Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 32: Chương 32




Ngày Hàn Dục ra nước ngoài, Bạch Tấn thuê tầng ba của quầy rượu, tôi không ra sân bay tiễn Hàn Dục mà cùng Bạch Tấn đi ký hợp đồng.

Trên đường về, nhìn một đống đồ lớn trong tay, mặt tôi sùng bái, “Tiểu Bạch, anh quá trâu rồi, tất cả đồ dùng đều đầy đủ hết, thế nàychẳng phải là trùng tu xong liền có thể khai trương quán sao?”

Bạch Tấn chuyên tâm lái xe, trên gương mặt hiện lên nụ cười thản nhiên, tay cầm lái gõ nhẹ hai cái, khi quay đầu tóc rơi trên trán bị gió thổi bay lên, thật sự là quá đẹp trai.

Tôi nuốt nước miếng một cái, “Tiểu Bạch, em cảm thấy càng ngày anh càng có mùi vị.”

Bạch Tấn có chút lúng túng đỏ mặt, “Thiết kế nội thất em làm tới đâu rồi?”

Tôi sửng sốt một chút sau đó liền há miệng cười to, vươn tay vỗ hai cái nặng nề lên vai Bạch Tấn, “Tiểu Bạch, lần này coi như anh tìm đúng người, em là người giỏi nhất trong phòng thiết kế đấy. Này này này, mau quay đầu đi mua bản vẽ, em thấy bản thân đang tràn đầy ý tưởng đây!”

Bạch Tấn khẽ cười hai tiếng, nắm cánh tay đang giương nanh múa vuốt của tôi, sau đó từ từ dời xuống chế trụ cổ tay tôi, tiếp trượt đến bàn tay, nhẹ nhàng cầm lấy nó.

Tôi ngẩn ra, cảm nhận được lòng bàn tay truyền tới nguồn nhiệt ấm áp, cắn cắn môi mặt khốn hoặc nhìn, “Tiểu Bạch, anh cầm tay em làm gì?”

Bạch Tấn hơi mím môi, nhìn tôi một cái, từ từ buông ra.

Tôi nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt khó chịu của Bạch Tấn, sửng sốt một chút, lập tức cầm lại tay của hắn, “À, anh nắm thích cực, không có sao, không có sao.”

Ánh mắt Bạch Tấn nhìn thẳng phía trước, rút tay về nắm chặt tay lái, một lát sau khóe miệng nhếch lên một chút, thở dài một tiếng, giơ tay vuốt tóc tôi, “Đi đâu mua bản vẽ?”

Tôi bị hành động quái dị của hắn làm cho có chút phát mộng, nhìn gò má hắn một lát, nói, “Đi phố Học Phủ đi.”

………….

Từ sau khi tốt nghiệp đại học căn bản tôi không còn động tay vào việc thiết kế, thế nhưng khi tôi một tay cầm thước chữ T một tay cầm bút vẽ bản đồ đứng trước bản vẽ, đáy lòng lại dâng lên cảm giác hứng thú quen thuộc. Lần đầu tiên tôi phát hiện, thì ra là tôi cũng có thể yêu thích, mặc dù năm năm đại học kia là cấm khu tôi không muốn nhớ lại, nhưng mà, không thể phủ nhận, tôi thích chuyên ngành của mình, thích thiết kế.

Tôi mất ba ngày để hoàn thành bản thiết kế sơ thảo, sau đó vẽ lên máy tính rồi bắt đầu hoàn thiện và sửa đổi, năm ngày sau tôi có thể giao bản thiết kế hoàn thiện đầu tiên từ khi tốt nghiệp. Nhìn từng tờ một in ra đóng thành sách, tôi xúc động đến muốn khóc, thì ra khi thực hiện mơ ước cảm giác lại tuyệt vời như thế, mặc dù giấc mộng này của tôi rất nhỏ bé, nhưng nó khiến cho tôi có loại cảm giác thành tựu cùng rung động không thể nói rõ.

