“Ngươi muốn cái gì cũng được, chú ếch thân yêu”. Công chúa nói. “Ta có thể cho ngươi quần áo, váy vóc, ngọc ngà châu báu của ta, thậm chí ngay cả
chiếc vương miện trên đầu ta cũng được”.
“Quần áo, váy vóc, ngọc ngà châu báu và cả vương miện của nàng với ta đều không cần thiết”. Chú ếch đáp. “Nhưng nếu nàng thích ta thì hãy để ta được làm bạn của nàng,
chơi đùa với nàng, ngồi cùng bàn, dùng thức ăn trên chiếc đĩa bằng vàng
của nàng, uống nước cùng một ly với nàng, buổi tối ngủ trên cùng một
chiếc giường với nàng… Nếu như nàng đồng ý, ta nguyện nhảy xuống giếng,
nhặt quả bóng vàng cho nàng.”
“Được thôi”. Công chúa đáp lời.
- Hoàng tử Ếch (Truyện cổ Grim) -
2.1 Phải chăng tình yêu cũng giống như chuyện làm ăn, tồn tại mối quan hệ đôi bên cùng có lợi?
“Một tình yêu lâu dài chắc chắn là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, hơn nữa
còn bình ổn. Nếu một ngày nào đó đột nhiên mất cân bằng, vậy thì mối
quan hệ ấy nhất định sẽ tan vỡ.”
Buổi sáng mùa đông ở phương Bắc, đến tám giờ rồi, trời mới bắt đầu sáng. Những luồng gió
khô hanh, lạnh lẽo quẩn quanh trong không khí, khiến cho đầu óc con
người không thể nào không tỉnh táo được. Mặt trời đã lên cao, một ngày
mới lại bắt đầu.
“Hiểu Khê, chuẩn bị tài liệu đi nhé, hai giờ chiều chúng ta sẽ xuất phát!”
“Được ạ”. Dạo này, cứ ăn xong bữa trưa là Hiểu Khê lại buồn ngủ. Xem ra kiếp
sau, cô nên làm một con rắn, mùa đông đến là bắt đầu ngủ đông dài kì.
Đối nghịch lại, kiếp này thứ động vật mà cô sợ nhất lại chính là rắn.
Chỉ cần nhìn thấy thân mình dài ngoằng, uốn lượn của nó lúc bò trên mặt
đắt là toàn thân cô đã run lên sợ hãi. Thế nên hai bộ phim “Mãng xà
cuồng điên” và “Rắn giữa không trung” có đánh chết cô cũng không dám
xem.
Thế nhưng vừa mới nghe tới phải đi đàm phán, Hiểu Khê lập
tức sẵn sàng chiến đấu, nhanh chóng rảo bước. Trong công việc nhất định
phải có tác phong chuyên nghiệp. Đây cũng chính là điều mà Hiểu Khê để
tâm nhất.
“Hiểu Khê, không cần phải vội vã như vậy, vội vã sẽ làm lộ rõ vẻ lo lắng. Một khi lo lắng là sẽ bị đối phương nắm bắt được điểm yếu ngay”. Lưu Hiên nói rồi đưa tay ra, tỏ ý muốn cầm hộ Hiểu Khê chiếc máy tính xách tay.
“Làm sao em dám để cho cấp trên cầm hộ đồ chứ?”. Hiểu Khê tránh người sang một bên, từ chối.
“Bây giờ đang ở thang máy, không còn là lãnh địa của công ty nữa”. Anh kiên
quyết, tay vẫn đưa ra chờ đón lấy chiếc máy tính xách tay từ cô.
“Tục nữ có câu, một ngày làm thầy cả đời như cha. Đã là cấp trên thì ở đâu cũng vậy hết”. Hiểu Khê cố chấp.
“Hiểu Khê, sao em lại cổ hủ thế hả? Được rồi, anh là cấp trên, lời nói của cấp trên thì phải phục tùng đúng không?”
