
lúc này, anh rất muốn rút lui, nhưng anh lại chẳng thể nào rút lui được
nữa. Phía sau còn rất nhiều cổ đông và nhân viên đang đợi chờ, mong mỏi
anh.” vẻ mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi, chán nản. Hiểu Khê hoàn toàn tin điều này, cô chỉ là một nhân viên bình thường thôi mà đã mệt đứt hơi rồi,
làm Tổng Giám đốc của một công ty có tới mấy trăm nhân viên, sao lại
không mệt dược chứ? Hơn nữa lúc này lại đang trong thời kỳ khủng hoảng
tiền tệ, càng phải vắt óc suy nghĩ mọi đối sách, làm lãnh đạo thật không dễ dàng chút nào.
“Anh xem, còn chưa mời anh làm quân sư mà anh đã bắt đầu dọa em rồi.” Cô cười.
Bữa cơm đó đã gần ăn xong, bỗng di động của Nguyên Kiệt reo lên.
“Anh ra ngoài nghe điện thoại đã nhé.” Nói rồi anh bước ra khỏi nhà hàng.
Trong lúc đợi anh quay lại, Hiểu Khê đành phải lật xem mấy cuốn tạp chí trên
bàn ăn. Khi Nguyên Kiệt nghe xong điện thoại, quay lại chỗ ngồi, Hiểu
Khê liền cầm túi lên rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nguyên Kiệt vẫn đi theo phía sau Hiểu Khê. Lúc bước ra khỏi nơi đó, bỗng nhiên Hiểu Khê không biết bây giờ mình phải làm thế nào, cứ thế này mà chia tay tiễn
biệt sao? Hay là...? Hiểu Khê ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Cơn mưa đã
tạnh từ lâu, không khí tràn ngập cảm giác khoan khoái, tươi mới, trong
lành.
“Chúng ta đi dạo một chút nhé!”
Cô gật gật đầu, cùng anh dạo bước dọc theo con đường Trường An.
“Woa...” Anh hít một hơi thở thật sâu rồi nói: “Đã lâu không được hít thở bầu
không khí ở Bắc Kinh rồi. Ừm, cũng phải hơn nửa năm nay rồi đấy!”
“Không khí ở Bắc Kinh ô nhiễm lắm, có gì đáng để nhớ nhung chứ?”
“Vì có em nên mọi thứ với anh lúc này đều trở nên đặc biệt.”
Hai người đi song song với nhau, bước chân chậm rãi. Bỗng nhiên Nguyên Kiệt cúi thấp đầu, thì thầm bên tai Hiểu Khê: “Không phải em muốn trừng phạt anh sao? Bây giờ người đang đứng trước mặt em đây, để em tùy ý xử lí!”
Hiểu Khê vừa nghe xong câu nói đó, bỗng cảm thấy cảm xúc bị kìm nén bấy lâu
bỗng như vỡ ào ra. Cô đưa tay đấm liên tiếp lên lồng ngực anh: “Anh đúng là đồ xấu xa, đồ đáng ghét, đồ tệ bạc!” Những cái đấm như trận mưa ban
nãy không ngừng giáng xuống ngực anh.
“Ây da, đau quá, em đánh anh thật à?”
Hiểu Khê đương nhiên là phải đánh thật rồi, đây là cơ hội ngàn năm hiếm có,
không đánh thì thật là quá lãng phí, chỉ đánh thế này thôi thì vẫn còn
chưa đủ làm nguôi cơn giận trong cô.
“Có đánh anh cả ngàn lần cũng chưa đủ.” Hiểu Khê tiêp tục đánh lia lịa vào người đàn ông trước mặt.
“Vậy thế nào thì mới đủ được?” Nguyên Kiệt giữ chặt tay Hiểu Khê rồi kéo cô
vào lòng mình. Hiểu Khê theo đà, tựa vào ngực anh, miệng vẫn cứ kêu: “Đồ xấu xa, đồ tệ bạc!” Sự lạnh nhạt và kiên cường mà Hiểu Khê cố gắng tạo
ra hơn một tiếng đồng hồ trước đã hoàn toàn sụp đổ.
