Bị Độc Thân

Chương 6: Chương 6




1.7 Rốt cuộc thì em muốn tìm một người đàn ông như thế nào?

“Phụ nữ luôn luôn muốn tìm được một người đàn ông mình yêu hay chí ít cũng phải mạnh mẽ và giỏi giang hơn mình. Những người đàn ông như thế hầu hết đều ở trên cao, đến chỗ kiễng chân còn chẳng đủ, mà cho dù có đủ thì cũng phải tranh giành, đánh nhau đến ngã chết mới thôi.”

Trên đường tan sở về nhà, trời đã bắt đầu đổ những hạt mưa tuyết li ti. Hiểu Khê lập tức kéo khóa áo lên kín cổ, gió lạnh thổi vù vù bên tai. Nhìn một đôi tình nhân ôm nhau trên chiếc xe đạp vụt qua người cô, Hiểu Khê vô cùng ngưỡng mộ đồng thời ước ao cái cảm giác ấm áp được yêu thương bảo vệ của một người đàn ông. “Chân mệnh thiên tử” của cô rốt cuộc bao giờ mới xuất hiện? Nếu anh ấy có thể từ trên trời rơi xuống giống như những bông tuyết này thì hay biết bao! Hoặc là vào đêm Giáng Sinh, nếu ông già Noel vứt cho cô một anh chàng qua ống khói thì tuyệt quá! Ông già Noel à, cháu không cần món quà gì hết, chỉ cần một người đàn ông là được rồi, anh ấy chính là món quà lớn nhất đối với cháu.

Những bông tuyết trắng tinh khôi nhỏ li ti nhẹ nhàng đậu trên long mi của Hiểu Khê, cô khẽ nhắm mắt lại, lẩm nhẩm lời cầu nguyện dưới bầu trời trắng xóa tinh khôi.

Hiểu Khê quyết định đi tới khu chợ gần đó để mua thịt bò để nấu món canh bí xanh thịt bò. Trước khi người đàn ông đích thực trong đời xuất hiện, cô phải đối xử thật tốt với bản thân. Và cả khi anh ấy xuất hiện, cô chắc chắn sẽ vỗ cho anh béo trắng, hồng hào. Còn lúc này, không có người đàn ông che chở, bảo vệ thì đành phải khỏa lấp bằng thức ăn thôi!

Hiểu Khê vừa cho thịt bò vào nồi thì Giai Hân gọi điện đến.

“Thế nào rồi, nói chuyện trên MSN sao rồi?”. Xem ra bà chị Giai Hân đang rất rảnh rỗi, lại còn gọi điện hỏi tiến triển đến đâu nữa chứ!

“Chị có biết không, chị hơi bị nhiều chuyện đấy, sắp trở thành bà tám chính hiệu của các tạp chí lá cải về ngôi sao rồi đó!”. Hiểu Khê không ngại ngùng chê bai.

“Em tưởng rằng mình là một đại minh tinh hay sao? Có điều trong mắt chị, em đích thực là một ngôi sao nhỏ, hi hi.”

“Thì cũng chỉ nói chuyện linh tinh một chút thôi ấy mà.”

“Cảm giác thế nào?”

“Cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Chỉ như một người bạn bình thường, nói vài câu chuyện về cuộc sống hàng ngày thôi.”

“Nguyên Kiệt rất tự tin, bởi vì anh ấy thực sự bản lĩnh và tài năng, Mặc dù anh ấy cũng có thể có chút tự ti bởi từ nhỏ hoàn cảnh gia đình đã khó khăn. Cho nên, nếu em thực sự không thích anh ấy thì tốt nhất đừng có đả kích người ta”. Hiểu Khê không ngờ chị ấy lại nhất nhất bảo vệ Nguyên Kiệt. Không biết Nguyên Kiệt đã cho chị ấy lợi lộc gì nữa, nhưng dựa vào cái gì mà chị ấy dám khẳng định cô sẽ làm anh ta tổn thương chứ?

“Năm nào anh ấy cũng tài trợ cho các em nhỏ có hoàn cảnh gia đình khó khăn được đi học, thậm chí còn lên tận vùng núi để dạy học cho các em ấy nữa…”. Giai Hân ở đầu dây bên kia cứ thao thao bất tuyệt.

Nghe xong những lời này, Hiểu Khê thực sự thay đổi cách nhìn của mình về Nguyên Kiệt. Nói đến tự ti, bản thân cô chưa hề động chạm gì tới hoàn cảnh của anh ta. Nhưng khi nhớ đến cuộc đối thoại trên MSN, Hiểu Khê cảm thấy có chút day dứt vì bản thân đã tự cao tự đại quá.

Bởi vì cảm giác day dứt cứ bám lấy cô cả đêm, nên ngày hôm sau, cô chủ động nói chuyện vô cùng hòa nhã cùng Nguyên Kiệt.

