8.2 Trời quá tối, cô sợ không nhìn rõ được khuôn mặt anh
“Ngựa tốt cũng có thể ăn cỏ phía sau lưng. Có nhiều khi, con người đi loanh
quanh một vòng rồi lại về điểm ban đầu, sau một hồi so sánh rất lâu mới
phát hiện ra ai là người tốt nhất. Chỉ sợ lúc quay đầu lại thì chẳng còn cỏ mà gặm nữa!
Người tình cũ tốt nhất đừng nên gặp lại, khi gặp lại chỉ có hai mục đích sau, một vì tình dục, hai là vì tiền bạc.”
Buổi tối quay về nhà, đối diện với một căn phòng trống trải, nhiều lúc Hiểu
Khê cảm thấy vô cùng đơn độc. Có điều, từ khi rời xa bố mẹ, nhiều năm
nay chẳng phải cô vẫn sống một thân một mình hay sao? Thực ra, cô đã quá quen thuộc với cảm giác quạnh quẽ, đơn côi này, còn bây giờ, cô học
cách hưởng thụ sự quạnh quẽ, đơn côi ấy. Trước đây, cô đã mua bộ đồ ngủ
tình nhân rất đẹp, cô khát khao một cuộc sống hạnh phúc bên Nguyên Kiệt, nhưng sau này, cô nhận ra đó chỉ là mong muốn của riêng mình mà thôi.
Từ sau khi chia tay với Phó Vân, Hiểu Khê chưa hề gặp lại anh, hoặc cũng có thể nói, anh lại biến mất thêm lần nữa. Ít nhất là biến mất khỏi thế giới của Hiểu Khê, cô thầm nghĩ, có lẽ anh sẽ không bao giờ quay lại
đây nữa. Anh có biết bao người phụ nữ đang trông đợi nên sẽ chẳng bao
giờ cảm thấy đơn độc hết. Không biết bắt đầu từ lúc nào, việc đầu tiên
khi Hiểu Khê về nhà là bật máy tính lên, để đèn sáng choang, bật cả ti
vi rồi vặn tiếng oang oang... Cô muốn trong căn nhà của mình phải có một tiếng động gì đó. Kì thực, đó là vì cô sợ cô đơn. Nếu như trong không
khí chỉ còn lại sự đơn độc, vậy thì cô hi vọng ít nhất vẫn còn có chút
âm nhạc bầu bạn với mình. Trên máy tính, bài hát Con đường xa xôi nhất của Hồ Đức Phu phát đi phát lại.
“Đây chính là con đường xa xôi nhất để tới được nơi gần nhất bên em
Đây là cuộc huấn luyện gian khổ nhất để dẫn tới sự đơn thuần tuyệt đối
Anh và em phải đi khắp các cánh cửa ở nơi xa xăm
Thì mới có thể tìm được cánh cửa của mình, con người thuộc về mình...”
Con đường xa xôi nhất giữa Hiểu Khê và Nguyên Kiệt chẳng phải chính là cách xa chân trời góc bể sao? Bởi vì cô đơn, con người ta khó tránh khỏi
việc nhớ lại những người cũ, đến lúc này, nhớ tới Nguyên Kiệt, cô đã
không còn cảm giác buồn bã như xưa nữa. Anh có lẽ chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của cô mà thôi. Hiểu Khê nằm trên giường, đắp
mặt nạ giữ ẩm cho da. Tiết thu ở Bắc Kinh càng ngày càng khô hanh, cộng
thêm rối loạn nội tiết, mặt cô mọc đầy mụn. Nếu không dùng mặt nạ để bổ
sung dưỡng chất thì chắc Hiểu Khê chẳng còn mặt mũi nào ra đường nữa.
Hôm qua, Lưu Hiên còn trêu đùa cô: “Hiểu Khê, em là ‘chiến sĩ thiếu nữ
xinh đẹp’ sao?”
“Cái gì cơ?” Hiểu Khê chẳng hiểu anh nói gì cả.
“Em thấy đấy, giờ em đã trở thành chiến sĩ diệt mụn duy nhất trong công ty mình rồi còn gì?”