Cô khẽ gật đầu.
“Được rồi, cấp trên ra chỉ thị là “đưa ngay chiếc máy tính cho anh!”. Em phụ
trách kiểm tra lại giấy tờ, xem còn thiếu cái nào nữa không!” Lưu Hiên
ngap lập tức nghiêm túc lại, hoàn toàn mang dáng vẻ của một cấp trên.
“Vâng ạ”. Hiểu Khê trong lòng tuy không mấy phục cũng đành phải đưa chiếc máy tính cho anh.
“Hiểu Khê à, những vật nặng thì không nên để cho con gái cầm. Em không nhìn
thấy trên đường, cánh mày râu đều xách túi cho các chị em sao?”
“Mỗi người có một suy nghĩ riêng. Em cảm thấy hình ảnh một người đàn ông xách túi cho phụ nữ trông rất khó coi.”
“Em đúng là đứa trẻ ngốc nghếch!”. Lưu Hiên thở dài.
Hiểu Khê không nói them gì nữa, lặng lẽ theo anh xuống tầng hầm để xe.
“Để máy tính và tài liệu ra ghế sau, em ra ghế trước ngồi đi!”. Anh ra lệnh.
“Dạ”. Hiểu Khê lí nhí đáp, đành phải tuân theo chỉ thị cấp trên.
Khách hàng lần này của họ là một trong những khách hàng lớn nhất của công ty, một công ty đồ chơi ở Ôn Châu. Đây là công ty sản xuất theo dây chuyền
hàng loạt các loại búp bê vải, đồ chơi bằng nhựa… thực lực vô cùng lớn
mạnh, hùng hậu. Công ty của Hiểu Khê phụ trách làm đại lí xuất khẩu
những đồ chơi này ra nước ngoài. Và đã làm với họ ba năm rồi. Nhưng gần
đây nghe nói có công ty xuất nhập khẩu khác không ngừng tiếp xúc với
lãnh đạo cấp cao bên này, cho nên muốn giữ vững quyền đại lí như mọi
năm thì họ phải vô cùng nỗ lực và cẩn thận trong đàm phán. Đây là lần
đàm phán thứ ba của công ty cô với bên họ. Hai bên đã đạt thỏa thuận với nhau về phương thức vận chuyển, đóng gói…, chỉ riêng giá cả là vẫn chưa thống nhất để có thỏa thuận cuối cùng. Người đại diện đặc phải của công ty đồ chơi hôm qua đã tới Bắc Kinh, nghe nói đang ở khách sạn Vương
Phủ, Xem ra họ kiếm được rất nhiều tiền.
“Lát nữa, cứ nhìn sắc
mặt anh mà hành động, chỉ cần phối hợp nhịp nhàng với anh là được rồi.
Ưỡn thẳng người lên, nhớ kĩ đấy, dáng người cũng vô cùng quan trọng”.
Anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng của cô, Hiểu Khê cũng theo đó mà thẳng lưng
lên.
Bước vào phòng hội nghị đã đặt trước, Hiểu Khê nhìn thấy bốn người đàn ông mà công ty đồ chơi đặc phải đến, tất cả đều cao hơn mét
tám, mặc vest đen, trông tráng kiện như mấy anh vệ sĩ, khí thế bức
người. Trong bốn người đó, Hiểu Khê mới gặp có một người. Lưu Hiên quay
đầu lại, nhìn cô với ánh mắt vô cùng kiên nghị. Hiểu Khê vững tin hơn,
nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Lưu Hiên bình thản bắt tay với họ
rồi tự giới thiệu. Sau một hồi nói chuyện, Lưu Hiên đi thẳng vào vấn đề
chính.