Trong khoảng thời gian tôi làm bản thiết kế này, Bạch Tấn không oán thán cũng chẳng hối thúc, hắn cứ mặc tôi sai khiến. Lúc không có việc gì, hắn sẽ ôm một quyển sách ngồi bên cạnh tôi, thường là hết buổi chiều, tôi không nói một lời vùi đầu vẽ bản thảo, mà hắn cũng không nói tiếng nào chỉ lẳng lặng đọc sách; gáy tôi tê mỏi, vừa dừng một chút, hắn sẽ để quyển sách xuống, đứng dậy giúp tôi xoa bóp một lát, cảm giác ấm áp như thế khiến cho tôi cảm thấy không giống thật.

Nhưng cũng có thứ không thể không để ý, ví dụ như tôi không liên lạc được với Hàn Dục từ hôm qua, mấy ngày nay hắn ra nước ngoài, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho tôi, kể một ít em em tôi tôi lời đầy tình ý, đùa giỡn tôi cười đến mất cân đối nội tiết mới chịu dừng lại. Không biết có phải vì bận rộn thiết kế khiến cho tôi có chuyện có thể làm, tôi không suy nghĩ nhiều về hắn, nhưng khi điện thoại hắn tắt máy hơn hai mươi giờ, tôi lại thấy bận tâm. Tôi phát hiện, dường như mình không hiểu rõ Hàn Dục, đối với việc hắn vô duyên vô cớ biến mất, ngoại trừ không ngừng gọi điện thoại cho Hàn Dục, tôi thật sự không biết làm cách nào để liên lạc được với hắn.

Sau bữa cơm chiều, tôi ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía chiếc điện thoại di động im lìm nằm trên bàn trà, mà khi nó chớp nháy ánh sáng báo cuộc gọi đến tôi chợt giật mình, vỗ vỗ ngực, cầm máy lên, thấy số điện thoại phía trên màn hình, tôi có chút thất vọng.

“Hạo Tử.”

“Tiểu Hạt Tiêu! Nhớ anh không?”

“Không nhớ, anh ở đâu vậy? Ồn ào quá.”

“Đồ vô lương tâm, hôm nay sinh nhật anh, mở Party ở quán, tới đây chơi đi.”

“Không đi, tôi rút lui từ lâu rồi.”

“Vớ vẩn, mau tới đây đi, nếu em dám không đến, anh sẽ tuyệt giao với em.”

Tôi bĩu môi, “Hắn thì sao?”

“Không có ở đây.”

“Anh next đi, nếu hắn không có ở đó thì sao tự dưng anh lại nhớ tới em.”

Bên đầu kia điện thoại có người cười ngây ngô hai tiếng, “Thật không có ở đây, vừa tới được một lát đã than mệt nên đi về trước rồi, đến đây đi, từ lúc em về vẫn chưa có thời gian gặp mặt, anh thật sự rất nhớ em.”

Tôi nhìn tiết mục giải trí nhàm chán trên tivi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Em đã nói với anh, nếu để cho em biết được anh vì hắn ta nên mới cố ý dụ em qua, em sẽ bảo anh Hoàng Vũ càn quét địa bàn của anh mỗi ngày….”

“Biết rồi, biết rồi. Nhanh lên một chút, anh chờ em!”

Cúp điện thoại, tôi gọi cho Hàn Dục một lần nữa, vẫn tắt máy, sau đó tôi tức giận ném di động trên ghế sofa, đi tới phòng Bạch Tấn gõ cửa một cái rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Hôm nay sinh nhật Lữ Hạo, bảo em tới đó chơi, chúng ta có nên đi không?” Tôi có chút phiền não tóm lấy tóc mở miệng.

“Nếu muốn đi anh đi cùng em.”, giọng nói Bạch Tấn trầm thấp không có bất cứ tình cảm gì.

Tôi bất mãn nhìn vẻ mặt khinh thường của hắn, mấy bước đi tới bên giường, trực tiếp nhảy lên, ngửa mặt nằm vật xuống.

“A a a a! Tiểu Bạch, thật là phiền!”

Bạch Tấn kinh ngạc hạ sách xuống, mặt không hiểu nhìn tôi, “Sao thế?”

“Hàn Dục chết tiệt vẫn tắt máy.”

Bạch Tấn nghe thấy tên Hàn Dục, lo lắng trên mặt từ từ biến mất, ôn hoà nói, “Em để Hoàng Vũ tra một chút không phải là được rồi sao?”

Tôi quay đầu không hiểu nhìn hắn, “Tra cái gì?”