“Hay là em cưỡng bức anh đi vậy!” Nguyên Kiệt cười gian tà, thì thầm bên tai Hiểu Khê.
Cái tên đàn ông này! Hiểu Khê biết rõ lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì.
Nhưng tại sao trong lòng cô lại không thấy phẫn nộ chứ? Cô chợt nhận ra
trái tim và bước chân của mình đều bất giác đi theo người đàn ông bên
cạnh về khách sạn nơi anh ở. Trong các giả định trước đó, cô đã mường
tượng đến cảnh này nên không hề cảm thấy bất ngờ gì nữa. Cô không muốn
phải suy nghĩ quá nhiều nữa, ai bảo trong lòng cô vẫn có anh? Hiểu Khê
muốn có được Nguyên Kiệt, Nguyên Kiệt cũng muốn có được Hiểu Khê, cho dù chỉ là trong chốc lát. Cũng giống như ban ngày và đêm tối, chỉ có thể
gặp gỡ được vào thời khắc giao thoa mà thôi.
Ngồi trên taxi đến
khách sạn anh ở, Hiểu Khê tựa đầu mình vào vai anh, chẳng khác nào một
chú chim đang mệt mỏi dặm trường. Nếu thời gian có thể dừng lại vào giây phút này thì tốt biết bao. Hai người ôm chặt nhau bước vào khách sạn,
đại sảnh sang trọng, sáng chói nhưng Hiểu Khê không hề thấy lóa mắt.
Bước chân của cô bắt đầu chậm rãi hơn, đôi lúc còn ngập ngừng, Nguyên
Kiệt quay đầy nhìn cô rồi dịu dàng nói: “Em sao thế?”
“À, không có gì hết.” Hiểu Khê lại tiến sát theo anh.
Nguyên Kiệt một tay ôm lấy Hiểu Khê, một tay lấy thẻ mở cửa phòng.
“Xin mời người đẹp!”
Hiểu Khê bước vào trong phòng, nhìn ngó xung quanh. Các phòng ở khách sạn
thường tương tự như nhau, điều duy nhất khác biệt chính là phong cảnh
phía ngoài cửa sổ. Hiểu Khê có một thói quen, cho dù là đi công tác hay
đi du lịch, lúc vào phòng trong khách sạn, việc đầu tiên cô làm chính là bước đến bên cạnh cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Thế giới ngoài đó luôn luôn đặc sắc, náo nhiệt, muốn màu muốn vẻ.
Nguyên Kiệt đặt chiếc ba lô nặng trĩu lên trên mặt bàn rồi nói: “Chạy ra nơi xa thế để làm gì? Sợ anh ăn thịt em không bằng?”
“Ai sợ ai chứ?” Hiểu Khê chu miệng.
Lúc này, Nguyên Kiệt liền lấy chiếc máy tính xách tay ra, tìm dây nối chuẩn bị lên mạng.
“Trước tiên, em cứ thong thả chơi đùa đi, anh phải xử lí một vài việc đã! Trên giá bên đầu giường có rất nhiều tạp chí, nếu em mệt thì cứ nằm nghỉ
ngơi đọc tạp chí một lúc đi.” Trước khi ngồi vào bàn đọc sách, Nguyên
Kiệt quay đầu chỉ vào đống tạp chí cạnh giường rồi nói.
“Được,
anh cứ làm việc đi!” Hiểu Khê thả người nằm trên giường, bắt đầu lật giở số tạp chí kia. Toàn là mấy cuốn viết về xe hơi với người mẫu, chẳng có gì thú vị trong đó cả. Hiểu Khê cảm thấy hơi hơi chóng mặt, cô liền đặt tạp chí về chỗ cũ và bắt đầu nhắn tin buôn chuyện với bạn bè qua điện
thoại để giết thời gian. Cái tên đàn ông này cuồng nhiệt công việc quá,
bỏ mặc cô ngồi đây mãi thôi, đúng là đồ xấu xa! Trong lòng Hiểu Khê cảm
thấy không vui chút nào.