“Nghe nói năm nào anh cũng lên các vùng miền núi để dạy học cho các em nhỏ, có thật không?” Hiểu Khê chủ động bắt chuyện. Thế nhưng không ngờ một lúc lâu sau vẫn không có hồi âm. Phải chăng hôm qua, cô đã làm tổn thương lòng tự tôn của anh nên hôm nay, anh không thèm để ý đến cô nữa? Chắc anh không đến mức nhỏ nhen, hẹp hòi đến vậy chứ?

Mãi cho tới gần giờ ăn trưa mới thấy Nguyên Kiệt trả lời.

“Thật ngại quá, lúc nãy có khách hàng tới nên cả buổi sáng nay, tôi ở trong phòng hội nghị.”

“Ha ha, tôi có thể hiểu mà, đã là Tổng Giám đốc thì làm gì có người nào mà không bận rộn?”

“Chuyện dạy học cũng chẳng có gì, chỉ là mỗi năm, tôi tranh thủ chút ít thời gian đến thăm các em nhỏ đó thôi.”

“Hay quá, nếu như có cơ hội thì nhớ cho tôi đi cùng nhé!”. Hiểu Khê chân thành nói. Thực ra, ở trong thành phố lớn hoa lệ, sang trọng, thỉnh thoảng về vùng thôn quê, nếm trải một chút cuộc sống đơn thuần, giản dị và giúp đỡ những người thiệt thòi hơn mình cũng là một niềm vui thú vị.

“Được thế thì còn gì bằng, nhất định vậy nhé!”. Nguyên Kiệt hào hứng đáp. Với một người luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác như anh, Hiểu Khê hi vọng anh sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc.

“Sở thích của anh là gì?”

“Đọc sách, chơi bóng rổ. Còn cô?”



Lần đầu tiên, Hiểu Khê và anh nói chuyện hòa hợp như vậy. Lần này, cô không còn hững hờ như mọi khi nữa.

Đọc được một câu chuyện thú vị trên mạng, cô liền gửi ngay cho anh xem: “Ngày xửa ngày xưa, có một chàng thư sinh và một cô gái hẹn ước nhau sẽ kết hôn. Nhưng khi đến ngày đó, cô gái lại bị gả cho một người khác. Chàng thư sinh nọ bị tổn thương nặng nề, sinh bệnh nằm liệt giường. Người nhà đã cố gắng dùng mọi phương cách nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Người thân tận mắt nhìn thấy anh thoi thóp, chỉ còn chút hơi tàn nhưng đành bất lực. Lúc đó, có một vị sư đi ngang qua. Sau khi biết được sự tình, vị sư quyết định sẽ khuyên giải cậu thư sinh kia. Vị sư đi đến trước giường, lấy một chiếc gương đưa cho anh thư sinh xem. Chàng thư sinh nhìn thấy trong đó là biển khơi mênh mông, trên bãi cát có một người phụ nữ gặp nạn đang nằm bất động.

Người thứ nhất đi qua, liếc mắt nhìn, lắc lắc đầu rồi đi mất...

Người thứ hai đi qua, cởi áo ra đắp lên người người phụ nữ đó rồi lại đi mất...

Người thứ ba đi qua, tiến lại gần, đào một chiếc hố, thận trọng đặt thi thể cô vào trong đó rồi chôn cất đàng hoàng.

Đang trong lúc nghi hoặc, hình ảnh đó bỗng biến mất, chàng thư sinh liền nhìn thấy người vợ chưa cưới của mình trong khoảnh khắc động phòng hoa chúc, anh chồng đang gạt khăn trùm đầu ra… Chàng thư sinh vẫn ngây ngô không hiểu mấy điều này.

Vị sư liền giải thích: “Người phụ nữ nằm chết trên bãi cát đó chính là kiếp trước vị hôn thê của cậu. Cậu chính là người thứ hai đi qua đó, người đã cho cô ấy một chiếc áo. Kiếp này cô ấy yêu đương hẹn hò với cậu, chỉ là để trả nợ ân tình đó cho cậu mà thôi. Nhưng người mà cô ấy dùng trọn đời trọn kiếp để báo đáp là người đã chôn cất thi thể của cô ấy. Người đó chính là người chồng hiện nay của cô ấy.”

Chàng thư sinh lập tức tỉnh ngộ, ngồi dậy khỏi giường, sau đó khỏi bệnh”.

Một lúc sau, Nguyên Kiệt trả lời: “Truyện hay quá! Chuyện này giải thích cho những cuộc tình dù giữa họ quả thực không có vấn đề gì to tát nhưng rốt cục họ cũng chẳng thể đến được với nhau để có một cái kết tốt đẹp.”