“Có phải đã lên máy bay trở về nước hay không.” Bạch Tấn cầm sách lên bình thản mở miệng.

“Hửm? Đúng rồi, làm sao em lại không nghĩ tới việc này, điện thoại tắt máy hai mấy tiếng, nhất định là ở trên máy bay, Tiểu Bạch, anh thật là thông minh!”

Bạch Tấn phiền chán nhìn tôi một cái, lôi cánh tay của tôi để cho tôi ngồi dậy, “Em cười cái gì?”

Tôi lau khóe miệng, mặt đê tiện, “Hắn nhất định là muốn làm cho em bất ngờ, nên mới cố ý không nói cho em biết.”

Khóe miệng Bạch Tấn co giật một chút, “Đi, đi thay quần áo.”

“Đi đâu?”

“Không phải em nói muốn đi quán bar sao?”

Tôi vỗ vỗ ót, nhảy xuống giường, “Ồ đúng rồi!”

Lúc tôi vội vã chạy ra cửa, loáng thoáng nghe được một tiếng thở dài.

Bạch Tấn gần đây càng ngày càng thích giả bộ thâm trầm rồi, thỉnh thoảng lại thở dài mà chẳng rõ vì sao, chẳng lẽ là vì tôi đang yêu nên kích thích đến hắn? Tôi vừa lên cầu thang vừa nghĩ, khi nào giới thiệu bạn gái cho hắn đi.

………….

Lúc tôi và Bạch Tấn đến quầy rượu, không khí bên trong đã lên tới cao điểm, tôi tìm được Lữ Hạo, hắn đang ôm vỏ chai rượu ngồi trên ghế sofa cười khúc khích, bên cạnh là một em gái tôi chưa từng thấy qua.

“Hạo Tử, sinh nhật vui vẻ.” Tôi đưa quà đã chuẩn bị cho hắn.

Hắn nhận quà rồi kéo tay tôi một cái, tôi vội vàng trụ ghế sa lon mới không bị ngã vào trong lòng hắn.

“Anh lại muốn ăn đòn à?” Tôi chẳng khách khí hất tay hắn ra, vừa định đánh cho hắn một cái, nhìn hắn lảo đảo đứng lên, sau đó cười cực kỳ bỉ ổi tiến tới bên tai tôi.

“Anh Trạch tới.”

Tôi nghe hết chợt xoay người, vừa đúng lúc chạm phải một đôi mắt lạnh lùng thâm thúy, không có bất kỳ tâm tình, lãnh mạc lạnh nhạt nhìn tôi.

Tôi quay đầu hung hăng đẩy Lữ Hạo một cái, chỉ mũi hắn, “Anh gạt người!”

Lữ Hạo đã ngà ngà say, cười hắc hắc hôn mỹ nhân đang ôm trong lòng, tôi giận dữ xoay người tìm kiếm Bạch Tấn, nhìn hắn đang đi tới, vừa muốn chạy đến liền nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng, “Vẫn không muốn gặp tôi đến thế sao?”

Tôi sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn, mấp máy môi mới mở miệng, “Không phải.”

“Vậy đi uống một chén đi.” Lê Trạch nhìn thẳng vào mắt tôi, nhàn nhạt mở miệng.

Tôi cúi đầu không nói gì.

Bạch Tấn cũng đã đi qua, nhìn chúng tôi một cái, “Anh chờ em bên ngoài.”

Tôi duỗi tay, cũng không có bắt lấy cánh tay hắn.

Mà cánh tay tôi một khắc liền bị người cầm chặt, tôi bị kéo vào một gian phòng, sau khi ngồi xuống, Lê Trạch lấy điện thoại ra gọi.

“Vào đây một chút.”

Một lát sau người phụ trách đã đi vào, “Anh Trạch, có chuyện gì ạ?”

Thân thể thon gầy tựa trên sô pha, ném một cái chìa khóa cho hắn, “Trong hầm có hai chai rượu lấy qua đây giúp tôi.”

Sau khi đám người lui ra ngoài, hắn lấy hộp diêm ra rút một cây, đốt điếu thuốc đang ngậm trong miệng mới quay đầu nhìn về phía tôi, hai tròng mắt đen bóng lại mang theo nụ cười thản nhiên, cũng lạnh như băng khiến cho tôi rét lạnh, không tự chủ sợ run cả người.