“Được đấy, anh lại bắt nạt người khác rồi.” Hiểu Khê tỏ vẻ tức giận. Những
ngày tháng không có đàn ông, sống đơn côi một mình, không mọc mụn mới
lạ! Mọc thì cứ mọc đi dù gì hiện nay cô cũng chẳng có tâm trạng hẹn hò
yêu đương, không bị lũ ruồi nhặng vây quanh là tốt rồi.
Tiếng
chuông di động bỗng vang lên, là ai chứ? Sao lại cứ chọn đúng lúc cô
đang đắp mặt nạ mà gọi, nếu bị thêm một nếp nhăn, cô nhất định sẽ tính
sổ với người này. Hiểu Khê không có ý định nghe máy, đợi đến lúc đắp
xong mặt nạ rồi gọi lại sau cũng được, nhưng di động vang lên một tiếng
rồi ngắt luôn tiếp đó lại vang lên rồi lại ngắt. Tên thần kinh bất
thường nào thế? Biến thái hay sao? Hiểu Khê bỏ mặt nạ dưỡng ẩm xuống
định cầm di động lên mắng cái tên biến thái ở đầu dây bên kia một trận.
Cô vừa cầm di động thì liền nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn, mở ra xem không ngờ là Nguyên Kiệt. Những cuộc gọi nhỡ lúc nãy cũng là của anh,
mặt trời lại mọc từ phía tây sao? Đã chia tay hơn nửa năm nay, trừ lần
gọi điện hỏi thăm khi Phúc Kiến bị ngập lụt lần trước, trừ tin nhắn gửi
chung cho mọi người vào những dịp lễ tết, anh chẳng bao giờ chủ động gọi điện thoại hay nhắn tin cho Hiểu Khê cả.
“Anh đang đi tìm vết
tích em đã đi qua.” Đọc tin nhìn Nguyên Kiệt gửi tới, Hiểu Khê thực sự
không hiểu anh đang muốn nói gì. Trả lời lại hay không, Hiểu Khê suy
ngẫm giây lát, cuối cùng nhắn lại một dòng tin: “Vị tiên sinh này, phải
chăng ngài gửi nhầm số?”
“Không nhầm đâu, anh đang kiếm tìm vết tích Hiểu Khê của anh đã đi qua.”
“Anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở Phúc Châu [Là một thành phố thuộc tỉnh Phúc Kiến].”
“Ồ, anh đi công tác hả?” Tại sao Nguyên Kiệt lại đi tìm vết tích của cô
nhỉ? Người đàn ông thuộc cung Ma Kết mãi mãi luôn coi trọng sự nghiệp
hơn mọi thứ, làm sao có thể vì một người phụ nữ mà chạy tới một thành
phố xa xôi tìm kiếm vết tích mà cô đã từng đi qua chứ? Đúng là hiếm
thấy!
“Ừm, anh đang khảo sát thị trường.” Anh nhanh chóng trả lời lại. Xem ra chuỗi cửa hàng của anh đã vươn ra toàn quốc rồi. Thỉnh
thoảng ngoài công việc, anh mới nhớ tới cô mà thôi. Hiểu Khê cố gắng
kiềm chế lại cảm xúc, quyết không dễ dàng cảm động trước những lời nói
của anh.
“Em đã quên anh từ lâu rồi đúng không?” Đây là những lời gì chứ? Rốt cuộc anh có ý gì?
“Lẽ nào đây không phải là kết quả mà anh mong muốn? Phải chăng muốn em đeo
bám anh dai dẳng mãi sao?” Lẽ nào anh muốn cô phải suốt một đời khắc cốt ghi tâm anh ư?
“Anh không thể quên em được, anh nhớ rõ từng chi
tiết, từng bộ phim, từng bữa cơm, từng bộ quần áo em mặc khi chúng ta
còn bên nhau...”