Cô nằm trong chăn, gửi tin nhắn cho Trác Nhiên: “Lúc này, tôi với Nguyên Kiệt đang ở bên nhau.”
Rất nhanh sau đó, Trác Nhiên trả lời: “Từ từ tận hưởng đi!” Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi như thế.
Cô bỗng nhớ đến Phó Vân, từ sau khi cô gửi bức thư chia tay đó, hai người
chưa hề gặp lại nhau, cũng không hề gặp mặt nói chuyện thẳng thắn lần
nào cả.
“Hi, anh đang làm gì thế?” Hiểu Khê hỏi thăm Phó Vân bằng một giọng vô tư như một người bạn lâu ngày không gặp. Khi mà tình cảm
của bạn không còn nữa, bạn hoàn toàn có thể làm như không có chuyện gì,
nói chuyện điện thoại một cách vô tư, thoải mái.
“Anh vẫn thế. Trước đó, anh vừa sang châu úc một chuyến, mới về thôi.” Phó Vân vừa lái xe vừa trả lời.
“Anh vẫn cứ về nhà muộn thế hả? Gần mười hai giờ đêm rồi. Tật xấu này phải
sửa đi, nếu không sau này, bà xã anh sẽ suy nghĩ lung tung đấy!” Cô biết rằng chắc chắn cô không thể làm vợ anh và cũng không muốn làm vợ của
anh.
“À, cảm ơn em đã nhắc nhở. Người đẹp còn chỉ thị gì nữa không?”
“Không dám nói là chỉ thị, chỉ là quan tâm thôi, hôm nào rảnh mời em đi ăn một bữa là được.” Thực ra, cô chẳng hứng thú với việc được mời cơm, càng
chẳng hứng thú lắm với việc Phó Vân sẽ mời mình đi ăn. Hôm nào đó thì có quỷ thần mới biết sẽ là ngày nào tháng nào.
Hiểu Khê đang nói
chuyện điện thoại bỗng thấy phía sau lưng có gì nằng nặng tựa vào người
mình. “Không nói với anh nữa, lái xe cẩn thận nhé!” Cô biết rõ một trận
cuồng phong, bão táp sắp sửa ập đến nên nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
“Em đang nói chuyện với ai mà thân mật thế?” Nguyên Kiệt đưa tay ra ôm chặt lấy cô. Hiểu Khê chẳng kịp phản kháng, trong chốc lát, cô đã nằm gọn
trong vòng tay anh, tựa sát vào lồng ngực của anh. Nhiệt huyết của anh
đang ở đoạn cao trào, hứng chí cao độ, anh liền cởi áo của Hiểu Khê ra.
Chiếc váy nhanh chóng được gỡ bỏ dưới bàn tay linh hoạt, rơi xuống đất
như cánh hoa.
“Đợi đã, vẫn còn giày cao gót nữa!” Hiểu Khê mỉm cười, nhìn đôi giày da báo cao bảy phân trên chân mình.