Đàm phán cũng giống như là đánh cờ, bắt đầu ván là phải
chiếm ngay vị trí có lợi hoặc mang tính chiến lược. Trong cả ván cờ phải luôn giữ vững lợi thế ban đầu của mình. Khi bước vào thế tàn cục, tận
dụng lợi thế của mình ép đối phương vào thế chết. Còn trong các vụ bàn
bạc làm ăn thì người ngồi bên kia của ván cờ chính là đối tác ký hợp
đồng. Đó là những gì mà Hiểu Khê đã được các thầy cô của mình dạy khi
còn ngồi trên ghế nhà trường. Và cho đến giờ cô vẫn còn nhớ như in.
Vốn đối tác đưa ra đơn giá mỗi con búp bê là hai mươi đồng, nhưng bên công
ty Hiểu Khê chỉ đồng ý với mức giá là mười đồng. Cho nên khoảng cách
mười đồng này chính là lí do tồn tại cuộc họp ngày hôm nay. Trong khi
đàm phán, phía bên Hiểu Khê đã tăng thêm hai đồng, còn phía đối tác thì
giảm xuống hai đồng, đồng thời cũng nhượng bộ cải tiến hơn về mặt bao
bì.
“Không giấu gì các anh, hiện nay có rất nhiều công ty, đại lí xuất nhập khẩu muốn hợp tác với bên chúng tôi. Những điều kiện mà họ
đưa ra tốt hơn công ty các anh nhiều lần. Cho nên, nếu vẫn muốn tiếp tục cuộc đàm phán này thì các anh phải nâng giá lên nữa, chứ mức giá hiện
nay của các anh, chúng tôi không thể nào chấp nhận được. Các anh chắc
cũng biết giá nguyên liệu đầu vào tăng cao, mức lương của công nhân cũng tăng lên. Với mức giá của các anh thì chúng tôi chỉ có thể uống nước
lã, hít khí trời mà sống mất”. Phía công ty đồ chơi nói chuyện giống như người vợ đang cằn nhằn chồng vậy.
“Anh nói rất đúng, giá nguyên
liệu đầu vào tăng cao, lương công nhân cũng tăng theo. Nhưng đồng thời,
giá xăng dầu cũng tăng lên hai mươi phần trăm, giá thuê nhân công của
chúng tôi cũng phải tăng lên hai mươi phần trăm. Cho nên, nếu như chấp
nhận giá đó của bên các anh thì chúng tôi xuất khẩu cũng chẳng kiếm được đồng nào. Trong khi đó, độ rủi ro cho các sản phẩm xuất khẩu của chúng
tôi lớn hơn rất nhiều so với việc sản xuất sản phẩm của các anh”. Lưu
Hiên cũng không kém cạnh đáp.
…
Sau hơn hai tiếng đồng hồ
đàm phán, tình hình vẫn chẳng có chút tiến triển nào. Mọi chuyện bắt đầu rơi vào thế khó định. Hai bên ai cũng muốn theo ý của mình không ai
chịu nhượng bộ ai. Trong lúc tạm dừng đàm phán, Hiểu Khê và Lưu Hiên đi
ra khỏi phòng hội nghị.
“Đi, mình ra ngoài uống ly cà phê!”. Lưu
Hiên nói rồi đưa Hiểu Khê xuống quán cà phê ở tầng một ngồi nói chuyện.
Sau mười phút, thương lượng lại tiếp tục diễn ra.
“Sao rồi? Hai
thanh niên trẻ tuổi tài cao đã thương thảo, bàn bạc với nhau chưa? Nếu
như không nâng giá lên thì có lẽ chúng ta cũng không còn gì để bàn nữa.
Vẫn còn ba công ty xuất khẩu đang xếp hàng để đàm phán với chúng tôi
đấy!”. Đối phương làm động tác như sắp rời khỏi bàn hội nghị. Đó đều là
những kĩ xảo đàm phán cổ xưa rồi nhưng đến nay, chúng vẫn được các bên
sử dụng rộng rãi.