Và rồi họ nói chuyện say sưa với nhau cho tới tận giờ tan làm.

“Tối nay, anh có bận gì không?”

“Tối nay, tôi ra ngoài ăn với bạn. Còn cô thì sao?”

“Tôi ăn một mình thôi, ăn tạm cái gì đó là xong ấy mà”. Nói xong câu ấy, cô bỗng giật mình tự cảm thấy trong lời nói của mình có đôi chút đáng thương khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng động lòng trắc ẩn.

“Rốt cuộc thì em muốn tìm một người đàn ông như thế nào?”. Nguyên Kiệt đột nhiên hỏi.

Thực ra đây cũng chính là câu hỏi mà Hiểu Khê đã không ngừng tự hỏi bản thân bấy lâu nay

“Nói thật là tôi cũng không biết nữa, quan trọng là phải xem cảm giác của mình thế nào”. Hiểu Khê thoáng ngạc nhiên về câu trả lời của mình.

“Cảm giác luôn không chắc chắn mà lại còn khó nắm bắt nữa. Nhìn qua thì tưởng không có tiêu chuẩn gì, nhưng thực chất toàn là tiêu chuẩn đó.”

“Có lẽ vậy. Người ấy của tôi chắc chắn sẽ phải khiến tôi cảm thấy yêu, chí ít thì cũng mạnh mẽ, giỏi giang hơn tôi.”

“Thật không? Em yên tâm, anh nhất định sẽ mạnh mẽ và giỏi giang hơn em”.

Giai Hân nói rất đúng, Nguyên Kiệt rất tự tin, thậm chí là tự tin thái quá. Hiểu Khê thực sự không biết phải trả lời thế nào. Có điều, để cập đến vấn đề ấy với anh như vậy nhưng cô lại không cảm thấy khó chịu. Chí ít thì cũng hơn ngày ngày phải chơi mấy trò game online.

“Trong tình yêu, tôi có hai nguyên tắc: Người ấy không nhất thiết phải nuôi tôi, nhưng phải có đủ năng lực để nuôi tôi. Người ấy không nhất định phải cưới tôi, nhưng nhất định phải có thành ý muốn cưới tôi”. Hiểu Khê thành thật nói.

“Em cá tính thật đấy! Em là người con gái đặc biệt nhất mà anh từng gặp.”

Câu này có được coi là một câu ngầm ý khen ngợi không? “Đặc biệt”, Hiểu Khê rất thích hai chữ này.

“Ngày mai anh phải đi công tác Quảng Châu rồi, nửa tháng sau mới về. Lúc đó, chúng ta có thể gặp mặt được không?” Nguyên Kiệt chân thành đưa ra lời đề nghị.

Hiểu Khê ngồi đầu mạng bên này hoàn toàn bất ngờ, không biết nên đồng ý hay từ chối.

“Nếu như em chịu gặp mặt anh, vậy thì đối với anh, Bắc Kinh đã có một lí do để khiến anh dừng chân.”

“Được thôi, nếu như công việc của tôi không quá bận”. Nguyên Kiệt nói rất chân thành, thậm chí chân thành tới mức khiến người ta không nỡ từ chối. Hiểu Khê trả lời anh, sau đó, cô tắt đèn đi ngủ.

Thế nhưng cô lại không thể ngủ nổi. Đoạn đối thoại ban nãy chẳng khác nào đoạn phim chầm chậm tái hiện ngay trước mắt cô.

“Có lẽ mình thực sự quá vô vị. Ngày mai tỉnh lại sẽ quên ngay thôi”, Hiểu Khê thầm nghĩ.

“Anh vừa mới xuống máy bay, em đang làm gì thế?”. Chín giờ tối ngày hôm sau, Hiểu Khê nhận được tin nhắn của Nguyên Kiệt.

“Tôi vừa mới ăn tối xong, chút nữa sẽ xem phim”. Hiểu Khê có sao nói vậy. Vốn dĩ, cuộc sống của Hiểu Khê là theo lối sống tiểu tư sản điển hình. Có lúc cô ở nhà nấu cơm rồi xem phim điện ảnh đen trắng, có lúc lại ra ngoài quán cà phê ngồi phơi nắng. Cuộc sống của Hiểu Khê chưa lúc nào ngừng nghỉ, khô khan và vô vị hết. Lúc nào Hiểu Khê cũng sắp xếp một ngày của mình vô cùng kĩ càng. Chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy mình không sống uổng phí. Mỗi ngày, mỗi phút bản thân cô đều đang trưởng thành, đều có thu hoạch, hơn nữa đảm bảo cho bản thân luôn vui vẻ, hạnh phúc.

“Cuộc sống của em cũng thú vị đấy nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, phải biết cách yêu lấy bản thân mình chứ!”