“Thật là quá đáng, anh sắp không chịu nổi rồi mà em còn bắt anh phải tháo dây giày giúp em.” Nguyên Kiệt kêu ca, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi dây giày
cho Hiểu Khê. Đây là một đôi giày cao gót có dây bó sát chân, muốn cởi
ra cũng không phải dễ dàng, trong lòng Hiểu Khê thầm vui sướng. Cuối
cùng, khó khăn lắm Nguyên Kiệt mới cởi xong, hơi thở gấp gáp, trên đầu
lấm tấm đầy những hạt mồ hôi. Anh chống một tay xuống giường rồi để Hiểu Khê ở dưới người mình, Hiểu Khê vẫn cứ tránh né. Trong giấc mộng của
mình, cô đã mường tượng khoảnh khắc này rất lâu, rất lâu rồi. Nhưng khi
nó cận kề, cô vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn. Cuối cùng,
Nguyên Kiệt đã kiểm soát được sự tránh né của Hiểu Khê, tìm được góc độ
tốt để tiến vào cơ thể cô. Bỗng nhiên Nguyên Kiệt ôm chặt cô vào lòng
mình, đúng năm giây. Cho đến sau này, Hiểu Khê vẫn nhớ mãi năm giây mà
họ thực sự thuộc về nhau đó. Khoảnh khắc ấy, Hiểu Khê cảm thấy cơ thể
mình rất đau, một nỗi đau giằng xé đến tận tim gan.
Hiểu Khê và
Nguyên Kiệt cuối cùng đã thực sự thuộc về nhau. Hiểu Khê tin rằng anh đã đợi giây phút này từ rất lâu rồi. Nếu không có giây phút này, có lẽ hai người họ mãi mãi chỉ có những ảo tưởng và nhớ nhung. Cái này người ta
thường gọi là không có được nên mãi mãi đay dứt. Đến nay, hai người thực sự đã thuộc về nhau, có được nhau, phải chăng đã có thể kết thúc trọn
vẹn? Đây là kết thúc hay là một bắt đầu hoàn toàn mới?
Sau khi tắm xong, Hiểu Khê nằm lên giường nghỉ ngơi, nhưng cô chẳng thể ngủ nổi, đầu óc cô lúc này vô cùng tỉnh táo.
“Cô ấy là ai?” Hiểu Khê hiếu kì hỏi.
Nguyên Kiệt ngây ra một lúc, không nói gì.
“Anh biết là em đang hỏi điều gì mà? Cô ấy là ai, làm nghề gì?”
“Em biết những thứ này để làm gì chứ?”
“Em chỉ muốn biết mà thôi.”
“Anh đưa cô ấy từ quê ra, không có công việc, ở nhà nấu cơm giặt quần áo, có thể coi là một nửa người vợ rồi.” Nguyên Kiệt bình thản nói.
Hiểu Khê không khỏi tức giận, cái gì mà một nửa người vợ chứ?
“Thế vì sao anh còn đến tìm em? Anh đến tìm em để làm gì chứ? Hai chúng ta
bây giờ gọi là gì đây?” Hiểu Khê bật khóc, cảm thấy vô cùng ấm ức. Cô
vứt gối qua phía anh, vùi đầu xuống giường khóc to lên. Vậy mà Hiểu Khê
còn nuôi hi vọng rằng, Nguyên Kiệt đến tìm mình là để nối lại tình xưa,
thật không ngờ, anh chỉ đến để thỏa mãn mong muốn được chiếm hữu.
“Anh chỉ muốn giải quyết nhu cầu tình dục với em thôi đúng không?” Hiểu Khê cười lạnh lùng.
Nguyên Kiệt tiến sát lại ôm chặt lấy Hiểu Khê đang quấn mình trong chăn, dáng vẻ lực bất tòng tâm.
“Lúc anh rời khỏi Bắc Kinh, toàn bộ tư duy của anh đều đã thay đổi, lao đầu
vào sự nghiệp thì mọi thứ sẽ khác biệt ngay, trong nhà cần phải có một
phụ nữ. Em luôn sống trong mơ mộng, còn anh không thể không thực tế...”
Trong lúc Nguyên Kiệt nói ra những lời chân thành từ tận đáy lòng, Hiểu Khê
không ngừng khóc lóc khổ sở. Bỗng nhiên, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng xa lạ.
“Không phải em cũng đã có người đàn ông khác rồi sao? Có phải cái người họ Lưu không?” Nguyên Kiệt ngồi trên giường, nói.