“Người ta thường nói, đồ phải so sánh ba hàng,
cạnh tranh lành mạnh để so sánh cho chính xác. Chúng tôi vô cùng thấu
hiểu cách thức đàm phán của quý công ty cũng như nhiều doanh nghiệp
khác. Đồng thời, ngoài quý công ty, chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt
với trên dưới mười công ty đồ chơi từ Triết Giang cho tới Quảng Đông.
Hơn nữa, năm trong số đó được liệt vào top mười doanh nghiệp sản xuất đồ chơi mạnh nhất cả nước. Tôi cũng không ngại đưa ra danh sách đó cho các vị xem”. Lần này đến lượt Hiểu Khê lên tiếng, giọng nói không nhanh
không chậm, sau đó cô đứng dậy phát những danh sách đã in sẵn cho đối
tác.
Ba mươi giây sau, sắc mặt của đối tác lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Không kinh ngạc mới lạ, trong số đó có tới ba doanh nghiệp là đối thủ
cạnh tranh kịch liệt với họ trên thị trường hiện nay.
“Dựa theo
nguyên tắc ưu tiên, cũng như vì mối quan hệ trong suốt ba năm vừa qua
cho nên công ty chúng tôi mới quyết định tiếp tục đàm phán với các anh.
Thành ý đó của chúng tôi, hẳn quý công ty đã hiểu. Bên cạnh đó thứ chúng tôi có chính là thời gian để đàm phán với các doanh nghiệp như các anh. Chúng tôi không ngại đi đàm phán nhiều, bởi vì chúng tôi không phải bỏ
vốn đầu tư, không cần nâng cấp dây chuyền máy móc, không có đội ngũ công nhân lớn đang chờ phát lương”. Hiểu Khê bình thản nói.
“Chúng
tôi đã cho người tìm hiểu kĩ càng về tình hình quay vòng vốn của các
doanh nghiệp trên. Bọn hò đều rất xem trọng tín dụng và phương thức
thanh toán linh hoạt của chúng tôi. Trong số đó có một doanh nghiệp đang chờ thu hồi vốn để cải tiến hệ thống máy móc, một công ty đang chờ để
phát lương cho nhân viên, đã hơn hai tháng nay họ không phát lương đúng
kì hạn cho công nhân rồi. Mặt khác, sản phẩm của hai công ty này đều
không có vấn đề gì hết. Cho nên, chỉ cần kiên trì ép giá là chúng tôi có thể đạt được giá vô cùng rẻ mạt. Đến lúc đó e rằng chúng tôi chẳng cần
phải bỏ tới mười đồng cũng có thể mua được sản phẩm thôi.” Hiểu Khê càng nói càng hứng khởi, càng nói lại càng thêm tự tin, tràn đầy khí thế của một nhà thương thuyết tài ba.
“Được thôi, vậy các vị cứ chờ mua
mấy thứ hàng rẻ tiền đó đi! Đợi đến lúc ấy, sợ rằng quý công ty đã bỏ lỡ mất thời vụ kinh doanh tốt nhất trong năm mất rồi.”
“Việc bỏ lỡ
thời vụ tốt nhất trong năm thì chưa chắc. Chúng tôi vẫn còn những mối
làm ăn khác nữa, đặt sức lực, tâm trí cũng như thời gian như vậy vào
công việc khác cũng được. Nhưng mối làm ăn này lại có ý nghĩa không nhỏ
với quý công ty, ví dụ như việc cải tiến dây chuyền sản xuất, cải tiến
không tử tế nói không chừng sẽ để vuột mất cơ hội tiên phong, năm sau
chưa chắc quý công ty đã được vào top mười toàn quốc nữa.”
“Được, vậy lần sau chúng ta bàn tiếp!”. Người đàm phán chính bên đối tác đứng
dậy, ba người còn lại cũng đứng lên định đi. Tim của Hiểu Khê bỗng đập
thình thịch liên hồi.
Thấy tình hình như vậy, Hiểu Khê quay sang
nhìn Lưu Hiên. Anh không động đậy gì, cười nói: “Vậy không tiễn mấy vị”. Kiên định và tràn đầy tự tin.