“Đồng nghiệp đến đón anh rồi, chút nữa mình nói chuyện tiếp nhé!”

“Không cần thiết đâu, ngồi máy bay ba tiếng đồng hồ, nhất định rất mệt mỏi, anh nghỉ ngơi sớm cho khỏe!”

“Nói chuyện với em cũng là một hình thức nghỉ ngơi mà!”. Một câu tán tỉnh trơn tru, ngọt ngào và không hề sống sượng! Người đàn ông này không hề đơn giản như cô đã nghĩ. Hiểu Khê bắt đầu cảm thấy vô cùng hiếu kì, đối với cô lúc này, Nguyên Kiệt chính là một câu đố thú vị.

Những buổi tối sau đó, anh luôn luôn gọi điện đúng giờ, toàn nói những chuyện hôm nay làm việc gì, đã gặp những ai… Tóm lại là không hề thiếu chuyện ddeerr nói, đều là những chủ đề giữa những người bạn thông thường với nhau. Tiền phí điện thoại của anh có lẽ đã tăng lên đáng kể. Tấn công bằng điện thoại quả nhiên vô cùng lợi hại, Hiểu Khê bắt đầu có cảm tình với anh, phòng tuyến trong lòng đang dần dần được tháo bỏ. Chỉ có điều, cô không hề ý thức được điều đó.

Người trong cuộc mơ hồ, mọi việc luôn là như vậy.

Một tuần trôi qua, tối nào Hiểu Khê cũng gối điện thoại mà chìm vào giấc ngủ sau mấy tiếng đồng hồ buôn chuyện với Nguyên Kiệt. Đến ngày thứ tám, không hiểu sao đã chín giờ rồi mà cô vẫn không hề nhận được tin tức gì của anh, điện thoại không, tin nhắn cũng chẳng có. Nhưng khi Hiểu Khê đang bận rộn nấu canh rong biển sườn heo trong bếp thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô liền phi như bay ra nhận điện thoại.

“Sao mãi giờ này mới gọi thế?”

“Ồ, đang nói chuyện với ai vậy?”. Giọng Giai Hân vang lên trong điện thoại.

Nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, Hiểu Khê đành cười ngốc nghếch cho qua chuyện.

“Trần Tổng chứ gì? Không tệ đâu, xem ra hai người tiến triển cũng nhanh đấy!”

“Ây da, vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận chị ạ, bọn em chỉ nói chuyện thôi mà. À đúng rồi, chị gọi cho em có việc gì thế?”

“Chị có vé đi xem kịch nói, ngày mai, hai chị em mình đi xem nhé! Phần tiếp theo của vở Má Hoa, hài hước lắm!”

“Được đó, em cũng lâu rồi chưa đi xem kịch.”

“Vậy nhé! Mà này, có chuyện gì thì phải báo luôn cho chị đấy! Chị là chuyên viên giám sát tình cảm mà!”

“Em biết rồi, chuyên viên giám sát ạ!”. Giai Hân còn chưa làm mẹ mà đã thế, nếu mà thành mẹ rồi thì đúng là rắc rối khủng khiếp!

Cúp máy xong, Hiểu Khê lại nhìn đồng hồ. Đã mười giờ đêm rồi, Nguyên Kiệt vẫn chưa gọi. Từng giây từng phút chậm chạp trôi qua…

“Mình việc gì mà phải ngồi thẫn thờ ở đây chờ anh ta chứ?”. Hiểu Khê tự trách móc bản thân. Nghĩ thế, cô liền chạy đến bên máy tính chơi điện tử nhằm tăng level. Người đấu với cô rất lợi hại, khiến cô mất đi không ít điểm số. Chơi mãi cho tới hai giờ đêm, mệt quá, cô mới đi ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, Hiểu Khê phát hiện ra mắt mình thâm xì như mắt gấu trúc. “Nếu không còn gấu trúc nữa thì tôi chính là bảo vật quốc gia”, hic. Trong khi đó, lịch trình ngày hôm nay đã đầy ắp: Buổi sáng, cô phải đi gặp khách hàng lấy tài liệu mới nhất về sản phẩm để chuẩn bị làm thủ tục khai báo hải quan; buổi chiều đi cùng Lưu Hiên đàm phán với khách hàng mặc dù Hiểu Khê đi theo chỉ mang tính chất trợ lý mà thôi. Bởi hiện nay cô vẫn chư với đến tầm khí thế kiên định, khả năng quan sát nhạy bén. Dù vậy cô cũng đang từ từ học hỏi tiếp nhận và ghi nhớ các kỹ năng cần thiết; Buổi tối, cô hẹn đi xem kịch nói Má Hoa cùng Giai Hân.

Điểm lại lịch trình xong, Hiểu Khê liền trang điểm nhẹ nhàng rồi nhanh chóng ra khỏi nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.