Làm sao anh lại biết về Lưu Hiên nhỉ? Lẽ nào anh tưởng rằng cô là người phụ nữ trong bộ phim Khăn tay vàng [Là một bộ phim tình cảm lãng mạn của
Hàn Quốc. Bộ phim kể về một người vợ chung thủy, trong những ngày chờ
đợi chồng mình trở về đã buộc những chiêc khăn tay], cứ đứng mãi ở nơi
đó đợi chờ anh sao? Đúng thế, Hiểu Khê không hề đợi anh, bởi vì cô chưa
bao giờ nghĩ rằng Nguyên Kiệt sẽ quay lại bên mình. Trước kia, cô tưởng
rằng sau khi cô và Nguyên Kiệt chia tay, hai người họ cả đời sẽ không
bao giờ gặp lại nữa. Hai người giống như hai cánh bèo, bất chợt gặp nhau rồi sau đó, mỗi người sẽ trôi về một chân trời khác biệt.
Nếu
Hiểu Khê không bước sang một cuộc tình mới thì làm sao cô có thể bình
tâm để sống qua những ngày tháng vừa rồi? Lẽ nào anh muốn cô phải sống
khổ sống sở vì cuộc tình này sao? Hiểu Khê nhất định phải làm thế, nhất
định phải bắt đầu một cuộc tình mới, tìm kiếm người đàn ông mới. Nguyên
Kiệt có thể không hiểu, có thể giả bộ không hiểu hoặc đã đánh giá quá
cao sức hút của bản thân. Có thể vì cô không đợi anh nên anh mới cảm
thấy không thoải mái. Nếu vậy, người đàn ông này thật quá ích kỉ, liệu
anh đã từng tự hỏi bản thân hay chưa? Nếu như anh không phản bội trước
thì liệu cô có quay người bước đi không? Đàn ông trên thế gian này, ai
nấy đều ích kỉ hết cả.
Hiểu Khê đứng bật dậy. Mặt trăng đang tỏa
sáng lung linh ngoài cửa sổ nhưng trong lòng cô lại cảm thấy lạnh giá vô bờ. Cô chỉnh sửa lại trang phục với tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị rời
khỏi đây. Khi ra đến cửa, cô quay dầu, lạnh lùng nói với Nguyên Kiệt:
“Tạm biệt.” Sau đó, cửa sập “rầm” một tiếng.
Hiểu Khê biết chắc
anh sẽ không đuổi theo mình. Thứ Hiểu Khê muốn anh không thể nào cho cô, hoặc là anh không muốn cho cô. Anh làm gì có tư cách đuổi theo kéo cô
lại chứ? Đúng lúc cánh cửa thang máy đóng lại, Hiểu Khê nhìn hình ảnh
phản chiếu của mình trong gương, khuôn mặt cô lúc này đầm đìa nước mắt.
Ngồi trên taxi về nhà, may mà có âm nhạc xoa dịu vết thương cho cô, Hiểu Khê ngả người ra ghế, nghe đi nghe lại bài Hồng đậu của Vương Phi:
“Vẫn còn chưa kịp cảm nhận
Cảnh sắc tuyết hoa nở rộ
Chúng ta run rẩy đứng bên nhau
Thì sẽ hiểu thế nào là ấm áp
Vẫn còn chưa kịp nắm tay anh
Đi qua bờ cát hoang vu quạnh vắng
Có lẽ từ nay trở đi, em sẽ học được cách trân trọng
Thiên trường và địa cửu...”
Hiểu Khê vừa nghe nhạc vừa khóc nức nở. Người lái xe taxi nhìn cô qua gương
chiếu hậu, quan tâm hỏi: “Tiểu thư, cô không sao đấy chứ?”
“Không có gì, anh cứ tập trung lái xe đi!” Cô cầm lấy giấy ăn, vừa lau khô
nước mắt vừa nói, trong lòng thầm nghĩ: “Mình sẽ ổn, sẽ ổn cả. Qua đêm
nay, mình nhất định sẽ ổn thôi!”