Cứ như vậy mà kết thúc sao? Lần
đàm phán này công toi rồi. Hiểu Khê cảm thấy chán nản, tự hỏi: phải
chăng mình đã chọc giận đối tác?
Lưu Hiên vẫn cứ ngồi yên trên ghế. Vững như núi thái sơn, kiên định đến cùng.
Rất nhanh sau đó, bốn người ban nãy đùng đùng quay lại, khoảng thời gian họ bỏ đi ngắn chỉ bằng thời gian đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mà thôi.
“Mức giá cuối cùng là 13,8 đồng, trong vòng nửa tháng phải thanh toán hết.
Nếu đồng ý thì kí kết luôn, không được thì chúng tôi sẽ quay về Ôn
Châu”. Đối tác vừa nói vừa trợn tròn mắt lên, giống như muốn ăn tươi
nuốt sống người ta vậy.
“Được, rất sảng khoái, kí hợp đồng
thôi!”. Lưu Hiên và Hiểu Khê đứng dậy, lần lượt bắt tay bốn người họ.
Thực ra, giá cao nhất mà Lưu Hiên có thể chấp nhận được là mười sáu
đồng. Lần này, họ thắng đậm là nhờ biết người biết ta và hư trương thanh thế. Trên thực tế thì trong danh sách các doanh nghiệp mà Hiểu Khê đưa
ra để “hù dọa” đối tác, cô chỉ liên hệ với mỗi một công ty, họ đích thực đang gặp khó khăn trong việc quay vòng vốn.
“Hiểu Khê, lần đàm phán này em đã lập công lớn, lại có thêm một chiếc túi hiệu LV rồi.”
“Lưu Hiên à, anh đừng nói như thể em là con người sùng bái vật chất đến điên cuồng như thế chứ!”
Trên đường trở về, Hiểu Khê cảm thấy rất vui vẻ, thứ quan trọng nhất trong
làm ăn chính là đàm phán, phải nắm bắt rõ nó thì công việc cũng sẽ dễ
dàng hơn đôi chút.
Đàm phán quyết định sự thành bại của các vụ
giao dịch. Nền tảng của các cuộc đàm phán chính là đôi bên cùng có lợi
và bình ổn. Vậy còn tình yêu? Liệu có tồn tại việc đôi bên cùng có lợi
và bình ổn không? Trong lòng Hiểu Khê đột nhiên cảm thấy nghi hoặc.
Lưu Hiên nới lỏng chiếc cà vạt, tựa vào ghế xe rồi vươn vai. “Đi thôi, ăn mừng chiến thắng oanh liệt nào!”. Anh nói lớn.
“Nhưng…”. Hiểu Khê ngập ngừng.
“Không có nhưng nhị gì hết, đây là hoạt động của công ty, không được phép vắng mặt!”. Lưu Hiên lập tức thể hiện uy quyền của cấp trên.
“Em xin
lỗi nhé, chị Giai Hân, công ty có buổi tiệc mừng công, em không thể vắng mặt được. Chị tìm một anh chàng đẹp trai nào đó đi cùng nhé!”. Đối với
Hiểu Khê, công việc là biểu hiện quan trọng nhất cho giá trị xã hội của
bản thân, là cột chống quan trọng nhất cho chủ nghĩa thực tế. Tất cả
những túi xách quần áo đắt tiền, đẹp mắt đó đều có được dựa vào bàn tay
và khối óc. Cho nên, nếu như nói tiệc mừng công chính là một phần trong
công việc của mình thì Hiểu Khê nhất định sẽ tham dự, cho dù cô đã có
hẹn khác thì cũng phải hủy.
“Hừm! Em đúng là cái đồ trọng việc
khinh bạn. Ngày nào chẳng có trai đẹp bao quanh, hôm nay chị muốn đổi
sang mĩ nữ không được sao? Haizz, đành phải tạm thời tóm một anh chàng
đẹp trai vậy.”