Dòng tin nhắn này bất giác gợi lại trong cô
những ngày tháng hai người hạnh phúc, vừa ăn bắp rang bơ vừa xem phim,
vừa ăn thịt xiên nướng vừa dạo bộ bên đường... Hiểu Khê không thể phủ
nhận, cô thực sự cảm động trước tin nhắn này. Những kí ức bị phong tỏa
bấy lâu cuối cùng cũng trỗi dậy, nhưng cô không thể, không thể hồi đáp
lại điều gì. Cô cố kìm nén cảm xúc, trả lời lại anh: “Anh có thể đi viết kịch bản phim được đó.” Rồi cô tắt luôn di động. Nhưng làm sao có thể
tắt nổi hồi ức chứ? Hiểu Khê mong manh lại có thêm một đêm dài mất ngủ.
Ngày hôm sau, gần đến lúc tan làm, cô thấy MSN của Nguyên Kiệt sáng đèn.
Hiểu Khê thần người nhìn cái tên đã từng rất quen thuộc với cô. Khoảng
thời gian khi anh mới rời khỏi Bắc Kinh, Hiểu Khê mong ngóng anh lên MSN biết bao, cho dù anh bận đến mức không có thời gian nói chuyện cùng cô, chỉ cần nhìn thấy anh lên MSN thì cô cũng đã cảm thấy an tâm rồi, lúc
đó, cô đã nghĩ dường như anh vẫn đang ở Bắc Kinh, đang ở cạnh bên mình.
Khoảng thời gian đó, cho dù anh không Online, nhưng mỗi khi đọc được tin tức gì thú vị, có ích là cô lại gửi tin nhắn online cho anh.
Giờ đây, khi nhìn thấy cái tên ấy, Hiểu Khê chỉ còn biết ngồi thẫn thờ ở
đó, không còn chút sức lực nào để gõ chữ nữa. Khoảng mười phút sau, cửa
sổ chat của Nguyên Kiệt bỗng hiện lên.
“Ngày kia, anh sẽ tới Bắc Kinh.”
Ngày kia, anh tới Bắc Kinh thì có liên quan gì đến cô chứ?
“Ồ.” Cô đáp cụt lủn.
“Em có bằng lòng gặp mặt anh không?”
“Chúng ta gặp lại nhau thì có ý nghĩa gì nữa?” Đúng vậy, người yêu đã chia tay, gặp mặt có ý nghĩa gì chứ?
“Ý nghĩa? Gặp mặt thì chính là có ý nghĩa rồi.” Nguyên Kiệt nhanh chóng trả lời.
“Anh không sợ em lột da, rút gân, hút hết máu anh sao?” Gặp mặt chính là có ý nghĩa ư? Có ý nghĩa gì đây?
“Anh sẽ để mặc cho em xử lí. Em có đồng ý gặp anh không?”
“Chuyện đó để tính sau!” Trong lòng Hiểu Khê bất đầu mâu thuẫn.
“Em không muốn gặp anh thì thôi vậy.” Sau đó, Nguyên Kiệt lập tức offline.
Hiểu Khê nghĩ, cô nhất định sẽ không làm người phụ nữ bảo đến thì đến, đuổi
đi thì đi. Dựa vào cái gì mà anh muốn gặp tôi thì tôi nhất định phải ra
gặp, anh không muốn gặp tôi thì trốn chạy tới nơi xa xôi, anh tưởng rằng mình là vua sao? Hiểu Khê cũng cảm thấy vô cùng bực bội, tức giận. Tên
đàn ông tự cao tự đại này, dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo thế chứ?
Khi về đến nhà, Hiểu Khê trằn trọc trên giường mãi mà không thể ngủ nổi, cô liền gọi điện thoại cho Trác Nhiên.
“Loại đàn ông như thế, gặp hắn làm gì chứ? Hiểu Khê, cô không được quay đầu
lại, anh ta đã gây tổn thương sâu sắc cho cô đến như thế mà còn chưa đủ
sao?” Trác Nhiên kiên quyết phản đối Hiểu Khê gặp mặt Nguyên Kiệt.