Lê Trạch nhíu mày một cái, “Lạnh à?” Nói xong liền đứng dậy điều chỉnh điều hòa nhiệt độ, lúc ngồi xuống thì ngồi gần tôi hơn một chút.

Hai tay tôi vặn xoắn, người hơi dịch về sau.

Lê Trạch hút thuốc, phun ra một vòng khói rồi dựa vào người tôi.

Tôi đưa tay đẩy hắn một cái, “Anh không thấy nhàm chán ư?”

Khóe miệng Lê Trạch nhếch cao một chút,”Nhàm chán, nhàm chán đến phát điên rồi.”

Tôi liếc hắn một cái, nghe được tiếng gõ cửa, không cử động nữa.

Người phụ trách bỏ đồ xuống rồi rời đi.

Lê Trạch ngậm điếu thuốc trên môi, mở hộp, là hai chai rượu sâm banh, hắn rót hai chén sau đó đưa một ly cho tôi, “Nếm thử một chút, mùi vị này em cũng thích.”

Tôi nhận lấy cái ly, trước dùng đầu lưỡi liếm, rất thơm, mùi vị rất thuần lại ngọt ngào, chân mày trong nháy mắt giãn ra ra, cười hì hì ngửa đầu uống vào, “Rất ngon.”

Lê Trạch cười, lại giúp tôi rót rượu, cụng ly với tôi một cái, sau đó tựa vào ghế salon từ từ uống.

Tôi nhìn hắn một lát, cảm thấy hắn không có ý định lên tiếng, trong lòng dần dần buông lỏng, ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, ôm bình rượu rót một chén lại uống một chén.

“Uống chậm một chút, không ai tranh uống với em.”, giọng nói Lê Trạch nhu hòa.

Tôi uống đến có chút ấm đầu, cầm ly rượu cụng một cái với anh ta, “Cạn ly!”

Lê Trạch nhìn tôi một cái, sau đó nhíu mày, muốn đoạt lấy chai rượu của tôi thì đã bị tôi ôm vào lòng, “Không!”

Sau đó tôi lại đảo nửa ly, vui rạo rực, “Uống ngon, uống ngon thật, rượu này tên là gì?”

Lê Trạch nhìn bộ dạng ngu ngốc của tôi, bất đắc dĩ cười cười, “Rượu sâm banh.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn, “Tôi dĩ nhiên biết là rượu sâm banh rồi, tôi hỏi tên gọi cụ thể là gì?”

Trong miệng hắn huyên thuyên nói một chuỗi, tôi nâng cằm lên theo dõi một lát, bất mãn cau mày, “Anh nói ngôn ngữ gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”

“Là tiếng Pháp.”

“Tên tiếng Trung gọi là gì?”

“Không có tên tiếng Trung, trong nước không bán.”

Bộ dạng say rượu, tôi nhíu mày, “Vậy nguy rồi, sau này vẫn còn muốn uống làm sao bây giờ?”

“Lúc nào muốn uống nói cho tôi biết, tôi đi mua cho em.”

Tôi cười khúc khích gật đầu, sau một lúc lâu lại cảm thấy không đúng, liều mạng lắc đầu, “Không được, anh đã không còn liên quan tới tôi rồi, bây giờ tôi đã có bạn trai, tôi sẽ bảo bạn trai tôi mua cho tôi, ừ, tôi để Dục Bảo mua cho tôi.”

Tôi vừa nói xong, cả chai lẫn ly rượu trong tay liền bị người đoạt lấy, còn chưa phản ứng kịp, cơ thể liền bị người ôm chặt, tôi ngửi được mùi vị quen thuộc, cảm nhận được xúc cảm ấm áp đã bị trấn phong ở đáy lòng đã lâu, nhất định là tôi đã say rồi, bởi vì tôi không đẩy hắn ra, đầu óc choáng váng, tôi nghe được giọng nói trầm thấp ẩn nhẫn bên tai.

“Anh thật sự rất nhớ em, cho tới bây giờ vẫn rất nhớ.”

Tôi bị hắn ôm chặt trong ngực, một chút đều không thể nhúc nhích, khi trong mắt có chất lỏng chảy xuống, tôi vùi mặt trong ngực hắn, nói thật khẽ, “Lê Trạch, tôi hận anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.