Hiểu Khê vẫn không thể ngủ nổi, đêm khuya, cô lại lên mạng MSN, nhìn thấy
một người bạn ở Pháp cũng đang online, cô nhanh chóng hỏi ý kiến cậu ta.
“Tâm trạng của cậu như thế chứng tỏ trong lòng cậu vẫn không thể quên được
anh ta. Thực sự trong sâu thẳm trái tim cậu rất muốn gặp anh ta, đúng
không?” Người bạn kia hỏi lại.
“Đúng thế!” Đích thực Hiểu Khê rất muốn gặp lại Nguyên Kiệt, nhưng lí trí lại mách bảo cô không được gặp
anh, cũng giống như Trác Nhiên nói vậy.
“Thực ra mình cho rằng
ngựa tốt cũng có thể ăn cỏ sau lưng. Có nhiều khi, con người đi loanh
quanh một vòng rồi lại quay về điểm ban dầu, sau một hồi so sánh rất lâu mới phát hiện ra ai là người tốt nhất. Nếu cậu muốn gặp anh ta thì cứ
đi gặp đi, nhưng phải lường trước được kết quả tồi tệ nhất.”
“Kết quả tồi tệ nhất sẽ thế nào?”
“Cậu nghĩ xem, chính là chỉ mong muốn về xác thịt mà thôi.” Anh bạn thẳng thắn nói.
“Vậy thì kết quả tốt nhất là gì?”
“Chính là anh ta nhận ra rằng cậu vẫn là người tốt nhất, anh ta muốn được nối lại quan hệ tình cảm với cậu.”
“Vậy cậu cảm thấy tỉ lệ nào cao hơn?”
“Rất khó nói. Phải xem suy nghĩ trong lòng của cậu như thế nào, nếu thực sự
muốn gặp thì cứ đi đi, nếu như cảm thấy không gặp sẽ rất hối hận thì hãy đi đi, nhưng mà cậu phải chuẩn bị tâm lí cho kết quả tồi tệ nhất.”
Sau khi đưa ra phân tích kĩ càng, Hiểu Khê cảm thấy đã đỡ mơ hồ hơn nhiều.
Cô quyết định sẽ đi gặp anh. Nhưng nhắn tin vào giữa đêm khuya chẳng
phải sẽ cho anh biết cô vô cùng quan tâm tới anh sao? Anh nhất định sẽ
nghĩ rằng cô mất ngủ hoàn toàn là vì anh. Ngày hôm sau, trước lúc vào
làm, Hiểu Khê mới gửi tin nhắn, bảo rằng anh có thể gặp cô.
Cả
ngày hôm đó, Hiểu Khê chẳng thể nào tập trung tinh thần để làm việc
được, đi lấy nước thì nước tràn ra khỏi cốc mà cô cũng không biết.
Chuyến bay tối là vào mười một giờ đêm, Nguyên Kiệt báo cô biết anh đã tới Bắc Kinh. Người đàn ông này cuối cùng đã quay trở lại thành phố mà hai
người đã từng yêu nhau thắm thiết. Tuy Hiểu Khê rất muốn gặp anh nhưng
trời đã quá khuya, cô tự nhủ không thể đi được.
Trời quá tối, cô
sợ không nhìn rõ được khuôn mặt anh, cô sợ không nhìn rõ dược ánh mắt
của anh, điều cô càng sợ hơn nữa là không phân biệt nổi sự thật giả
trong anh.
Hiểu Khê nói với Nguyên Kiệt rằng ngày mai có thể đi
ăn tối cùng anh. Không biết bây giờ trông anh thế nào? Béo lên hay là
gầy đi? Hiểu Khê tưởng tượng đến cảnh vật ngày mai khi hai người gặp
nhau. Cô phải ngủ một giấc thật ngon, không thể để quầng thâm hiện dưới
mắt được, phải trông thật xinh đẹp để anh thấy, để cho anh biết rằng,
không có anh ở bên cạnh, cô vẫn sống tốt như bình thường, hơn nữa, còn
càng ngày càng xinh đẹp. Cuối cùng, Hiểu Khê phải dùng cách đếm cừu mới
có thể an giấc.